Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 93: 93: Chương 91





Chương 91: Trạm tàu điện ngầm số 13 (10)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Chờ đến khi Lạc giải quyết xong quấy rầy xuất hiện ngoài ý muốn, Tiêu Lam thu hồi lực chú ý lại, duỗi tay đẩy ra cửa lớn phòng điều hành trước mắt.
Thời điểm đèn pin chiếu sáng vào trong phòng, Tiêu Lam suýt chút nữa cho rằng bản thân mình đang đối mặt chính là một mảnh hư vô.
Toàn bộ phòng điều hành từ trần nhà đến vách tường đều là một mảnh đen nhánh, cơ hồ không có thứ gì có thể phản quang lại, cậu duỗi tay sờ soạng một chút lên mặt tường bên cạnh cửa, sờ đến một tay tro đen.
“Tro đen này là……” Tiêu Lam vân vê đầu ngón tay, loại xúc cảm quen thuộc này, là sau lưng poster, còn có bảng thời gian biểu đoàn tàu trước đó từng phát hiện qua loại tro đen này.
“Là trước đó từng nhìn thấy rồi, không chỉ là poster cùng thời gian biểu, trên quần áo dì lao công cũng là tro đen như thế.” Lạc khẳng định suy đoán của cậu.
Tiêu Lam dùng đèn pin đảo qua xung quanh, toàn bộ phòng điều hành thế nhưng toàn bộ che kín tro đen như vậy.
Quả thực giống như là —— từng bị lửa lớn thiêu qua.
Lúc này, Tiêu Lam nhớ tới trước đó nhìn thấy mảnh cắt từ báo trên đoàn tàu —— “Thành phố chúng ta xảy ra sự cố nổ mạnh trạm tàu điện ngầm, trong vòng 15 phút nổ mạnh liên tục ba lần, sự cố còn dẫn phát lửa lớn”.
Sự cố dẫn phát lửa lớn, sau khi thiêu cháy đại khái chính là như vậy đi?
Trước đó cậu còn đang suy nghĩ có khi nào sân ga và đoàn tàu, hai bên thả ra đều là tin tức giả, kỳ thật căn bản không có sự cố, chỉ là bọn chúng đang cố bố trí nghi vấn mà thôi.

Kết quả hiện tại lại nhìn đến một gian phòng điều hành bị che giấu, hơn nữa tràn ngập dấu vết thiêu đốt này.
Đây có phải đang thuyết minh, phần cắt từ báo trên tàu kia, nói chính là sự thật?
Tiêu Lam đi vào trong phòng, dưới đất phòng điều hành cũng là một tầng tro tàn thật dày, trong đó còn kèm theo không ít cặn đã chưng khô hoặc là bị hòa tan, không khí trong phòng đã phong bế từ lâu cực kỳ ô trọc, còn mang theo một chút vị thối quanh năm không tiêu tan.
Lạc ở phía sau cố định lại cửa lớn, một phương diện là vì làm không khí lưu thông, tránh cho chủ nhân loài người tuy rằng sức có thể khiêng nổi nhưng vẫn rất yếu ớt của hắn bị thương, một phương diện là vì phòng ngừa nguy cơ đột nhiên xuất hiện sập cửa.
Cách đó không xa, Tiêu Lam tìm được một loạt cùng loại với hài cốt máy tính, tuy rằng đã bị huân đến đen nhánh, nhưng không có bị thiêu đến quá sạch sẽ, còn bảo lưu lại một chút vẻ ngoài nguyên bản.
Đèn điện nơi tay chiếu rọi xuống, cậu phát hiện những máy tính này có màn hình đều rất mỏng, ít nhất cũng là LCD, mà máy tính thập niên 90 vẫn là cái loại màn hình CRT dày nặng to con.
Tiêu Lam đánh giá mớ màn hình: “Mấy thứ này rõ ràng không phải đồ vật ở thập niên 90.”
Thậm chí trên mặt đất còn có một ít khối vuông bị thiêu đến cháy đen, bộ dáng hư hư thực thực là smartphone. 
“Tiên sinh, nơi này có một thứ.” Một bên khác, Lạc cũng tìm được trong mớ tạp vật nơi góc tường một thứ dính đầy tro đen.
Sau khi hơi chà lau nhẹ, Lạc đưa thứ kia đến trước mặt Tiêu Lam.
Bọn họ phát hiện đây là một kỷ vật kỷ niệm trạm ga làm nghi thức chạy tàu, tuy rằng bị lửa đốt qua dung hòa mất một bộ phận, nhưng chữ viết bên trên vẫn còn, ngày biểu hiện ra trạm ga là ở thập niên 90 chạy tàu, nhưng vật kỷ niệm này cũng đồng dạng là được chế tác gần đây.

