Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 71: 71: Bà Nội Kể Chuyện Trước Khi Ngủ





Buổi chiều hôm sau, bởi vì đã hẹn thời gian với anh em Vương gia, Tiêu Lam trước tiên từ sân huấn luyện trở lại.

Cậu đang ngồi trên sô pha, kiểm kê đạo cụ trong ba lô, đồng thời cũng bổ sung vào một ít đồ dùng sinh hoạt Lạc đã chuẩn bị.
Không bao lâu, cửa phòng bị gõ vang, anh em Vương gia đúng giờ đã đến.
Dẫn đầu xuất hiện chính là một đầu tóc nâu xoăn, Vương Thái Địch nhảy nhót tiến vào phòng Tiêu Lam.

Vương Kha vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia, không nói một lời mà đi theo phía sau thằng em nhà mình, tư thế y như bảo tiêu.
Vương Thái Địch giống một con Teddy hớn ha hớn hở nhảy đến sô pha ngồi xuống, cậu nhóc nhìn rất là hưng phấn: “Tiêu Lam anh biết không? Em rất nhanh có thể thăng cấp đến người chơi trung cấp rồi đó!”
Tiêu Lam có phần ngoài ý muốn: “Chúc mừng nha, rốt cuộc chờ được đến hôm nay.”
Vẻ mặt Vương Thái Địch cao hứng, đầu tóc xoăn cùng với động tác của cậu nhóc tưng tưng lên: “Đúng vậy, một cái phó bản trước đó em kiếm lời một món tiền lớn, kỹ năng của em rất nhanh có thể kích hoạt rồi, đến lúc đó sức chiến đấu chắc chắn cọ cọ mà tăng lên, tuyệt đối có thể thăng cấp đến người chơi trung cấp, hề hề.”
Vương Kha đúng lúc mà đánh gãy thằng em nhà mình đắc ý: “Ba năm cũng đến đây, mày cẩn thận một chút đừng vào thời điểm cuối cùng lại lật xe.”
“Ừm ứm ưʍ.” Vương Thái Địch gật đầu như đảo tỏi, xem ra bình thường cũng là bộ cánh rất nghe lời anh cậu nói, “Em biết rồi, nhất định sẽ không chạy đi tìm đường chết đâu.”
Tiêu Lam lúc này nhớ tới【 Ống heo của người bạn nhỏ không biết têb 】vẫn luôn trừ giá trị bần cùng của mình, cậu nhịn đau móc một đồng tiền xu ra cho Vương Thái Địch: “Cậu thử xem xem cái này có thể trợ giúp gì được cho cậu không.”
Vương Thái Địch tiếp nhận, sau đó lại cẩn thận nhìn một chút bề mặt tiền xu, tiếc nuối mà lắc đầu: “Vô dụng, kỹ năng của em nói ‘một vạn một đồng tiền trinh, kẻ có tiền chúng ta khinh thường đi nhặt’.”
Tâm tình Tiêu Lam phức tạp: “……”
Ngẫm lại cái kỹ năng nghèo kiết hủ lậu của cậu cũng là lấy vạn làm đơn vị, cả 0.002 cũng phải so đo kia.
Giờ khắc này, Tiêu Lam thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là “Chúng ta không giống nhau”.
Tiếp theo, mấy người ngồi xuống thảo luận một chút sắp xếp kế tiếp trong trò chơi.

Lạc chuẩn bị cho các khách nhân hồng trà và điểm tâm, khoản đãi tinh xảo này làm anh em Vương gia thô lỗ quen rồi có chút thụ sủng nhược kinh.
Vương Thái Địch ăn bánh quy nhỏ xốp giòn ngon miệng, mùi thơm bốn phía, kinh ngạc khi nhà ăn người chơi có thứ tốt mà cậu nhóc không phát hiện ra.


