Lúc này, tôi đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Triệu Miêu.
Cậu ta chỉ tay vào tôi rồi nói: "Tớ nhớ ra rồi, sáng nay lúc chúng ta đi vệ sinh thì trong lớp vẫn chưa có nhiều người, tớ nhớ rõ lúc đó Hạ Thất Thất cũng đang ở trong lớp. Hay là cứ lục soát cặp cậu ta trước!"
Những người khác nghe vậy cũng không nói lời nào.
Triệu Miêu thấy tình hình như vậy liền tự đi tới.
Tôi hoàn toàn cạn lời rồi.
"Chỉ bởi vì tôi có mặt trong lớp liền nhất định phải lục cặp tôi? Chẳng phải trong lớp có camera sao, trực tiếp kiểm tra là được rồi!"
Triệu Miêu lập tức phản bác.
"Ai biết camera có bị hỏng hay không, hơn nữa tối hôm qua cũng chỉ có cậu và Kiều Hân về ký túc xá trước. Cậu là người đáng nghi nhất, lục soát cặp cậu một chút thì có làm sao. Cậu không cho tôi tìm, chẳng lẽ cậu thật sự là kẻ trộm?"
"Dù sao thì với điều kiện của cậu, đừng nói là vòng cổ mười mấy vạn, cho dù vòng cổ mấy trăm tệ cũng không mua nổi nhỉ."
Thấy vậy, những người khác cũng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Thậm chí còn có người thúc giục tôi.
"Hạ Thất Thất, cậu để cho Triệu Miêu lục soát cặp của cậu một chút thì có sao đâu? Nếu như cậu không thẹn với lương tâm thì cần gì phải sợ?"
"Đúng vậy đấy, cậu mà nhất quyết không chịu cho người khác lục cặp thì chỉ có thể báo công an thôi, đến lúc đó càng thêm phiền phức."
Tôi cau màu, còn muốn nói gì đó.
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Kiều Hân đen tối, như có như không liếc tôi một cái.
18.
Tim tôi lộp bộp một tiếng.
Trực giác mách bảo, trong chuyện này có gì đó không ổn.
Tôi dứt khoát nói: "Muốn lục soát thì toàn bộ người trong lớp đều phải bị lục, đặt hết tất cả cặp lên trên bàn. Tôi không đồng ý vừa bắt đầu liền lục cặp tôi, trừ khi tất cả đều cùng nhau tìm!"
Lúc này, tôi rõ ràng nhìn thấy trong lớp có bạn nữ không hài lòng.
"Lúc vòng cổ của cậu ấy bị mất, chúng tôi còn chưa đến lớp học, liên quan gì đến chúng tôi chứ. Tôi sắp chết đói rồi, cậu sợ bị lục cặp như vậy, tôi cũng hoài nghi cậu chính là người trộm vòng cổ của Kiều Hân đấy, dù sao thì trong lớp này cạu cũng là người nghèo nhất."
Suýt chút nữa tôi cười chết mất.
"Chẳng lẽ chỉ vì tôi nghèo liền có thể tùy tiện vu oan là ăn trộm sao? Vậy nếu như không tìm thấy vòng cổ ở trong cặp tôi thì sao?"
Tôi vừa mới dứt lời.
Triệu Miêu ngay lập tức trả lời như thể đã biết trước tôi sẽ nói vậy: "Nếu cậu không trộm, tôi có thể xin lỗi, nhưng nếu là cậu trộm thì sao?"
Câu trả lời này quá nhanh.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Còn chưa kịp phản ứng.
Nhân lúc tôi không phòng bị, Triệu Miêu lập tức sấn tới giật lấy cặp sách của tôi sau đó đổ tất cả đồ vật bên trong ra.
Triệu Miêu không nói một lời liền nhặt lên, giơ sợi dây chuyền trước mặt tôi.
"Đây là vòng cổ của Hân Hân. Hạ Thất Thất, cậu còn gì chối cãi nữa không?!"
Ngay lập tức, mọi người nhìn tôi với vẻ chán ghét.
Như thể tôi là tên ăn trộm đê tiện, vô sỉ.
"Hạ Thất Thất đúng là ghê tởm, mặt dày lừa tiền đàn ông thì cũng thôi đi, tay chân lại còn bẩn thỉu như vậy, vòng cổ mười mấy vạn mà cũng dám trộm!"
"A! Vừa nhìn là biết cậu ta thường xuyên lừa đảo, nếu không thì cậu cho rằng tại sao cậu ta dám khinh thường buffet hải sản 168 tệ, lại còn hợp tình hợp lý nói đôi giày 5000 tệ rất rẻ!"
Tôi nhìn sợi dây chuyền đong đưa trước mặt tôi, nhướng mày.
Đang định lên tiếng nói.
Một âm thanh du dương lạnh lùng vang lên, cướp lời tôi.
