Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 49: Chương 49




Ở một nơi khác.Tập đoàn Lộ thị.Nguyễn Văn Văn vào văn phòng, đi thẳng vào phòng trong rồi nằm lên giường nhắn tin với Lộ Phong.Cô gửi nhanh, anh trả lời chậm, nhưng cô không để ý, dù sao anh về là được.Cục cưng đáng yêu: [Chúng ta không gặp bao lâu rồi?]Chồng thân yêu: [Không phải đã ở cùng nhau cả buổi sáng rồi sao?]Cục cưng đáng yêu: [Em nói không phải buổi sáng, là buổi trưa.]Chồng thân yêu: […]Nguyễn Văn Văn xoay người, đưa điện thoại lên trên đầu.Cục cưng đáng yêu: [Một tiếng hai mươi phút mười giây.]Chồng thân yêu: […Rất lâu sao?]Nguyễn Văn Văn trả lời tốc độ tính bằng giây: [Đương nhiên, thế này cũng là quá lâu rồi, em nhớ anh nhớ đến tim gan đều đau.]Nói về nghệ thuật giao tiếp, cô Lộ nhận thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai.Lộ Phong nhíu mày, trả lời: [Tôi cũng đau.]Nguyễn Văn Văn bỗng trở nên căng thẳng: [Anh đau ở đâu?]Lộ Phong hiếm khi hài hước: [Phôi đau.] Thật ra là phổi đau.Không ngờ Nguyễn Văn Văn hiểu ngay: [Sau khi về em hô hấp nhân tạo cho anh, bảo đảm phổi anh cực khỏe.

icon động *chớp mắt*.]Cảnh giới trêu người cao nhất chính là nói những lời không nghiêm túc một cách nghiêm túc, khiến bạn không thể phản bác.Lộ Phong không đỡ nổi.


Lúc này, cảm nhận rõ ràng nhất của anh là, có thể cô Lộ này là giả.Cô Lộ có phải là giả hay không tạm thời không nói, nhưng biết trêu chọc là thật.

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, số lần Lộ Phong nhíu mày càng nhiều hơn.Tài xế đã không nhìn nổi: “Tổng giám đốc Lộ, anh khó chịu sao?”Lộ Phong buông tay: “Không có gì.” Bị cô Lộ trêu chọc thôi.Lời này không thể nói, vì vậy anh thản nhiên nói: “Sắp tới chưa?”Tài xế: “Ngay đằng trước.”Lộ Phong nhìn qua cửa kính trong suốt của xe, lại cúi đầu, khung trò chuyện trong wechat đã bị Nguyễn Văn Văn khủng bố tin nhắn.Cục cưng đáng yêu: [Nhớ anh, moah moah.]Cục cưng đáng yêu: [Chụt chụt, moah moah.]Cục cưng đáng yêu: [Một tiếng bốn mươi phút rồi, icon *đáng thương*.]Cục cưng đáng yêu: [Làm sao đây? Hình như em trúng độc rồi.]Cục cưng đáng yêu: [Loại độc tên là Lộ Phong, icon *mắt hình ngôi sao*.]Cục cưng đáng yêu: [Anh có thể cho em thuốc giải không?]Cục cưng đáng yêu: [Anh chính là thuốc giải của em đó, icon *dễ thương*.]Cục cưng đáng yêu: [Không được rồi, nếu em còn không nhìn thấy anh nữa thì sẽ điên mất.]Cục cưng đáng yêu: [Muốn tìm bé cưng đáng yêu của anh, mời tới “phòng bệnh tương tư”số 1, cô Lộ đang đợi anh.]Xem tới đây, mí mắt Lộ Phong giật giật mấy cái.Nguyễn Văn Văn nhiều lời kêu gọi Lộ Phong trở lại.

Chẳng có loại tiểu long bao nào ngon bằng môi của chồng, cô muốn ôm lấy cổ anh làm loạn rồi hô hấp nhân tạo cho anh.Lộ Phong không thể từ chối, chỉ có thể phối hợp bế cô ngồi trên bàn làm việc, rồi chậm rãi cúi đầu, như vậy để tiện cho cô hôn anh.Trước ánh mặt trời, Nguyễn Văn Văn khép hờ mắt, ánh nước sóng sánh trong đôi mắt long lanh, quyến rũ một cách kỳ lạ khiến lòng người ngứa ngáy.Trước giờ năng lực tự khống chế của Lộ Phong luôn rất tốt, cộng thêm anh luôn nghi ngờ đây là trò đùa dai của Nguyễn Văn Văn nên không quá để tâm.Cô nghịch ngợm muốn hôn, vậy anh sẽ để cô hôn.Có điều, cô hôn không theo trình tự nào, cuối cùng quyền chủ động lại về tay anh.

Anh nằm cằm cô, dịu dàng hôn.Chốc lát, anh khép hờ mắt nhìn cô đang mơ màng, đầu ngón tay trắng trẻo mát lạnh di chuyển tới sau gáy cô, dùng sức kéo nhẹ, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.Nụ hôn nhẹ nhàng đã trở thành nụ hôn mạnh bạo, răng môi hòa vào nhau, phát ra những âm thanh nho nhỏ.Dây dưa quá kịch liệt, má Nguyễn Văn Văn dần nóng lên, sau tai thoáng đỏ ửng.Hô hấp của cô trở nên dồn dập, bàn tay nắm chặt quần áo trước ngực anh.


Áo sơ mi trắng hiện lên vài nếp nhăn có to có nhỏ, lên lên xuống xuống như trái tim sục sôi lúc này của cô.Trái tim nhảy nhót không theo quy tắc.Nụ hôn này kéo dài một lúc lâu, Lộ Phong chậm rãi tách ra trước khi Nguyễn Văn Văn ngạt thở.

Đáy mắt người đàn ông cũng phiếm đỏ, nhưng che giấu rất tốt, chỉ thoáng hiện rồi biến mất.Nguyễn Văn Văn thì không ổn như vậy.


Cô vuốt ngực, há miệng thở gấp, một lúc lâu sau trái tim đập điên cuồng mới bình thường trở lại.Khi đã bình tĩnh lại, cô mới ý thức được có điều gì đó không ổn.Bàn làm việc hơi cao, hai chân cô lơ lửng.

Cô cũng không quan tâm giày của mình có bẩn hay không, móc lấy chân anh, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt không rõ cảm xúc.“Nói đi, kỹ năng hôn của anh tốt như vậy, có phải đã từng luyện tập với cô gái khác rồi đúng không?”Lòng chợt cảm thấy chua xót một cách khó hiểu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.