Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình

Chương 32: 32: Tự Dưng Lại Có Fan Couple




Vì chuyện diễn đàn mà tối qua Hạ Dương mất ngủ, nhưng đó không phải là điều khiến cậu lo lắng nhất.
Mà phải là chuyện này.

Chẳng biết Tề Bạch Ân giận dỗi gì mà sáng nay lúc cậu giả dạng thành Hạ Ôn đi đưa đồ ăn, hắn chặn cậu ngoài cửa luôn.
Hạ Dương đang rất hỏi chấm: “Anh Bạch Ân ới, em đến đưa cơm nè.”
Lúc này màn hình trước cửa đột nhiên mở lên, âm thanh lạnh lùng từ trong đó vang lên.
“Kêu anh cô tự nhận thức lỗi lầm của bản thân rồi tôi mới ăn đồ nhà họ Hạ mấy người đưa.”
Giọng điệu sặc mùi một đứa trẻ ba tuổi giận dỗi.
Hạ Dương:???
Cậu đã làm gì nên tội? Từ hôm qua đến giờ mình chưa hề chọc giận tên ôn thần này luôn.
Hạ Dương vì không hiểu nguyên do nên vẫn cố nán lại thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được Tề Bạch Ân ra mở cửa.
Vì sợ cả hai bị trễ học nên Hạ Dương đành phải rời đi trước.
Haiz, nhân sinh khổ ải bi ai…
****
Sau khi ghé toilet công cộng thay đồ xong, Hạ Dương theo thói quen thường lệ thong thả đi đến trường.
Thế nhưng hôm nay có gì đó lạ lắm, cậu chỉ vừa lấp ló ngoài cổng trường thôi mà biết bao ánh mắt đã đổ dồn vào cậu.
Hạ Dương:???
Tui biết tui đẹp trai nhưng mà mấy người cũng không cần phải dòm mãi như vậy được không?

“Nhìn cái gì? Móc mắt hết bây giờ.” Hạ - đại ca - Dương online.
Thế nhưng mặc cho cậu làm bộ dữ dằn đến đâu thì mấy đứa con gái vẫn nhìn cậu với ánh mắt sáng lấp lánh, tràn đầy tình yêu của mẹ già đối với con trai đã gả đi.
Còn mấy đứa con trai thì nhìn cậu bằng ánh mắt săm soi vô cùng kỳ lạ.
Hạ Dương:???
Cho nên sáng hôm đó cậu cứ như một thằng ăn trộm, lén la lén lút đi nhanh lên lớp.
Hạ Dương vừa mở cửa vào lớp thì liền đón nhận một đống ánh nhìn vô cùng phức tạp.

Cậu quýnh quáng chạy lại chỗ Hứa Tình Miên.
“Bọn họ nhìn tôi cứ như nhìn người ngoài hành tinh.

Sợ chết đi được!”
Hứa Tình Miên cười khì khì: “Vậy mà cậu còn không biết? Đã đọc bài post trên diễn đàn trường tối hôm qua chưa?”
“Rồi thì rồi nhưng mà… chẳng lẽ bọn họ nhìn tôi như nhìn thấy quỷ dạ xoa hiện hình là tại vì bài post đó hả???”
Lúc này không chỉ Hứa Tình Miên mà cả Mạc Tồn Văn và Tiêu Kha bên cạnh đều gật đầu.
Hạ Dương: “Trời đựu.”
Cậu vốn nghĩ bài post đó chỉ hot trên mạng thôi ai dè đến cả ngoài đời cũng hot là sao?
Hay là do cậu lạc hậu nên mới không biết? Mà cũng đúng, kiếp trước Hạ Dương làm gì có điện thoại để bấm đâu, thế nên cậu không biết sức ảnh hưởng của mạng xã hội đối với đời sống hiện thực lớn đến mức nào.
Dù cũng đang xoắn vụ bài post lắm, thế nhưng có một chuyện còn khiến Hạ Dương bất an hơn.
Cậu phẩy phẩy tay với đám bạn thân: “Né ra cho vào một xíu, đang có chuyện gấp lắm.”
Vừa được nhường đường Hạ Dương liền chạy thẳng đến chỗ Tề Bạch Ân.

