Đó là một bức ảnh thẻ nền xanh của một cô gái, trông rất trẻ và ngây thơ. Đôi mắt của cô như chứa đầy những ngôi sao, mái tóc mái nhẹ xoăn giúp tăng thêm phần tinh nghịch, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to, cùng nụ cười ấm áp đủ để xoa dịu lòng người.
Thẩm Niệm nhìn chằm chằm vào nụ cười ấy, như bị lạc trong đó.
Không biết đã nhìn bao lâu, cô mới lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi thư viện ảnh.
Điện thoại trống trơn, thậm chí phần mềm cũng chỉ còn lại những ứng dụng mặc định không thể xóa.
Cô tiếp tục mở mục tin nhắn, bên trong cũng rất sạch sẽ, chỉ có một tin nhắn duy nhất được gửi từ số liên lạc mang tên [Lăng Nhụy], tin nhắn được gửi từ bốn năm trước.
Nhìn đoạn tin nhắn mà cô đã đọc không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến mức từng từ, từng câu, thậm chí cả dấu chấm câu đã khắc sâu vào tâm trí, Thẩm Niệm như quay trở lại ngày đó, bốn năm trước.
Hôm đó là sinh nhật của Lục Lăng Nhụy, cô cùng Lục Lăng Nhụy đến trường đại học của Lục Lăng Xuyên để rủ anh ra ngoài ăn cơm.
Lục Lăng Xuyên là anh trai của Lục Lăng Nhụy, và lúc đó cũng là bạn trai của cô.
Khu vực xung quanh Đại học A thường xuyên tắc nghẽn, kẹt xe là chuyện thường thấy.
Cô và Lục Lăng Nhụy thường đến Đại học A, và tình cờ phát hiện ra một con đường nhỏ. Nếu đi qua một con hẻm vắng vẻ, họ có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Hôm đó, họ đi qua con hẻm như thường lệ, nhưng bị hai gã say rượu chặn đường. Hai gã say đó có ý đồ xấu.
Lục Lăng Nhụy đã ngăn cản hai gã say để cô chạy thoát.
Và rồi, cô đã chạy.
Khi cô quay lại cùng với người giúp đỡ, hai gã say đã bỏ trốn, Lục Lăng Nhụy nằm trên mặt đất trong tình trạng thê thảm, ánh mắt đờ đẫn, không còn chút ánh sáng nào trong đôi mắt.
Sau ngày hôm đó, Lục Lăng Nhụy đã thay đổi, cô ấy không còn thích cười hay nói chuyện, suốt ngày tự giam mình trong phòng.
Một tháng sau, Lục Lăng Nhụy nhảy lầu tự sát. Trước khi nhảy, cô ấy đã gửi cho Thẩm Niệm một tin nhắn cuối cùng.
[Niệm Niệm, những ngày qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ không hối hận vì đã để cậu chạy trước. Trong tình huống đó, nếu cậu không chạy, cả hai chúng ta sẽ không ai thoát được. Nhưng tớ cũng không thể chấp nhận bản thân mình bây giờ... Tớ muốn được giải thoát. Cậu và anh tớ hãy sống thật tốt, nhất định phải hạnh phúc.]
"......" Lông mi của Thẩm Niệm run rẩy dữ dội, đôi mày nhíu chặt không thể giãn ra.
Từ sau khi Lục Lăng Nhụy qua đời, cô đã mơ thấy giấc mơ này không biết bao nhiêu lần, như một cuốn phim quay ngược, lần lượt đưa cô trở lại ngày hôm đó.
Trong mơ, Lục Lăng Nhụy vẫn như năm xưa, đưa tay ra chắn hai gã say rượu, quay đầu hét lên với cô.
Cô cảm nhận có ai đó đang chạm vào tay mình, Thẩm Niệm giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu Nhụy!”
Y tá đang cẩn thận đặt tay cô vào trong chăn giật mình, khi thấy Thẩm Niệm nhìn chằm chằm mình, cô vội vàng giải thích: "Chai dịch truyền đầu tiên đã hết, tôi đến để thay chai mới cho cô. Thấy tay cô luôn cử động, tôi sợ kim bị lệch nên..."
Bị đánh thức từ cơn ác mộng, Thẩm Niệm thở gấp, nghe thấy lời của y tá, cô mới dần dần thoát khỏi giấc mơ, quay trở lại thực tại.
Thẩm Niệm lúc này mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Bên cạnh là giá treo truyền dịch, y tá đang cầm một chai dịch đã hết.
"Không sao đâu, cô cứ nghỉ ngơi tiếp đi. Khi chai này hết, tôi sẽ vào thay.”
Nói xong, y tá cầm chai dịch truyền rỗng rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Niệm dùng tay không truyền dịch đặt lên trán, cố gắng ổn định cảm xúc.
Lúc tối, trong buổi tiệc cô đã uống quá nhiều rượu và mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô mở mắt, cầm điện thoại lên xem giờ, nhận ra mình chỉ mới ngủ được khoảng hai mươi phút.
Mở khóa màn hình, vẫn là giao diện tin nhắn vừa nãy, Thẩm Niệm xem đi xem lại, rồi như bị điều gì đó xui khiến, cô nhấn nút gọi ở góc trên cùng.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại."
