Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 35: Chương 35




Chu Mẫn thoáng yên tâm mà đứng dậy ngã xuống sô pha.

Thật ra lúc nãy ăn no hai mắt cô đã đánh vào nhau rồi, chẳng qua là sợ con bull kia bị đứt dây liền chạy loạn tiểu bậy trong nhà nên mới không về phòng ngủ, lúc nãy có tốn một chút nước mắt nên Chu Mẫn càng cảm thấy mệt hơn.

Nếu là kiếp trước những chuyện nhỏ thế này Chu Mẫn cũng không thèm để ý đến, so sánh một chút chuyện này so với xếp hàng lên kệ gần hai tiếng sau đó quản lý nói muốn chuyển chỗ hàng kia sang chỗ khác rồi bắt cô sắp xếp lại, như lau dọn sàn nhà vệ sinh sạch sẽ người đi bị trượt lại đổ thừa cho cô, người kia cứ ở đó ầm ĩ còn Chu Mẫn chỉ biết khom người nhận sai mặc dù bản thân không sai cũng rất oan ức, có những chuyện sai đúng rõ ràng nhưng không thể nói ra khỏi miệng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Ví như làm phục vụ ở nhà hàng lại bị sàm sỡ lúc báo với quản lý nhà hàng người kia còn nói, sờ một chút cũng không mất mát gì, nói một câu như vậy coi như đã giải quyết ổn thoả, người phục vụ nhỏ nhoi như cô cắn răng mà nhịn.

Nhưng lần này Chu Mẫn biết chắc chắn Tử Minh sẽ ở phe của cô cũng bao che cho cô, uất ức đều dồn nén trong lồng nguc cuối cùng không dồn được nữa mới như vậy.

Chu Mẫn nằm xuống chưa được năm phút đã thiếp đi, mặc kệ Tử Minh gọi thế nào cũng không dậy.

Tử Minh đã cho Vân Viên điều tra về Chu Mẫn chẳng qua thông tin tra ra được với người ở trước mặt khác nhau hoàn toàn, lúc rời biệt thự Chu Gia đi quay phim trở về như thành một con người khác.

Vân Viên cũng có nói qua tính cách con người thay đổi chắc chắn bị tác động tâm động tâm lý, tính cách con người mới không dễ thay đổi, ví như tính cách hay quạo không vừa ý liền cau chặt mày để thể hiện sự bất mãn.

Cái này lúc đầu chính là cố tình cau mày để người ta thấy còn sau này chính là thói quen, thói quen thì khó bỏ.

Tính cách cũng như vậy.

Tử Minh cũng không phải con nít những lời như vậy sao nói tin là tin liền được ngay.

Tác động tâm lý từ một người ngang bướng, cứng đầu thành một người như vậy? Tác động tâm lý từ một người không biết nấu ăn bây giờ lại biết xuống bếp nấu thức ăn?
Nếu như vậy chẳng phải Vân Viên nên bị tác động tâm lý từ thư ký lên làm chủ tịch mới đúng hay sao.

Nhưng hiện tại hắn không muốn hỏi, dù sao trên người Chu Mẫn có không ít đều đáng nghi phải quan sát thêm một thời gian.

Lúc Chu Mẫn dậy đã là buổi chiều trên người còn là một cái chăn dày đắp kín người chỉ để lại một cái đầu bên ngoài chăn.

Sô pha này ngủ không tệ, thức dậy không có cảm giác đau lưng hay nhức người còn rất sảng khoái.

Được rồi.

Sau này Chu Mẫn sẽ xem sô pha này là chiếc giường thứ hai, mặc dù có chút nhỏ nhưng ngủ vẫn rất thoải mái.

Chu Mẫn ngồi dậy vén chăn lên cầm chạy vào phòng.


Bởi vì chăn có chút dày còn rất lớn Chu Mẫn không thu gọn lúc chạy vô tình vướng phải, ngiêng ngả qua lại liền ngã xuống.

Rầm.

Tiếng rầm rất lớn, đừng nói ở tầng dưới chỉ sợ cả biệt thự đều vọng lại.

Tử Minh vừa di chuyển từ thang máy ra bên ngoài liền bị tiếng này làm cho giật mình, thím Lưu cũng từ bên trong phòng bếp chạy ra.

Tử Minh thấy người mặc bộ đồ màu nâu nằm trên sàn nhà như không có dấu hiệu ngồi dậy, thím Lưu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe cứu thương thì Chu Mẫn lên tiếng.

- Con không sao, thím đi làm tiếp việc của thím đi.

Thím Lưu chần chừ một lúc nhìn thấy Tử Minh di chuyển xe lăn về phía này mới gật đầu một cái mà đi vào phòng bếp.

Dù sao được chồng an ủi mới là liều thuốc tốt nhất.

Tử Minh:" Đứng dậy.

"
Chu Mẫn chớp chớp mắt nhìn Tử Minh.

- Tôi té đau quá, không đứng dậy nổi, chú đợi một lát tôi sẽ đứng dậy.

