*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạch Ân thân thủ nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã nhảy sang được.
Hạ Thành Chí nối gót theo sau, còn Bạc Cảnh Ngôn thì canh ở cửa phòng đề phòng Hạ Dương đi ra bằng đường ấy.
Cửa sổ ban công được làm từ kính chống đạn trong suốt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Nhưng may mắn làm sao, cửa sổ ban công lại không bị khóa.
Bạch Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây chưa xác định được Hạ Dương có bình an hay không thì giây phút đó hắn vẫn chưa thể vui vẻ được.
Hắn mở cửa đi vào, phát hiện cậu chỉ là đang nằm ngủ trên giường mà thôi.
Hạ Dương ngủ rất ngon, đôi mắt đóng chặt lại, gương mặt xinh đẹp như thiên thần.
Lúc này Bạch Ân và Hạ Thành Chí mới có thể tạm thời an tâm.
“Dương Dương, dậy đi, giờ này mà em còn ngủ được?” Hạ Thành Chí một bên mắng cậu, một bên đi đến mở cửa phòng ra cho Bạc Cảnh Ngôn vào.
Vì tiếng người ồn ào nên Hạ Dương trong phút chốc đã tỉnh, cậu từ từ ngồi dậy dụi dụi mắt.
Bộ dạng quả thật giống một chú mèo con khiến người ta không thể nào giận được.
Bạch Ân phì cười, hắn đi đến cốc vào đầu cậu một cái: “Dương Dương, em có biết anh lo lắng lắm không?”
Nhưng vừa nhìn thấy Bạch Ân, sắc mặt Hạ Dương lập tức đổi khác.
Cứ như ngạc nhiên tại sao hắn lại ở đây vậy.
“Ủa, Ân Ân, sao cậu lại ở nhà tôi?”
Vừa nghe đến đây, cả Hạ Thành Chí, Bạc Cảnh Ngôn và Bạch Ân đều khó hiểu.
“Em nói cái gì vậy? Bạch Ân đã ở nhà chúng ta được một khoảng thời gian rồi.
Mặc dù anh không thích lắm nhưng mà cậu ta đến đây ở rễ, mẹ cũng đồng ý rồi.” Hạ Thành Chí giải thích.
Nhưng vẻ mặt của Hạ Dương lại vô cùng hoang mang, cậu đưa mắt nhìn Bạch Ân: “Ở rễ? Anh cả, anh đang nói đùa cái gì vậy? Em và cậu ấy chỉ là bạn bè, sao mà ở rễ được?”
Sắc mặt Bạch Ân nháy mắt biến đen.
Ánh mắt hắn nhìn cậu vô cùng khó tin, đôi mắt đỏ đượm buồn.
“Dương Dương, chúng ta là người yêu.” Âm thanh hắn lạnh lùng nói với cậu, có lẽ hắn không tin rằng Hạ Dương sẽ lại nói cậu với hắn chỉ là bạn.
Một chữ bạn mới đau đớn làm sao.
Hạ Dương ngay lập tức bác bỏ: “Người yêu? Cậu nói đùa cái gì thế?”
Bạc Cảnh Ngôn thấy tình hình không ổn, anh kéo kéo tay áo Hạ Thành Chí, sau đó cười nói: “Có lẽ hai đứa nó đang giận dỗi nhau.
Chuyện đôi trẻ, chúng ta không nên xen vào.
Anh à, đi ra ngoài thôi.”
Hạ Thành Chí là một người trưởng thành, đương nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nghĩ rằng hai đứa này đang giận nhau.
Vì vậy hắn cũng nghe theo Bạc Cảnh Ngôn mà đi ra ngoài.1
Trước khi đi còn tri kỉ khóa cửa lại cho họ.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hạ Dương và Bạch Ân.
Hắn từ từ tiến lại gần Hạ Dương, đôi mắt đỏ khóa chặt lấy cậu: “Hôm nay em bị làm sao vậy? Nếu anh có làm gì sai thì em nói được không? Anh sẽ sửa mà.
Chúng ta không phải là bạn, em nói vậy anh đau lòng lắm.” Dường như nhận ra bản thân đang hơi căng thẳng đáng sợ nên Bạch Ân dịu giọng xuống dỗ dành Hạ Dương.
Nhưng cậu vẫn như cũ chối bỏ: “Ừm… Bạch Ân này, tuy tôi quý cậu thật nhưng chúng ta chỉ là bạn thôi mà.
Tôi không nhớ từ lúc nào mà chúng ta lại xác nhận mối quan hệ là người yêu.
Hơn nữa…” Cậu cười gượng: “Yêu đương với đàn ông… tôi chưa từng nghĩ tới, từ đó đến giờ tôi chỉ thích con gái mà thôi.”
“Em nói cái gì?” Hắn nắm lấy bả vai cậu: “Em nói lại anh nghe? Em thích ai?”
“Cậu làm sao vậy?! Chúng ta chưa thân đến mức đó đâu! Đi ra đi, đi ngay! Nếu không tôi gọi người đến đuổi cậu đi đó.” Hạ Dương sợ hãi trước sự kh.ủng bố như muốn ăn tươi nuốt sống cậu của Bạch Ân, cậu nghĩ nếu còn không nhanh chóng đuổi hắn đi thì cậu chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Em nói lại anh nghe! Hạ Dương, hôm nay em làm sao vậy? Đừng giận dỗi nữa được không?” Tuy hắn ngẫm lại vẫn không thấy bản thân làm gì sai cả, nhưng nếu vợ giận thì hắn đương nhiên phải hạ mình trước.
“Tôi đã nói là tôi không giận dỗi, cũng không phải người yêu của cậu!” Hạ Dương tức giận đẩy Bạch Ân ra: “Đừng có vào nhà rồi xông đến tận phòng người khác quấy rối được không? Từ lúc nào mà tôi với cậu lại trở thành người yêu thế? Tuy lúc trước tôi bắt nạt cậu là tôi sai, nhưng hiện tại tôi cũng đã chuộc lại lỗi lầm rồi.
Chẳng phải chúng ta đã giảng hòa rồi trở thành bạn tốt của nhau hay sao? Bạch Ân, chúng ta chỉ là “bạn” thôi, chưa bao giờ là người yêu.
Cậu đừng tự nhận là người yêu của tôi nữa.
Tôi chỉ thích con gái thôi, cậu nói vậy làm tôi thấy ghê tởm.
Đừng làm hỏng tình bạn của chúng ta!”
Nhưng lời nói vô cùng nặng nề của Hạ Dương khiến Bạch Ân trong nháy mắt cứng đờ người, đồng tử của hắn mở rộng ra, dần dần hiện lên sự âm u, như không thể tin được người mà hắn yêu nhất lại có thể nói ra những lời đả kích hắn như thế này..