"Cho dù vòng cổ ở trong cặp của Hạ Thất Thất nhưng không có nghĩa là em ấy đã trộm nó, đúng không?"
Mọi người lập tức quay sang nhìn người vừa nói là Cố Việt.
Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ, tựa như không tin được rằng Cố Việt sẽ giúp tôi nói chuyện.
Cố Việt liếc nhìn qua các bạn học trong lớp, nhẹ nhàng nói.
"Trong mắt em ấy, cho dù tôi tặng cho món quà hàng trăm vạn còn chướng mắt. Tại sao cô ấy có thể coi trọng thứ đồ chỉ có mười mấy vạn chứ?"
Tôi không hiểu, Cố Việt tặng quà cho tôi bao giờ nhỉ, tại sao tôi lại không nhớ?
Cũng không biết những người khác đang nghĩ đến gì.
Mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi.
Giống như đang hỏi tôi, rốt cuộc tôi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Cố Việt tặng cho tôi món quà trị giá hàng trăm vạn!
Tôi đâu thể phớt lờ ánh mắt của người khác.
Dựa theo lời Cố Việt nói, tôi nhàn nhạt lên tiếng.
"Cố Việt nói không sai, tôi thực sự chướng mắt cái vòng cổ này, lại càng không thể trộm nó. Cũng không phải vì nó chỉ có giá mười mấy vạn, mà bởi cái vòng cổ này... là giả."
20.
Tôi còn chưa kịp dứt lời.
Kiều Hân liền cực kỳ tức giận chỉ vào tôi rồi nói: "Hạ Thất Thất, cậu không dám thừa nhận bản thân là kẻ trộm thì cũng không sao, nhưng sao cậu có thể vu khống vòng cổ của tôi là đồ giả chứ?! Đây là quà sinh nhật mẹ tôi tặng cho tôi đấy!"
Tôi rất vô tội.
"Nhưng nó đúng là hàng giả mà. Vòng cổ FTS của Bo Tước được làm từ vàng hồng 18K, bên trên có 39 viên kim cương trang trí. Nhưng rõ ràng màu sắc và kết cấu cái vòng cổ này của cậu không đúng, vàng hồng có thiên hướng là màu hồng nhạt, kim cương ở đây cũng toàn là giả."
Phòng học lặng ngắt như tờ, kinh ngạc nhìn tôi.
Triệu Miêu sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cãi lại: "Hạ Thất Thất, cậu đừng có nói bậy nói bạ. Một đứa nhà nghèo kiết xác đi nhặt ve chai như cậu sao có thể biết được sợi dây chuyền là thật hay giả chứ?"
Tôi trả lời: "Không tin thì có thể đi giám định lại một lần."
"Không cần phiền phức như vậy, bây giờ tôi lập tức gọi nhà giám định tới."
Cố Việt giơ điện thoại lên.
21.
Nửa giờ sau, ba nhà giám định tới.
Không tới hai phút, cả ba nhà giám định đều nói rằng vòng cổ là hàng giả.
Kiều Hân khóc lóc chạy ra khỏi lớp học.
Thời điểm tôi rời lớp học, phát hiện ánh mắt các bạn học khác nhìn tôi hình như không giống nhau.
Mãi đến tận hai tuần sau, Kiều Hân mới quay lại trường học.
Trên cổ đeo sợi dây chuyền Bo Tước hàng thật, ở cổ tay còn có một chiếc vòng tay.
Gặp người ngoài liền cố ý khoe khoang.
"Lúc trước mẹ tớ bị người ta lừa, tiêu mười mấy vạn mua một món đồ giả. Vì muốn dỗ tớ, tớ đã đích thân đi Pháp mua cho tớ chiếc vòng cổ và vòng tay kiểu dáng mới nhất."
Tôi nhìn thoáng qua.
Rõ ràng là kiểu dáng cũ từ năm ngoái.
Có điều những chuyện như này tôi cũng lười nói.
Bây giờ tôi rất vui, cuối tuần sau là Tết Nguyên Đán rồi.
Tôi vô cùng nhớ nhà.
22.
Buổi tối trước ngày nghỉ.
Tôi vừa mới gọi video với ba mẹ xong thì thấy Cố Việt đã gửi tin nhắn cho tôi.
"Suy nghĩ thế nào rồi?"
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.
"Suy nghĩ cái gì?"
Cố Việt liền gửi cho tôi một chuỗi dấu ba chấm.
Sau đó anh ấy nói: "Sinh nhật tôi là ngày 2 tháng 1, địa chỉ XXXX, em nhớ đến đấy."
Tôi mới nhớ ra, thì ra là việc này.
Lần này tôi cũng không từ chối.
Bởi vì khi tôi bị vu oan là ăn trộm, chỉ có Cố Việt kiên định đứng về phía tôi.
Hơn nữa tôi cũng rất tò mò, Cố Việt nói anh ấy tặng tôi món quà mấy trăm vạn mà tôi còn từ chối, liệu đây là anh ấy thuận miệng bịa hay là sự thật.
