*Một tháng sau
Một tháng này, cho dù sống cùng nhau dưới một mái nhà nhưng Du Nhiên vẫn thờ ơ, lạnh lùng với Doãn Đình Nghiêm, kể cả hôm nay anh cố tình nói đi đón Tô Nhi xuất viện Du Nhiên vẫn mặt lạnh không quan tâm.
Cô thật sự hạ quyết tâm làm vợ chồng trên danh nghĩa với anh sao? Không cho Doãn Đình Nghiêm cơ hội chuộc tội nữa?
Tô Nhi bên cạnh thấy Doãn Đình Nghiêm cứ trầm ngâm, suy nghĩ vẩn vơ đi đâu bèn lên tiếng:
_ Đình Nghiêm, tối nay em phải ngủ một mình tại biệt thự ư?
_ Ừm, mai bảo mẫu mới tới, em chịu khó ngủ một mình trước đi.
_ Đình Nghiêm, anh hôm nay có thể ở lại với em được không? Ở một mình… em sợ…
_ Không được! Du Nhiên biết sẽ không vui.
_ Em biết rồi, em quên anh đã kết hôn, đưa ra đề nghị này quả nhiên không hợp lí, là em tham lam quá rồi.
_ Muộn rồi, anh về đây.
Đứng trên phòng bệnh, nhìn xe của Doãn Đình Nghiêm dần mất hút vào sâu lòng thành phố đông đúc, Tô Nhi càng cảm thấy khó chịu, cô ta nhất định sẽ tìm cách vào ở nhà họ Doãn, tìm cách đuổi Lục Du Nhiên đi để có cơ hội tiếp xúc với Đình Nghiêm.
Buổi tối, khi Doãn Đình Nghiêm đi làm về.
Thấy bố và Du Nhiên đã yên vị trên bàn ăn, anh cũng không nhanh không chậm tiến tới ngồi cạnh cô.
Từng cử chỉ quan tâm mà Doãn Đình Nghiêm thể hiện ra trước mặt Du Nhiên làm cô cảm thấy ngứa mắt, thà anh cứ bình thường đi được không? Và tất nhiên nó cũng lọt vào mắt bố Doãn, ông mỉm cười vui vẻ ra mặt.
Cứ tưởng rằng hai đứa trẻ này đã làm lành nhưng… “người trong cuộc mới biết người trong kẹt” mà…
Tiếp đó là một màn sến súa hết mức mà Doãn Đình Nghiêm bày ra.
Khi cô vừa tắm gội xong, bước ra ngoài phòng tắm thì bỗng dưng Doãn Đình Nghiêm giơ bó hoa ra trước mặt cô nói những lời đường mật.
Du Nhiên quay người rời đi không muốn nhận hoa thì bất ngờ Doãn Đình Nghiêm nhân cơ hội đó ôm cô từ phía sau.
_ Bà xã, xin lỗi sau này tuyệt đối anh sẽ không làm những việc khiến em buồn lòng nữa.
Em tha lỗi cho anh được không?
_ Doãn Đình Nghiêm, anh đứng thẳng người lên đi.
Hôm nay anh bị làm sao vậy?
_ Tha thứ cho anh, được không?
Nghe lời khẩn cầu từ phía Doãn Đình Nghiêm, Du Nhiên cũng chút gì đó mủi lòng nhưng cái cô để tâm không phải nó mà là mặt Doãn Đình Nghiêm đang áp sát xuống cổ cô, rất ngứa.
Anh mon men hít hà hương thơm sữa tắm từ người Du Nhiên, miệng anh hôn dọc từ đằng sau gáy lên đến vùng cổ trắng mịn của cô, vì không thể chịu được sự ngứa ngáy này nên Du Nhiên xoay đầu lại muốn tránh đi sự tiếp xúc thân mật ấy từ anh, nào ngờ anh nhân cơ hội đấy nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, tình cảnh bây giờ đó là hai người đang thở dốc trên giường sau nụ hôn dài, quần áo vô cùng sộc xệch.
_ Du Nhiên, anh muốn…
Lời nói nỉ non cùng hành động vuốt ve dọc đùi cô của Doãn Đình Nghiêm khiến cô bừng tỉnh cơn mê muội, cô cố gắng đẩy anh cách xa người mình ra rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy, rõ ràng chính cô là người vạch ra ranh giới mà giờ đây cô lại bị chính những lời nói mật ngọt của anh làm cho mê hoặc dễ dàng như vậy..
_ Khó chịu lắm sao? Có cần đi viện khám không?
_ Không cần, ngủ một giấc là được.
_ Được, đêm nay anh sẽ ở bên em.
___________
Ngày hôm sau, tại biệt thự Doãn Đình Nghiêm chuẩn bị cho Tô Nhi.
Cô ta mặt hằm hằm, khó chịu khi Doãn Đình Nghiêm vẫn không tới thăm cô ta.
Nghe Mạc Phong nói ngày mai là sinh nhật của bác Doãn khiến cô ta bừng tỉnh..
_ Mạc Phong, vậy mai anh có tới nhà họ Doãn không?
_ Anh có, sáng nay trước khi tới đây, Đình Nghiêm có gọi điện thông báo cho anh.