Mày Tiêu Lam nhăn lại:  “Manh mối trước đó rõ ràng biểu hiện sự cố đoàn tàu là thập niên 90, chính là chúng ta lại ở trên đoàn tàu phát hiện tạp chí kỳ rất gần, mà trạm ga nhìn qua cũ xưa này cũng đồng dạng cất giấu vật của hiện đại.”
Lạc: “Có lẽ, cái trạm ga này chỉ là thoạt nhìn cổ xưa mà thôi, trên thực tế nó cũng không phải ở thập niên 90, mà là ở vào thời khắc án nổ mạnh xảy ra.”
Cho nên bọn họ mới có thể nhìn đến máy quét thẻ tự động, bởi vì nó căn bản chính là một trạm ga hiện tại!
Tại sao trạm ga này vẫn muốn ngụy trang thành bộ dáng thập niên 90? Còn vẫn luôn lộ ra các loại manh mối để mê hoặc người chơi?
Liên tưởng đến tờ báo về sự cố đoàn tàu kia, còn có loa thông báo của sân ga gọi bọn họ đừng lên tàu, cùng với tình huống nhóm quỷ quái xuất hiện đều đang nhắc nhở bọn họ đoàn tàu nguy hiểm không thể đi.
Chẳng lẽ nói…… Quỷ quái trên sân ga vẫn luôn duy trì biểu tượng ở thập niên 90 là vì làm sự cố đoàn tàu trên tờ báo càng có mức độ đáng tin, do đó người chơi tin tưởng đoàn tàu mới là một phương càng nguy hiểm kia.
Đoàn tàu đã từng xảy ra chuyện, nhưng không phải chuyện ở thời gian của bọn họ nơi này, hiện tại quỷ quái kỳ thật đều là chết vào trạm ga nổ mạnh, quỷ quái trên trạm ga xuất phát từ nguyên nhân nào đó, vẫn luôn có ý đồ giữ người chơi lại trạm ga.
Mà trên thực tế, sự cố đoàn tàu đã cách thật lâu, sự kiện trạm tàu điện nổ mạnh mới là bối cảnh chân chính của màn chơi lần này.
Án trạm tàu nổ mạnh phát sinh mới chân chính là nơi nguy hiểm!
Trước đoa bọn họ luôn có thể nhìn thấy tro đen ở các chi tiết, thật ra chính là đang nhắc nhở điểm này.
Hai người liếc nhau, đồng thời nghĩ thông suốt điểm này.
Tiêu Lam nhẹ giọng nói: “Phương thức qua cửa chân chính là —— lựa chọn bên đoàn tàu kia.”
Có lẽ chân tướng là, nhóm quỷ hồn sau khi nổ mạnh, một bộ phận muốn rời khỏi trạm ga, một bộ phận lại không cách nào rời đi, thậm chí tiến hành trở ngại với đoàn tàu và không gian, làm cho bọn họ cũng vô pháp rời khỏi một mảnh không gian này.

Đồng thời nhóm quỷ hồn ở trạm ga còn chế tạo biểu hiện giả dối thập niên 90 làm người chơi lầm đường, làm người chơi đừng lựa chọn phương đoàn tàu.
“Chính là không đúng…… Chúng ta ban đầu đã ngồi lên đoàn tàu, lại không cách nào rời khỏi vòng tuần hoàn này.” Tiêu Lam lâm vào tự hỏi, “Sau đó chúng ta bắt được vé tàu, cũng vẫn vô pháp rời đi, nhất định còn khuyết thiếu cái gì đó.”
Tiêu Lam tiếp nhận vé tàu trắng đen hai màu Lạc đưa qua, ước lượng trong tay.
vé tàu trắng là phát hiện trên trạm ga, NPC trên trạm bọn họ chứng kiến đến cũng đều là giữ cái này, nhưng không thể bảo đảm bọn họ toàn bộ đều là vé tàu màu trắng.
Vé tàu trắng cũng vừa lúc nhất trí với màu của máy quét thẻ ở lối ra khỏi trạm, hẳn là đối ứng ra khỏi trạm.
Còn vé tàu đen lại phát hiện trên đoàn tàu.

