Tôi Ghét Thần Tượng

Chương 1: Chương 1




Tôi Ghét Thần Tượng
Tác giả : mysweetlovelyday
Nguồn : Zing Forum

Đã tám giờ sáng mà Thanh vẫn còn nướng ở trên giường, phải dậy sớm ư, quên đi nhé, với mình chỉ có ngủ là sướng, mặc xác trời đã sáng hay là chưa, và mặc xác ai muốn làm gì thì làm.
Bố mẹ và cô của Thanh đều đã rời nhà để đi làm, họ ngán ngẩm và cũng không thèm gọi Thanh dậy vì họ hiểu nó quá mà, mọi hôm có gọi nó như thế nào nó cũng không thèm dậy nói chi hôm nay là chủ nhật.
Cái chuông điện thoại reo vang làm cho Thanh tỉnh giấc, nó nguyền rủa cái đứa chết tiệt nào dám phá vỡ giấc mộng của nó.
Mắt nhắm mắt mở Thanh cầm lấy điện thoại của mình, thấy hiện lên số của Trang – con bạn thân, Thanh tức khí quát.
_Con nhỏ kia mày đang gọi cho ai đấy hả, mày có biết là chị của mày cần ngủ không…??
Thanh vừa dứt lời, nó nghe được câu trả lời cũng không kém.
_Con nhỏ kia, cô là ai mà mới sáng sớm cô đã quát lên như điên là thế nào…??
Nếu trong người của Thanh còn chút buồn ngủ nào thì nó đều bay đi đâu hết cả. Thanh căng mắt lên nhìn vào màn hình, nó muốn xác minh lại xem nó còn nhìn nhầm không, nhưng đây đúng là số của Trang mà, vậy tại sao lại có một tên điên nào nghe máy và quát nó như tát nước vào mặt.
Thanh bực mình hỏi.
_Này tên kia, anh là ai mà dám ăn nói hỗn xược với tôi như thế hả…??

Trường bóp cái điện thoại của mình, anh điên tiết, con nhỏ này là đứa nào mà nó dám chửu rủa anh, chưa hết nó là ai mà có số này.
_Tôi hỏi cô, cô là ai mà cô có số này….??
Thanh cúp máy cái rụp, nó vứt cái điện thoại của mình vào cuối giường. Miệng của nó lẩm bẩm.
_Đúng là xui tận mạng, đang ngủ ngon thì bị cái tên thần kinh nào gọi điện quấy rối…!!
Trường thấy mình cúp máy một cách thô bạo trong khi anh vẫn chưa biết con nhỏ kia là đứa nào, anh giận phát run và bấm lại số lúc nãy.
Thanh thấy điện thoại của mình lại rung lên, nó nghĩ chắc là cái tên kia thấy mình cúp máy nên hắn gọi lại để mắng mình chứ gì, không sao vì mình có cách để chơi hắn.
Thanh áy lên tai, nó xạc ột hồi.
_Tên kia tôi đã nói là tôi không biết anh, sao anh còn dám gọi lại cho anh là thế nào…??
Cô Lý của Thanh làm trong một đài truyền hình mà công việc của cô là quản lý bọn ca sĩ. Hôm qua cô đã làm mấy hộp cơm để mang cho bốn anh chàng trong một ban nhạc ăn, nhưng buổi sáng do vội vàng nên cô quên mất. Cô nhớ Thanh vẫn còn ngủ ở nhà nên liền gọi điện thoại nhờ con nhỏ mang giúp ình tới đây, nhưng cô không ngờ mình bị nó chửu phủ đầu mặc dù cô chưa kịp nói gì cả.
_Con bé kia, chúa ơi mày dám hỗn với cô của mình thế hả…??
Thanh giật mình, vừa nhìn thấy số và hình của cô Lý hiện lên trên màn hình, nó cười khổ, đúng là chưa rửa mặt nên mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn số của người này lại nhầm sang số của người kia.
Thanh cười hối lối.
_Cháu xin lỗi cô, tại cháu tưởng thằng bạn nó đùa cháu, nên cháu phải gân lên như thế cho nó chừa…!!
Cô Lý chán nản bảo nó.
_Cháu có thể mang mấy hộp cơm mà cô để ở trong bếp cho cô không…??
Thanh vẫn nằm ở trên giường, nó lười biếng nói.
_Cô chờ cháu làm xong mấy việc này rồi cháu sẽ mang cho cô sau…!!
Cô Lý cười cười nói.
_Cháu làm ơn nhanh lên nhé, vì giờ cơm trưa cũng không còn xa nữa đâu…!!
Thanh bật xuống giường, vớ lấy cái lược và một cái khăn, nó chạy ngay vào phòng tắm. Thanh hoàn thành những việc cần thiết đó chỉ trong vòng có 10 phút.
Thanh là một con bé cẩu thả, nó thậm chí không thèm chải đầu, lấy tay của mình nó vuốt vuốt cho hai cái rồi buộc túm lên, xong nó mỉm cười và nhìn mình ở trong gương.
Lấy cái máy nghe nhạc, nó đeo dây vào tai và mở những bài hát của nhóm nhạc Blue lên, nó vừa đi vừa nhảy theo tiếng nhạc.
Cầm lấy cái chổi,Thanh bắt đầu lau nhà. Tay của nó quét, đầu của nó gật gật, miệng của nó hát theo lời của bài hát, và cái chân của nó nhún nhảy. Nhìn nó lúc này rất giống một con kangaroo.

