Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 47: 47: Tìm Tới Tận Nơi




- Cái gì?
Vũ Minh nhíu mày nghi ngờ nhìn Linh Lan, chỉ thấy cô thận trọng đáp:
- Tìm nơi nào đó riêng tư một chút đi.
Tuy cảm thấy khó hiểu nhưng Vũ Minh vẫn gật đầu rồi dẫn Linh Lan tới chỗ xe mình đang đậu, hai người chạy thẳng tới quán cà phê bên cạnh tiệm nhạc cụ của anh ấy.

Đây cũng là quán của anh ấy nên không sợ ai quấy rầy.
Vừa ngồi xuống, Linh Lan đã vào thẳng vấn đề:
- Tôi muốn anh tiếp vốn cho Đình Nam, tiền tôi sẽ đưa, bao nhiêu cũng được.
- Bao nhiêu cũng được? Em có bao nhiêu?
Vũ Minh ngạc nhiên hỏi lại.

Anh biết Linh Lan là cô gái ngây thơ, nhưng không thể hồn nhiên tới mức không biết số tiền rót vào một tập đoàn như W group sẽ lớn cỡ nào được.
Linh Lan lại không chút do dự mà gật đầu:
- Tôi có rất nhiều, cỡ mấy nghìn tỷ gì đó, nếu không đủ tôi sẽ tìm cách kiếm thêm.
Cô mới chỉ bán một phần nhỏ đá quý trong không gian mà thôi, nếu không đủ cô sẽ bán thêm, tóm lại Đình Nam muốn chơi lớn cỡ nào cô đều có thể đáp ứng.
Tuy nhiên Vũ Minh đang ngồi đối diện cô đã cứng miệng không thốt ra được lời nào, hai mắt anh ấy trừng trừng như sắp rơi ra ngoài vậy.

Không phải vì kinh ngạc khi nghe Linh Lan báo số tiền mà là nghĩ rằng cô có vấn đề về đầu óc.
Nếu cô có nhiều tiền như vậy còn cần sống nương tựa Đình Nam sao? Hay là cô đang định trêu chọc anh ấy?
- Linh Lan à, em đừng đùa nữa, anh thật sự hy vọng em trấn an Đình Nam một chút, cậu ấy cần em.
Linh Lan nhíu mày nhìn Vũ Minh, từ trong mắt anh ấy cô thấy rõ sự thương hại, cô có bị gì đâu mà anh ấy lại thương hại?
- Tôi nói thật, anh theo tôi về nhà tôi lấy tiền cho anh xem.
Nơi này tuy vắng vẻ nhưng nếu một một lúc mang nhiều tiền mặt ra chắc chắn sẽ cho là quỷ mất.
Mặt của Vũ Minh lại đen hơn lúc nãy, nếu anh ấy mà theo cô về nhà chắc chắn sẽ bị Đình Nam đánh chết luôn.
Chưa đợi Vũ Minh tiếp tục từ chối thì Linh Lan đã dứt khoát đứng dậy, nói:
- Thôi, ngày mai tôi mang tiền tới tiệm của anh, chắc trong tiệm của anh có nơi bí mật chứ?
Bất đắc dĩ Vũ Minh đành nghe theo lời cô, sau đó tiễn cô ra về, trong lòng lại lo lắng cho bạn và cả người con gái mình đơn phương, hai người không bình thường ở cùng nhau không biết có ổn không?
Thế nhưng trưa ngày hôm sau, khi nhìn thấy được một ba lô toàn tiền là tiền trong tay Linh Lan, Vũ Minh triệt để đứng hình, tuy trong này chỉ mới có vài tỷ, nhưng anh ấy đã không còn nghi ngờ gì lời cô nói nữa, cô thật sự có đến vài nghìn tỷ.
Cô không điên mà là thế giới này điên rồi, cả anh ấy cũng không bình thường nữa.

Giàu có như vậy lại đi làm cây tầm gửi sao?
Điều này dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Vũ Minh, cô thật sự là ai? Tiếp cận Đình Nam với mục đích gì?
Xử lý xong chuyện rót vốn cho Đình Nam, Linh Lan vừa rời khỏi tiệm nhạc cụ thì nhận được điện thoại của Kevin, cô bắt máy nghe, anh ta nói:
- Bạn trai của cô đang gặp khó khăn nhỉ? Muốn tôi tiếp tế tiền cho anh ta không?
Linh Lan hỏi lại:
- Anh có tiền sao?
Đối với công ty có cả sổ hộ nghèo như Kola, cô không nghĩ Kevin moi ra được đồng dư nào từ nó.
Tuy nhiên câu trả lời của Kevin lại khiến Linh Lan đứng hình.
- Tôi không có nhưng ông già của tôi có, tôi về nhà khóc lóc dọa thắt cổ bỏ ăn là ông ấy nghe theo thôi.

Yên tâm, ông già của tôi nhiều tiền lắm.1
Linh Lan cụp mắt, sau vài giây suy nghĩ cô đáp:
- Vậy cảm ơn anh.
Chỉ có một mình Vũ Minh rót tiền vào thì quá thu hút ánh nhìn của người khác, nếu cha của Kevin gia nhập, cô có thể dùng ông ấy làm lá chắn và tiếp tục bán đá quý rồi.
Thời gian sau đó, Đình Nam vẫn không về nhà cũng không gọi điện, Linh Lan càng sẽ không chủ động liên hệ với anh, ông chủ đang gặp phiền phức, cô còn làm phiền thì thật không chuyên nghiệp chút nào.