Màu đen, làm Tiêu Lam nhớ tới người đàn ông áo đen chỉ gặp mặt một lần kia, ngẫm lại y phục hắn ta mặc, nhìn qua là bộ dáng đồng phục nào đó, cùng với thực lực làm người ta cảm thấy nguy hiểm của hắn ta, trên đoàn tàu người nọ nhất định có một vị trí khá quan trọng. 
Mà vé tàu màu đen cũng đối ứng cùng màu sắc của hắn ta, đối ứng lên xe.
Tiêu Lam nghĩ tới nhiệm vụ mà cậu nhận được kia ——【Tưởng niệm mất đi】, nếu là nhiệm vụ mấu chốt, có lẽ điểm đáng ngờ cuối cùng chỉ có thể từ nó tới giải đáp.
Hiện tại mục tiêu của bọn họ là tìm được kim cài áo theo như lời nhiệm vụ, hơn nữa lại tìm được một vé tàu màu đen.

Tiêu Lam từ trong tự hỏi ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Lạc.
Trước đó lúc cậu tự hỏi, Lạc vẫn luôn bảo trì an tĩnh xem xét xung quanh, cũng không đánh gãy ý nghĩ của cậu.

Thấy Tiêu Lam lấy lại tinh thần, Lạc mới vươn tay, chỉ về phía một góc khác trong phòng: “Nơi đó chồng chất rất nhiều thi thể, trong đó có người quen của chúng ta.”
Người quen? Tiêu Lam có chút nghi hoặc tiến lên.
Đến gần cậu mới phát hiện, số lượng thi thể chồng chất ở đây cũng không ít.
Có đã bị thiêu đến cháy đen, có tựa hồ là bị sương khói sặc chết, thi thể còn hoàn hảo, bọn họ hẳn là không phải chết ở cùng một chỗ, mà là sau khi chết bị khuân vác đến nơi này.

Những thi thể đó tầng tầng lớp lớp, hình ảnh kia làm da đầu người ta có chút tê dại.
Theo đầu ngón tay Lạc nhìn qua, cậu thấy được một khối thi thể.
Kia đích xác được xưng là người quen, mặc đồng phục vệ sinh, thi thể còn tính hoàn hảo, nhưng là thiếu hai ngón tay, trừ đồng phục vệ sinh là kiểu dáng hiện tại ra, giống dì lao công nào đó bọn họ nhìn thấy trước cửa WC kia như đúc.
Nhìn đến thi thể này, Tiêu Lam càng xác định, những người này chính là chết đi sau sự cố trạm ga nổ mạnh, quần áo trên người bọn họ toàn bộ đều là kiểu dáng hiện tại, phong cách thập niên 90 bất quá là ngụy trang mà thôi.
A, một đám ảnh đế.
Sau nhóm thi thể còn có một cánh cửa nhỏ đóng chặt, kết hợp với cái thói thích đem manh mối giấu đi của đàn gia hỏa này, Tiêu Lam chung quy cảm thấy sau cửa nhất định còn cất giấu cái gì đó. 
Nhưng mà, muốn từ khe hở thi thể đầy đất này đi qua cũng quá ghê tởm.
Hai người gian nan mà tìm nơi đặt chân, cuối cùng cũng đến cửa nhỏ đóng chặt, khoá cửa bị thứ gì không biết đổ đến kín mít, cả dùng dây thép duỗi cũng không vào được.
Tiêu Lam thu hồi dây thép: “Xem ra muốn cạy khóa cũng không có biện pháp.”
Lạc đang định dò hỏi cậu có cần hỗ trợ hay không, liền thấy Tiêu Lam vươn tay bắt lấy nắm cửa.
Tiếp theo cậu trực tiếp dứt khoát lưu loát mà dỡ toàn bộ khoá cửa xuống.

Sau tiếng vang thanh thúy, tay nắm cửa cứng rắn giờ phút này tựa như một con gà con đáng thương bị cậu xách lên bằng một bàn tay, thuận tay ném tới bên cạnh.
Lạc: “……”
Được rồi, có đôi khi tiên sinh thật sự sẽ làm hắn cảm thấy mình tồn tại rất dư thừa, tựa hồ công năng lớn nhất của hắn chỉ có bồi nói chuyện?

Lạc đột nhiên cảm thấy mình sắp có nguy cơ thất nghiệp đến nơi.
Phía sau cửa là một gian văn phòng nho nhỏ, vẫn là bị huân đến đen nhánh, nhìn không ra nguyên bản là sử dụng làm gì.
Toàn bộ trong văn phòng chỉ có một thi thể, đang đưa lưng về phía cửa, nằm trên mặt đất.

