Sau khi ăn xong, cậu đuổi hết đám đàn em về.
Còn bản thân ở lại dò hỏi chủ quán Xiên Que.
"Ông chủ, cho cháu hỏi."
Ông chủ quán Xiên Que rất ấn tượng với vị khách này, không chỉ đẹp trai mà còn ra tay vô cùng hào phóng.
Bill cậu trả hôm nay là nhiều nhất trong số mấy ngàn bill.
Ông nở nụ cười vui vẻ: "Cậu muốn hỏi gì cứ hỏi đi."
"Cái cậu chàng phục vụ khi nãy ấy.
Người cao lớn đẹp trai mà bọn bạn cháu ùa vào đánh ấy ạ.
Hồi chiều này cậu ấy đến quán làm có bị thương không ông?"
"À, cậu nói Tiểu Ân hả? Thằng bé đó cũng thật là… Ông coi nó như con ruột, nó làm ở đây được nửa năm rồi, người gì đâu mà siêng năng chăm chỉ, lại còn đẹp trai nữa chứ…" Dường như ông chủ quán Xiên Que mắc bệnh tuổi già, đó chính là bệnh hay nói lan man, thế nên mãi mà ông vẫn chẳng vào được chủ đề làm Hạ Dương rất sốt ruột.
"Cháu không hỏi cái đó ạ." Cậu xua xua tay: "Cháu chỉ muốn biết là hồi chiều này khi cậu ấy đi làm thì trên người có bị thương ở đâu không ạ? Như ở đầu chẳng hạn?"
Ông lão ngẫm nghĩ: "À có đấy! Hồi chiều lúc mới vào thì nó có quấn đầu lại bằng dải băng y tế.
Sau đó khách đông, quán trở nên nóng nực thì nó tháo ra rồi.
Mà trong băng máu dính nhiều lắm đấy! Ơ nhưng mà…" Ông chủ nhìn cậu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, sau đó gương mặt mới nãy còn hòa nhã lại trở nên giận dữ: "Là cậu cùng cái đám kia… Hồi nãy gây sự với Tiểu Ân, giờ còn ở đây hỏi thăm nó nữa? Đúng là đồ không có lương tâm, cút đi! Quán Xiên Que cấm cửa các cậu…"
Ông chủ vẫn còn chửi rủa rất nhiều, thế nhưng Hạ Dương đã kịp cao chạy xa bay, chỉ để lại một câu "cháu cảm ơn" rồi chạy biến.
Sau khi rời khỏi quán Xiên Que, cậu đi lang thang trên đường, trong lòng rất lo lắng cho Tề Bạch Ân đang bị thương.
Thế nên cậu bỗng nảy ra một ý.
Vừa nghĩ ra là cậu liền chạy đến quầy bán đồ nữ và tóc nữ ở gần đó mua một bộ tóc vàng và một chiếc váy nữ cực kỳ dày dặn đáng yêu.
Không dày thì lộ hết rồi sao! Lộ bộ ng ực phẳng lì của cậu ấy!
Sau đó cậu ghé sang hiệu thuốc mua đầy đủ bông băng thuốc đỏ, rồi lại ghé quầy cháo mua một phần cháo bí đỏ thơm ngon ngào ngạt.
Bởi theo như nguyên tác, nhân vật chính thụ rất thích ăn cháo bí đỏ.
Lúc nãy nhìn thấy bộ dạng Tề Bạch Ân như vậy cậu có chút lo lắng.
Bởi cậu biết vết thương trên đầu hắn vẫn còn nặng lắm, khi ở quán hắn dám chống lại bọn tiểu đệ của cậu một cách ngoan cường như vậy thôi, thế nhưng cậu có thể nhìn ra được bước chân của hắn không vững, cơ thể cứ lung lay như sắp ngã đến nơi.
Cậu ghé vào nhà vệ sinh công cộng thay đồ nữ ra, sau đó bắt taxi đến thẳng khu ký túc xá dành cho học bá của trường THPT Nhất Sinh.
Nhìn Hạ Dương lúc này cứ như một thằng biến thái.
Có thằng con trai nào lại mặc đồ nữ đi đến phòng một thằng con trai khác không? Nhưng cậu cũng bất đắc dĩ lắm chứ! Nếu không giả nữ thì chắc chắn cậu sẽ bị sốt đến mức thành gái tính luôn không chừng…
Xe rất nhanh đã lái đến trước ký túc xá, Hạ Dương trả tiền rồi đứng trước cổng khu B với dáng vẻ trầm ngâm.
