Thật sự đã lâu lắm rồi không có tin tức về Lục Khiết, nếu không phải vì sự thường xuyên thay đổi chữ ký trên QQ của Lục Khiêt, An Dật sẽ tự hỏi có phải Lục Khiết đã biến mất khỏi thế giới hay không.
Thư Cẩn bưng một đĩa hoa quả vào phòng làm việc, An Dật bước tới, đưa tay di chuột nhưng đầu ngẩng lên, miệng khẽ mở.
Thư Cẩn cười nhẹ, hóa ra càng ngày An Dật càng thêm hưởng thụ...!Nàng dùng nĩa ghim trái cây một miếng nhỏ, nhẹ nhàng đưa vào.
An Dật nhếch miệng, vừa ăn vừa cười nói: "Thư Cẩn, Thư Cẩn tôi phát hiện tôi càng ngày càng lười..."
Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "Là lỗi của tôi?"
An Dật nuốt quả táo, vội vàng đáp: "Không sai, là lỗi của cậu!"
Thư Cẩn không trả lời, ngồi xuống bên cạnh An Dật, lấy ra một cuốn sách, đọc nó một cách yên tĩnh mà không làm phiền An Dật.
An Dật cũng rất ít nói và chỉ cần nghiêm túc thì cô mới có hiệu suất Thật lâu sau, An Dật tay mới rời con chuột, hơi chống lên bàn, ghế hơi lùi về phía sau.
Cô xoa xoa đôi mắt đau của mình bằng tay, sau đó quay đầu nhìn Thư Cẩn.
Thư Cẩn vẫn đang đọc sách, một tay chống cằm, với nét mặt ôn hòa.
Dư quang thấy An Dật đang nhìn mình, Thư Cẩn liền đóng sách lại, hỏi: "Xong rồi?"
An Dật nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Trầm mặc một lúc, cô đột nhiên nói: "Đã lâu rồi tôi không gặp Lục Khiết.
Hừ, tôi không nhận được cuộc điện thoại nào.
Chẳng lẽ là biến mất khỏi thế giới sao? "Cô trông phẫn nộ.
Thư Cẩn cười nói: "Cô ấy không gọi điện thoại cho cậu, thì sao cậu không gọi cho cô ấy?"
An Dật sửng sốt một chút, một lúc sau mới ngập ngừng nói: "Thật ra tôi gọi...!hai lần, cô ấy đều không trả lời, nhưng sau đó cô ấy gửi tin nhắn, nói rằng gần đây cô ấy đang bận..."
Thư Cẩn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Dù bận đến đâu, cô ấy cũng sẽ có thời gian để kết nối một cuộc điện thoại đúng không? Chắc cô ấy có điều gì đó muốn giấu cậu, cô ấy không muốn nói với cậu ".
An Dật theo thói quen dùng ngón cái xoa xoa ngón trỏ, nói: "Bây giờ tôi sẽ gọi cho cô ấy." Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Cô nhấc điện thoại trên bàn, bấm số và chờ...
An Dật chỉ chờ giọng nữ tao nhã từ điện thoại di động: "Thuê bao...".
Cô ấy đặt điện thoại xuống, nhìn Thư Cẩn: "Có vẻ như cô ấy rất muốn tránh tôi...!Nhưng mà, tôi không hiểu vì sao cô ấy lại tránh mặt tôi, tôi không hề xúc phạm cô ấy đúng không?"
Thư Cẩn lắc đầu: "Vấn đề không nằm ở cậu.
Chỉ có một người có thể khiến Lục Khiết muốn ở một mình và không nghe điện thoại của cậu, đó là Ôn Tử Như.
Tôi đoán chắc là có chuyện gì đó với cô ấy và Ôn Tử Như.
"
An Dật chợt nhận ra: "Ồ, tôi là luật sư, tư duy logic kém như vậy.
Nhưng mà, cô ấy càng không liên lạc với tôi, tôi càng lo lắng." Vừa dứt lời thì đột nhiên âm thanh "didi".
An Dật quay đầu lại, liền thấy là Lục Khiết.
Khi mở cửa sổ đối thoại ra, cô nhìn thấy hình mặt cười do Lục Khiết gửi tới, sau đó là một câu: Tôi đi ra ngoài một lúc, nên không nhận được cuộc gọi.
Nhớ tôi, phải không?
Ngón tay An Dật nhanh chóng gõ bàn phím: Nếu không có tin tức của cậu, tôi thật sự nghi ngờ cậu mất tích.
Lục Khiết trả lời: Chỉ là gần đây tôi bận nên không liên lạc với cậu.