Trên người mặc y phục thật quen mắt, là cô gái trong bức ảnh kẹp trên ví tiền kia.
Tiêu Lam đi tới chính diện cô, phát hiện đây là một cô gái rất đẹp, có ngũ quan tinh xảo cùng tóc đẹp nhu thuận, tử trạng của cô cũng không thảm thiết, ngược lại nhìn qua an tường mười phần, cô giống như là ngủ rồi vậy, không hề hợp với căn phòng bị thiêu đến đen như mực này.
Kim gài áo từng thấy trên ảnh chụp đang an tĩnh mà ngốc trước ngực cô.
Tiêu Lam cẩn thận mà ngồi xổm xuống, thử vươn tay hướng tới ngực cô, đồng thời cũng cẩn thận đề phòng thi thể có khả năng sẽ xuất hiện biến hóa, rốt cuộc Hàng Lâm Thế Giới cũng không phải chỉ có thi thể tử trạng dữ tợn mới nguy hiểm.
Ngoài dự đoán chính là, quá trình lấy đi kim cài áo thế mà lại thuận lợi ngoài ý muốn.
Khi Tiêu Lam hoàn toàn đem kim cài áo gỡ xuống, xuất hiện hệ thống nhắc nhở mới:
【 Đã đạt được kim cài áo ( 1/1 ) 】
【 Đạt được kim cài áo, trả lại cho nhân viên bảo vệ (chưa hoàn thành) 】
“Nhân viên bảo vệ? Có thể nào là người đàn ông áo đen kia không?” Người đầu tiên Tiêu Lam nghĩ đến chính là hắn ta, “Anh ta và cô gái này này hẳn là người yêu, sau đó cùng chết trong sự cố trạm tàu điện nổ mạnh, nhưng không biết tại sao bọn họ một người ở trên tàu, một người bị giấu phòng điều hành trạm ga.”
Đồng thời Tiêu Lam cũng có chút nghi hoặc: “Nhìn cảm giác sờ vào ví da cùng với bộ dáng kim cài áo, người đàn ông áo đen này của cải phong phú, chức nghiệp vốn dĩ hẳn là không phải nhân viên bảo vệ mới đúng.”
Lạc: “Thế Giới Hàng Lâm có khả năng sẽ cho anh ta thân phận mới, thân phận của nhóm quỷ quái ở trong trò chơi cũng không phải nhất thành bất biến.”
Nhân viên bảo vệ sức mạnh cường đại lại muốn tuyên bố nhiệm vụ làm người chơi tới tìm kiếm kim cài áo của người yêu, thuyết minh sự thật rằng hắn ta kỳ thật căn bản không cách nào rời khỏi đoàn tàu.

Mà nhóm quỷ quái ở sân ga đem thi thể người yêu hắn ta giấu đi, hắn vô pháp cùng người yêu gặp nhau thì sẽ không trợ giúp đoàn tàu rời khỏi trạm ga này.
Tiêu Lam nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân đoàn tàu vô pháp rời đi.
Lúc này, thi thể cô gái tiêu tán, cũng mỹ lệ như khi cô chết đi, hình ảnh khi biến mất cũng vẫn rất đẹp, tựa như ánh sáng đom đóm trong đêm tối.
Ánh huỳnh quang ở không trung nổi lơ lửng, cuối cùng ùa vào kim cài áo trong tay Tiêu Lam.
Sau khi cô hoàn toàn sau khi biến mất, nơi vốn là thi thể xuất hiện một vé tàu màu đen.
Lạc tiến lên một bước, nhặt vé tàu dưới đất lên, giống như đúc trước đó bọn họ tìm được trên đoàn tay, hắn mỉm cười với Tiêu Lam: “Vé tàu của chúng ta đủ rồi, tiên sinh.”
Nếu muốn ngụy trang thành người chơi, dưới tình huống phải có loại đạo cụ mấu chốt này mới có thể qua cửa, đương nhiên vẫn là một người một cái thì bảo hiểm hơn.

Bằng không một đám người chơi đột nhiên lẫn vào một gia hỏa không cần đạo cụ là có thể qua cửa cũng quá bắt mắt rồi.
“Đi thôi, mục tiêu hiện tại của chúng ta chính là trở lại đoàn tàu, giao nhiệm vụ.” Tiêu Lam nói.
——
Hai người bước ra khỏi phòng điều hành.