Ký túc xá của trường THPT Nhất Sinh chia ra làm hai khu, khu A và khu B.
Khu A là dạng chung cư mini dành cho học sinh bình thường, ai muốn ở đây phải bỏ tiền ra thuê, bao gồm các dạng phòng 4, 6, 8 người ở.
Còn khu B là cũng là chung cư, nhưng là chung cư hạng sang dành cho học bá và con cháu nhà quyền quý ở, khu B là phòng đơn, nhưng vẫn có thể đăng ký ở nhiều người nếu muốn.
Khác với chung cư khu A có nhiều tòa, chung cư khu B chỉ có một tòa duy nhất gồm chín tầng, mỗi tầng chín phòng.
Từ tầng một đến tầng tám là dành cho phú nhị đại nhà xa trường thuê, phải bỏ ra một số tiền lớn mới được ở.
Còn tầng chín chỉ có chín phòng, tầng này hoàn toàn miễn phí, bởi những người ở đây là học bá của toàn trường.
Mỗi khối chỉ có ba người top 3 toàn khối mới được ở tầng này, tổng cộng chín phòng từ 901 đến 909, các học bá được quyền tự chọn phòng, ai đăng ký trước thì phòng là của người đó.
Hiện tại Hạ Dương đang đứng trước cổng khu B, theo quy định thì cứ đến mười giờ tối là ký túc xá sẽ đóng cửa.
Bây giờ đã là 10h05p, cậu nhìn cánh cổng sắt dày nặng trước mắt mà khóc ròng.
Hạ Dương đã đưa ra một quyết định táo bạo nhất của mình, đó là mặc váy trèo tường!
Vì đã làm trò này rất nhiều lần hồi còn nhỏ, cộng thêm trộm vía không bị ai bắt gặp, cậu đã thành công đột nhập vào ký túc xá khu B.
Ngay khi chân vừa đáp đất, Hạ Dương ngay lập tức mò thẳng một mạch đến dưới sảnh tòa B.
Vì dưới sảnh có một cửa hàng tiện lợi, thế nên Hạ Dương đã bám theo một nhóm bạn đi mua nước, nhân lúc họ quét thẻ mở cửa tòa nhà thì cậu vào cùng luôn.
Một người trong số họ ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cậu là ai mà lạ thế nhỉ? Tớ chưa nhìn thấy cậu ở khu này bao giờ.”
Hạ Dương cười cười: “Ha ha, tớ là em họ của một người ở đây.
Tối nay tớ đến thăm chị ấy.”
Vì dáng vẻ của cậu rất đỗi xinh đẹp, khi cười lên lại mang vẻ ngây thơ thánh thiện, đáng yêu vô cùng, thế nên cả nhóm bạn ấy chẳng ai nghi ngờ Hạ Dương là kẻ đột nhập trái phép cả.
Sau khi chào tạm biệt bọn họ, cậu vào thang máy, bấm thẳng lên tầng 9.
Cậu thầm nhủ thật may vì thang máy được đi lại tự do giữ các tầng mà không cần thẻ.
“Ting.” Rất nhanh đã đến tầng 9, cậu siết chặt nắm tay, chân bước đều về phía cuối hành lang, hướng phòng số 909.
Hạ Dương giơ tay, ấn chuông mấy cái, sau đó thấp thỏm chờ đợi.
Chưa đến mười giây sau, cửa phòng mở ra.
Người mở cửa là một thiếu niên để trần phần trên, phần dưới chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, mái tóc đen rũ xuống ướt nước, gương mặt ửng hồng vừa mới tắm xong, cơ bụng tám múi lộ ra, làn da vốn ẩn sâu dưới lớp áo đồng phục không trắng trẻo như cậu tưởng mà nó hơi ngả màu mật ong, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh, đặc biệt là tuyến nhân ngư thoắt ẩn thoắt hiện, tạo thành một đường chữ V xuống dưới nơi khó nói…
Tề Bạch Ân một tay dùng khăn lau tóc, một tay chống lên thành cửa.
Dáng vẻ mười phần quyến rũ, đầy nam tính hút hồn người.
Hạ Dương: Excuse me?! Cậu không gõ cửa nhầm phòng một anh công nào đó chứ? Thụ nào mà múi nào múi nấy còn ngon hơn mấy ông công nữa vậy?.