Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 127: Trước đây rất thích, bây giờ không thích nữa



Lục Lăng Xuyên ngồi đối diện nhìn Thẩm Niệm, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ động: “Đếm ngược 10 giây.”

“Cái gì?” Thẩm Niệm không hiểu.

Anh không trả lời, chỉ bắt đầu đếm ngược.

“Mười.”

“Chín.”

“Tám.”

……

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

Ngay khi lời vừa dứt, một tiếng “bùm” vang lên, như một ngôi sao băng lao thẳng lên trời, nổ tung trong màn đêm, bắn ra đủ màu sắc rực rỡ.

Là pháo hoa.

Đúng lúc đó, cabin của họ trên vòng quay khổng lồ dừng lại ở điểm cao nhất. Ở độ cao này ngắm pháo hoa, cảm giác ấn tượng hơn nhiều so với đứng trên mặt đất nhìn lên.

Thẩm Niệm tựa lên cửa kính, chăm chú ngắm pháo hoa, nụ cười trên mặt không thể giấu nổi.

“Thẩm Niệm.” Đột nhiên, giọng nói ấm áp và trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau.

“Ừm?” Thẩm Niệm vừa định quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ thì đã bị cánh tay của Lục Lăng Xuyên vòng qua eo, kéo mạnh về phía anh. Thẩm Niệm ngã vào lồng ngực anh.

Cúi xuống, anh chuẩn xác hôn lên môi cô.

“Anh yêu em.” Ba từ ấy nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi anh.

Sáu năm.

Anh đã biết cô sáu năm và cũng yêu cô trọn sáu năm.

Giọng nói trầm ấm mang theo sự quyến rũ, hơi thở ấm áp làm lay động lòng người.

Người ta nói rằng nếu hôn nhau trên đỉnh của vòng quay khổng lồ, Thượng Đế sẽ nhìn thấy và ban phước lành cho tình yêu của họ.

Lục Lăng Xuyên siết chặt lấy cô, nụ hôn của anh sâu lắng và chiếm hữu, như muốn nuốt trọn mọi cảm xúc.

Pháo hoa bên ngoài như trở thành bối cảnh hoàn hảo cho họ.

Họ trao nhau nụ hôn nồng nàn trên đỉnh của vòng quay khổng lồ, chứng minh tình yêu của mình trước Thượng Đế.



Ngày hôm sau, ngày nghỉ ——

Hôm nay không cần đi làm, hiếm lắm hai người mới có thể ngủ nướng.

Thẩm Niệm tỉnh giấc, cơ thể vẫn còn nằm gọn trong vòng tay của Lục Lăng Xuyên.

Cô khẽ ngáp, đôi mắt từ từ mở ra.

Thẩm Niệm với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian.

Đã chín giờ rưỡi sáng.

Cô dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo, đặt điện thoại xuống và chuẩn bị ngồi dậy.

Nhưng vừa mới động đậy, cánh tay của Lục Lăng Xuyên đang ôm lấy eo cô lại siết chặt hơn, khiến Thẩm Niệm lại rơi vào vòng tay của anh.

Lục Lăng Xuyên dụi đầu vào xương quai xanh của cô, như một chú cún con đang nũng nịu cọ cọ vào cô.

Thẩm Niệm bật cười, đẩy đầu anh: “Buông ra, em phải dậy rồi.”

Lục Lăng Xuyên vẫn nhắm mắt, như thể ngủ thiếp đi trong vòng tay cô, phải một lúc lâu mới lười biếng lên tiếng.

“Hôm nay nghỉ mà.”

Ý anh là không cần dậy sớm, có thể ngủ thêm một chút.

“Em biết.” Thẩm Niệm nói: “Nhưng em đã hẹn với mấy đồng nghiệp, hôm nay đi mua sắm rồi.”

Cô đã hứa với họ mấy ngày trước, không thể từ chối vào phút chót, như vậy thì không hay chút nào.

“…” Lục Lăng Xuyên không nói gì.

Thẩm Niệm chờ một lúc mà không thấy anh trả lời, lại hỏi thêm: “Anh có nghe không đấy?”

“Ừm…” Lục Lăng Xuyên uể oải đáp lại, vẫn nhắm mắt, sau đó thì thầm: “Anh không vui đâu.”

Người khác không vui thường thể hiện qua cảm xúc, còn Lục thiếu gia thì thẳng thắn nói ra luôn.

Hôm nay hiếm khi có một ngày nghỉ, vậy mà cô lại đi với người khác.

Lục tổng không vui, rất không vui.

Thẩm Niệm không nhịn được cười, đẩy đầu anh một lần nữa: “Em đã hứa với họ từ mấy hôm trước rồi, giờ không thể từ chối được.”

Để dỗ dành anh, giọng của Thẩm Niệm trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Vậy em sẽ về sớm, chúng ta đến chợ mua đồ, rồi về nhà ăn lẩu nhé?”

Bị dỗ như vậy, Lục Lăng Xuyên mới miễn cưỡng buông cô ra: “Ừ.”

Đã sắp mười giờ rồi, nếu lãng phí thêm thời gian nữa thì sẽ bị muộn mất.