- Sàn nhà bằng phẳng như vậy còn bị vấp?
Chu Mẫn chỉ chỉ xuống chăn bị mình đè lên.

- Bị vấp chăn, do tôi thu chăn không gọn lúc chạy bị vấp.

- Đứng dậy, đừng nằm dưới sàn.

Chu Mẫn dụi dụi mặt vào chăn hai ba cái mới chống tay ngồi dậy.

Thật ra té cũng không đau lắm, ngoại trừ cái tay bị thương chống xuống nên có chút nhói.

Tử Minh nhìn thấy băng gạt bị nhuộm đỏ một mảnh liền kêu thím Lưu gọi bác sĩ đến.

Người đến là người hôm trước xem vết thương cho Chu Mẫn.


Cô nhìn thấy ông liền đưa cánh tay bị thương ra, nói:" Chú không phải bên khoa tâm thần hở? Hay khoa đó tương đối nhàn còn không có bao nhiêu tiền nên mới làm nghề tay trái?"
Khoa tâm thần nói nhàn cũng thật nhà.

Mỗi ngày nghe những người kia hát hò, lẩm ba lẩm bẩm rồi lại la hét thì cũng nhàn thật.

Lâu lâu bị bệnh nhân cào vài cái lên người cũng thật nhàn.

Hạ Kình:" Cũng khá nhàn, lâu lâu có vài bệnh nhân phát bệnh ra thì cũng không có chuyện gì để làm.

"
Hạ Kình tháo băng trên tay cô ra, vết thương trên tay đã đóng thành mài, bởi vì có vài cái bị bung ra nên mới chảy máu, đóng mài thì không cần dùng băng để băng lại nhưng để tránh Chu Mẫn quên mà gãi vào nên Hạ Kình xử lí sơ qua rồi quấn vải mỏng lại.

Chu Mẫn cảm thấy có chút không hợp lý, rõ ràng chống tay xuống, khuỷu tay không bị trầy da hay đỏ nhưng ở phía trên lại bị chảy máu?
Trách thì trách hôm nay Chu Mẫn xui đi.

Chuyện vô lý như vậy cũng xảy ra được.

Chu Mẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên sô pha.

Tử Minh cũng ngồi bên cạnh, ánh mắt dừng ở trên vết thương của cô như muốn cắt chỗ đó để nghiêm cứu.

Hạ Kình xem qua chỗ đầu gối bị tím một mảnh lớn của Chu Mẫn thấy không sao mới đứng dậy nói thêm vài câu liền đứng dậy đi ra cửa.

Chu Mẫn thoáng yên tâm mà đứng dậy ngã xuống sô pha.

Thật ra lúc nãy ăn no hai mắt cô đã đánh vào nhau rồi, chẳng qua là sợ con bull kia bị đứt dây liền chạy loạn tiểu bậy trong nhà nên mới không về phòng ngủ, lúc nãy có tốn một chút nước mắt nên Chu Mẫn càng cảm thấy mệt hơn.

Nếu là kiếp trước những chuyện nhỏ thế này Chu Mẫn cũng không thèm để ý đến, so sánh một chút chuyện này so với xếp hàng lên kệ gần hai tiếng sau đó quản lý nói muốn chuyển chỗ hàng kia sang chỗ khác rồi bắt cô sắp xếp lại, như lau dọn sàn nhà vệ sinh sạch sẽ người đi bị trượt lại đổ thừa cho cô, người kia cứ ở đó ầm ĩ còn Chu Mẫn chỉ biết khom người nhận sai mặc dù bản thân không sai cũng rất oan ức, có những chuyện sai đúng rõ ràng nhưng không thể nói ra khỏi miệng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Ví như làm phục vụ ở nhà hàng lại bị sàm sỡ lúc báo với quản lý nhà hàng người kia còn nói, sờ một chút cũng không mất mát gì, nói một câu như vậy coi như đã giải quyết ổn thoả, người phục vụ nhỏ nhoi như cô cắn răng mà nhịn.

Nhưng lần này Chu Mẫn biết chắc chắn Tử Minh sẽ ở phe của cô cũng bao che cho cô, uất ức đều dồn nén trong lồng nguc cuối cùng không dồn được nữa mới như vậy.

Chu Mẫn nằm xuống chưa được năm phút đã thiếp đi, mặc kệ Tử Minh gọi thế nào cũng không dậy.

Tử Minh đã cho Vân Viên điều tra về Chu Mẫn chẳng qua thông tin tra ra được với người ở trước mặt khác nhau hoàn toàn, lúc rời biệt thự Chu Gia đi quay phim trở về như thành một con người khác.

Vân Viên cũng có nói qua tính cách con người thay đổi chắc chắn bị tác động tâm động tâm lý, tính cách con người mới không dễ thay đổi, ví như tính cách hay quạo không vừa ý liền cau chặt mày để thể hiện sự bất mãn.

Cái này lúc đầu chính là cố tình cau mày để người ta thấy còn sau này chính là thói quen, thói quen thì khó bỏ.