Chẳng hiểu sao hắn luôn có thể đến trường nhanh hơn cậu, mặc dù hôm nay Hạ Dương đã cố gắng thay đồ nhanh hết mức có thể rồi.
Cậu đặt cặp lên bàn, hắng giọng nói với tảng băng lạnh lùng kia: “Ê này, nghe Hạ Ôn bảo cậu giận tôi vụ gì à?”
Tề Bạch Ân vẫn lạnh lùng đọc sách, bày ra một bộ dạng không quan tâm đến cậu.
“Không phải chứ? Cậu giận thật đấy hả?” Hạ Dương quýnh quáng: “Là chuyện gì? Chẳng lẽ là do hôm đó tôi bắt cậu ăn cay?”
“...”
“Hay do cục kẹo hôm nọ không ngon?”
“...”
“Hôm dạy tôi ở thư viện khiến cậu bực mình hả? Là do tôi ngu quá sao?” Hạ Dương gãi gãi đầu: “Này không thể trách tôi được, đâu phải ai cũng có trí thông minh siêu phàm như cậu.

Tôi có lắm mới tiếp thu được một xíu kiến thức hình học không gian thôi đó.

Không phải do tôi giả ngu đâu, tôi ngu thật mà.”
“...”
“Chẳng lẽ cậu bực tôi hôm đó quát cậu ở thư viện sao? Nhưng do cậu nhéo mũi tôi trước mà!”
“...”
“Vậy không lẽ tối qua tướng ngủ tôi xấu quá, đè cậu khó chịu hả?”
Vẫn im lặng. 
Nhưng không chỉ một mình Tề Bạch Ân im lặng mà lúc này tập thể lớp 11A1 đều lặng như tờ.
Trừ cậu và hắn ra thì ba mươi tám đôi mắt còn lại đều hướng về hai người ngồi bàn chót.
Ồ, hóa ra là real à?
Hứa Tình Miên bật cười lớn, hỏi thẳng Hạ Dương: “E hèm, tôi đại diện các bạn trong lớp nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.

Hạ Dương, Tề Bạch Ân, hai cậu đang quen nhau hả?”
Nhờ câu nói của cô mà những người khi nãy muốn nói nhưng chỉ dám nhìn bây giờ đã vùng dậy.
“Đúng đó, nếu không quen nhau thì sao đột nhiên hai cậu lại kè kè bên cạnh đối phương như vậy? Chẳng phải lúc trước cả hai ghét cay ghét đắng đối phương sao?”
“Không chỉ ghét mà tôi còn tưởng hai người họ có thâm thù đại hận gì với nhau cơ.

Giờ không những đi dạo, ăn cơm, học chung mà còn ngủ chung nữa.

Đợt trước còn bảo vệ nhau vụ đàn anh Tề Minh và bà cô Lệ Ninh nữa cơ.”
“Đừng ai nói Hạ Dương chỉ ngủ nhờ, nhà cậu ấy giàu như vậy nếu có học khuya quá thì đi mướn khách sạn năm sao ở cũng được mà.

Sao lại ngủ chung với Tề Bạch Ân? Nhất định là có gian tình.”
“Gian tình này tôi thích! Các cậu yêu nhau đi!”

“Yêu đi yêu đi, đội hủ nữ trường THPT Nhất Sinh đã lập page chuyên đăng fanart và fanfic của hai cậu rồi.

Tới tên couple cũng đã nghĩ xong luôn rồi.”
“Một người là đại ca, một người là học bá.

Tên couple là “Đại Học”, với một mong muốn rằng cả hai sẽ cùng nhau đỗ đại học và bên nhau trọn đời.”
Mọi người xôn xao bàn luận, còn chính chủ lúc này…
Hạ Dương: Đell gì vậy? Cậu chưa load kịp được không? Mà cái tên couple nghe thấy ghét quá vậy!!
Tề Bạch Ân đang giận Hạ Dương cũng phải ngẩng đầu lên vì biến cố không ngờ đến này.

Nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của cậu, hắn không nhịn được mà cười thầm.
Nhưng ngay sau đó hắn liền khó chịu, bởi Tề Bạch Ân phát hiện Hạ Dương hoàn toàn không vui vẻ chấp nhận việc bị gán ghép trở thành couple với hắn.
Cậu chán ghét hắn?
Chán ghét nên tối qua mới bỏ đi mà không một lời chào?
Đôi mắt đỏ âm trầm nhìn cậu, bên dưới đáy mắt là sự điên cuồng đối với người mà bản thân h@m muốn chiếm hữu.
Có nên làm Hạ gia phá sản rồi giam cậu lại bên mình không?
Dường như chỉ có như vậy mới khiến Hạ Dương vĩnh viễn là của hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.