Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!!

Chương 49: 49: Có Nên Tha Thứ





Biệt thự của Lục Thiên
Du Nhiên vừa xếp đống quần áo trẻ con vừa lo lắng cho Lục Thiên.

Anh nói anh đi vài ngày, đã 3 ngày rồi, anh cũng không nhắn tin gì cho cô, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

Lúc này, thuộc hạ của Lục Thiên đi vào nói cậu chủ không sao, nên Du Nhiên cũng yên tâm phần nào nhưng họ lại vác thêm một người đàn ông nữa về khiến cô ngỡ ngàng, mà người này cô lại hận đến tận xương tuỷ chính là Doãn Đình Nghiêm.

Khi cô bất chợt hét tên anh, anh theo phản xạ tự nhiên nheo mắt, tai lại nghe thấy giọng nói quen thuộc nên khi thấy người trước mặt mình chính là Du Nhiên thì anh đã lao đến ôm chặt cô vào lòng mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào.

_ Du Nhiên, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi.

Du Nhiên sợ hãi hét lớn hơn làm những người phía sau đành phải can thiệp.

_ Anh à, anh phải ra ngoài với tôi, cô chủ của chúng tôi không muốn gặp anh.

_ Doãn Đình Nghiêm, anh đừng quên là chúng ta đã ly hôn rổi.

Doãn Đình Nghiêm vùng ra khỏi sự kiểm soát của hai người vệ sĩ kia mà nói:
_ Chỉ cần anh chưa kí đơn ly hôn thì em vẫn là mãi mãi là vợ của Doãn Đình Nghiêm anh mà thôi.

Doãn Đình Nghiêm tiến đến bắt lấy tay cô kéo đi..

nhưng ra đến cửa thì gặp Lục Thiên.

_ Lục Thiên?
_ Doãn Đình Nghiêm!
Lục Thiên thấy anh vẫn tiếp tục lôi keo Du Nhiên, anh cũng không nể mặt đấm cho Doãn Đình Nghiêm một trận ra trò.

_ Cậu làm Du Nhiên tổn thương tới mức phải một mình đến nơi đất khách quê người, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi.

_ Doãn Đình Nghiêm, nếu không muốn chết thì mau đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Du Nhiên nữa.

_ Chỉ cần Du Nhiên ở đây, tôi sẽ không đi đâu hết.

_ Muốn chết à?
Lục Thiên không giữ nổi bình tĩnh mà thái độ Doãn Đình Nghiêm vì cú đấm của Lục Thiên cũng không có ý định hoà hoãn.

_ Ban nãy vì nể cậu là anh trai của Du Nhiên nên tôi mới không đánh trả, nhưng bây giờ tôi chỉ coi cậu là một người bạn cùng kí túc xá năm đó mà thôi.


_ Được, vậy tôi sẽ tính sổ chuyện cậu ức hiếp em gái tôi mới được…
Du Nhiên ở bên ngoài thấy tình hình căng thẳng, cô muốn giảng hoà bằng lời nói bình thường thì hai người họ không nghe, muốn đi đến can ngăn thì bất chợt cánh tay của Doãn Đình Nghiêm đưa ra lỡ đẩy cô xuống, đầu cô đập vào thành cửa khiến nó chảy máu không ngừng, cô ngay lập tức ngất lịm đi.

Đến lúc này Doãn Đình Nghiêm và Lục Thiên mới dừng cuộc ẩu đả kia lại mà tức tốc đưa cô đến bệnh viện.

Bên trong phòng phẫu thuật thì Du Nhiên đang cấp cứu, bên ngoài phòng thì Lục Thiên không ngừng răn đe, đe doạ Doãn Đình Nghiêm.

_ Tốt nhất là cậu cầu trời khấn phật cho Du Nhiên không sao, nếu em ấy xảy ra mệnh hệ gì thì tôi sẽ bắt cả Doãn gia của cậu phải trả giá đắt.

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra cũng là lúc ca cấp cứu kết thúc.

_ Người nhà của bệnh nhân đâu?
_ Em gái tôi sao rồi bác sĩ?
_ Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
_ Bệnh nhân bị vỡ đầu nhẹ, cũng may là không ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, người nhà không phải quá lo lắng.

Doãn Đình Nghiêm khi nghe đến vấn đề “đứa bé trong bụng” thì giờ đây anh mới biết là Du Nhiên mang thai.

Một lúc sau, khi Du Nhiên tỉnh lại, hai người mỗi người một bên.

