Nhưng đáp lại hành động của cô, anh chỉ nhếch mép buông lời xỉ nhục cô.
— Tôi đoán không sai phải không, loại đàn bà như cô có thể vì tiền mà làm bất cứ thứ gì mà.
Thật rẻ tiền.
Chạm vào cô chỉ tội bẩn tay tôi, cầm lấy đồ rồi biến cho khuất mắt tôi.
Du Nhiên ngồi bệt trên giường chịu đựng những hành động và lời nói thô lỗ của anh, run run bờ vai mảnh khảnh bất lực nói thành lời:
— Tôi không đi… Tôi không thể đi, chúng ta đã đính hôn rồi…
— Đính hôn? Nằm mơ ít thôi.
Tôi nói cho cô biết, nếu không ngoan ngoãn rời khỏi cái nhà này trước lễ thành hôn thì đến lúc đó cô đừng trách tôi sẽ khiến mọi thứ tồi tệ hơn bây giờ gấp trăm lần.
Muốn tôi cưới cô à? Kiếp sau đi.
— À không phải, cũng đừng mơ tưởng đến kiếp sau… tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô bước chân vào nhà họ Doãn đâu.
Tỉnh mộng đi Lục Du Nhiên.
Cô ôm mặt nức nở một lúc, rồi chợt nhận ra mục đích của cô trong cuộc hôn nhân không tình yêu này là gì đó chính là bà nội, bà đang chờ tiền phí hợp đồng để cứu sống, cho đu xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không nản lòng bỏ đi như vậy, dù sao giống như lời anh nói thực chất thứ cô cần là tiền chứ không phải sự yêu thích của anh nên cô chẳng cần bận tâm.
Gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, cô một mạch chùm chăn ngủ tiếp coi như không có chuyện gì xảy ra.
*Sáng sớm hôm sau
Chính vì tối qua bị anh quấy rầy, ban đêm lại bị ác mộng bủa vây nên sáng sớm hôm nay cô cảm thấy tâm trạng mình bất ổn.
Từ lúc bố mẹ cô qua đời, công ty của gia đình lại bị cậu của cô trắng trợn cướp mất, cô liên tục mơ thấy ác mộng, bây giờ lại thêm một câu chủ Doãn..
thật không biết cô đã bị ngôi sao quả tạ nào chiếu vào nữa.
Bước xuống cầu thang, đi vào phòng ăn cô đã thấy ông Doãn ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, bên cạnh còn có lão quản gia và dì Mai - người giúp việc của gia đình.
— Mợ chủ, mời mợ dùng bữa sáng.
— Con chào bố, chào bác quản gia.
Con chào dì Mai.
— Du Nhiên, tối qua con gặp thằng nhóc kia chưa? Nó đối xử với con nhue thế nào?
Do tối qua anh về muộn lại gặp nhau trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ mặt của anh nên có một chút chột dạ, lấp liếm bằng lời nói qua loa:
— Dạ gặp rồi ạ.
Anh ấy đối xử với con rất tốt.
Ông chủ Doãn nghe xong cũng niềm nở đáp lại trấn an con dâu:
— Vậy thì được.
Hồi sáng nó có nói với bố gần đây nó tương đối bận, mấy bữa nay phải ở lại công tu để giải quyết một số việc.
Con thông cảm cho nó nhé.
Cô nghe lời biện hộ của bố chồng cũng chẳng cõ gì ngạc nhiên, vui vẻ đáp lại:
— Con hiểu mà! Con thấy công việc là trên hết, cũng không nên vì con mà làm chậm trễ tiến độ công việc ở công ty.
Như vậy cũng không hay cho lắm đây bố.
Bỗng dưng điện thoại bên cạnh cô ting tiếng tin nhắn gửi từ quản lí ở công ty cô, nội dung tin nhắn là: “Lục Du Nhiên, tý nữa cô không cần phải đến công ty, đến thẳng nhà hàng tham gia tiệc phòng vấn đặc biệt với tôi”.
