Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 33: Chương 33



TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 33: Sút ra bãi rác
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Ở huyện Đông Sơn có năm khu vực được coi là vùng đất nguy hiểm ---- Tây Môn, Long Sơn, cầu Hằng Sơn, đường Hoàn Thành và phố Nông Dân.
Năm địa bàn này là mạch sống kinh tế của cả huyện. Mỗi địa bàn đều có phương thức kiếm sống chủ đạo riêng của mình, được năm đại "long đầu" của huyện Đông Sơn chia nhau cai quản (long đầu: ông trùm-dịch giả), bình thường cũng không hay qua lại, các nhà đều là "tự mình quét tuyết trước cửa" (mình lo việc mình-dịch giả). Địa phương này rất tự nhiên trở thành miền đất hứa cho đám du côn, vác dao vác kiếm đâm chém lẫn nhau, lấn chiếm khu vực.
Công việc làm ăn kiếm sống chính của khu Tây Môn là các chốn ăn chơi như trà lâu (phòng trà), sàn nhảy, KTV (phòng hát karaoke-dịch giả) v.v...
Minh Phượng trà lâu nằm ngay ở vùng trung tâm của khu Tây Môn, giá cả cũng không quá cao khiến cho tòa trà lâu này làm ăn có vẻ rất náo nhiệt, đậu bên ngoài cửa là không ít Volkswagen rồi Audi hạng sang, nhưng cũng không thiếu xe đạp cùng xe máy.
Trà lâu có một cửa kính, hai bên cửa kính là hai tiểu thư đón khách mặc váy ngắn, kiều diễm, vô cùng quyến rũ, nụ cười ngọt ngào không ngừng đón tiếp khách khứa đi qua đi lại, vóc người lồi lõm ngon nghẻ, mặt mũi sáng sủa, lúc cái mắt ló liêng cũng thật có chút quyến rũ phong tình.
Đột nhiên hai ả thấy trước cửa dừng lại một chiếc taxi, còn tưởng là khách nhân tới uống trà, vội vàng đẩy sẵn ra tấm cửa kính trong suốt, để tránh cho những loại cứng đầu cứng cổ, mắt dựng lên trời đụng phải. Sau khi cánh cửa mở ra, chỉ thấy một chàng trai nhỏ khí thế hừng hực đang chạy vào, thiếu chút nữa thì đẩy bay cả cánh cửa taxi. Chiếc xe taxi dừng lại trước cửa Minh Phượng trà lâu, gã tài xế hét lên:

- Vứt ba con ma men này xuống đi.
- Đem chúng nó ra bãi rác ngoại thành rồi sút chúng nó xuống.
Sử Hạo cũng hét lên, chẳng thèm quay đầu lại.
Thấy vẻ mặt hung thần ác sát của hắn, hai ả tiểu thư tiếp khách bị dọa gần chết, tim gan đập uỳnh uỳnh, nhưng cũng không mất đi vẻ lễ nghi, tươi cười đon đả:
- Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có mấy vị?
Mặc dù đang là thời kỳ tài chính khủng hoảng, công việc khó tìm, nhưng cũng không phải vì thấy Sử Hạo quần áo mộc mạc mà tỏ ra chút gì khinh bỉ hay thần sắc chán ghét, làm cái nghề kinh doanh phục vụ, vẻ mặt là thứ khách khứa họ nhìn vào, trừ phi là các ả muốn thất nghiệp.
- Cho các cô năm phút đồng hồ, đem đám người yếu nhược từ sáu tuổi trở xuống và sáu mươi tuổi trở lên di dời khỏi hiện trường, chẳng may chiến tranh xảy ra ăn phải đạn lạc không chịu trách nhiệm.
Sử Hạo vênh mặt, nói rất có bài có bản, nhưng có lẽ phối hợp cùng với tướng mạo quá tri thức của hắn thì hiệu quả uy hiếp xem ra có vẻ như không ổn, ngược lại trở thành trò cười cho hai ả tiếp viên, anh bạn nhỏ này thật đáng yêu a. Ôn nhu vuốt ve cái đầu của Sử Hạo, một ả mỹ nữ bên trái nói:
- Cậu em, cậu đến kiếm người à?
- Bố đến kiếm chuyện.
Sử Hạo lạnh lùng nói:
- Hộp đêm ở lầu mấy, phòng Mẫu Đơn đi đường nào?