Cậu nhóc trộm nhìn Tiêu Lam hóa ra có người ngoài mặt là nghèo bức ăn thức ăn hắc ám cũng mặt không đổi sắc, sinh hoạt ngầm lại sống đến tinh xảo như vậy.
Mà Vương Kha, chỉ biết mang theo cậu nhóc đến quầy nào gần nhất ở nhà ăn người chơi.
Giờ khắc này, Vương Thái Địch thật sâu cảm nhận được cái gì gọi là “Chúng ta không giống nhau”.
Cậu nhóc nhìn nhìn lão ca nhà mình, vì không bị nắm sau cổ, quyết định vẫn là đừng để anh cậu biết ý tưởng của mình giờ phút này thì hơn.
Lạc tỏ vẻ đến lúc đó hắn cũng sẽ đi theo Tiêu Lam và Vương Thái Địch, cùng nhau tiến vào.
Vương Kha tự hỏi: “Hai người đương nhiên càng an toàn, còn phương diện thù lao thì tôi có thể gia tăng.”
Lạc cự tuyệt: “Không cần, tôi chỉ là bồi Tiêu Lam mà thôi, cũng không có hứng thú tiếp nhiệm vụ.”
Vương Thái Địch nâng hồng trà nhai bánh quy nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tình tiết này hình như em có gặp qua trong tiểu thuyết rồi.”
Vương Kha quay đầu nhìn chằm chằm cậu nhóc: “Mày lại nhìn lén thứ gì, xem ra vẫn là quá nhàn, kế hoạch huấn luyện gấp bội đi, dù sao mày cũng nhanh chóng phải thăng trung cấp rồi.”
“……” Vương Thái Địch hối hận đầy mặt, bánh quy nhỏ trong miệng đột nhiên liền hết thơm, kế hoạch huấn luyện của ông anh ma quỷ, chỉ là suy nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy cả người đều đau……
Thấy thằng em héo đi, Vương Kha chuyển hướng Tiêu Lam: “Tiêu Lam, cậu lên tới trung cấp có từng tiến vào màn sơ cấp chưa?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Cũng không có.”
Vương Kha phổ cập khoa học với cậu: “Người chơi cấp cao tiến vào màn chơi cấp thấp thì thể chất sẽ bị cắt giảm, đại khái sẽ bị áp chế đến gần trình độ người chơi sơ cấp, cụ thể vẫn là xem hướng cường hóa của cá nhân, đồng thời cấp bậc kỹ năng cũng sẽ giảm xuống, cùng với một ít đạo cụ uy lực lớn sẽ bị cấm sử dụng.”
Sau đó, Vương Kha lại nói một chút cách dùng đạo cụ tổ đội, phổ cập khoa học đến cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Buổi tối trên dưới 9 giờ, Tiêu Lam, Lạc và Vương Thái Địch tiến vào trò chơi.
——
Sau khi bóng tối thuộc về Thế Giới Hàng Lâm thối lui, thứ đầu tiên Tiêu Lam chú ý đến chính là hương thơm cỏ cây núi rừng, cùng với tiếng côn trùng kêu vang mỏng manh truyền đến.
Nơi này là một chỗ trong rừng, sắc trời đã tối, bóng cây lờ mờ đan xen, làm người ta thấy không rõ không trung nơi xa.
Tiêu Lam rất rõ ràng cảm giác được thể lực giảm xuống, nhất thời còn có chút không quen.

【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】 cấp bậc bị hạn chế xuống lv.1, có mấy đạo cụ cũng bị cấm sử dụng.
Nhưng tổng thể ảnh hưởng không tính là lớn, đương nhiên đây cũng từ mặt bên thuyết minh cậu là một tên nghèo kiết xác, thật đáng buồn không có đạo cụ tốt gì.

Người chơi tổng cộng có chín người, bọn họ đứng trên khoảng đất trống hơi lớn một chút trong rừng, tụ tập ở chỗ này như là đang chờ người nào đó.

Giữa các người chơi có một đống lửa, ánh lửa lay động trong gió núi, tạo nên quang ảnh sáng tối không ngừng trên mặt mọi người.
Tiêu Lam quan sát đến người chơi ở đây, có bốn người có vẻ rất khẩn trương.
Bọn họ hoặc là sắc mặt tái nhợt không nói một lời, hoặc là không chịu được mà xoa xoa tay, còn có người khẩn trương đến bắt đầu cắn móng tay, đầu ngón tay đều đã cắn đến chảy máu cũng hoàn toàn chưa phát giác, thoạt nhìn bọn họ là người mới chỉ trải qua trên dưới một hai trận mà thôi.
Ngoài ra có hai người trấn định hơn rất nhiều, nhìn qua như là tổ đội cùng nhau tới.
Vào thời điểm Tiêu Lam đánh giá những người khác, cũng có người đang đánh giá ba người bọn họ.

Hai người trấn định có một thiếu niên dung mạo thanh tú làn da trắng nõn, ánh mắt y hướng về ba người, lúc nhìn thấy Vương Thái Địch, đáy mắt lộ ra khinh thường: “Xì, hóa ra là con chồng trước* nhà Vương gia.”
(*ý bảo là gánh nặng)
Vương Thái Địch nghe được miêu tả rất phù hợp với mình, nhịn không được quay đầu nhìn lại, phát hiện thiếu niên này cậu nhóc cũng không quen biết, nhưng địch ý của đối phương vẫn làm người ta thật không thoải mái: “Chúng ta có quen biết sao?”
Thiếu niên âm dương quái khí mà nói: “Không quen biết, tôi là một người chơi sơ cấp, nơi nào xứng quen biết cậu chứ.

