Đình Nam đưa hai người tới trung tâm của bữa tiệc, mặc dù bà Tuyết không thường xã giao trong giới thượng lưu nhiều nhưng các quý bà đều biết mặt của bà nên lần lượt tiến tới chào hỏi.
Lúc trước Á Hân nghĩ rằng mình trở thành mợ chủ của nhà họ Trần rồi thì cả đời sẽ không qua lại với Đình Nam nữa nên sau khi về nước không hề tiếp cận người trong gia đình của anh, cô ta chỉ biết anh có mẹ và một đứa em gái mà thôi.
Bây giờ bà đứng đó nhưng cô ta không dám đi qua, bởi vì Bảo Quốc vừa mới bị Đình Nam chửi xéo, sắc mặt đang vô cùng khó coi, cô ta sợ mình tự ý quyết định sẽ khiến anh ta nổi điên rồi tiếp tục sỉ nhục cô ta trước đám đông.
Nào ngờ Bảo Quốc như nhận ra tâm tư của cô ta bèn nói:
- Nhiệm vụ của em trong các bữa tiệc xã giao thế này là làm quen lôi kéo hậu phương của các doanh nhân, em đứng ngẩn người ở đây làm gì? Còn không mau qua đó trò chuyện với đám quý bà quý cô đi.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Bảo Quốc luôn nhìn chằm chằm về phía Linh Lan, cô đứng ở bên cạnh bà Tuyết, trước mặt có vô số hoa thơm cỏ lạ nhưng đều lu mờ trước vẻ đẹp của cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu bạc, đường may tinh tế khéo léo giúp cô khoe trọn ba vòng quyến rũ.
Bảo Quốc nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, thật không ngờ sau khi giảm cân xong, người vợ quê mùa xấu xí kia của anh ta lại lột xác ngoạn mục như thế.
Cũng chính thân hình này đã hành hạ anh ta suốt một năm qua, nay cô đã trở lại vậy thì ngoan ngoãn tới phục vụ cho anh ta đi.
1
Mà Á Hân nghe Bảo Quốc sai khiến mình xong trong lòng rất không vui, cô ta có thể tự động làm quen xã giao nhưng rất ghét cái kiểu ra lệnh này của anh ta.
Nhưng biết sao được bây giờ anh ta đã lấy lại Vạn Nghiệp từ trong tay cô ta rồi, nếu không ngoan ngoãn phục tùng thì cô chỉ có nước trắng tay.
Vì thế Á Hân nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ ngoài của mình, nở một nụ cười thật tươi tiến tới chỗ các quý bà quý cô đang trò chuyện.
- Xin chào mọi người, không biết em có vinh hạnh được nhập cuộc với mọi người không?
Á Hân có một gương mặt gây thiện cảm trời sinh, lúc còn bên Mỹ mặc dù là người phương Đông nhưng cô ta vẫn luôn được chào đón ưu ái, thiết nghĩ những người phụ nữ này cũng thế thôi nên cô ta vô cùng tự tin, thậm chí đắc ý liếc nhìn Linh Lan đang đứng như tượng đá ở bên cạnh bà Tuyết.
Hừ, gái bán hoa thấp hèn đúng là không thể đưa lên mặt bàn, vừa bước chân vào giới thượng lưu lập tức hiện nguyên hình.
Để xem hôm nay tôi trừng trị cô thế nào.
Á Hân nghĩ rất hay, nhưng những người ở đây đều là cáo già thành tinh, ai mà không biết ý đồ của cô ta, chính vì như vậy cô nàng Linh Lan điềm đạm ít càng khiến họ thích hơn.
1
Mặc dù nhan sắc của Linh Lan quá mức kiều diễm khiến họ nổi lòng phòng bị, sợ rằng chồng hoặc bạn trai của mình sẽ bị cô hớp hồn, nhưng ban đầu bà Tuyết đã giới thiệu cô là bạn gái của Đình Nam nên họ không còn khúc mắc gì nữa.