Doãn Đình Nghiêm cảm thấy vô cùng hối hận vì đã lỡ tay đẩy cô, nhưng thái độ của cô làm cho anh thất vọng về bản thân mình hơn.

_ Du Nhiên, xin lỗi, anh không cố ý đẩy em đâu.

Anh sẽ bù đắp cho em.

_ Nếu anh muốn bù đắp cho tôi thì biến mất khỏi cuộc đời tôi đi, đừng làm phiền cuộc sống vốn dĩ đang rất bình yêu này của tôi nữa.

_ Du Nhiên… lẽ nào em nhẫn tâm để con sinh ra không có bố sao?
_ Nếu anh cảm thấy có thể lấy đứa bé này ra để uy hiếp tôi quay trở về bên anh thì anh lầm rồi, tôi thà không sinh nó ra chứ không bao giờ quay về đâu.

_ Doãn Đình Nghiêm, xin anh buông tha cho tôi đi.

Tôi đã quá mệt mỏi rồi.

_ Em hận anh như vậy sao?
_ Tôi không hận anh, tôi hận là hận chính mình vì đã không quyết định rời đi sớm hơn.


_ Anh biết rồi..

nhưng trẻ con nó không có tội nên em đừng tước đoạt đi cơ hội muốn nhìn thấy cuộc sống này của nó.

Nhìn bóng lưng của Doãn Đình Nghiêm đi khuất, nước mắt cô lại lặng lẽ rơi, nhìn thấy đứa em gái mình yếu đuối, cố rặn ra từng câu từng chữ để xua đuổi Doãn Đình Nghiêm mà Lục Thần anh không khỏi đau lòng.

_ Haizz..

cô bé ngốc sao em phải miễn cưỡng bản thân của mình như vậy chứ?
_ Anh..

em sợ..

em sẽ bị tổn thương tiếp!
_ Có anh ở đây, sau này em sẽ không sợ có ai bắt nạt em nữa.

____________
Hôm sau
Doãn Đình Nghiêm lén lút cầm trên tay túi đồ ăn, anh ngó ngang ngó dọc để chắc chắn rằng sẽ không ai nhìn thấy nào ngờ Lục Thiên lại đến đúng lúc nên đã nhìn được toàn bộ hành động của Doãn Đình Nghiêm.

_ Hôm qua cậu mới nói sẽ không làm phiền Du Nhiên nữa.

_ Tôi chỉ là… muốn lén thăm cô ấy.

Du Nhiên không thích gặp tôi, đây là đồ ăn cô ấy thích ăn, anh có thể gửi cho cô ấy hộ tôi được không?
_ Biết trước có ngày hôm nay thì sao còn làm vậy?
_ Tôi sẽ đợi Du Nhiên tha thứ cho tôi.

Du Nhiên ở bên trong phòng bệnh đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa Doãn Đình Nghiêm và Lục Thiên.

Cô không biết bây giờ nên làm gì cho phải, cô có nên tha thứ cho những lỗi lầm trước kia anh đã gây ra cho cô hay không? Nếu cô không tha thứ cho anh thì đứa bé trong bụng có trách cô vì đã không thể cho nó một gia đình trọn vẹn hay không?
Lục Thiên liền đưa tay xoa đầu cô an ủi.

_ Sao nó có thể trách em được chứ? Tới lúc đó, nó sẽ yêu em nhiều hơn bất cứ ai nữa kìa.

___________

Trong một con hẻm nhỏ, tiếng gió thổi vì vù không dứt, tiếng bước chân mỗi lúc một nhiều hơn như đang diễn ra một cuộc truy đuổi.

Đúng vậy, chính xác là Lục Ôn Đình đang trốn sự truy bắt từ phía cảnh sát.

Ông ta không ngờ rằng đám cảnh sát này lại dai tới như vậy, rõ ràng ông ta đã vứt lại Doãn Đình Nghiêm tại bến cảng nhưng tại sao bây giờ đám cảnh sát còn tìm kiếm ông ta khắp nơi? Ông ta đành giữ im lặng núp sau một cánh cửa..

_ Lạ thật, rõ ràng lúc nãy có người báo thấy một bóng người khả nghi ở đây sao? Đi đâu rồi?
_ Lên phía trước xem sao.

Lục Ôn Đình sợ hãi ẩn núp, hiện giờ ông ta không thể ra khỏi lãnh thổ của nước Y nên ông ta phải tìm lấy một chỗ để trốn trước mới được.

Cầm điện thoại trên tay, ông ta gọi điện báo cho Tô Nhi.

_ Kế hoạch thay đổi, Doãn Đình Nghiêm chạy rồi.