_ Vậy anh có thể đưa em đi cùng không? Em bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, em sẽ ngoan, được không? Tô Nhi nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt “cún con” khiến cho Mạc Phong cảm động.
Mới đầu anh còn do dự nhưng anh không thể khống chế mình khỏi cám dỗ mà Tô Nhi bày ra nên đành đồng ý.
_ Em cầu xin anh ấy, cho em đi theo đi mà, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, không đi đâu đâu.
_ Vậy em phải đồng ý với anh là nhất định phải ở bên cạnh anh nhớ chưa?
_ Được, em hứa.
___________
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Doãn.
Tô Nhi sánh bước cùng Mạc Phong tiến vào Doãn gia.
Anh không quên dặn cô.
_ Nhi Nhi, sức khỏe của bác Doãn dạo này không tốt lắm nên hôm nay chỉ mời vài người bạn và bạn làm ăn thân thiết đến, lát nữa em đi theo anh, đừng đi linh tinh.
_ Vâng, em biết rồi.
Mạc Phong bấm chuông cửa, người ra mở cửa không ai khác là Du Nhiên nhưng cô lại để ý người phụ nữ đi bên cạnh anh – chính là Tô Nhi.
_ Chào cô Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi.
_ Chào cô.
Doãn Đình Nghiêm nhìn thấy Tô Nhi và Mạc Phong cùng tới, anh cũng khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Tô Nhi ở đây, anh nhẹ nhàng nắm tay Du nhiên đến trước mặt hai người họ mà giới thiệu cô với Tô Nhi, dù sao đây cũng là lần gặp nhau chính thức của hai người sau khoảng thời gian dài trước đây chỉ nghe tên qua lời kể của người khác.
_ Tô Nhi, xin giới thiệu với em, đây là Du Nhiên, vợ của anh.
_ Chào cô Lục, tôi là Tô Nhi, là người bạn quan trọng nhất của Đình Nghiêm.
_ Chào cô Tô.
_ Vậy tôi có thể gọi cô là Du Nhiên giống như Đình Nghiêm không? Tô Nhi cố gắng làm thân với Du Nhiên nhưng càng nhìn cô lại càng thấy giả tạo.
Nhìn thấy hai người họ tình thương mến thương, Mạc Phong thấy có vẻ tình cảm của họ không đến mức tồi, đành để lại không gian riêng cho hai người phụ nữ nói chuyện còn anh và Đình Nghiêm thì tranh thủ đi xã giao.
Nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn của họ đi xa, Tô Nhi bắt đầu tấn công Du Nhiên:
_ Cô Lục, tôi có một vấn đề luôn muốn hỏi cô, cô có thể trả lời tôi được không?
_ Vấn đề gì?
_ Tôi nghe nói ngày tôi tỉnh dậy trong bệnh viện cũng chính là ngày tổ chức hôn lễ của cô và Đình Nghiêm… anh ấy bỏ rơi cô để đi tìm tôi?
_ Cô Tô có gì cứ nói thẳng.
Tâm trạng của Du Nhiên bắt đầu trùng xuống, cô lại nhớ về ngày đấy, thâm tâm cô thực sự đau đớn không thôi.
Nhìn biểu cảm của Du Nhiên, Tô Nhi biết chắc cô đã bị dao động nên tiếp tục khích tướng.
_ Có phải ban nãy cô Lục nghe Đình Nghiêm gọi mình một tiếng vợ nên trong lòng rất đắc ý không? Có phải cảm thấy anh ấy là của cô rồi không?
_ Tôi nhắc cho cô nhớ, đừng có suy nghĩ viển vông nữa, người trong lòng Đình Nghiêm là tôi, anh ấy ở bên cô chẳng qua chỉ coi cô là vật thế thân của tôi mà thôi.
Nếu cô biết điều, chi bằng chủ động rời xa anh ấy để tránh sau này rơi vào tủi nhục.
Đình Nghiêm là của tôi!
_ Cô Tô đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, trên sân khấu lật mặt thì cô đúng là khá đấy.
Du Nhiên bình tĩnh đáp lời của Tô Nhi mà không hề nao núng còn đặt tay lên vai cô ta vỗ nhẹ.
_ Sợ là cô Tô không biết… bây giờ không phải là tôi không muốn rời xa Đình Nghiêm của cô mà chính Đình Nghiêm của cô không muốn tôi rời đi.
_ Cô nói gì? Đình Nghiêm không muốn cô rời đi?
_ Không sai, vì để bồi đắp tình cảm của chúng tôi, hôm qua anh ấy còn tặng tôi một bó hoa.
Nếu cô Tô đây có cách để Đình Nghiêm rời xa tôi vậy thì còn gì bằng..
_ Không thể nào, cô nói dối!
_ Tin hay không thì tùy cô.
Cô Tô, có khách rồi tôi đi qua đó trước.
Xin phép.
Nhìn biểu cảm đắc ý của Du Nhiên mà trong lòng Tô Nhi không khỏi sinh sự ganh ghét.
Rõ ràng trong lòng Đình Nghiêm chỉ có duy nhất một cô ta, làm sao anh ấy có thể không để Lục Du Nhiên đi chứ, chắc chắc là con ả Du Nhiên lừa mình..