Bọn họ đồng thời cảm giác được xung quanh không thích hợp, tựa hồ là lột ra ngụy trang biểu hiện giả dối gì, cây cột vốn cổ xưa lại hoàn chỉnh bắt đầu sập xuống, trần nhà cũng bắt đầu bất kham gánh nặng rơi xuống dưới, thậm chí dưới mặt đất cũng xuất hiện vết nứt.
Trên vách tường sạch sẽ bắt đầu xuất hiện từng khối đốm đen, tất cả đốm đen đều là dấu vết bị bỏng, thậm chí mang theo một chút tia lửa.
Bởi vì liên quan đến những tia lửa đó, trạm ga vốn đen nhánh một mảnh xuất hiện một ít ánh sáng, tuy rằng vẫn không tính là sáng ngời, nhưng so với nguyên bản chỉ có thể nhìn thấy phạm vi ánh đèn pin thì tốt hơn không ít.
Nương theo ánh sáng này, Tiêu Lam phát hiện toàn bộ phạm vi tầm mắt có thể đạt được đều đang tiến hành biến hóa như vậy.
Đồng thời trong không khí cũng truyền đến hơi thở nhựa chảy, nghe lên có vài phần gay mũi, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nồng đậm.
“Khụ…… Này có thể là bộ dáng chân chính của trạm này.” Tiêu Lam ho khan một tiếng, cảm thấy yết hầu có vài phần không thoải mái, hô hấp cũng có vài phần khó chịu, dưỡng khí trong không khí tựa hồ đang giảm bớt.
Xem ra cần phải đẩy nhanh tốc độ rời khỏi nơi này mới được.
“Cộp cộp cộp ——”
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lại, chợt nhìn thấy một bóng người vặn vẹo chạy như bay lại phía bọn họ, người nọ tứ chi bày biện ra một loại tư thái mất tự nhiên, tốc độ chạy lại cực kỳ nhanh.
Gã đạp ánh lửa, từ trong bóng đêm lao ra, nhìn qua giống như ác ma.
Tiêu Lam giơ tay từ trong không gian trữ vật lấy ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 đặt ngang trước người, cậu điều chỉnh thế đứng hơn nữa hơi hơi cúi người, dọn xong tư thế tùy thời có thể công kích tốt nhất.
Đồng thời cũng chuẩn bị tốt 【 Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa triết học Mác 】, cứ như vậy, bất luận người này là thật thể hay là hồn thể, cậu đều có thể có lực chiến một trận với đối phương.
Chờ đến đối phương chạy đến gần, Tiêu Lam rõ ràng mà nhìn đến trên mặt gã đã thối rữa, làn da đều bong ra từng màng từng khối to, bại lộ ra cơ bắp cùng hàm răng bên dưới, có vẻ cực kỳ dữ tợn.
Đôi mắt vẩn đục của gã lưu luyến một vòng trên người hai người, sau đó có vẻ là cảm thấy Tiêu Lam càng dễ ăn hơn một chút, vì thế lộ ra nụ cười không có ý tốt với Tiêu Lam, tiếp theo đem miệng mở ra đến một góc độ không thể tưởng tượng được, trong miệng tất cả đều là răng nanh đan xen nhau.
Gã chợt gia tốc hướng tới Tiêu Lam mãnh liệt nhào tới, hai chân gã đạp lên mặt đất bước ra vết rách sâu hoắm.
Tiêu Lam dự phán vị trí công kích của gã, hướng về bên cạnh bước lướt một cái, chủy thủ trên tay đã chuẩn bị phản kích.
Nháy mắt tiếp theo ——
“Rầm ——”
Sàn nhà vốn đã tràn ngập khe hở bị đối phương mạnh mẽ dẫm đạp…… Sụp.
Trong ánh mắt mê man của Tiêu Lam, tên gia hỏa giương nanh múa vuốt kia vô lực giãy giụa một chút giữa không trung, gã vặn vẹo tay chân ở không trung vẽ ra những độ cung bất quy tắc, giống một con rùa bị xách lên.
Sau đó gã bất lực rơi xuống, bẹp một tiếng đập xuống sàn nhà tầng bên dưới.
Trong lòng Tiêu Lam vừa mới nổi lên một chút đồng tình, liền thấy Lạc bên cạnh trực tiếp dọn lên một cây cột đứt gãy dùng sức ném mạnh xuống dưới, vừa lúc nện trên người đối phương, phát ra tiếng nổ vang thật lớn.
Thấy phía dưới không còn âm thanh nào truyền ra, Lạc lộ ra một nụ cười vừa lòng, tư thái ưu nhã mà nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi bặm trên tay.
Tiêu Lam không nỡ nhìn thẳng mà quay mặt đi.
Thảm, thật là quá thảm….
Hết chương 91.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.