Tôi Không Có Mượn Ngạnh Mà!

Chương 2



Tốc độ mạng của Phấn Bạch Bạch vẫn luôn chậm muốn giết người, tốc độ xét duyệt lại càng phi khoa học đến kinh vi thiên nhân(12). Nhưng Giang Thành lại buồn bực rồi, làm sao tốc độ xoát của những hồi âm này lại nhanh thành cái dạng như vậy?

Từ sau lời nhắn của độc giả tên “Fan chân thành yêu mến Lăng Huyền đại đại” kia, nối gót nhau mà tới chính là hồi âm của nào là “Fan não tàn của Lăng Huyền đại đại”, “Fan liều chết trung thành với Lăng Huyền đại đại”, “Cả đời sùng bái Lăng Huyền đại đại”, “Âm thầm yêu mến Lăng Huyền đại đại”, cách thức thống nhất là đều thêm dòng “sao chép tự trọng” vào phía trước lời bình luận, hơn nữa còn có người lôi đoạn tiểu thuyết Giang Thành viết một năm trước ra so sánh với kiều đoạn trong mấy bộ tiểu thuyết nào đó của Lăng Huyền hay thậm chí là tác giả khác. Cộng đồng mạng rất mạnh mẽ, đặc biệt là trong bộ phận “văn học mạng” này còn có loại cư dân mạng nghịch thiên(13) tồn tại, từ nhỏ như một câu ghi lại tâm tình ngày nào đó của Giang Thành trên Weibo, đến lớn như một chương đoạn nào đó của bộ văn đã kết thúc nào đó, miễn là có liên quan với Giang Thành, đều có thể bị hội fan não tàn này kéo lên đả kích một vài câu.

Lúc này Giang Thành biết được, “Bắc Thành Cựu Quốc” thật sự đã muốn đỏ rồi(14).

Nhưng Giang Thành vẫn luôn tin tưởng thanh giả tự thanh, cũng không để ý những thị phi đó, cần xóa thì xóa, bản thân vẫn như mọi ngày một bộ dạng đến giờ thì đổ nước ngâm mỉ sau đó an vị trước máy tính mở file word gõ xuống.

Cuộc sống 3D so ra lúc nào cũng trọng yếu hơn, Giang Thành vẫn luôn tin tưởng. Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến, tinh phong huyết vũ của thế giới mạng thường lại làm tổn thương người ta còn hơn cả đời thực.

Sáng sớm hôm sau, Giang Thành còn chưa rời giường đã bị một trận điện thoại của học muội cùng trường đánh thức. Học muội này là cậu tình cờ quen được trong một topic giới thiệu tác phẩm trên trang web của trường, tiểu thuyết học muội đề cử vừa lúc chính là một bộ văn làm bản thân cảm động sâu sắc mấy hôm đó, lập tức liền ăn nhịp mà lưu lại QQ của nhau. Vào lúc cậu quyết tâm bắt đầu sáng tác tiểu thuyết cũng nói qua quan điểm bản thân với học muội này, có thể coi là một người bạn thân có cùng sở thích.

Giang Thành mơ mơ màng màng ấn phím nhận điện, liền nghe thấy thanh âm trung khí mười phần(15) của học muội theo ống nghe từ đầu kia truyền đến: “Giang Thành anh có xem Weibo chưa?! Anh bị quải đầu tường rồi!!” Đầu óc Giang Thành còn chưa tỉnh ngủ thoáng chút có hơi lờ mờ, chưa phản ứng được gì đã ân ân a a rồi lười biếng căng duỗi thắt lưng hồi lâu, hơn một buổi trời mới đáp lại: “Cái gì quải đầu tường a?” Thanh âm kinh hoàng của học muội làm Giang Thành thoáng cái tỉnh táo: “Chính là nói đã có hơn nghìn Weibo đăng lại chuyện anh đạo văn của Lăng Huyền!” Giang Thành bỗng chốc choáng váng: “Anh không có đạo văn…” “Kháo anh nói với em thì làm được rắm gì?! Thật không biết đám fan não tàn đó nhét cái gì trong đầu?! Tích tắc em biến thành anti-fan của Lăng Huyền!”

Giang Thành không nghĩ tới sự tình lại biến thành nghiêm trọng như thế, vừa thay quần áo vừa đáp: “Anh lên mạng nhìn xem, cúp máy trước.” Chưa đợi học muội trả lời đã treo điện thoại. Giang Thành trước giờ không phải người giỏi tranh đoạt, cho dù viết văn cũng không ôm tâm tư bắt buộc gì. Có thời gian thì cập nhật nhiều hơn chút, không rảnh rỗi liền viết trên thông báo ngừng post vài ngày, kỳ thực cậu biết cũng không có bao nhiêu người đọc, câu đó chẳng biết là nói ai nghe, nhưng mặc dù vậy, cái gọi là “lòng trách nhiệm” của Giang Thành vẫn thúc đẩy cậu làm.

Nhưng khi Giang Thành nhìn thấy những bài @(16) đã vượt quá sáu nghìn trên Weibo, phút chốc lại không biết mình nên nói những gì.

Trong lòng đột nhiên thoát ra một loại cảm giác gọi là “Khổ sở”, Giang Thành tắt trang web đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.