Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 57: Chương 57



Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 57: Sẽ có kỳ tích.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Đối mặt với ánh mắt sắc như dao cùng thần sắc lạnh lùng của Sử Hạo, Vương Hoa luôn thành thục chững chạc, khí tức nội liễm vậy mà cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lúc nhất thời bối rối không biết làm gì, theo tiềm thức mà sờ sờ vành tai, tâm niệm thay đổi thật nhanh, vốn vì anh em, bản thân không nên giấu hắn, nhưng lúc này nói ra, tuyệt đối không thể nghi ngờ chính là một tin sét đánh, hắn sẽ không chịu được, hay là đợi một thời gian sau rồi nói. Có lẽ, sẽ có kỳ tích k chừng.
Hắn lạnh nhạt cười nói : “Không có gì, đại khái là nhìn cái dạng khổ sở của mày mà không chịu được, mày cũng biết mà, con gái làm từ nước, tâm địa đương nhiên mềm yếu rồi”

“Có đúng không?”Giọng nói của Sử Hạo lạnh lùng, hiển nhiên không tin vào một cái cớ kém như vậy, quay đầu nhìn Yến Tĩnh : “Tiểu Tĩnh, rốt cục là có chuyện gì, em sẽ không gạt Hạo ca chứ?”
Yến Tĩnh tránh né ánh mắt của Sử Hạo, sợ hãi không biết nên nói thế nào : “Hạo ca, anh... tôi... của anh...”Ngay lúc Yến Tĩnh chuẩn bị nói ra sự thật, thì Trương Thiên Cường đột nhiên xen miệng vào nói : “Sử Hạo, mày cứ từ từ nghỉ ngơi đi, Chung Long để cho Vương Hoa và Tiền Nhâm Hào đủ rồi”Bình thường hắn rất ít nói, nhưng lúc nguy cấp thì lời nói của hắn rất hữu dụng.
Tiền Nhâm Hào cũng nói : “Hạo ca, thằng đó để bọn tao xử lý được rồi, tao nhất định sẽ làm cho nó bị đuổi học trước kỳ thi, lão tử nhìn hắn thi cao khảo thế nào”Cha hắn là cục trưởng cục giáo dục, cha của Vương Hoa là huyền trưởng Đông Sơn Huyệt, muốn chà đạp một thằng học sinh thì rất dễ dàng, nhưng nếu bọn họ biết được gia thế của Chung Long, sợ rằng không dễ dàng như vậy.
“Mẹ kiếp!”Quả nhiên là không sai, hai tên này kẻ hát người hò, làm cho lực chú ý của Sử Hạo bị dời đi, hắn kích động định mở miệng mắng, thì cả người lại cảm thấy như có trăm ngàn cây kim châm khắp người, làm cho hắn không thể cử động, trên mặt Sử Hạo không ngừng co quắp, hít thở vài hơi mới khỏi, lạnh lùng nói : “Mày đừng làm bậy, chuyện này tao tự mình giải quyết, không cần thằng nào trợ giúp, Chung Long là một nhân vật, không thể dùng thủ đoạn hèn hạ của tiểu nhân để đối phó được. Tao không muốn người ta nói Sử Hạo tao dựa vào quyền lợi của anh em, Chung Long, nếu hắn là thành viên của CLB võ thuật, vậy thì khẳng định sẽ tham gia vào thi đấu của huyền, tao sẽ vào CLB võ thuật, tao muốn trước mặt mọi người, hung hăn chà đạp hắn dưới chân”
Tiền Nhâm Hào cười lạnh nói : “Con mẹ mày, chà đạp? Mày đã tàn phế như vậy mà muốn chà đạp thế nào?”Tính tình Tiền Nhâm Hào vốn rất nóng nảy, cho nên nghe Sử Hạo nói vậy, lập tức đáp lời, mà trong lòng rất phẫn nộ, tên này bị cái gì thế, tự đại, ngạo mạn, coi trời bằng vung, cuối cùng tưởng rằng trên đời không có chuyện gì mà mình không làm được à? Đã như vậy rồi mà còn cậy mạnh, chẳng lẽ anh em vì mày mà làm chút chuyện cũng là sai sao?
“Tiền Nhâm Hào...”Vương Hoa, Long Giang, Trương Thiên Cường đồng thời lên tiếng, hai mắt trừng lạnh nhìn hắn.

Tiền Nhâm Hào lúc này mới ý thức được mình lỡ lời, vội vàng nhìn Sử Hạo, thấy sắc mặt của hắn tái nhợt, môi run động, nói chuyện một cách run rẩy : “Mày nói cái gì? Tàn phế? Mày nói tao sẽ tàn phế?”
Mọi người biết rằng đã không thể lừa được nữa, nên cũng đứng đó không lên tiếng luôn, hoặc là cúi đầu hoặc là nhìn ra cửa sổ, bọn họ biết Sử Hạo sẽ không tiếp tục được, dù sao thảm bại một lần đã có đả kích nghiêm trọng, bây giờ làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn phế này, sợ rằng nếu đổi lại là một người có ý chí kém cỏi, đã lên cơn điên luôn rồi.
Nhìn đám người không lên tiếng, Sử Hạo đã đoán được tám chín phần, mình sẽ thành một phế nhân? Sao có thể, mình mới mười mấy tuổi à, sao có thể tàn phế, đột nhiên hắn rất sợ hãi, sợ rằng cả đời này coi như xong rồi, chuyện gì cũng chưa có làm qua, điều tốt đẹp nhất của cuộc sống còn chưa hưởng thụ được, em gái và bà nội còn đang chờ mình chăm sóc mà.
Nhiều thắc mắc, nhiều suy nghĩ, càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi càng không nhịn được suy nghĩ, trong lòng không nhịn được run lên, hắn đã qua nhiều lần sinh tử, nhưng không có nghĩa là hắn không sợ chết, ngược lại, người qua trải qua sinh tử càng thêm quý trọng mạng sống của mình, nghĩ đến cảnh cả đời tàn phế, cảm giác sợ hãi này không thua gì cái chết, thậm chí còn đau khổ hơn, Sử Hạo muốn trốn tránh sự thật, nhưng sự thật vẫn không thay đổi, đành phải hỏi : Bác sĩ nói thế nào?”
Vương Hoa im lặng một hồi lâu, biết chuyện đã không thể giấu, đành rời khỏi phòng bệnh, đi lấy phim chụp X quang, Tiền Nhâm Hào, Long Giang, Trương Thiên Cường ba người đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh, thần sắc buồn cả nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sắc trời hơi đen rồi, mây đen đã muốn che khuất bầu trời xanh, có vẻ u ám, cây cối hai bên đường không ngừng chập chờn, lá cây tung bay theo gió, và một cơn mưa sắp bắt đầu rồi!