Thanh ấy hộp cơm vào một cái túi bóng, rồi khóa cổng. Để tất cả vào lồng xe, nó bắt đầu đạp xe đi, cái máy nghe nhạc MP4 vẫn ở trên tai của nó.
Ngoài âm nhạc ra nó không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa, Thanh mỉm cười sung sướng khi đến những đoạn nhạc hay, nó lẩm nhẩm hát theo. Nhóm nhạc này là thần tượng của nó, chỉ cần nghe đến tên blue thôi là nó đã hét lên rồi. Thanh là một fan cuồng nhiệt, nó thể hiện tình yêu và sự hâm hộ bằng cách, từ phong cách ăn mặc, rồi sở thích có khi nó cũng bắt chước theo.
Nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, Thanh ngán ngẩm, bạn bè của nó ai cũng bảo nó sướng vì cả nhà của nó đều làm ở đài truyền hình nên tha hồ gặp mặt hay có thể làm quen với những người nổi tiếng nhưng nó lại ghét điều này, vì ngoài nhòm nhạc kia ra nó không hâm mộ bất cứ ai khác nữa.
Gửi xong chiếc xe đạp Thanh bước vào, nhìn đâu cũng thấy người, nó muốn điên cả cái đầu, không biết cô Lý ở đâu để nó đưa đồ cho cô.
Thanh nghĩ chắc là cô của mình ở lầu bốn vì cô đang làm quản lý ở đấy. Leo lên được tầng trệt, cái chân của nó đã muốn rã cả ra, nếu còn phải leo tiếp nữa chắc là nó chết.
Thấy thang máy mở ra nó vội chạy lại, nhưng anh cái anh chàng đeo kính kia lại vô tình ấn nút mặc dù nó đã bảo anh ta chờ nó.
Thanh điên tiết chạy ngay lại, nó lấy chân chặn ngay khe cửa, hai cánh cửa thang máy phải mở bung ra.
Thanh quát anh chàng trước mặt.
_Anh kia anh có biết là mình bất lịch sự lắm không hả, tôi đã bảo anh chờ tôi thế mà anh lờ đi là thế nào…??
Anh ta khinh khỉnh nhìn nó và anh ta cũng không thèm bảo nó thế nào nhưng cái tay của anh thì không im như chủ nhân của nó, anh ta đẩy Thanh ra ngoài, chưa hết anh ta cũng quát nó luôn.
_Cô biến đi và nên đi chuyến sau thì hơn, cô không biết là mình vừa nói chuyện với ai đâu…!!
Thanh bị ngã ra ngoài nhưng nó kịp nắm vào áo của tên kia. Thanh giật thật mạnh, khi đã đứng thẳng được lên rồi, nó cười khẩy, chân của nó đạp cho tên kia một phát vào chiếc quần trắng tinh của anh ta.
Anh ta tái mặt nhìn xuống, trời ơi cái quần mấy triệu mà anh yêu thích bây giờ in nguyên một vết bẩn toàn đất do con nhỏ kia đá.
Anh liền túm lấy tay của nó mà quát.
_Con nhỏ kia, cô có mau đền cho tôi không hả…??
Thanh vênh lên thách thức.

_Tôi không đền cho anh đấy, anh làm gì được tôi..!!
Anh ta vằn mắt lên vì tức giận, tay anh bóp thật chặt vào tay của Thanh.
_Cô mà không đền cho tôi thì cô đừng hòng rời khỏi đây, chưa hết tôi sẽ kiện cô ra tòa vì tội dám xâm phạm tôi…!!
Thanh thờ ơ hỏi.
_Nếu thế thì xin mời, nói cho anh hay tôi cóc sợ anh đâu…!!
Thanh hất tay của anh ta ra, cả hai người thì nắm tay, người túm áo của nhau, đến khi thang máy mở cửa ra, hai đối thủ vẫn còn chưa chịu buông nhau ra. Mọi người nhìn họ xửng xốt và không còn tin vào mắt mình nữa.
Cô Lý từ đâu đi đến thấy mấy đồng nghiệp của mình nhìn cái thang máy mà há hốc mồm và mắt của họ đều tròn xoe, cô tò mò bước lại.
Cô cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy con cháu Thanh của mình và Trường thành viên trong ban nhạc đang túm lấy nhau, Thanh nắm tóc của anh chàng, còn Trường nắm áo khoác của Thanh.
Cô hãi quá liền quát Thanh.
_Chúa ơi, Cháu đang làm cái gì vậy hả Thanh, cháu có biết mình vừa gây sự với ai không…??
Anh chàng phục trang vội chạy lại hỏi Trường.
_Cậu không sao chứ….??
Trường hận con nhỏ kia đến nỗi anh vẫn túm lấy nó chưa chịu buông, anh quát.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.