Tuy nhiên Linh Lan không biết rằng hành động này của hai người không khác gì chiến tranh lạnh giữa đôi tình nhân cả.1
Mà ngay lúc này, tại phòng khách của một căn biệt thự, hai người phụ nữ một già một trẻ ngồi đối diện nhau.
Người trẻ thì ngồi chéo chân để lộ ra tư thái quyến rũ nóng bỏng, trên mặt còn mang theo ý cười khẽ, người già thì thẳng lưng ngẩng cao đầu, khí thế uy nghiêm của bà chủ nhà giàu không hề làm bà ta yếu thế, tuy nhiên trên mặt bà ta lại hiện rõ vẻ tức giận hận không thể ăn tươi nuốt sống cô gái trẻ trung đối diện.
Người phụ nữ trung niên kia là bà Phương, mẹ của Bảo Quốc, bà ta nghiến răng lên tiếng:
- Cô là vợ bé chồng tôi nuôi bên ngoài à? Căn nhà này cũng là do ông ta mua?
Hơn một tháng trước bà ta phát hiện chồng mình có biểu hiện lạ, tuy mọi thứ đều bình thường nhưng vẻ tươi tắn khác thường trên mặt ông ta khiến bà ta sinh lòng nghi ngờ, đồng thời thỉnh thoảng ông ta còn kêu bà ta đi chăm sóc da mặt thậm chí phẫu thuật thẩm mỹ, ngoài miệng nói là muốn tốt cho bà ta tuy nhiên bà ta vẫn nghe ra sự ghét bỏ như có như không.
Sự thật cho thấy trực giác của phụ nữ rất chuẩn, bà Phương thuê thám tử theo dõi chồng mình và phát hiện ông ta đang cặp kè với tình trẻ, thậm chí còn mua cho ả một căn nhà lớn.
Vừa biết chuyện, trong cơn tức giận bà ta đã một thân một mình tìm tới tận nơi đối chất với tình nhân của chồng, vì thể diện của nhà họ Trần, nếu cô ấy biết điều tự động rút lui, bà ta sẽ cho con đường sống, bằng không…
Nhã Trúc nghe ra giọng điệu khinh khỉnh của bà Phương, nhưng vẫn mỉm cười đáp:
- Căn nhà này đúng là anh Phát mua cho con… à không, mua cho em.

Còn về vợ bé… chị đề cao em quá, tuy anh Phát thương em, thường xuyên ở bên cạnh quan tâm em, nói em là người anh ấy yêu nhất, nhưng cùng lắm em chỉ là bồ nhí.

Dù vậy nếu chị bằng lòng, em làm bé cũng được.1
- Cô…
Bà Phương tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng, nhưng nghĩ tới thân phận, bà ta không thể động tay động chân, bèn dùng lời lẽ sắc bén mỉa mai Nhã Trúc:
- Hạng gái gọi như cô cũng chỉ biết quyến rũ đàn ông có chồng là giỏi.

Chồng tôi sẽ không bao giờ cho cô thân phận sáng rọi gì đâu.


Hiện giờ cô còn trẻ, nếu muốn tôi có thể cho cô một số tiền, nhận xong thì cút đi, nếu tôi biết cô vẫn dây dưa với chồng tôi thì đừng trách tôi độc ác.
Nhã Trúc nhếch môi cười nhạo, bà ta thì có thể độc ác đến cỡ nào, cho người bắt cóc cô ta rồi quăng xuống biển như đã làm với Linh Lan sao?
- Chị Phương à, em nghe anh Phát tâm sự nhiều lần, anh ấy nói kết hôn với chị không hề vì tình yêu mà là bị gia đình ép, em thương anh ấy lắm, dù anh ấy không cho em danh phận nhưng chỉ cần anh ấy yêu em, em đều chịu được hết.
Bà Phương siết chặt nắm đấm, giận đến run người, lời của Nhã Trúc đánh trúng tim đen của bà ta, bà ta và ông Phát thật sự kết hôn vì lời của người lớn, cứ tưởng sống chung mấy chục năm không có tình thì cũng có nghĩa, nào ngờ con cái lớn hết mà ông ta lại còn ngoại tình.
Bà ta đập bàn đứng dậy, quát:
- Được, cô cứ chờ xem.
Sau đó bà ta hùng hổ rời khỏi biệt thự.

Nhã Trúc nhìn theo bóng lưng của bà ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô ấy đưa tay sờ lên bụng mình.
- Con à, con phải kiên cường lên nha.
Bốp.
Bốp bốp.
Chỉ thấy Nhã Trúc tự tát vào mặt mình, từng cái tát rất mạnh, không bao lâu sau mặt của cô ấy đã sưng tấy, khóe miệng rướm máu, tóc tai rối bù.1
Tiếp đến cô ấy đứng dậy đi lên cầu thang, sau đó ngã người ra phía sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.