Tôi Không Hề Ngu Ngốc Chút Nào

Chương 4



25.

Tôi nghe thấy tiếng ba khen tôi "Làm tốt lắm".

Tiếng cười khẽ cũng truyền tới từ bên cạnh.

Ngay sau đó, giọng nói của Cố Việt vang lên.

"Thất Thất, em đến rồi?"

Tôi quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm khó giấu được vui vẻ của Cố Việt đang bình tĩnh nhìn tôi.

Hôm nay anh ấy mặc bộ vest phẳng phiu, khôi ngô tuấn tú, thu hút ánh mắt người.

Không biết có phải là do hôm nay là sinh nhật của anh ấy hay không, dưới ánh đèn lấp lánh, tôi cảm thấy Cố Việt trông vô cùng đẹp trai, chói mắt.

Tôi lấy ra hộp quà nho nhỏ tặng anh ấy.

"Quà sinh nhật của anh."

Cố Việt có vẻ vui mừng, sau khi nhận lấy liền mời tôi vào ăn gì đó.

Thực ra tôi cũng hơi đói bụng.

Bước vào bữa tiệc, rất nhiều bạn học nhìn chằm chằm vào tôi và Cố Việt, tất cả đều ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Cố Việt mặc kệ ánh mắt của người khác.

Hỏi tôi muốn ăn món gì, từ đầu đến cuối đều giúp tôi chọn món.

Tôi đã quen với việc được mọi người chú ý từ lâu, nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Có điều, sự chú ý của tôi bị giọng nói của ba tôi thu hút.

Ông ấy lạnh lùng hừ một tiếng.

"Bé ngoan, ngàn vạn lần con đừng để sự săn sóc của thằng nhóc nhà họ Cố đó lừa. Đám con trai ở độ tuổi này như nó giỏi nhất là giả vờ giả vịt lừa gạt người khác. Đừng tưởng rằng giúp con lấy đồ ăn là có thể lấy được tình yêu của con."

Tôi thì thầm hỏi ba tôi.

"Ba, ba hiểu biết thâm sâu như vậy, có phải khi còn trẻ ba cũng lừa mẹ con giống như này phải không?"

26.

Ba tôi lập tức im lặng.

Sau khi tôi ăn xong, Cố Việt còn muốn dẫn tôi đi dạo quanh biệt thự.

Có bạn học tới gọi Cố Việt đi, hình như có chuyện gì không ổn.

Tôi cảm thấy nhàm chán, máy sưởi trong đại sảnh có hơi nóng.

Tôi liền đi ra bên ngoài.

Lúc tôi đang đi dạo bên bể bơi thì đột nhiên có ai đó đụng phải tôi.

Khó khăn lắm tôi mới có thể ổn định thân thể để không bị rơi xuống bể bơi.

Sau đó liền nghe thấy tiếng Triệu Miêu tức giận chất vấn.

"Ây da, Hạ Thất Thất, sao cậu lại cố ý đụng vào Kiều Hân? Có phải cậu cố ý muốn đẩy cậu ấy xuống bể bơi không, sao cậu lại ác độc đến vậy chứ?"

Tôi còn chưa kịp nói lời nào.

Kiều Hân liền mở miệng: "Thôi bỏ đi, coi như cậu ấy ở ác gặp dữ. Bộ lễ phục mà cậu ấy đang mặc cũng không hề rẻ, phải ba bốn mươi vạn, bây giờ lại còn bị rượu vang đỏ lên trên váy, cậu ấy khó mà đền nổi."

Xung quanh không ít người chú ý tới chỗ này.

Khi nghe thấy Kiều Hân nói bộ lễ phục mà tôi mặc phải đến ba bốn mươi vạn, sắc mặt mọi người liền thay đổi lớn, biểu cảm thổn thức nhìn tôi như là tôi sắp xong đời rồi vậy.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện chiếc váy màu xanh lam của tôi đã loang lổ một mảng lớn rượu vang đỏ.

Tôi lập tức nhận ra, vừa rồi là Kiều Hân và Triệu Miêu cố tình đụng vào tôi.

Tôi bỏ qua giọng nói nôn nóng của ba tôi hỏi tôi có phải là tôi bị người khác bắt nạt hay không.

Chậm rãi nói với Kiều Hân.

"Tôi có bồi thường nổi hay không, không cần cậu quan tâm. Có điều tôi chắc chắn là cậu không bồi thường nổi, dù sao thì đối với cậu, chỉ có ba bốn mươi vạn thôi đã là một con số lớn rồi."

Vẻ mặt Kiều Hân thay đổi ngay lập tức.