_ Cái gì? Chạy rồi? Trước hết ông tìm chỗ trốn đi đã, tôi sẽ nhanh chóng đi đến nước Y.

Ở thành phố A lúc này, Tô Nhi và Mạc Phong đang ôm ấp nhau rất say đắm, kết thúc cuộc điện thoại, Mạc Phong tò mò hỏi Tô Nhi, Tô Nhi cũng tiếp tục diễn một màn kịch nước mắt ngắn nước mắt dài để lấy lòng thương của Mạc Phong.

_ Sao muộn vậy rồi còn chưa ngủ?
_ Kế hoạch của Lục Ôn Đình thất bại rồi.

Chúng ta phải đến nước Y một chuyến.

_ Nhi Nhi, thật sự phải làm tới nước này ư?
_ Đúng vậy, Mạc Phong.

Nếu Doãn Đình Nghiêm và Lục Du Nhiên không bị trừng phạt thích đáng thì em sẽ không thể nuốt trôi cục tức này.

_ Đừng buồn, dù em ở đâu anh cũng sẽ đi theo em.

Em muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ em được không?
_ Vâng.

____________
Bệnh viện nước Y
Du Nhiên đang ngồi bên trong phòng bệnh nghiên cứu môtn chút về cách chăm thai sản, thì bỗng dưng Lục Thiên kiếm đâu ra một bó hoa hồng phấn rất đẹp.

_ Pleasantly surprised!!
_ Anh à… đây là tặng em sao?
_ Ừm..

hy vọng công chúa nhỏ của anh mau chóng bình phục.


Doãn Đình Nghiêm bên ngoài cũng cầm một bó hoa hồng đỏ tương tự, anh cũng muốn tặng Du Nhiên nhưng lại không đủ can đảm để đối diện với cô, anh đành xoay người bước đi.

Bóng lưng anh in trên cửa kính làm cho Lục Thiên và Du Nhiên chú ý, vì không muốn em gái mình bận tâm thêm nữa nên Lục Thiên nhanh chóng phân tán suy nghĩ của cô.

_ Em đừng để ý, kệ cậu ta đi.

À..

em đang ở bệnh viện nên tiện thể tý nữa anh đưa em đi khám thai luôn nha.

Anh muốn xem cháu của anh khoẻ mạnh như thế nào rồi.

_ Thôi anh còn bận việc mà để em tự đi là được.

_ Em thực sự là không sao chứ.

_ Vâng, em không sao đâu.

_____________
Khoa sản, Du Nhiên vừa mới khám thai xong, bác sĩ căn dặn hiện tại cô đang thiếu hụt canxi, tâm tình cô phải thật thoải mái, không được căng thẳng và xúc động mạnh nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa bé rất nhiều.

Đang đi về phòng bệnh, tự dưng ở đâu xuất hiện một người đàn ông ngoại quốc say xỉn, đang lảo đảo tiến về phía cô mà giở trò.

Cũng may Doãn Đình Nghiêm luôn để mắt đến Du Nhiên nên đã kịp thời ngăn lại.

_ Cô gái xinh đẹp ở đâu ra thế này? Đến uống với anh vài ly nha cưng!!
_ Cô ấy không phải là người mà mày có thể đụng đâu, bỏ ngay cái ý định xấu xa đó đi.

_ Chó cản đường ở đâu chui ra thế này? Mau cút đi cho ông!
Doãn Đình Nghiêm không nhiều lời, bình tĩnh túm gọn cái chân đang đá xiên đá xẹo đó của hắn mà lôi đi quên không nhắc nhở cô.

_ Em đừng để ý, em yên tâm ở đây đợi Lục Thiên đi, anh đi xử lý hắn.

Đúng lúc này, Lục Thiên cũng vừa hay đi tới.

_ Du Nhiên, anh vừa nộp xong viện phí rồi, em đang nhìn gì thế?
_ Không có gì, anh, chúng ta đi thôi!
_ Du Nhiên, em thực sự muốn ra viện à, không ở lại thêm vài hôm nữa ư?
_ Anh yên tâm, em đang ổn rồi.

Về nhà tịnh dưỡng cũng vậy mà.

Doãn Đình Nghiêm đứng một góc thấy xe của Lục Thiên đã đi xa thì cũng xuất hiện, nhìn thấy Du Nhiên an toàn như vậy anh lại càng thêm quyết tâm không thể từ bỏ cô dễ dàng như vậy được, anh quyết tâm sẽ thuyết phục cô cho anh thêm một cơ hội nữa...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.