Tôi Gọi Điện Thoại Chứ Không Phải Nói Chuyện Với Anh

Chương 16: Phiên ngoại 2: Mất tiêu rồi TAT



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

dvgzaqruyaynwwpKhuôn mặt “hơi thở của sự u mê”

Thượng.

Hoa Lao ngơ ngác đứng ở lối vào của trò “Rừng Sương Ma Quái”. Chuyện là hôm nay là một trong số ít những ngày Ngao Giao được nghỉ, những tưởng hai người có thể ngọt ngào sến súa đi hẹn hò, ai dè sau khi đến lễ hội tại công viên giải trí thì bị một tụi mascot(*) nhiệt tình kéo đến “Rừng Sương Ma Quái” mới mở.

(*) Mấy bộ đồ thú bông cho người mặc đó.

giphy-2

Thốn hơn nữa là còn đụng trúng thời gian tổ chức hoạt động, yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi đi tìm tình yêu đích thực chó má gì đó. Người tới chơi toàn là nam nữ độc thân, dựa theo lá phiếu rút thăm mà được đưa đến các lối vào khác nhau, ở trong “Rừng Sương Ma Quái” rộng như mê cung cỡ bự chơi trò vô tình gặp nhau tim đập thình thịch…

Vì lẽ đó nên khi Hoa Lao và Ngao Giao bị hai con mascot to đùng mạnh mẽ chia tách, cả người Hoa Lao đều Sparta(*) rồi…

(*) Ngôn ngữ mạng để chỉ một người đang rất điên rồ, cuồng loạn; bắt nguồn từ câu thoại “This is Sparta!” trong bộ phim 300 (2006).

Thế là Hoa Lao-Sparta nắm mũ đội đầu của mascot mà lảm nhảm không dứt (…): “Ê, đợi đã! Tôi và vị kia đi cùng nhau! Đừng chia cắt chúng tôi mà! Ờm, tôi bị mù đường… Tôi sợ ma, tôi sẽ bị dọa chết khiếp đấy! Anh ấy phải đi cùng tôi, để tôi vào chung lối với anh ấy đi! Đừng để tôi một mình chốn này…”

Mascot rất bình tĩnh trả lời anh: Tiên sinh, nếu như hai người là tình yêu đích thực của nhau thì tin tôi đi, hai người nhất định có thể gặp lại trong khu rừng!”

Hoa Lao: “…”

///

Ngao Giao mặt mày giăng đầy mây đen đứng ở một lối vào khác, đang bực bội không chỗ xả thì thấy cách đó không xa có một người đang nhàn nhã cắm tay trong túi áo. Hắn cảm thấy quen mắt liền nhìn thêm mấy lần, vừa hay đối phương cũng nhìn lại. Hai ánh mắt đụng nhau đều sửng sốt.

Ngao Giao lập tức thu gọn tâm trạng tồi tệ, nhìn đối phương bằng vẻ mặt không cảm xúc. Người kia thì nở nụ cười mỉm xa cách đúng mực mang theo một chút kinh ngạc cũng đúng mực, hững hờ nói: “Thật là tình cờ, ông chủ Ngao.”

Cùng lúc đó Ngao Giao gật đầu chào, nói: “Thiếu gia Cung, đã lâu không gặp.”

Hai người: “…”

Hách Cung: “Ông chủ Ngao đi cùng bạn hả?”

Ngao Giao: “Thiếu gia Cung không phải đi một mình chứ?”

Hai người: “…”

Ngao Giao: “Tôi đi cùng vợ!”

Hách Cung: “Tôi mang theo vợ mình.”

Hai người: “…”

Binh Sam poker face nhìn hai gã đàn ông to con đứng chặn lối vào, lạnh lùng nói: “Phiền hai người, cho tôi qua.”

Hách Cung và Ngao Giao đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy Binh Sam thì đều ngẩn người, trăm miệng một lời: “Luật sư Binh?”

Binh Sam lãnh đạm liếc bọn họ: “Tránh ra, tôi muốn đi tìm bà nhà.”

///

Hoa Lao chần chừ ở ngoài nửa ngày trời cũng không tìm được dũng khí đi vào. Một mình anh đứng đấy chặn nửa con đường, sau cùng đành ngồi chồm hổm trên mặt đất than thở.

Chợt có người rất dè dặt lại gần ngồi xổm bên cạnh anh, Hoa Lao liếc nhìn người này một tí, thấy đối phương cũng đang nhìn mình đầy chân thành.

Hoa Lao rất trôi chảy bắt chuyện với cậu ta: “Tôi là Hoa Lao, chào cậu.”

Đối phương thụ sủng nhược kinh, cẩn thận nói: “Chào, tui tên Đới Mông.”