Hí hí, cái thằng bé này thật là buồn cười, còn dám nói là không phải đến tìm người, ả tiếp viên bên trái cười cười:
- Hộp đêm ở lầu hai, còn phòng Mẫu Đơn thì quẹo trái chỗ cửa thang lầu, trên cửa phòng có đề chữ.
- Ờ, cảm ơn.
Sử Hạo bỗng nhiên tựa vào cửa kính bên cạnh ả mỹ nữ, lộ ra vẻ tiêu sái như một ông chủ, nghiêm túc hỏi:
- Này, người đẹp, bắp đùi em thật trắng a, số má thế nào vậy? Có bạn trai chưa? Suy nghĩ một chút về anh đi, nhưng mà anh là trai tân á.
- Ơ......
Hai ả mỹ nữ nhất thời im lặng, lần đầu tiên gặp phải thằng trẻ ranh loại này, cũng là lần đầu tiên bị bọn trẻ đùa giỡn.....Hơ..... Cảm giác cũng không tệ lắm.
Sử Hạo một tay chống trên cửa kính, một tay chỉ vào cái mắt ti hí của mình, nói:
- Hãy nhìn vào đôi mắt anh, ngoại trừ gỉ mắt ra em còn nhìn thấy cái gì? Không sai! Đó chính là sự chân thành, một sự chân thành không gì che dấu nổi, nhìn qua không thấy đâu.
Ánh mắt gã đang nhìn thẳng vào bộ ngực hơi chút đồ sộ của ả tiếp viên có vóc người thon gầy, cổ họng nuốt đánh ực một cái, hàng đẹp, nhìn thẳng vào nó nào, lại là một quang cảnh thật tráng lệ, cho nên mới nói làm người lùn lùn một chút mới có lợi.
Lúc này, tại con phố ở trước cửa trà lâu cũng đột ngột xuất hiện một chiếc taxi, Vương Hoa vô cùng lo lắng từ trong xe bước ra, hãy còn đang nghĩ tới việc chẳng may đến muộn thì cũng phải liều mình mà nhặt xác giúp hắn, thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho gã ngã bổ nhào, ta dùng thuốc ngủ thật vất vả mới làm cho ông bà già ngủ thiếp đi để trốn ra ngoài, thật đéo nghĩ tới cái thằng cha này nó mò tới đây là để bỡn cợn lũ tiếp viên, Vương Hoa bò dậy, trong miệng thì thầm " Thật đúng là chó không chừa được thói ăn cứt, thằng này hết thuốc chữa rồi"