Long Giang lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc, muốn ra muốn châm mồi, nhưng chợt nhớ ra đây là bệnh viện, vì thế hậm hực dụi tắc, rồi ngồi đùa giỡn với cái hộp quẹt, tâm tình mọi người đều nặng nề cả, muốn an ủi Sử Hạo đang nằm trên giường mặt đầy khủng hoảng, nhưng lại phát hiện ra cái miệng của mình không thể nói ra lời an ủi nào.
Vương Hoa đi một hồi lâu, rồi mới trở về phòng bệnh, sau khi đi gặp bác sĩ, trong tay hắn là vài tấm phim chụp X quang, nhìn Vương Hoa, trái tim của Sử Hạo cũng đập mạnh lên, rất hiển nhiên, hắn cũng đang ôm một hy vọng, có lẽ, là bác sĩ đã sai, hoặc là ông ta chỉ nói giỡn thôi. Trước kia mình bị thương chỉ cần ngủ một giấc là tốt, lần này chắc cũng không sao đâu.
Do dự một chút, Vương Hoa cuối cùng vẫn để mấy tấm X quang lên giường cho Sử Hạo coi, để cho hắn nhìn rõ ràng, nhìn thấy vết thương trong tấm phim hiện rõ trước mắt nhìn, tâm Sử Hạo như tro tàn, hắn cũng hiểu được khi xương bị gãy nát sẽ như thế nào, và bản thân đã có thể tự thể nghiệm rồi.
Làm cho bọn họ ngạc nhiên nhất chính là, Sử Hạo coi xong mà vẫn không gào thét bi phẫn gì cả, thần sắc của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức sợ hãi, giống như một hồ nước không có gì cả, đột nhiên bị gió thổi lên một làn sóng, rồi chợt yên tĩnh lại.
“Haha... không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi, sẽ tốt thôi”Sử Hạo thì thào tự nói.
Yến Tĩnh thấy hắn như vậy, trong lòng càng áy náy, ôn nhu nói : “Tiểu lưu manh, là tôi hại anh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xin ba tôi mời chuyên gia đến trị liệu cho anh, nhất định có thể tốt lên”

Chuyên gia? Đầu khớp xương bị gãy nát như vậy, thì mời chuyên gia có lợi ích gì? Sử Hạo lạnh nhạt hỏi : “Chuyện này không liên quan đến em, là tự anh làm, các người có thể đi!”
“Sử Hạo”Yến Tĩnh còn muốn nói, nhưng đã bị Vương Hoa kéo lại : “Để cho hắn nghỉ một chút!”Mọi người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Cứ tưởng Sử Hạo đã nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ vẫn sa sút tinh thần.
Sử Hạo vùi đầu vào trong cái gối, trong phòng truyền ra tiếng “hu hu”, đúng, là hắn khóc, khóc rất thương tâm, một mình đối mặt tất cả, hắn không thể che dấu tâm tình, khóc lớn lên,hắn khóc vô cùng đau khổ, không còn cách nào... Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt đẫm cả một góc gối...
Hắn không giận thế giới đố kỵ, cũng không oán trời trách người, hắn sợ, hắn muốn khóc, khóc một trận cho đã thật đã. Đã lâu rồi hắn chưa từng khóc, nhưng bây giờ lại khóc giống như một đứa con nít bị lạc đường vậy, khóc rất thê thảm, như cầm dao cứa thẳng vào trong ruột gan người khác vậy... ngoài cửa sổ, gió càng lúc càng lớn, lâu lâu lại xuất hiện vài tia chớp, xuất hiện như muốn phân chia trời đất, theo tiếng khóc của Sử Hạo là tiếng sấm rền vang, nước mắt của hắn giống như nước mưa ngoài cửa sổ, rơi xuống thấm ướt mọi vật...
Không biết khóc bao lâu, rồi mưa ngoài cửa sổ cũng nhỏ dần, cơn mưa này, cũng giống như là nước mắt của hắn, uy lụy, lệ phạm... Sau khi khóc mệt mỏi, hắn thiếp đi, nhưng vẫn có chút nghẹn ngào, hắn ngủ rất điềm tĩnh, trên khuôn mặt thanh tú còn vài dòng nước mắt làm người ta đau lòng... một đứa con nít mười sáu tuổi, hắn đã phải chịu đựng nhiều rồi, cần phải ngủ một giấc thật tốt... ngày mai, ngày mai, ngày mai... có lẽ sẽ có kỳ tích!
Quả thật, kỳ tích lại xảy ra trong lúc hắn ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.