Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!!

Chương 37: 37: Doãn Đình Nghiêm Anh Lại Chơi Tôi Một Vố!





*Bệnh viện, phòng bệnh của Tô Nhi
Mạc Phong hôm qua nghe tin Tô Nhi sốt cao nhưng vì anh vẫn đang ở cạnh Du Nhiên nên không kịp vào thăm cô ta.

Sáng sớm nay, anh vội vội vàng vàng vào bệnh viện hỏi thăm.

_ Tô Nhi, bác sĩ nói em bị sốt cao? Sao không báo với anh một tiếng?
Tô Nhi kia cứ tưởng Doãn Đình Nghiêm đến thăm mình, cô ta vội vàng gọi lớn.

_ Đình Nghiêm… anh tới rồi!
Nhưng người xuất hiện trước mặt cô ta khiến cô ta thất vọng tràn trề, Mạc Phong cũng vì thái độ đó của Tô Nhi mà tâm trạng xuống dốc.

_ Là Đình Nghiêm nhờ anh đến với em ư?
_ Đúng vậy…
Quả nhiên trong lòng của cô ta, Mạc Phong không hề có vị trí nào cả, chỉ có duy nhất một chỗ cho Doãn Đình Nghiêm mà thôi, Mạc Phong thận trọng dò xét Tô Nhi.

_ Nhi Nhi à, nếu trong trường hợp Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên không thể li hôn thì em tính làm gì?
_ Không thể nào, hai người họ nhất định sẽ li hôn.

Tô Nhi một mực khẳng định như vậy khiến Mạc Phong không khỏi bất ngờ.

Có vẻ như biểu cảm quá lố của cô ta đã đả động vào Mạc Phong, cô ta không muốn suy nghĩ nhiều liền đưa ra lời chữa cháy:
_ Mạc Phong, em thực sự rất thích Doãn Đình Nghiêm em không thể nào chấp nhận việc anh ấy rời bỏ em được.

Cô ta nhất quyết Doãn Đình Nghiêm phải là của cô ta, cô ta không cho phép ai có thể cướp anh ra khỏi cô ta, không một ai có thể.


_ Mạc Phong, Đình Nghiêm nói rằng dạo này anh ấy rất bận không thể đến thăm em, anh có thể nào cho anh biết anh ấy đang bận gì không?
_ Nhi Nhi, không phải là do Đình Nghiêm bận mà là do bác Doãn…
_ Bác Doãn? Bác ấy bị làm sao vậy anh?
_ Không phải bác ấy không khoẻ, mà là do bác Doãn không thích em nên bác ấy cấm không cho Đình Nghiêm đến đây thăm em.

_ Em mặc kệ, chỉ cần trong lòng Đình Nghiêm có em, những việc khác em không hề quan tâm, Mạc Phong, anh còn nhớ lời hứa anh sẽ giúp em bất cứ việc gì mà đúng không?
_ Nhi Nhi, anh…
_ Anh từng đồng ý giúp em cơ mà, anh định nuốt lời sao? Tô Nhi lao đến ôm chầm lấy Mạc Phong ra sức “làm nũng” anh.

_ Được rồi… em đừng kích động, em sẽ giúp em là được chứ gì.

(P/s: Mềm lòng quá anh zai ơi… ????)
__________
Biệt thự nhà họ Doãn
Không biết là Doãn Đình Nghiêm cố tình hay vô ý mà còn mang cả công việc về nhà làm, chẳng lẽ anh sợ Du Nhiên sẽ bỏ trốn nên về nhà canh chừng ư?
Du Nhiên ngồi bên cạnh len lén nhìn Doãn Đình Nghiêm chăm chú làm việc.

Quả thật, đây cũng là lần đầu tiên Du Nhiên nhìn Doãn Đình Nghiêm làm việc ở khoảng cách gần như này, nhìn anh cũng có chút đẹp trai đấy chứ.

Bỏ qua hết những lần ân ân ái ái của hai người sang một bên, cô chỉ đang đề cập nghiêm túc mà thôi.

Lúc này, Du Nhiên mới tỉnh táo lại, ủa, sao cô lại có suy nghĩ lộ liễu như vậy chứ, Doãn Đình Nghiêm tựa như một liều thuốc phiện, cô phải tránh xa ra một chút.