Vương Hoa nhấc chân vọt tới, đôi tay nắm chặt túm chặt lấy Sử Hạo, quay đầu đối diện với hai ả tiếp viên mặt đã đỏ tới tận mang tai, gã nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, anh bạn này của ta hồi bé bị con trâu nó sút vào đầu đâm ra đầu óc hơi có vấn đề, thật sự xin lỗi.
Vừa nói, không khỏi ra sức giải thích rồi đem Sử Hạo túm ra khỏi trà lâu, nói:
- Cũng may là cậu còn chưa xông hẳn vào đó....
Sử Hạo bĩu môi, nói:
- Chú cho là anh ngu à, mới vừa rồi anh hãy còn đang nghĩ biện pháp.
- Cẩu Vương ở Tây Môn có khoảng vài chục đàn em, cũng coi như là nhất phương tiểu ác bá, chúng ta bây giờ căn bản là đấu không lại y, hay là đợi y đi ra ngoài rồi hạ thủ?
Vương Hoa dò xét hỏi thử, gã gắt gao nhìn chằm chằm vào Sử Hạo, muốn từ trong nét mặt của hắn moi ra chút thông tin, nhưng lại khiến gã thất vọng rồi. Thứ duy nhất còn lại trên khuôn mặt Sử Hạo chỉ có sự bình thản, vẻ lạnh nhạt đến khác thường, Vương Hoa chợt phát hiện ra, kẻ trước mắt này, tựa hồ không hề đơn giản như mình nghĩ.
Sử Hạo thần sắc lạnh nhạt, không nói gì hết, hắn biết tay Vương Hoa nói có lý, hắn đương nhiên cũng rất rõ ràng, nếu lúc này mà ở trường học thì hắn chẳng việc quái gì phải cố kị nhưng Cẩu Vương lại là tầng lớp trên của xã hội, mình nhất định đấu không lại y, nghĩ đến việc bà nội ngã vật trên đất, muội muội suýt nữa thì bị làm nhục, đồ đạc trong nhà đều bị sới tung cả lên, lại còn có hai người anh em bị đánh, hắn không khỏi phẫn nộ, phẫn nộ không thể kiềm chế. Tuy nhiên lúc trên taxi, dọc đường gió thổi , lại làm cho hắn từ từ bình tĩnh trở lại, hình như bốc đồng cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
Chỉ trong chốc lát ba người Trương Thiên Cường, Long Giang, Tiền Nhâm Hào đã lần lượt chạy cả tới.
- Các cậu........
Sử Hạo nhìn bốn con người trẻ tuổi đứng trước mặt mình, trong lúc nhất thời không biết nói gì, một tháng trước bọn họ hãy còn là kẻ xa lạ, ngày hôm nay, lại đứng chung một chỗ, chịu chung hoạn nạn, cái duyên phận này thực sự là kỳ diệu.
Sử Hạo bỗng nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì đã mâu thuẫn với Tiền Nhâm Hào, may mắn vì bởi chuyện của Hải Yến, làm mình quen biết với Vương Hoa, may mắn là mình có thể quen biết được bốn người anh em cởi mở này.
Gặp hoạn nạn mới biết chân tình, có lẽ vậy. Chính cái lúc này đây mới khắc họa hết những con người trẻ tuổi này, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, thì bốn người trẻ tuổi này vẫn cùng nhau dốc lòng mà chung tay lại.

- Hắc, là đàn ông, không nên nói nhiều chuyện tình cảm, bất quá, phải nói thật, nếu nói không sợ là nói gạt người, trong lòng kể ra cũng hơi run run a
Long Giang vỗ mạnh lên vai Sử Hạo, trêu ghẹo nói, cũng chỉ có những người là anh em thực sự, mới có thể không chút cố kỵ mà vỗ mạnh lên bả vai nhau.
- Đứa nào dám bảo không phải, lão tử trước lúc ra đi đã phải nốc hết nửa cân rượu trắng mới thêm can đảm.
Trương Thiên Cường cười nói.
Thằng cha này giỏi, uống nửa cân rượu mà vẫn còn minh mẫn như vậy, Sử Hạo kinh ngạc liếc mắt nhìn Trương Thiên Cường, chợt nói:
- Để ta vào xem cái đã, nếu có chuyện một người dễ bề ứng phó hơn, đúng rồi, trong các cậu có ai có bạn bè làm việc tại Minh Phượng trà lâu không?
Vương Hoa biết rõ thực lực của Sử Hạo, và cũng biết rõ cả một đám người xông vào bên trong cũng chỉ càng khiến vướng chân vướng tay mà thôi, vừa nghe hắn nói thế nhưng ngược lại cũng rất muốn biết hắn sẽ làm gì, gã cười nói:
- Ta thường xuyên uống trà ở trà lâu này, cũng quen vài người anh em phục vụ.
Gã là công tử một viên huyện trưởng, cái việc tới đây uống trà là rất bình thường.
- GOOD.
Ngón tay Sử Hạo gõ phách kêu tách một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, Cẩu Vương, Dương ca? Ông đây cũng muốn xem xem, chúng mày là thần thánh phương nào.
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.