Tính cách cũng như vậy.

Tử Minh cũng không phải con nít những lời như vậy sao nói tin là tin liền được ngay.

Tác động tâm lý từ một người ngang bướng, cứng đầu thành một người như vậy? Tác động tâm lý từ một người không biết nấu ăn bây giờ lại biết xuống bếp nấu thức ăn?
Nếu như vậy chẳng phải Vân Viên nên bị tác động tâm lý từ thư ký lên làm chủ tịch mới đúng hay sao.

Nhưng hiện tại hắn không muốn hỏi, dù sao trên người Chu Mẫn có không ít đều đáng nghi phải quan sát thêm một thời gian.

Lúc Chu Mẫn dậy đã là buổi chiều trên người còn là một cái chăn dày đắp kín người chỉ để lại một cái đầu bên ngoài chăn.

Sô pha này ngủ không tệ, thức dậy không có cảm giác đau lưng hay nhức người còn rất sảng khoái.

Được rồi.

Sau này Chu Mẫn sẽ xem sô pha này là chiếc giường thứ hai, mặc dù có chút nhỏ nhưng ngủ vẫn rất thoải mái.

Chu Mẫn ngồi dậy vén chăn lên cầm chạy vào phòng.

Bởi vì chăn có chút dày còn rất lớn Chu Mẫn không thu gọn lúc chạy vô tình vướng phải, ngiêng ngả qua lại liền ngã xuống.

Rầm.

Tiếng rầm rất lớn, đừng nói ở tầng dưới chỉ sợ cả biệt thự đều vọng lại.

Tử Minh vừa di chuyển từ thang máy ra bên ngoài liền bị tiếng này làm cho giật mình, thím Lưu cũng từ bên trong phòng bếp chạy ra.

Tử Minh thấy người mặc bộ đồ màu nâu nằm trên sàn nhà như không có dấu hiệu ngồi dậy, thím Lưu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi xe cứu thương thì Chu Mẫn lên tiếng.

- Con không sao, thím đi làm tiếp việc của thím đi.

Thím Lưu chần chừ một lúc nhìn thấy Tử Minh di chuyển xe lăn về phía này mới gật đầu một cái mà đi vào phòng bếp.

Dù sao được chồng an ủi mới là liều thuốc tốt nhất.

Tử Minh:" Đứng dậy.

"
Chu Mẫn chớp chớp mắt nhìn Tử Minh.


- Tôi té đau quá, không đứng dậy nổi, chú đợi một lát tôi sẽ đứng dậy.

- Sàn nhà bằng phẳng như vậy còn bị vấp?
Chu Mẫn chỉ chỉ xuống chăn bị mình đè lên.

- Bị vấp chăn, do tôi thu chăn không gọn lúc chạy bị vấp.

- Đứng dậy, đừng nằm dưới sàn.

Chu Mẫn dụi dụi mặt vào chăn hai ba cái mới chống tay ngồi dậy.

Thật ra té cũng không đau lắm, ngoại trừ cái tay bị thương chống xuống nên có chút nhói.

Tử Minh nhìn thấy băng gạt bị nhuộm đỏ một mảnh liền kêu thím Lưu gọi bác sĩ đến.

Người đến là người hôm trước xem vết thương cho Chu Mẫn.

Cô nhìn thấy ông liền đưa cánh tay bị thương ra, nói:" Chú không phải bên khoa tâm thần hở? Hay khoa đó tương đối nhàn còn không có bao nhiêu tiền nên mới làm nghề tay trái?"
Khoa tâm thần nói nhàn cũng thật nhà.

Mỗi ngày nghe những người kia hát hò, lẩm ba lẩm bẩm rồi lại la hét thì cũng nhàn thật.

Lâu lâu bị bệnh nhân cào vài cái lên người cũng thật nhàn.

Hạ Kình:" Cũng khá nhàn, lâu lâu có vài bệnh nhân phát bệnh ra thì cũng không có chuyện gì để làm.

"
Hạ Kình tháo băng trên tay cô ra, vết thương trên tay đã đóng thành mài, bởi vì có vài cái bị bung ra nên mới chảy máu, đóng mài thì không cần dùng băng để băng lại nhưng để tránh Chu Mẫn quên mà gãi vào nên Hạ Kình xử lí sơ qua rồi quấn vải mỏng lại.

Chu Mẫn cảm thấy có chút không hợp lý, rõ ràng chống tay xuống, khuỷu tay không bị trầy da hay đỏ nhưng ở phía trên lại bị chảy máu?
Trách thì trách hôm nay Chu Mẫn xui đi.

Chuyện vô lý như vậy cũng xảy ra được.

Chu Mẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên sô pha.

Tử Minh cũng ngồi bên cạnh, ánh mắt dừng ở trên vết thương của cô như muốn cắt chỗ đó để nghiêm cứu.

Hạ Kình xem qua chỗ đầu gối bị tím một mảnh lớn của Chu Mẫn thấy không sao mới đứng dậy nói thêm vài câu liền đứng dậy đi ra cửa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.