Không suy nghĩ nữa, cô muốn ra ngoài hít thở không khí một chút cho thư giãn đầu óc chứ cứ ru rú trong nhà như vậy, thật bí bách.

Những bước chân không vững của Du Nhiên lọt vào tầm ngắm của Doãn Đình Nghiêm, anh không muốn cô lại bị thương nặng thêm nên chủ động mở lời đưa cô ra ngoài.


_ Chân em vẫn chưa khỏi, em đừng đi lại nhiều không vết thương sẽ nặng hơn đấy, để anh đưa em ra ngoài.

Ra đến ngoài sân, Doãn Đình Nghiêm đặt Du Nhiên nhẹ nhàng xuống ghế gần đó, dặn dò.

_ Em ngoãn ngoãn ngồi đây đợi anh.

Anh đi lấy chút hoa quả cùng điểm tâm cho em.

_ Không cần phải phiền phức đến vậy đâu, tôi ngồi đây chỉ một lúc thôi.

_ Không phiền phức, anh đi nhanh thôi.

Trong nhà, ông Doãn và quản gia Vương nhìn ra bên ngoài thấy Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên tình thương mến thương như vậy cũng an tâm phần nào.

Quản gia Vương đứng bên cạnh cũng trấn an tinh thần ông chủ của mình.

_ Ông chủ cứ yên tâm, cậu chủ và mợ chủ còn trẻ, yêu đương cãi nhau là chuyện bình thường.

Ông chủ Doãn chợt nhớ ra người phụ nữ Tô Nhi kia, ông ra lệnh cho quản gia Vương âm thầm điều tra cô ta, nhất định không được để Doãn Đình Nghiêm biết.

__________
Hôm sau
Khi Du Nhiên thức dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau, cô chỉ để ý trên bàn cạnh giường có một tấm giấy nhớ mà Doãn Đình Nghiêm trước khi đi ra ngoài đã để lại: “Em yêu, buổi tối tới nhà hàng Yummy đợi anh, anh đưa em đi ăn món ngon, không được tới muộn, không được không tới!”.


Đọc xong tấm giấy note mà Du Nhiên hoang mang không biết Doãn Đình Nghiêm lại bắt đầu giở trò gì nữa đây.

Nếu cô không đi thì thực sự cũng không hay cho lắm…
Doãn Đình Nghiêm bên này đang ở cửa hàng hoa tươi phân vân không biết nên chọn loại hoa nào để tặng Du Nhiên, đúng lúc này anh gặp Mạc Phong.

_ Đình Nghiêm, cậu ở đây làm vì vậy?
_ Mạc Phong? Đến cửa hàng hoa tất nhiên là để mua hoa rồi cậu hỏi câu gì hợp lí hơn một chút được không?
_ Mua hoa… tặng Lục Du Nhiên sao?
_ Đúng vậy, vết thương ở chân của Du Nhiên đã lành lại kha khá rồi, tôi muốn đưa cô ấy đi ăn.

_ Nhưng cậu cũng rất lâu rồi chưa tới thăm Nhi Nhi mà? Cậu không thấy áy náy sao?
_ Tô Nhi có cậu chăm sóc thì tôi yên tâm rồi, sau này có thời gian rảnh tôi sẽ tranh thủ đến thăm cô ấy sau.

_ Đình Nghiêm, lẽ nào cậu cứ định mập mờ như này mãi sao? Tô Nhi cũng chỉ vì cậu nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ, khó khăn lắm cô ấy mới có thể về nước.

Cậu chỉ mải trêu hoa ghẹo nguyệt người phụ nữ khác?! Đình Nghiêm, cậu đôí xử với người liều mạng cứu mình như vậy à?
(P/s: Ủa anh?! Vợ người ta mà? Anh bị ảo hả????)
_ Mạc Phong, tính cách của Tô Nhi như nào cậu rõ hơn tôi.

Cô ấy cứu tôi, tôi vô cùng cảm kích chính vì vậy mấy năm nay tôi đã không ngừng tìm kiếm cô ấy, nhưng tôi đối với cô ấy chỉ là cảm kích, không hơn không kém.