Thẩm Niệm xỏ dép bước xuống giường, đi về phía phòng tắm.

...

Bầu không khí trong công ty khá tốt, Thẩm Niệm đã giúp đỡ nhiều người nên mối quan hệ của cô với mọi người rất tốt.

Hôm nay, những người hẹn cô đi mua sắm không chỉ có cô bạn thân nhất là Tưởng Linh Linh, mà còn có Lý Nam, Hà Oánh và vài người khác.

Khi Thẩm Niệm đến nơi thì họ đã có mặt, cả nhóm cùng nhau bước vào trung tâm mua sắm.

Tầng một của trung tâm thương mại có rất nhiều cửa hàng bán quần áo, và họ bắt đầu dạo từng cửa hàng một.

“Cậu thấy bộ quần áo này thế nào?"

"Ừm, cũng được, chỉ là màu hơi nhạt, mà đứa nhỏ nhà cậu đang ở độ tuổi nghịch ngợm, cậu mặc cái này sẽ không giữ sạch được đâu."

"Ừ, đúng vậy..."

Mọi người tụ lại thành nhóm chọn quần áo, còn Thẩm Niệm thì một mình đứng chọn đồ riêng.

Cửa hàng này có phong cách khá ổn, cô khá thích.

Cô chọn một chiếc áo khoác màu đen, tiện thể đứng cạnh gương, cầm áo khoác so với người mình.

Ừ, không tệ.

"Chị Niệm!" Tưởng Linh Linh không biết từ đâu lao tới, hét lớn một tiếng rồi nhảy lên người Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm mỉm cười, không giận, chỉ nhắc nhẹ: "Cẩn thận chút, đừng làm bẩn áo của người ta."

"Vâng!" Tưởng Linh Linh trả lời rất nhanh, tay còn cầm hai bộ quần áo: "Chị Niệm, chị xem giúp em, bộ nào đẹp hơn?"

Thẩm Niệm nghiêm túc so sánh, chỉ vào chiếc bên trái: "Cái này."

"Được!" Tưởng Linh Linh rất tin vào gu thẩm mỹ của Thẩm Niệm, lập tức trả lại chiếc còn lại cho nhân viên bán hàng.

Nhìn thấy Thẩm Niệm đang cầm một chiếc áo khoác đen, Tưởng Linh Linh hỏi: "Chị Niệm, chị thích cái này à?"

"Cũng tạm." Thẩm Niệm cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trong tay: "Thấy kiểu dáng cũng ổn."

Sau đó cô giơ áo khoác lên, hỏi Tưởng Linh Linh: "Trông không đẹp à?"

"Ừm..." Tưởng Linh Linh nhìn kỹ một lúc rồi đưa ra ý kiến: "Không phải là không đẹp, chị Niệm xinh như vậy, dáng người lại đẹp, mặc bao tải cũng đẹp nữa."

"Chỉ là... cảm thấy không hợp với khí chất của chị."

Nói xong, cảm thấy mình nói rất có lý, cô gật đầu một cái, như muốn khẳng định.

Quả thật, đường nét khuôn mặt của Thẩm Niệm rất mềm mại, đúng kiểu "nữ thần thanh xuân", những gam màu nhạt sẽ hợp với cô hơn.

Ánh mắt Tưởng Linh Linh liếc thấy một chiếc áo sơ mi trắng thêu họa tiết với tay áo phồng ở bên cạnh, liền cầm lên.

"Chị Niệm, em nghĩ chị mặc cái này sẽ rất đẹp!"

Không cần thử, chỉ nhìn kiểu áo thôi là đã tưởng tượng được Thẩm Niệm sẽ đẹp thế nào khi mặc nó.

"..." Thẩm Niệm không nhận áo, mà nhìn chằm chằm vào chiếc sơ mi trắng.

Một lúc lâu sau, cô khẽ mỉm cười, nhận áo từ tay Tưởng Linh Linh nhưng không có ý định thử, mà treo lại lên giá.

"Đúng là rất đẹp, nhưng chị không thích."

"Ơ..." Tưởng Linh Linh nhìn chiếc áo sơ mi bị treo lại lên kệ: "Em thấy nó đẹp mà, chị Niệm không thích sao?"

"Ừ." Thẩm Niệm đáp: "Chị không thích màu trắng."

Nói xong, cô đưa chiếc áo khoác đen trong tay cho nhân viên bán hàng: "Làm ơn gói giúp tôi chiếc này, cảm ơn."

Nghe Thẩm Niệm nói vậy, Tưởng Linh Linh có chút ngạc nhiên và không hiểu, liền hỏi thẳng: "Chị Niệm, chị không thích màu trắng à? Nhưng em nhớ trước đây chị rất thích màu trắng mà."

Cô nhớ hồi mới thực tập, ngày nào Thẩm Niệm cũng mặc đồ màu trắng, trông rất đẹp.

Chính vì biết Thẩm Niệm mặc đồ trắng đẹp thế nào nên cô mới nghĩ chiếc sơ mi này hợp với cô ấy.

"..." Lông mi của Thẩm Niệm khẽ rung, cô từ tốn mỉm cười: "Trước đây thích, nhưng giờ không thích nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.