Mạnh Ẩn gật đầu: “Ừm… Lúc đầu anh thấy em tức giận, còn chạy đến chỗ anh ca hát thì thấy ý tưởng này khá tốt, sau đó em lại đột nhiên AKF, anh liền cảm thấy ý tưởng này khá kỳ quặc. Vốn dĩ anh hy vọng chúng ta có thể dần dần quen thân hơn, không ngờ lại ép em đến mức nghỉ chơi, anh xin lỗi vì chuyện này.”
Tiết Phi Phi liếm môi: “Thật ra không phải đâu, em không chơi vì bận học…”
“Vậy còn chuyện em bỗng dưng không để ý đến anh nữa, là vì sao vậy?”
Mạnh Ẩn thở dài, nói: “Anh đã nói trong game một lần rồi rồi, nhưng ngoài đời vẫn chưa nói chính thức với em…Phi Phi, anh thích em, muốn kết giao với em.”
Tiết Phi Phi sững người, mặt hơi đỏ, một lúc lâu sau mới nói: “Không được…Bạn cùng lớp của anh nói với em, anh đã có người yêu rồi! Em không muốn làm “tiểu tam”!”
Mạnh Ẩn ngạc nhiên: ““Tiểu…tam”? Người yêu? Sao anh lại không biết chuyện này?”
Tiết Phi Phi ngẩng đầu: “Hả? Thì chính…chính là bạn học họ Hà nói với em như vậy!”
Mạnh Ẩn ôm trán: “Anh biết ai rồi…Sao em lại tin lời cô ta? Lúc trước cô ta tỏ tình với anh, anh đã thẳng thắn từ chối…Không ngờ cô ta lại đi bị chuyện với em…”
Bịa chuyện…”
Tiết Phi Phi ngây người nhìn Mạnh Ẩn, chỉ cảm thấy anh không giống như đang nói dối…
Mạnh Ẩn thở dài: “Phi Phi, thật ra anh đã có tình cảm với em từ khi học trung học rồi, có lẽ em không nhớ đâu, khi đó em học lớp 11, anh học lớp 12. Anh đến nhà anh họ em chơi, em theo mẹ đến thăm người thân, không biết vì sao lúc đó anh đã thấy rung động, nhưng anh không nghĩ nhiều. Sau đó, không ngờ em lại thi cùng trường đại học với anh…Thế nên anh quyết định làm gì đó… Thật ra không phải anh họ em nhờ anh chăm sóc em đâu, mà anh xin anh họ em, giao em cho anh để anh chăm sóc.”
Mặt Tiết Phi Phi càng đỏ hơn, cúi đầu không dám nói gì.
Mạnh Ẩn: “Phi Phi, anh… muốn biết câu trả lời của em, em có thể nói cho anh biết được không?”
Tiết Phi Phi cắn môi, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời: “Được! Nhưng trước tiên… anh phải cho em giết 100 lần để em trả thù cho bản thân trước! Còn nữa, anh phải nghe em hát 100 bài hát!”
Mạnh Ẩn sững người, sau đó mỉm cười: “Được thôi, không thành vấn đề.”