Thẩm Niệm cúp máy rồi lại gọi lại.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại."
"Xin lỗi…"
Nhìn chằm chằm vào dãy số quen thuộc, mắt Thẩm Niệm đỏ hoe.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống màn hình, cô thất thần nhìn tin nhắn ấy, cứ liên tục bấm gọi số điện thoại kia, không còn chút cảm giác buồn ngủ nào.
Sau khi truyền xong vài chai dịch, y tá bước vào để rút kim truyền cho cô.
"Bác sĩ bảo cô nên ở lại bệnh viện tối nay, ngày mai sẽ sắp xếp kiểm tra cho cô. Bây giờ đã là nửa đêm, cô nên nghỉ ngơi sớm."
Nhìn y tá đang dọn dẹp dụng cụ truyền dịch, Thẩm Niệm cất tiếng hỏi: "Vị bác sĩ trực ban vừa nãy vẫn còn ở đây chứ?"
"Bác sĩ trực ban? Ý cô là bác sĩ Khổng?"
Thẩm Niệm gật đầu: "Phải."
"Bác sĩ Khổng đang ở trong văn phòng, cô cảm thấy không khỏe sao? Để tôi gọi bác sĩ Khổng…"
"Không cần." Thẩm Niệm ngắt lời: "Tôi chỉ có chút chuyện thôi."
Cảm thấy máu ở mu bàn tay đã ngừng chảy, Thẩm Niệm gỡ băng keo y tế ra và ném vào thùng rác bên cạnh, rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Khổng đang bận rộn, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền ngẩng đầu lên và thấy Thẩm Niệm trong bộ đồ bệnh nhân, gương mặt vẫn còn tái nhợt đang đứng ở cửa.
"Thẩm Niệm? Có chuyện gì sao?"
Thẩm Niệm bước vào, một tay đặt lên bụng, bước đi có chút loạng choạng.
"Bác sĩ Khổng, có thể kê cho tôi một ít thuốc an thần không?"
Nghe yêu cầu này, bác sĩ Khổng lập tức cảnh giác nhìn Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm nhíu mày: "Không có ý gì khác, tôi đã hai ngày rồi không ngủ được. Vừa rồi chỉ chợp mắt được hai mươi phút, nhưng sau khi tỉnh dậy thì không thể ngủ lại được."
Từ lúc nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, Thẩm Niệm đã bàng hoàng, ngồi trong nhà vệ sinh cả đêm, đấu tranh và do dự suốt cả đêm.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật, đứa trẻ này không phải kết tinh của tình yêu mà là kết quả của mối quan hệ nghiệt ngã, là một sự tồn tại không nên có.
Lục Lăng Nhụy tự sát, Lục Lăng Xuyên hận cô, giữa họ chỉ có món nợ mãi mãi không thể trả và mối hận mãi mãi không thể giải tỏa.
Giữa họ có một rào cản mang tên Lục Lăng Nhụy, anh không thể vượt qua, và cô cũng vậy.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt, vẻ mặt vô cùng tiều tụy của cô, bác sĩ Khổng đành thở dài: "Được rồi, tôi biết rồi, cô cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ cho người mang thuốc đến cho cô."
Thẩm Niệm gật đầu: "Cảm ơn.”
Vừa trở lại phòng bệnh chưa lâu, y tá lúc nãy giúp Thẩm Niệm rút kim truyền đã quay lại mang theo thuốc và nước.
"Đây là thuốc mà bác sĩ Khổng đưa cho cô…"
"Cảm ơn." Thẩm Niệm nhận lấy và nuốt viên thuốc an thần.
Cô bình tĩnh nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Bên ngoài, y tá vừa rời khỏi phòng bệnh đã lập tức quay về quầy trực, bắt đầu trò chuyện với đồng nghiệp.
"Tôi cảm thấy bệnh nhân giường 23 rất kỳ lạ."
Nghe thấy mùi của chuyện phiếm, đồng nghiệp liền hỏi: "Có phải cô gái trẻ vừa được đưa vào không?"
"Đúng vậy!"
"Chuyện gì vậy? Nói tôi nghe xem."
Y tá hạ giọng: "Lúc nãy, khi tôi thay chai dịch truyền cho cô ấy, hình như cô ấy gặp ác mộng, cứ lẩm bẩm xin lỗi mãi, sau đó đột nhiên tỉnh giấc làm tôi giật cả mình. Khi tôi vào lại, thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi rơi nước mắt, lại còn liên tục gọi điện thoại nữa."
"Gọi điện thoại?"
"Ừ, mà tôi còn nghe rõ đầu dây bên kia nói số điện thoại không tồn tại, nhưng cô ấy cứ như không nghe thấy, cứ gọi đi gọi lại mãi..."
Đang giữa đêm khuya, lại là trong bệnh viện, nghe y tá kể chuyện, đồng nghiệp không khỏi rùng mình, rụt vai lại: "Cô nói nghe sợ quá..."
"Vừa rồi tôi còn nghe cô ấy xin bác sĩ Khổng thuốc an thần nữa. Người thì xinh đẹp thật đấy, nhưng trạng thái đó..."
Y tá khẽ chỉ vào đầu mình, nói nhỏ: "Có khi nào cô ấy gặp vấn đề về tinh thần không nhỉ?”