Hoa Lao rất chi từ ái sờ sờ đầu Đới Mông: “Anh bạn nhỏ đến đây một mình à?”

Đới Mông vừa định trả lời thì trên đầu bỗng bị người đặt một cốc McFlurry(*) lành lạnh lên. Mai Nhân liếm kem ốc quế xuất hiện, đầy vẻ khinh bỉ nhìn hai người ngồi chồm hổm trên đất: “Mèn ơi! Cậu, còn cậu nữa, ngồi xổm đấy làm gì? Sợ ma đến thế hả?”

(*)Món kem tráng miệng nổi tiếng của McDonald’s.

Đới Mông từng thìa từng thìa nhỏ xúc kem ăn, ngỡ ngàng nói: “Hoa Lao ngồi xổm… Tui tưởng phải ngồi xổm mới được vào…?”

Hoa Lao: “…”

Mai Nhân: “…”

Hạ.

Ngao Giao gần như là hung dữ nhìn bản đồ mê cung trước mắt, nghiến răng nói: “Rốt cuộc mất bao lâu mới đi ra khỏi chỗ này được?!”

Hách Cung cũng đang nhíu mày nhìn điện thoại: “Không có tín hiệu… Không biết được bọn họ đã vào hay chưa, đi đến khúc nào rồi.”

Vẻ mặt của Binh Sam đã sắp đóng băng thành tượng điêu khắc, hắn hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Bọn họ chắc chắn không thèm vào.”

///

Đới Mông hắt xì mạnh một cái, dọa hốt hền Hoa Lao đang quét mỡ lên xiên nướng. Mai Nhân la oai oái để nấm kim châm sang một bên, rút khăn giấy đưa cho Đới Mông lau nước mũi: “Gớm chết, chùi nhanh đi!”

Đới Mông dụi dụi mũi, lẩm bẩm một câu: “Binh Sam nhớ tui rồi.”

Mai Nhân rợn người: “Đừng làm tôi ói.” Miệng nói thế song anh cũng lấy điện thoại ra ngó một cái, phàn nàn: “Nhưng đúng là lâu lắm rồi, sao Hách Cung còn chưa ra nữa?” Đoạn nhìn Hoa Lao đang vui tươi nướng thịt thuận miệng hỏi: “Bạn cậu thì sao Hoa Lao?”

Hoa Lao đổi mặt xiên nướng, rắc muối tiêu, đầu không ngẩng mà nói: “Chắc cũng vào rồi.” Dừng một chút, anh cũng hơi lo lo: “Nhưng đúng là đã rất lâu, nếu không tìm thấy tôi ảnh nhất định sẽ quậy tung lên mất…”

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Hoa Lao bèn nhanh nhẹn đem chia xiên nướng: “Ăn nào ăn nào, ăn xong rồi đi đón người!”

Kết quả nướng nhiều quá, ba người chỉ có thể cầm theo vừa đi vừa ăn… Đúng như Binh Sam nói, bọn họ không hề đi vào “Rừng Sương Ma Quái” mà cùng nhau tổ đội thẳng tiến đến “Con Đường Mỹ Thực”, ăn một mạch từ bánh ngọt Âu Tây cho tới quán ven đường Hồng Kông. Riêng pudding sữa hai lớp(*) mình Mai Nhân chén liền tù tì tám bát con, toàn bộ hương vị nào là hạnh nhân, đậu đỏ, đào, bơ, matcha đều thử một lần…

(*) 双皮奶/Double-skin milk: một món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, đường và lòng trắng trứng. Hiện mình chưa tìm được tên tiếng Việt chính thức của em nó, đều là mỗi người dịch một kiểu nên có thể bạn đã từng gặp em nó ở nơi khác đấy ^^

Rlz5EztXbMAfBJVAvGoRw9i8ks8gJNkzpdt04GyKNLFnR1557669051807

So ra thì Đới Mông giống như động vật thuần ăn thịt, mực xiên nướng có thể ăn liên tiếp mười hai que không ợ…

Đương nhiên kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, sành ăn của sành ăn phải kể đến Hoa Lao rồi. Anh trực tiếp vào phòng bếp DIY trổ tài nấu mì guàn guàn(*) cho hai người còn lại chiêm ngưỡng thưởng thức. Mì sợi to được trụng sơ cho vào hũ sành nhỏ, thêm tàu hũ ky thái sợi ninh nấm kim châm, chan nước lèo lên rồi hầm lửa nhỏ cho tới khi sôi sục, vừa cay nồng vừa thơm ngon.

