*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Về phần Hạ Dương bên này, cậu bị ý thức chủ thôi miên nên hoàn toàn không nhớ ra được mình đang yêu đương với Bạch Ân.
Đối với cậu lúc này, hắn chẳng khác gì một người bạn thân thiết.
Nhưng vẫn có gì đó thôi thúc Hạ Dương, bởi cậu biết mình đã quên đi điều gì đó.
“Bây giờ, đứng lên và làm theo lệnh ta.” Ý thức chủ nói: “Ngươi thích con gái chứ không phải con trai.
Hãy đứng lên và sống thật với bản ngã của ngươi đi.”
“Vâng.”
Hạ Dương đứng dậy, mặc quần áo trang trọng vào, sau đó đi thẳng đến quán bar.
Ý thức chủ ra lệnh cho cậu đến bar tìm gái, sau đó ngủ cùng họ, khiến họ mang thai.
Nếu Hạ Dương tỉnh táo thì chắc chắn cậu sẽ buông lời chửi.
Giới tính của một người sao có thể thay đổi được? Dù người đó sinh ra trong hình dạng nam như lại thích làm nữ hoặc ngược lại… họ có quyền được sống thật với chính bản thân họ.
Vậy mà ý thức chủ này lại vì lợi ích của bản thân nó mà khiến người khác phải thay đổi cả giới tính.
Bạch Ân lúc này đang suy nghĩ nên làm thế nào để hoàn toàn loại trừ ý thức chủ, để nó không làm phiền hắn với Hạ Dương nữa.
Thế nên hắn không hề nghe thấy động tĩnh lúc Hạ Dương rời đi, nhưng nếu hắn có muốn nghe thì cũng không được, vì ý thức chủ đã che đậy các giác quan của hắn rồi.
Đợi đến giờ cơm tối vẫn không thấy cậu đi xuống, lúc này Bạch Ân mới phát giác ra.
Cửa phòng Hạ Dương mở toang, tủ đồ bị lục tung nhưng cậu thì lại không có ở trong phòng.
“Chết tiệt!”
Hắn gọi điện cho thuộc hạ xác định vị trí của Hạ Dương, ngay lập tức nhận được một định vị cậu đang ở quán bar trung tâm thành phố.
Khi nhìn thấy điều này, Bạch Ân tức đến mức muốn xé xác ý thức chủ ngay lập tức.
Hắn chạy xe đến quán bar thì lại bị người ở bên ngoài cản lại.
“Xin lỗi thưa ngài, ngài có thẻ thành viên không?”
“Tránh ra!” Gương mặt hắn tràn đầy sát khí, đôi mắt đỏ lại ánh lên vẻ điên cuồng và sự lo lắng cho an nguy của Hạ Dương.
Bảo vệ vì làm tròn trách nhiệm nên nhất quyết không để cho hắn vào.
Bạch Ân lúc này trong đầu chỉ nghĩ đến Hạ Dương, hắn đâu có quan tâm mấy kẻ này nữa, vì thế nên thẳng tay vung nắm đấm.
Bảo vệ tuy là có được tập huấn qua, nhưng vẫn không thể địch lại Bạch Ân vốn là con nhà quân đội.
Hắn một đường vừa đánh vừa xông vào.
Cũng chẳng hiểu sao càng ngày càng có nhiều người xuất hiện ngăn không cho hắn tiến vào sâu thêm.
Bạch Ân biết chuyện này có liên quan đến ý thức chủ.
“Tránh ra một bên!” Vừa đánh hắn vừa nói với người của mình thông qua bộ đàm: “Cậu ấy ở đâu?”
“Thưa thiếu gia, cậu ấy đang ở tầng 3 phòng 303.
Trong phòng còn có hai cô gái nữa.”
Bạch Ân nghe xong lập tức nhảy vào trong thang máy đi lên tầng 3, nhưng thang máy lại đột nhiên bị trục trặc không di chuyển được.
Lúc này một âm thanh vang lên bên tai hắn: “Từ bỏ đi, ngươi không cứu được cậu ta đâu.
Giờ này chắc cậu ta đang cùng những người phụ nữ đó phát sinh quan hệ rồi, hahaha.”
“Câm miệng! Dương Dương nhất định sẽ không làm như vậy!” Hắn xua đuổi âm thanh của ý thức chủ vang lên bên tai.
Quyết định chạy lên tầng ba bằng thang bộ.
Một đường này cũng có vài bảo vệ nhảy tới cản hắn, nhưng Bạch Ân liền nhanh chóng xử gọn.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tầng 3 phòng 303.
Cửa phòng đang bị khóa, Bạch Ân dùng lực tông mạnh cửa đi vào.
Bên trong phòng ánh đèn nhấp nháy, không gian sang trọng, nhạc bật rất to.
Hắn mất ba giây để mắt thích ứng với nơi này.
Lúc nhìn thấy rõ thì cũng là khoảnh khắc hắn nổi điên.
Hạ Dương hai tay ôm hai cô gái, xung quanh cậu chắc phải có hơn năm cô gái khác nữa.
Bọn họ đang thay phiên nhau đút rượu và thức ăn cho cậu, còn Hạ Dương ngồi đó cứ như một ông hoàng đang chờ phục vụ.
Quần áo cậu xộc xệch, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài vết hôn loang lổ trên cổ.
Mặt và áo cậu dính đầy son của phụ nữ, ngay cả không gian cũng tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc khiến người khác khó chịu.
Vậy mà Hạ Dương lại bày ra một bộ dạng vô cùng thoải mái của người được phục vụ.
Khóe miệng cậu nhếch lên đầy vẻ thỏa mãn, nhìn qua thì thấy cậu vô cùng hài lòng với sự việc hiện tại.
Nhưng Bạch Ân biết Hạ Dương đang cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bởi là người yêu, khi hắn nhìn vào đôi mắt cậu, hắn thấy rõ trong đó cảm xúc phản kháng, điều đó nói rõ Hạ Dương đang bị điều khiển, cậu không muốn điều này xảy ra một chút nào.
“Dương Dương…”
“Cậu đến đây làm gì?” Hạ Dương chán ghét nhìn cậu: “Chẳng phải đã nói cậu cút đi rồi sao? Ân Ân, chúng ta chỉ là bạn thôi, cậu đừng can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi quá, tôi sẽ tức giận đó!”
“Em thật sự muốn như vậy?”
Hạ Dương im lặng, dường như cậu đang đấu tranh điều gì đó.
“Tôi… a!”
Chưa kịp để cậu trả lời, Bạch Ân đã không do dự tiến đến đánh cậu ngất xỉu, sau đó cẩn thận bế cậu lên..