Tôi dự định ngày mai về nhà sẽ hỏi ba mẹ một chút.
23.
Trước kia, ba mẹ tôi muốn để tôi có thể tự lập, bảo tôi nếu cuối tuần không có việc gì thì không cần về nhà.
Lần này Tết Nguyên Đán về nhà, tôi được ba mẹ nhiệt tình quan tâm.
Ba tôi hỏi tôi trước.
"Cuộc sống Đại học thế nào?"
Tôi kể hết tất cả những chuyện đã trải qua ở Đại học cho hai người nghe.
Tự hào nói: "Ba, con giả nghèo vô cùng thành công, bây giờ toàn trường không ai không biết con nghèo, không bị lộ chút xíu nào cả."
Tôi nói xong liền cảm giác được vẻ mặt của ba mẹ tôi không đúng lắm.
Đầu hai người đầy vạch đen, khóe miệng run rẩy hỏi tôi.
"Vậy con có hòa hợp với bạn học không?"
Tôi khựng lại một chút.
Gãi đầu.
"Ừm...chắc là không... Các bạn cứ bảo con tuy nghèo nhưng bản lĩnh lại lớn, đến nam thần của trường cũng có thể lừa về tay. Nhưng con thật sự không có lừa ai cả."
Ba mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
"Đợi một chút, bé ngoan, Cố Việt mà con nói đến có phải là tiểu thiếu gia nhà họ Cố, một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành đã về nước hai năm trước hay không?"
Tôi không hiểu lắm.
"Chắc là vậy?"
Đột nhiên ba tôi bật dậy.
"Chắc chắn là cậu ta. Tháng trước chị gái cậu ta còn nói với anh con là thằng nhóc Cố Việt này đã nhớ thương con mười mấy năm, hỏi xem nhà chúng ta có muốn liên hôn với nhà họ Cố không. Sau này con cách xa cậu ta ra một chút, muốn nhổ củ cải trắng nhà chúng ta? Nằm mơ!"
Tim tôi lộp bộp một tiếng.
Nhớ thương tôi mười mấy năm?
Tại sao? Chẳng lẽ là muốn tôi đền tiền cho cái đuôi cá bị gãy kia?
Lúc trước anh ấy cố ý chọn hình ảnh của trang viên, thật ra là để nhắc nhở tôi, tôi thiếu nợ người ta mười mấy năm mà vẫn chưa trả?
Tôi xấu hổ nói: "Nhưng mà, con đã hứa ngày mai sẽ tham gia tiệc sinh nhật của anh ấy rồi."
Nếu tôi không đi thì thật thất lễ.
Ba tôi suy nghĩ một chút, lấy máy nghe trộm đưa cho tôi.
"Ngày mai lúc nào cũng phải mang theo cái này! Không được tháo ra, biết không?"
24.
Biệt thự nhà Cố Việt cách nhà tôi khoảng một giờ đi xe.
Tài xế đưa tôi đến cửa.
Tôi mặc bộ lễ phục mà tôi thường mặc khi tham gia một số sự kiện, bước vào.
Tôi liền phát hiện ánh mắt của rất nhiều bạn học đều dừng trên người tôi.
"Cậu ấy, cậu ấy là Hạ Thất Thất?"
"Thật không ngờ cậu ấy chỉ trang điểm một chút mà lại có thể đẹp tới mức này. Còn đẹp hơn rất nhiều so với hoa khôi Kiều Hân vừa rồi."
"Giờ tôi mới phát hiện, thì ra khí chất của Hạ Thất Thất lại cao nhã như vậy, làn da cũng trắng nõn mịn màng."
"Lễ phục và trang sức trên người Hạ Thất Thất trông có vẻ rất đắt tiền."
Lòng tôi căng thẳng.
Tôi không biết Cố Việt cũng mời bạn học.
Bộ lễ phục tôi đang mặc ít nhất cũng hơn một trăm vạn.
Nếu mà bị bại lộ, công sức tôi giả nghèo sẽ đổ sông đổ bể hết.
Có điều tặng quà vẫn quan trọng hơn.
Tôi đang định đi tìm xem Cố Việt ở đâu.
Liền bị Kiều Hân mặc chiếc váy lệch vai chặn lại.
"Hạ Thất Thất, cậu vì Cố Việt thật đúng là có tâm, bỏ tiền thuê một bộ đồ quý như vậy, nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút, nếu như có chỗ nào đó bị hỏng cậu sẽ không đền nổi đâu."
Tôi có hơi cạn lời.
"Cậu sống ở gần biển à?" (Câu này là tiếng lóng ám chỉ ai đó nhiều chuyện)
Kiều Hân vẻ mặt khó hiểu.
"Cô hỏi cái này làm gì?"
Tôi nhướng mày: "Tôi thấy cậu quản nhiều chuyện như vậy, còn tưởng nhà cậu sống gần biển chứ."