Không biết cậu ta nghĩ đến chuyện gì, liền hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vênh váo tự đắc nói với tôi: "Sao cậu biết được tôi sẽ không bồi thường nổi chứ? Hạ Thất Thất, hôm nay tôi nhất định phải cho cậu biết, khoảng cách thân phận giữa hai người chúng ta lớn đến mức nào!"

"Bây giờ, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, nếu cậu nhảy xuống bể bơi trước mặt mọi người một lần, tôi sẽ cho cậu một vạn. Chỉ cần nhảy 40 lần liền có 40 vạn cho cậu bồi thường bộ lễ phục cậu đang mặc rồi. Thế nào, cậu có nhảy hay không?"

27.

Hít!

Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít sâu.

"Nhảy một lần được một vạn? Hoa khôi trường chúng ta cũng tốt quá đi mất, tớ cũng muốn nhảy."

"Nói thật, tớ cũng vậy..."

Những lời thì thầm bàn tán xung quanh xen lẫn với tiếng tức giận mắng chửi của ba tôi trong tai nghe.

"Nực cười, một vạn thậm chí còn không mua nổi một sợi tóc của bé ngoan nhà ta, chỉ có chút tiền như vậy mà cũng có can đảm đem ra khoe?! Bé ngoan, con đừng sợ, ba sẽ đến ngay đây!"

Tôi nghĩ thầm, con đâu có sợ.

Hơn nữa, chẳng lẽ ba tôi không biết khoảng cách từ nhà tôi đến nhà Cố Việt mất một giờ đi xe sao?

Tôi đang định xoay người rời đi.

Cố Việt cau mày, vẻ mặt lo lắng tiến tới: "Thất Thất, sao vậy?"

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Trên trời có tiếng động của cánh quạt.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào người chúng tôi.

Mọi người ai nấy đều ngây ngốc nhìn lên trên trời.

Nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ đanh thép vang lên qua chiếc loa.

"Ai sẵn lòng biểu diễn nhảy xuống bể bơi trước mặt con gái Hạ Thất Thất của tôi, một lần được 10 vạn!"

Tôi vô cùng bất ngờ, là ba tôi?

Ông lái trực thăng tới đây từ khi nào vậy?!

28.

Cố Việt không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhíu mày hỏi bạn học bên cạnh.

Sau khi biết được mọi chuyện, sắc mặt anh ấy biến đổi.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Kiều Hân.

Ba tôi cầm loa nhảy từ trên trực thăng xuống.

Vừa mới tiếp đất liền có người chỉ tay vào ba tôi, vô cùng kinh ngạc thốt lên.

"Là ông ấy! Ông trùm hải sản Hạ Thừa Hải! Nghe nói tổng số tài sản ông ấy sở hữu lên đến vài trăm tỷ. Ông... Ông ấy lại là ba của Hạ Thất Thất?!"

"Cái mẹ gì vậy? Không phải Hạ Thất Thất là người nghèo nhất trường chúng ta sao? Ba cậu ta đáng giá mấy trăm tỷ?"

Ba tôi cầm loa đứng cạnh tôi.

Đầu tiên ông nhìn lướt qua các bạn học xung quanh.

Ngay sau đó, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào Kiều Hân và Triệu Miêu.

"Vừa rồi là hai người tuyên bố dõng dạc, chỉ có chút xíu tiền mà đã mơ mộng muốn làm nhục con gái tôi?"

"Tôi hào phóng hơn một chút, ai muốn biểu diễn nhảy xuống hồ bơi trước mặt con gái tôi, một lần tôi cho 10 vạn."

Sắc mặt Kiều Hân và Triệu Miêu trắng bệch, khó coi.

Chân cũng mềm nhũn ra.

Mà lúc này, Cố Việt cũng lạnh lùng mở miệng.

"Ai sẵn lòng biểu diễn nhảy xuống bể bơi cho Thất Thất, tôi thêm vào 10 vạn."

Cuối cùng Kiều Hân không thể kìm nén nổi, đột nhiên cúi đầu khóc lóc chạy đi.

Triệu Miêu bất lực nhìn chúng tôi, sau đó cũng vội vàng chạy theo Kiều Hân.

29.

Ngày hôm sau.

Sảnh lớn ở biệt thự nhà tôi.

Tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy Cố Việt và ba mẹ anh ấy trên ghế sofa.

Mẹ tôi nói bọn họ đến để nhận lỗi.

Bởi vì tối hôm qua tôi phải chịu ủy khuất ở biệt thự của Cố Việt.