Tôi không có một người chơi cao cấp làm ca ca, còn thứ tốt gì cũng lấy ra cung phụng tôi.”
Vương Thái Địch cũng có chút không vui: “Đó là anh tôi, liên quan gì đến cậu.”
Thiếu niên cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy, không liên quan đến tôi, nếu tôi liên lụy anh tôi như vậy, tôi chắc chắn đã sớm tự sát, nào còn dám sống trên thế giới này lãng phí lương thực chứ!”
Tiêu Lam nghe vậy nhăn mày lại, thiếu niên này cho dù là xuất phát từ ghen ghét, ngôn ngữ như vậy cũng không tránh khỏi quá ác độc, cậu nhìn về phía Vương Thái Địch, tự hỏi có nên ra tay hỗ trợ hay không.
Lại thấy Vương Thái Địch một chút cũng không luống cuống, cười nhìn qua: “Đáng tiếc ghê, cậu bây giờ tự sát đầu thai cũng không còn kịp rồi, anh tôi không có dư thừa vị trí em trai cho cậu đâu.”
Trên mặt thiếu niên trắng nõn hiện lên thần sắc xấu hổ và giận dữ: “Mày!”
Vương Thái Địch móc ra một cái cờ xí quơ quơ trước mặt thiếu niên: “Lại đến chọc tôi, tin tôi cắm cậu thành một lão tướng quân flag đầy người hay không.”
Tiêu Lam ngó thuyết minh đạo cụ:
【 Tên: FLAG•bảnsơ cấp 】

【 Năng lực: Cắm phía sau người chơi, gia tăng 10% nguy hiểm tử vong cho người đó 】
【 Thuyết minh: Đánh xong một trận, tui về nhà kết hôn liền 】
Thấy thiếu niên còn định cãi lại, Vương Thái Địch lại lấy ra mấy cây cờ xí, yên lặng mà vẫy vẫy với y.
Thiếu niên: “……”
Tiêu Lam đã từng nhảy nhót 60% nguy hiểm tử vong: “……”
Cái này nếu tới thêm mấy cái, không nói 60% đi, dù chỉ là 30% thì đối với người chơi tay mới cũng quá sức rồi.

Hơn nữa cậu chú ý tới mấy chữ bản sơ cấp, chẳng lẽ thứ này còn có bản trung cấp, bản cao cấp nữa hay sao?
Đây đại khái chính là đả kích đến từ người chơi hệ nạp tiền đi.
Hình tượng Vương Thái Địch ở trong lòng cậu đột nhiên trở nên sâu không lường được.
Thiếu niên thấy ở ngoài miệng không chiếm được tiện nghi, nén giận trong lòng, y quay đầu hướng tới chàng trai cùng mình đến, làm nũng lên: “Cốc ca ca, anh nhìn nó kìa, chỉ biết bắt nạt em……”
Giờ phút này, vành mắt thiếu niên hồng hồng, phối hợp làn da trắng nõn và đôi mắt to ngậm nước long lanh, nhìn qua giống một chú thỏ con vô tội, bộ dáng nhu nhược đáng thương kia nếu không phải mới thấy qua y chanh chua, Tiêu Lam cũng sắp tin y là thật sự bị người ta bắt nạt.
Thiếu niên…… chú làm người hai mặt dữ vậy sao?
Vừa nãy mới còn khinh thường người ta dựa vào ca ca, chú bây giờ có cái gì khác đâu? Tốt xấu nhà Vương Thái Địch là anh ruột, còn ca ca này của chú, mặc kệ thấy thế nào thì lượng mưa cũng hơi bị lớn à nha.
Mấy người chơi khác thấy nơi này nổi lên xung đột, cũng không ai đứng ra, chỉ an tĩnh như gà mà nhìn.
Người chơi bị điểm tên không vui mà nhìn lại đây: “Vương Kha tôi không dám chọc, chỉ bằng cậu là một người chơi sơ cấp cũng dám chọc người của tôi, có phải quá kiêu ngạo rồi không?”
Vương Thái Địch: “Anh cũng không nhìn xem là ai chọc ai sao?”
Người nọ khiêu khích cười: “Vậy thì thế nào, ông đây chính là người chơi trung cấp, một đám sơ cấp mấy người còn có thể làm gì ông? Dù có là Vương Kha cũng không đến mức bởi vì một chút việc nhỏ liền chạy tới tìm tôi phiền toái chứ?”
Vương Thái Địch cười, quá trùng hợp không phải sao, bọn họ bên này cũng có người chơi trung cấp, còn là hai mống.
Vương Thái Địch cùng Tiêu Lam giao lưu ánh mắt một chút, nhất trí quyết định —— đóng cửa, thả Tiêu Lam.
Tiêu Lam tiến lên một bước, đang định biểu diễn một chiêu tổ truyền tay không bổ đại thụ, Lạc lại trước tiên đứng ra ngoài, hắn nói khẽ với Tiêu Lam: “Giao cho tôi đi, tiên sinh.”
Thiếu niên đối diện cười nhạo một tiếng: “Muốn động thủ? Tới đi, khiến cho các người kiến thức một chút người chơi trung cấp xem——”
Giọng nói y chưa rơi xuống, Lạc cũng đã biến mất tại chỗ.
Nháy mắt tiếp theo, y chỉ cảm thấy một trận gió lạnh băng từ trên trán thổi qua, tiếp theo chính là tóc của y chậm rãi bay xuống.
Y cả kinh, duỗi tay sờ lên đầu tóc của mình, chợt thấy kiểu tóc y tìm thợ cắt tóc chuyên nghiệp tỉ mỉ sửa chữa, hiện tại đã biến thành một cái mái ngang ngắn đến trên lông mày!
Từ đầu đến cuối y cũng chưa thể thấy rõ ràng người mặc đồ đen kia đã dùng vũ khí gì, mồ hôi lạnh nháy mắt liền dọc theo trán y trượt xuống, dính ướt cái mái bằng mới ra lò của y.