Đọc xong tin nhắn, cô vội vàng đứng dậy tìm đại một lí do để chuồn đi:
— Bố, toà soạn của con đang có việc gấp nên con xin phép đi trước ạ.
— Ừ, đi cẩn thận nhé.
*Tại quán cà phê Coffee Shop
Cô chuẩn bị đầy đủ nào là máy ảnh, nào là đồ nghề cầm trên tay, mặc cho mình một bộ đồ đơn giản nhất chạy thục mạng vào quán cà phê thở hổn hển như người sắp chết.
Cô vội vàng ba chân bốn cẳng đi tới xin lỗi chị Na - người quản lí rối rít:
— Em xin lỗi, em xin lỗi chị Na, em đến trễ.
Đáp lại cô là thái độ khó ưa của người quản lí:
— Đi phỏng vấn mà tôi còn phải ngồi chờ nhân viên thử việc như cô, có vẻ cô không muốn lên làm chính thức đâu nhỉ!
Cô ta bất chợt đứng lên, vô tình làm đổ ly cà phê lên chiếc túi hiệu của mình.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô ta đổ chuông, cô ta viện cớ đi nghe điện thoại mà buông lời đe doạ đến cô:
— Đừng nhiều chuyện, cô mau chóng đi làm sạch cho tôi.
Nếu không kết quả thành tích đợt này của cô cũng sẽ chỉ là con số 0 tròn chĩnh mà thôi, biết chưa!
Một bên thì nghe điện thoại loáng thoáng giở giọng nịnh nọt, một bên thì cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, một điều nhìn là chín điều lành, cô nói với lòng mình: “Lục Du Nhiên, mày phải nhịn, cho dù tính khí của chị Na rất tệ nhưng mày phải cố gắng để được lên làm chính thức.
Mày làm được mà Du Nhiên”.
Vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, cô vô tình đụng vào một người đàn ông không ai khác lại chính là Doãn ĐÌnh Nghiêm, cô lảo đảo suýt ngã thì chợt có giọng cất lên:
— Cô cố tình tông vào người tôi đúng không?
Trong một khoảnh khắc, anh bất chợt nhìn cô có nét gì đó rất quen mắt nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.
Nhưng giọng nói của chị Na cất lên đã đưa anh về thực tại.
— Giám đốc Doãn!
— Biết ngay lại gây sự cho tôi mà.
Còn không mau xin lỗi giám đốc Doãn đi!!
— Tôi thực sự không cố ý đâu.
Xin lỗi giám đốc.
— Các cô là phóng viên?
— Đúng vậy.
Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Thật ra chúng tôi luôn muốn một lần được phỏng vấn trực tiếp anh, không biết anh…
Anh ngắt lời của chị Na ngay lập tức:
— Tôi không nhận phỏng vấn của truyền thông.
Đáp lại sự từ chối của anh, chị Na lại niềm nở cố gắng thuyết phục anh:
— Tôi biết quy tắc của anh nhưng…
Đột nhiên, anh có một suy nghĩ khá táo bạo khiến cho của cô và chị Na đều bất ngờ.
— Tuy nhiên, nếu người phòng vấn tôi là cô ta thì tôi sẽ suy nghĩ - anh chỉ thẳng mặt cô nói.
Cô khá bất ngờ trước lời đề nghị của anh, chưa kịp suy nghĩ đã bị anh lôi lôi kéo kéo khiến cô bất giác khen anh “Anh ta… đẹp trai quá đi mất”, và người nào đó hoàn toàn quên mất rằng mình đã đính hôn.
Chị Na không ngờ rằng cô lại được hưởng một món hời như vậy liên quay ra tức giận với cô khiến cô không biết nói gì cho phải phép.
— Đều tại cô hết, cô có biết chiếc túi này của đáng giá bao nhiêu không hả?.