Tôi vừa đi đến phòng khách liền nghe ba tôi "hừ" một tiếng: "Xin lỗi thì cứ xin lỗi đi, sao lại phải nói đến chuyện liên hôn làm gì. Con gái tôi không liên hôn, phải để xem con bé thích ai nữa."

Cố Việt nhìn tôi, đột nhiên đứng dậy, nói một cách nghiêm túc: "Thất Thất đã nói rồi, em ấy chỉ nhận sính lễ từ nam thần giàu nhất trường chúng cháu."

Nói rồi, anh ấy lấy điện thoại ra đưa cho ba tôi.

"Chú, chú xem, cháu là người đứng đầu trong cuộc bình chọn nam thần giàu nhất trường."

Cả tôi lẫn ba tôi đều vô cùng kinh ngạc.

30.

Cuối cùng, ba tôi vẫn từ chối Cố Việt, nói gì mà bây giờ anh ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất, Đại học dài tới bốn năm, có lẽ sang năm sẽ có người giàu hơn, ưu tú hơn Cố Việt, kéo anh ấy xuống hạng hai.1

Trước khi Cố Việt rời đi, anh ấy đã thề rằng ngôi vị quán quân nam thần giàu nhất trong bốn năm Đại học chỉ có thể là của anh.

Trước khi đến trường, tôi tình cờ nghe thấy ba tôi nói chuyện với mẹ.

"Vừa nhìn qua liền biết Cố Việt chính là một con sói con đang chờ thời cơ để hành động, đã nhắm trúng con mồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng phải làm sao bây giờ Thất Thất ngốc như vậy, lúc nào anh cũng cảm thấy bé ngoan sẽ sớm bị thằng nhóc đó lừa mất."

"Không được, anh phải đi tìm bé ngoan nhà chúng ta xem sao."

Ba tôi vừa nói xong đã bị mẹ tôi kéo lại.

"Nhưng thật ra em cảm thấy thằng nhóc Cố Việt đó cũng không tệ lắm, anh ít quan tâm đ ến chuyện của bọn trẻ đi."

Tôi cảm thấy suy nghĩ của ba tôi về tôi rất không đúng.

Tôi không ngốc chút nào cả, nên sẽ không thể nào bị người khác lừa đâu.

Vậy nên tôi dự định thi cuối kỳ sẽ giành lấy hạng nhất để cho ba tôi biết tôi giỏi như thế nào.

31.

Tôi vừa mới đến trường, mọi người bây giờ đã nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn.

Có một vài bạn học nói chuyện với tôi mang theo vẻ cẩn trọng và xu nịnh.

Còn có người chỉ vào đôi giày giải phóng của tôi, nói.

"Thất Thất, bây giờ tớ mới phát hiện giày giải phóng LV cậu đang đi là 2 vạn một đôi đúng không?"

"Còn nữa, Thất Thất, đôi giày xăng đan mà lúc trước cậu đi, túi da rắn đều là của LV đúng không? Thật ra mình đã nhận ra rồi, nhưng không ngờ lại đúng thật là vậy."

Tôi cảm thấy giọng nói của họ hơi ồn ào, khiến tôi không thể tập trung đọc sách được.

Lúc này, đột nhiên có người nào đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

Một hương thơm thanh ngát như nước suối trong veo tỏa ra từ bên cạnh.

Tiếng ồn ào bàn tán xung quanh đột nhiên im lặng.

Tôi quay đầu, nhìn thấy Cố Việt đang bình thản ngồi cạnh tôi.

Anh ấy không nhìn tôi, chỉ lấy điện thoại ra chơi.

Dạo gần đây, mỗi khi không có tiết anh ấy sẽ thường xuyên đến ngồi học cùng với tôi, còn nếu phải đi học thì anh ấy cũng ra về rất nhanh.

Không biết lý do tại sao, mỗi khi Cố Việt ở bên cạnh tôi, vô hình tôi lại cảm thấy rất yên tâm.

32.

Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật đó, Kiều Hân vẫn luôn không đến trường.

Không bao lâu sau liền có tin đồn gia đình Kiều Hân chỉ là một gia đình khá giả bình thường, những món đồ xa xỉ mà lúc trước cậu ấy mua đều là vay trên mạng, bây giờ không biết đang trốn ở đâu.

Triệu Miêu đã chuyển ra khỏi ký túc xá, còn chuyển lớp, nếu thi thoảng có chạm mặt thì cậu ta đều tránh xa tôi.

Tôi cũng không để ý đến mấy chuyện này lắm.

Bởi vì mục tiêu bây giờ của tôi là thi được hạng nhất toàn khoa, chứng minh cho ba tôi thấy tôi thông minh đến mức nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.