Sau khi xong việc, chúng ta hãy đi chơi cùng nhau đi...
An Dật muốn xác nhận phỏng đoán vừa rồi của Thư Cẩn, nhưng đột nhiên cô không biết phải hỏi như thế nào, đành nhìn Thư Cẩn.
Thư Cẩn đứng dậy, đi đến bên cạnh An Dật, cúi xuống, gõ một hàng chữ: Được, vậy thì cùng Tử Như đi, chúng ta cùng nhau đi...
Một lúc lâu, Lục Khiết không trả lời.
Ngay khi An Dật đang gõ "Có chuyện gì vậy?", Câu trả lời của Lục Khiết cuối cùng cũng đến: À, tôi sẽ hỏi nàng nếu nàng có thời gian, chúng ta sẽ đi cùng nhau.
An Dật và Thư Cẩn nhìn nhau, chắc chắn, họ có vấn đề.
Do dự một hồi, An Dật quyết định trực tiếp.
Cô đã gửi một giọng nói, nhưng Lục Khiết từ chối.
An Dật gõ "Chấp nhận" kèm theo 4 dấu chấm than lớn, Lục Khiết miễn cưỡng chấp nhận.
"Lục Khiết, thành thật mà nói, cậu gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một lúc lâu vẫn không có câu trả lời.
An Dật có chút tức giận: "Lục Khiết, chúng ta có phải là bạn không? Cái gì cũng không nói ra được, sao cứ phải giấu giếm như thế này?"
Thật lâu sau vẫn không có câu trả lời.
An Dật thậm chí còn tự hỏi không biết Lục Khiết có đang nghe cô nói không? Cuối cùng, Lục Khiết nói: "Không có gì đâu, gần đây tâm trạng không tốt lắm." Giọng cô khàn khàn lạ thường.
An Dật thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô giảm tốc độ và hỏi, "Tại sao cậu lại có tâm trạng tồi tệ? Nó có liên quan đến...!Tử Như?"
Lục Khiết khẽ "ừm" một tiếng.
"Có phiền nếu nói với tôi không?"
Không có phản ứng gì, một lúc sau, giọng nói trầm khàn khàn khàn của Lục Khiết truyền đến: "Tôi cảm thấy tôi và nàng càng ngày càng xa...!Tôi hoảng sợ, nhưng không biết phải làm sao..."
"Chồng của Tử Như có một số vấn đề trong công việc kinh doanh của anh ta, Tử Như đã giúp anh ta vui lên.
Tôi biết nàng cùng anh ta đã kết hôn nhiều năm là điều dễ hiểu.
Nhưng cô ấy ngày càng ít dành thời gian cho tôi.
Đôi khi đến đây, nàng vẫn nhận được cuộc gọi từ chồng hoặc bố mẹ cô ấy, rồi nàng vội vàng quay về...!Lúc đầu, tôi cứ tự nhủ, phải hiểu nàng, hãy quan tâm đến nàng, nhưng bây giờ đã quá lâu, công việc kinh doanh của chồng nàng đang dần đi vào hoạt động nhưng nàng vẫn không thể thoát ra được, một hôm kia, khi tôi đi đón nàng đi làm về, tôi tình cờ thấy nàng đang ôm một bó hoa hồng trên tay, một đồng nghiệp đến chào hỏi, tôi mơ hồ nghe thấy câu nói Chị Ôn, chồng chị thật lãng mạn..., sau đó Tử Như không phủ nhận, chỉ mỉm cười, từ đó tôi cứ ở trong một mớ hỗn độn lớn.
"
Nghe vậy, An Dật thở dài hỏi: "Lục Khiết, cậu không tin nàng?"
Lục Khiết vẫn trầm giọng: "Tôi tin nàng, nhưng tôi vẫn đang hoảng sợ.
Tôi cứ tự nhủ phải tin nàng, nhưng tôi không khỏi hoảng sợ.
Nàng đã nói trước rằng chỉ cần thời cơ tới, nàng sẽ ly hôn.
Tôi không biết khi nào là thời cơ, lần trước tôi có hỏi nàng về việc ly hôn nhưng nàng nói rằng nàng không thể bỏ đi bây giờ, chồng nàng vẫn cần nàng giúp đỡ, nếu lúc này ly hôn, bố mẹ nàng sẽ nhất định phản đối hoặc thậm chí là nổi cáu nên không dám nhắc lại nữa "
"Cậu cùng nàng cãi nhau à?"