“Xin lỗi, các người có thể làm ơn an tĩnh một chút được không?” Giọng Lạc từ sau lưng y vang lên, tùy theo mà đến còn có cảm giác thứ gì đó bén nhọn kề lên cổ.
Thiếu niên cả gật đầu cũng không dám, y xin giúp đỡ mà nhìn về phía Cốc ca ca của y.
Lại thấy được biểu cảm đối phương chợt tắt, trở nên nghiêm túc lên.

Y đột nhiên thấy không ổn, kinh nghiệm nhìn người hạ đũa gắp đồ ăn bùng nổ, đây rõ ràng là thuyết minh người đối diện không dễ chọc.
Vì sợ bị trở thành cái rắm quăng ra ngoài xì hơi, thiếu niên vội vàng nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ không nói nữa……”
Đôi mắt Lạc nhìn về phía chàng trai bên cạnh.
“Chào các cậu, tôi là Cốc Giang Khắc.” Người nọ thu liễm thần sắc kiêu ngạo trước đó, lộ ra một nụ cười: “Hiểu lầm một hồi, Hồ Nguyệt cậu ấy không hiểu chuyện, mong rằng các vị thông cảm, tôi ở đây xin lỗi mọi người.

Nể mặt tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau qua trò chơi, không bằng chuyện lớn hóa nhỏ đi, thế nào? Đương nhiên, nếu mọi người muốn đánh cậu ta một trận cũng được.”
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Hồ Nguyệt rõ ràng như đang nhìn một kẻ phiền toái.
Sắc mặt thiếu niên gọi là Hồ Nguyệt có chút trắng bệch, miệng đàn ông là quỷ gạt người, đây rõ ràng là tư thế không muốn gây chuyện cho nên trực tiếp đem đẩy y ra ngoài.
Y bây giờ chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Làm gì nhìn thấy Vương Kha không ở liền phải đi chua lòm Vương Thái Địch chứ, Vương Kha không ở, anh ta còn không thể tìm người khác mang sao……
Thật là, càng ghen ghét Vương Thái Địch! Dựa vào cái gì mà mạng nó lại tốt như vậy!
Lạc nhìn về phía Vương Thái Địch.
Vương Thái Địch cũng không muốn thêm nhiều chuyện, chuẩn bị nói vài câu bảo bọn họ đừng tới quấy rầy linh tinh rồi thôi, trong trò chơi lại không thể thật sự gϊếŧ người, đến lúc đó phiền toái vẫn là chính mình.
Lúc này, trong bóng tối trong rừng truyền ra động tĩnh sột sột soạt soạt, đánh gãy trò khôi hài giữa người chơi với nhau.
Mọi người quay đầu nhìn lại, bỗng nhìn đến một người đàn ông bụ bẫm lùn lùn từ trong rừng ra tới, ông ta cũng không đốt đèn, lại như đang tản bộ sân vắng, từ trong rừng rậm nhàn nhã đi ra.
Ông ta đến nơi thì người chơi mới phát hiện người này mắt nhỏ nhọn mặt dài, tư thế có vài phần gù lưng, nhìn qua tựa như một chuột lớn.
Thấy được các người chơi, ông ta lộ ra một nụ cười: “Tới đây, mau đi với ba ba, ba ba mang các con đi thăm bà nội.”
Nói xong ông ta còn vươn cái mũi ngửi ngửi trong không khí, khóe miệng mơ hồ có nước miếng trào ra: “Các con thật là một đám trẻ em may mắn nhất trên thế giới này.”
Ông ta cười rộ lên lộ ra răng cửa, hàm răng mơ hồ có chút dấu vết đỏ đen, nhìn qua càng như một con chuột..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.