_ Cậu…
_ Mạc Phong, tôi không tới viện thăm Tô Nhi là vì không muốn cô ấy tiếp tục ảo tưởng cảm xúc của bản thân nữa.

Như vậy quá hời cho cậu rồi còn gì.

_ Đình Nghiêm, cậu nghĩ nếu cậu không xuất hiện thì Tô Nhi sẽ bỏ cuộc ư?
_ Mạc Phong, tôi sẽ làm cho cô ấy nhận ra chuyện giữa chúng tôi là không thể, không hề có khả năng.

__________

Buổi tối, nhà hàng Yummy
Du Nhiên đã đến trước Doãn Đình Nghiêm 15 phút, được nhân viên sắp xếp đến bàn mà Doãn Đình Nghiêm đã đặt trước đó.

Du Nhiên ngồi vào bàn mà lại nghĩ ngợi linh tinh, không biết anh là đang làm gì đây? Một bên thì coi cô như thế thân, một bên là hao tâm tốn sức chuẩn bị sắp đặt mọi chuyện, hành tung của Doãn Đình Nghiêm khiến cô thật khó hiểu!
Doãn Đình Nghiêm đang đi trên đường đến nhà hàng thì nhận được điện thoại từ số lạ, lời nói của đầu dây bên kia có chút gấp gáp:
_ Tổng giám đốc Doãn, phiền anh mau tới bệnh viện một chuyến, cô Tô cắt tay tự vẫn rồi, giờ đang trong phòng cấp cứu.

_ Cái gì? Được rồi, tôi sẽ tới ngay.

Anh lập tức quay đầu xe lái thẳng tới bệnh viện.

Đến khu cấp cứu, anh vội vàng chạy vào mà quên mất điện thoại đang reo ở trong xe, cũng quên mất hôm nay có hẹn với Du Nhiên.

Du Nhiên bên này thấp thỏm lo âu, không biết Doãn Đình Nghiêm đã xảy ra chuyện gì mà cô gọi rất nhiều mà vẫn không thấy dấu hiệu gọi lại.

Du Nhiên thất thần ngồi ngây như phỗng, hoá ra cô không hề có một chút trọng lượng nào trong lòng Doãn Đình Nghiêm nên mới liên tục bị bỏ rơi như vậy!
Doãn Đình Nghiêm, anh lại chơi tôi một vố!
Du Nhiên cứ ngồi tần ngần như vậy, hy vọng Doãn Đình Nghiêm sẽ chạy đến nhưng có vẻ hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng nhiều, đến khi nhân viên nhà hàng tới báo sắp đóng cửa thì cô mới chợt nhận ra cô đã bất chấp ngồi đợi anh suốt 5-6 tiếng đồng hồ rồi!
Ra đến ngoài nhà hàng, Du Nhiên thất thần vừa đứng trên đường vừa không kìm được nước mắt mà thi nhau rơi xuống.

Cô đúng là con ngốc, vậy mà vẫn tin tưởng Doãn Đình Nghiêm một lần nữa để anh ta có cơ hội trêu đùa cô! Đúng lúc này, một cơn mưa to đổ xuống khiến cho cả người cô hoà vào làn mưa xối xả, hiện giờ cô cũng không biết thứ ươn ướt trên mặt mình kia đích thị là nước mắt hay nước mưa nữa…
Du Nhiên không biết nên đi đâu, nửa đêm nửa hôm vẫn còn lang thang ngoài đường vô định, cũng may nhà Tiểu Văn cũng gần đây.

Cô đành thất thểu đi bộ cả quãng đường dài dưới mưa để đến nhà Tiểu Văn.

Đến nơi, Du Nhiên dùng chút sức lực cuối cùng gõ cửa, Tiểu Văn tò mò không biết ai nửa đêm lại đi gõ cửa nhà mình, khi mở cửa ra thì bất ngờ trước dáng vẻ ướt như chuột lột của Du Nhiêm, cô nàng chỉ kịp đỡ lấy Du Nhiên đi vào nhà.

Trước khi Du Nhiên rơi vào hôn mê sâu do sốt cao, Tiểu Văn chỉ kịp nhìn thấy giọt nước mắt nóng hổi của Du Nhiên rơi từ từ nhẹ nhàng nơi khoé mắt xuống mà thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.