"Không phải, chỉ là chúng tôi đã lâu không gặp nhau, những cuộc điện thoại cũng dần ít đi.
Tôi xin nghỉ phép, ở nhà yên lặng suy nghĩ, không biết có phải vấn đề gì không.
Tôi hay của nàng, chúng tôi đều có vấn đề.
Tôi muốn thay đổi tình trạng này, nhưng không biết bắt đầu từ đâu...!"Nói xong, giọng nói của Lục Khiết yếu ớt nghẹn ngào.
Trái tim An Dật bắt đầu khó chịu, Lục Khiết, người luôn vui vẻ nhưng lại bị tình yêu làm cho đau đớn.
Lục Khiết luôn quen chia sẻ niềm vui của mình với người khác, những chuyện buồn luôn tự mình kìm nén, giờ nói ra mà cô không kìm được nước mắt, đó là chuyện bất bình gì vậy? An Dật cảm thấy có lỗi với Lục Khiết., Sự bất bình của Lục Khiết hẳn là không phải chỉ vì cô nói mà nhẹ như vậy, răng trên vô thức cắn chặt môi dưới, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Thư Cẩn, ánh mắt Thư Cẩn rất ấm áp khiến lòng người từ từ lắng xuống.
An Dật nói: "Lục Khiết, đừng quá khắt khe với bản thân.
Cậu đã nói cho Tử Như biết suy nghĩ của mình chưa? Giao tiếp rất quan trọng khi hai người ở bên nhau.
Tôi tin rằng trong mối quan hệ này, không chỉ có cậu đã cống hiến rất nhiều, nhưng Tử Như cũng đã cho rất nhiều, không ai trong số hai người muốn trở nên như thế này.
Hãy tin vào nàng, và tin vào chính mình, được không? "
Lục Khiết nhỏ giọng đáp: "Ừ." Sau đó, điện thoại vang lên, Lục Khiết nói: "Mẹ tôi đang gọi, chúng ta nói sau." Sau đó, cô tắt giọng nói.
An Dật đóng cửa sổ đối thoại, dựa vào lưng ghế, nhẹ giọng nói: "Tôi luôn hy vọng Lục Khiết có thể vĩnh viễn hạnh phúc..."
Thư Cẩn cúi đầu: "Không ai có thể hạnh phúc.
Nhưng tôi tin rằng bất hạnh sẽ chỉ là tạm thời, và hạnh phúc của Lục Khiết sẽ là phần lớn nhất trong cuộc đời cô ấy."
"Thư Cẩn, thực ra, ngay từ đầu tôi đã không nên ủng hộ mối quan hệ của Lục Khiết và Tử Như, đúng không?"
Thư Cẩn vỗ nhẹ vào mặt An Dật và ấm áp nói: "Đồ ngốc, dù có ủng hộ hay không thì đó cũng chỉ là lập trường của cậu thôi.
Khi Lục Khiết yêu Tử Như, chắc chắn cô ấy sẽ phải gánh chịu những đắng cay do tình yêu mang lại.
Chúng ta không thể để rằng tình yêu chỉ mang đến cho chúng ta sự ngọt ngào mà không hề đau đớn đúng không? Điều chúng ta có thể mong muốn là kết thúc của tình yêu là tốt đẹp, tình yêu tốt đẹp phụ thuộc vào sự cố gắng của đôi bên.
Bây giờ, Lục Khiết và Tử Như đang trong giai đoạn khó khăn, sau cơn mưa trời sẽ lại có nắng thôi".
An Dật thở dài nói: "Hi vọng là như vậy."
"Đã muộn, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi."
An Dật nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới còn có một số việc phải làm, cậu đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có cuộc họp.
Tôi về phòng ngủ sau, được không?"
Thư Cẩn bất lực: "Đừng làm quá muộn."
"Được rồi."
Sau khi Thư Cẩn ra khỏi phòng làm việc, An Dật mở "My computer", nhấp vào một tập tin, mở nó ra và nhìn thấy những bức ảnh với nhiều màu sắc khác nhau.
Trong bức ảnh là Thư Cẩn thời trung học, vẫn mang cặp sách, và Thư Cẩn sau khi đi làm trong bộ đồ chuyên nghiệp, một bức ảnh riêng của Thư Cẩn, và một bức ảnh đôi của cô và Thư Cẩn.
Sắp xếp, tìm và chỉnh sửa những bức ảnh này, An Dật đã phải mất rất nhiều công sức.
Sinh nhật của Thư Cẩn sắp đến, An Dật muốn tạo cho nàng một điều bất ngờ.