Á Hân thấy đám người trước mặt bơ đẹp mình thì nụ cười công nghiệp trên mặt suýt không giữ được, tuy nhiên cô ta vẫn cố gắng gượng gạo nói:
- Nghe nói anh Nam còn một cô em gái, sao hôm nay không thấy em ấy đến dự tiệc vậy dì?
Á Hân tự cho bản thân đã bắt chuyện đúng cách, nhưng bà Tuyết đã nghe con gái kể về mấy hành vi ngang ngược của cô ta, cộng thêm việc cô ta bỏ rơi Đình Nam về nước cướp chồng người ta để làm mợ cả nhà họ Trần càng khiến bà chán ghét người phụ nữ tâm cơ trước mặt.
Tuy nhiên vì phép lịch sự, bà vẫn phải đáp:
- Nó có việc bận không thể tới dự được, hơn nữa cũng không cần đưa hết người trong nhà tới, chỉ mỗi tôi và con dâu tương lai của tôi có mặt là được rồi.
Nghe đến từ con dâu tương lai, không chỉ Á Hân và mấy người ở đây giật mình mà ngay cả Linh Lan cũng rất kinh ngạc, nếu là bạn gái thì có thể chia tay nên cô không quá lấn cấn khi bà giới thiệu cô với thân phận này, nhưng con dâu thì…
Á Hân hít một hơi thật sâu, sau đó dẫn dắt sang đề tài khác, cô ta nhìn bộ trang sức trên người bà Tuyết rồi cười nói:
- Những viên đá quý đính trên trang sức và lễ phục của dì thật đẹp, không biết nó có tên gì và mua ở đâu?1
Bà Tuyết thông thả trả lời:
- Là do con dâu tương lai của tôi tặng đấy, tôi cũng cảm thấy đẹp, sờ vào mát lạnh không thôi.
Những người khác đồng loạt lên tiếng phụ họa, đây không phải lời khen đểu mà họ thật lòng cảm thấy mấy viên đá này đẹp, có người biết chút giám định còn cho rằng giá trị của nó liên thành không sao với tới được.
Chính vì điều này, khi nghe đá quý là do Linh Lan tặng, họ lập tức vây quanh cô hỏi chỗ mua, vừa biết là tổ tiên truyền lại họ đều tỏ ra vô cùng thất vọng, đồng thời cũng thầm cảm thán cô chịu chơi, vì lấy lòng mẹ chồng tương lai mà lấy ra cả bảo vật gia truyền.
Á Hân nghiến chặt răng trợn mắt nhìn Linh Lan, rõ ràng cô đang nói dối, cô xuất thân từ con nhỏ nhà quê nghèo khó thì làm gì có đồ gia truyền quý giá như vậy, chắc chắn là do Đình Nam mua rồi cô mượn hoa kính Phật đây mà.
Hai lần liên tiếp bị bà Tuyết chặn họng, Á Hân biết khôn chuyển sang trò chuyện với những người khác, Linh Lan vẫn cứ đứng bên cạnh làm nền, ai hỏi gì đáp nấy chứ không chủ động thân thiết với ai cả.
Mãi cho đến khi một phục vụ đến và nói nhỏ bên tai Linh Lan, cô mới tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Á Hân thấy vậy định kiếm cớ đi theo nhưng bà Tuyết lại như có như không giữ cô ta lại, đợi đến khi bóng dáng của Linh Lan biến mất bà mới mặc kệ cô ta.
Bên này, Linh Lan nghe phục vụ nói Đình Nam uống say cần cô giúp đỡ nên cô vội chạy tới phòng nghỉ ngay, nào ngờ khi tới nơi thì không thấy anh đâu, chỉ có một người đàn ông trạc tuổi anh đang ngồi ở bên trong.
- Thật ngại quá tôi nhầm phòng rồi, xin lỗi anh.
Linh Lan cúi đầu xin lỗi người đàn ông một cái rồi xoay người bước ra cửa, đột nhiên người đàn ông kia nhào tới ôm lấy cô từ phía sau rồi quăng cô lên trên ghế sô pha dài.
- Trí nhớ của em tệ thật đó, với đầu óc hay quên này làm sao em nhớ được những vị khách nào đã từng tới chơi em?1.