(*) 罐罐面/Mì guàn guàn (dịch tên nghe không sang nên để pinyin luôn ^^): là một món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, vô cùng bổ dưỡng lại ngon miệng nên rất được các thế hệ yêu thích. 罐 ở đây là kiểu hũ/vại nhỏ, bởi vì món này được dùng ăn trong cái đấy nên có tên như thế.

u21546827752393760970ampfm26ampgp0

Hai người Đới Mông và Mai Nhân mải mê ăn đến độ sắp cắn rớt cả lưỡi, đầu đẫm mồ hôi nước mắt đầm đìa. Hoa Lao thấy vậy đắc ý vô cùng, bắt chéo chân nhìn hai người họ đánh chén, ngân nga: “Tôi còn biết làm bánh tráng miệng nữa nè, phô mai, mousse hay tiramisu đều ok hết, các cậu muốn ăn không?”

Mai Nhân còn tương đối bình tĩnh. Đới Mông thì hết ổn rồi, gật đầu nhanh như muốn rớt vào bát…

Nói là trở về đón người, kết quả đi được nửa đường ba người đã lo quẩy banh nóc, đầu tiên là Đới Mông muốn chơi xe điện đụng. Hoa Lao và Mai Nhân nhất trí cùng khinh bỉ cậu đồng thời cực kì kiên định cho rằng trò này chỉ dành cho trẻ thiếu thông minh…

Sau đó ba người luân phiên chơi năm lần…

Đới Mông rất tức giận: “Tui mua những sáu vé mà mới được chơi mỗi một lần này…”

Hoa Lao lập tức động viên: “Tôi cũng mới được chơi hai lần. Cậu xem tôi chơi giỏi biết bao, đụng bay người ta luôn nhá, còn biết xoay vòng vòng 360 độ tại chỗ nữa!”

Mai Nhân co giật khóe miệng: “Cậu nói vụ xoay vòng vòng mà xoay đến khi hết thời gian cũng chưa xoay xong ấy hả?”

Hoa Lao: “… Đó là bởi vì tôi xoay chóng mặt quá, không rõ phải trái…”

Đới Mông rất kinh ngạc: “Tui cứ tưởng rằng cậu đang cosplay quạt máy để mọi người không lại gần được… Mới nãy tui cũng tính dùng chiêu này của cậu đấy, đỉnh Vô Cùng Luôn!”

Mai Nhân: “… Đủ mất mặt rồi mấy ba!”

Kết quả vào lúc chơi tàu lượn siêu tốc, Mai Nhân cảm-thấy-người-khác-mất-mặt bị nghiệp quật cho tơi tả, xuống xe rồi hai chân còn run không đứng nổi, mặt mày xanh như tàu lá chuối mãi cũng không đỡ…

Ngược lại Đới Mông rất hưng phấn chạy ù xuống. Hoa Lao ngoại trừ có hơi run chân cũng thích thú vô cùng.

Cuối cùng Mai Nhân nhịn không được kêu rên: “Hai người là quái vật hả… Cả quãng đường tôi đều há miệng muốn ói…”

Đới Mông 囧 lại 囧: “Cậu vẫn luôn há miệng sao?”

Mai Nhân gật gật đầu, ngờ vực hỏi: “Sao thế, không được à?”

Hoa Lao chùi mặt, bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi biết vì sao cứ có nước rớt vào mặt rồi.”

Mai Nhân: “…”

Đới Mông rất tốt bụng an ủi anh: “Không sao, tụi tui sẽ không nói ai biết đấy là nước bọt của cậu đâu, yên tâm đi!”

Mai Nhân: “…”

///

Khi Ngao Giao, Hách Cung và Binh Sam rốt cuộc cũng tìm thấy người, Hoa Lao đang mặc một bộ quân trang thời Trung cổ, tay cầm roi da, bởi vì mũ quá rộng mà phải liên tục dùng roi đẩy vành mũ lên; Mai Nhân thì mặc kimono cổ của Nhật Bản, ừm, cosplay công chúa Kaguya… Về phần Đới Mông… Cậu mặc trang phục thỏ trắng, hai tay nâng một củ cà rốt nhồi bông siêu to khổng lồ…

Ba người rất sung sướng cùng nhau chụp một bức hình cosplay… Hoa Lao diễn sâu vung roi da đóng vai nữ vương, Mai Nhân giả vờ ngã xuống đất khóc lóc nhu nhược… Đới Mông… phụ trách nhảy loi choi…

///

Hách Cung nheo mắt đầy nguy hiểm: “Thì ra em ấy còn ăn mặn như vậy.”

Ngao Giao giận quá hóa cười: “Tôi phải đi mua cây roi thôi, chỉ đánh đòn không xem chừng vô dụng rồi!”

Binh Sam mặt không cảm xúc lạnh lùng nói: “Ồ, tối nay em đừng hòng ngủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.