Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 37



Sân bay.

Giang Chi Châu bước vào phòng chờ VIP đã thấy hai anh trai và chị của anh đã ngồi chờ sẵn. anh cả Giang Thừa Việt ôm Ipad và chị ba Giang Nhạc Hân đang ôm laptop thấy anh đến liền khẽ gật đầu, rồi quay lại công việc của mình. Chỉ có anh hai Giang Nhạc Chương đang vọc điện thoại, thấy anh tới liền ngạc nhiên, sau đó bắt đầu giở giọng điệu trêu chọc: “không ngờ em cũng tới.”

Giang Chi Châu lên tiếng chào bọn họ rồi ngồi xuống một ghế sofa còn trống. Nhân viên bước đến lễ phép hỏi anh: “Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh muốn dùng gì không ạ?”

Giang Chi Châu nói: “một ly sữa bò nóng, cảm ơn.”

“Được, xin anh chờ một chút.”

Sau khi nhân viên bước chân ra ngoài thì có một bé gái khoảng 5-6 tuổi chạy vào, thấy Giang Chi Châu liền vui vẻ nhào tới: “Chú út, chú cũng tới rồi.”

Giang Chi Châu ôm cô bé vào lòng, cười cười nói: “Đúng rồi, Mạn Mạn cũng đến thành phố S sao?”

“Vâng ạ, Mạn Mạn muốn ở với ba ba.”

“Mạn Mạn không muốn đi nhà trẻ đâu, Mạn Mạn chỉ muốn đến thành phố S với ba ba thôi.” Nhìn cô bé nói lời này cực kỳ đáng thương.

“Mạn Mạn đừng nghịch ngợm, đến đây ngồi.” Giang Thừa Việt rốt cuộc cũng buông Ipad xuống, nghe thấy liền la rầy cô bé.

Giang Mạn Mạn bị ba mắng càng luyến tiếc Giang Chi Châu hơn, “Mạn Mạn muốn ăn món sườn với món trứng hấp chú út làm.”

Giang Chi Châu buồn cười: “Vậy tối nay chú út làm cho con ăn được không?”

“Vâng ạ, ngoéo tay hứa.”

Ngoéo tay với Giang Chi Châu xong, Giang Mạn Mạn mới ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Giang Thừa Việt. Giang Nhạc Hân nãy giờ không rời mắt khỏi màn hình laptop chợt lên tiếng, “Mạn Mạn còn bé như vậy, cần người ở cạnh chăm sóc, nếu em là anh cả thì em sẽ ở nhà chăm sóc con gái.”

“Đến bên đó sẽ có người chăm sóc con bé.” Giang Thừa Việt không có vẻ gì gọi là tức giận, “Ngược lại là em cũng lớn rồi, tìm người yêu đi rồi hãy nói mấy lời này với anh.”

Sắc mặt của Giang Nhạc Hân liền trở nên khó coi, mím môi không nói gì, Giang Nhạc Chương nháy mắt ra hiệu với Giang Chi Châu, hoàn toàn là dáng vẻ quần chúng cắn hạt dưa xem kịch vui đây mà.

nói thật thì đôi khi Giang Chi Châu cũng nghi ngờ anh cả có phải anh ruột của Giang Nhạc Hân không.

Nhưng anh không hứng thú xen vào chuyện đấu võ mồm của anh cả và chị ba, chỉ là đau lòng cho Giang Mạn Mạn. Giang Thừa Việt là người cuồng công việc, ba ngày thì hết hai ngày không ở nhà, mẹ của Mạn Mạn không chịu được hôn nhân mà cứ như ở goá này, cuối cùng ly hôn với anh cả.

một thời gian sau Giang Chi Châu mới biết chuyện anh cả ly hôn, vì anh luôn làm việc ở Thiên Hạ Cư, rất ít tiếp xúc với anh chị em trong nhà, chỉ đến lúc bọn họ cãi nhau một trận lớn tranh quyền nuôi dưỡng Mạn Mạn mới khiến trong nhà đều biết, bố anh không nhịn được cũng mắng vài câu.

Cuối cùng Mạn Mạn được xử giao cho anh cả, nhưng từ giờ không chỉ không có ba, ngay cả mẹ cũng không còn thời gian gặp.

Giang Chi Châu nghĩ đến đây liền vô thức nhìn Giang Mạn Mạn. cô bé im lặng ngồi bên cạnh Giang Thừa Việt, tò mò nhìn Ipad trong tay anh cả. Chắc là đối với con bé mà nói thì khoảng thời gian bên cạnh ba ba cũng được xem là hạnh phúc.

“Chào anh, đây là sữa bò của anh.” Nhân viên để ly sữa lên bàn rồi lễ phép đi ra ngoài. Giang Chi Châu chụp hình cái bàn rồi gửi cho Hạ Duy: “Đến phòng chờ máy bay rồi.”

Hạ Duy: Sao phòng chờ máy bay của anh không giống phòng chờ máy bay của em nhỉ....

Hạ Duy: À, của anh là phòng VIP nhỉ? Đúng là nhà tư bản mà.

Giang Chi Châu: ......

Giang Chi Châu: Lần sau sẽ đưa em đến phòng chờ VIP.

Hạ Duy: Em không thèm đâu.

Hạ Duy: Ngoài sữa bò ra còn có thức uống khác sao?

Giang Chi Châu xem tin nhắn liền bật cười một tiếng.

“thật xin lỗi vì đã quấy rầy, chuyến bay của mọi người đã chuẩn bị xong rồi.” Nhân viên đến thông báo, chuẩn bị đưa mấy người Giang Chi Châu đi đăng kí. Giang Chi Châu uống một hớp sữa bò rồi đứng dậy, Giang Thừa Việt và Giang Nhạc Hân cũng cất Ipad và laptop vào, đi theo nhân viên ra ngoài. trên đường đi Giang Chi Châu gửi tin nhắn cho Hạ Duy: “anh lên máy bay đã, hạ cánh rồi nói chuyện tiếp.”

Hạ Duy: Lên đường bình an.

Máy bay từ thành phố A đến thành phố S chỉ mất 2 tiếng đồng hồ, sau đấy Giang Chi Châu mở điện thoại chuẩn bị nhắn cho Hạ Duy một tin. Giang Nhạc Chương đột nhiên ôm lấy vai anh từ phía sau, cười hỏi: “Gửi tin nhắn cho ai đó? Ban nãy anh cũng thấy em lén lén lút lút ở phòng chờ, có phải có bạn gáirồi không?”

“.......” Giang Chi Châu vừa nhấn vào QQ liền bình tĩnh thoát ra và tắt điện thoại, trả lời lại, “anh cũng chơi điện thoại ở phòng chờ đó, có phải quen bạn gái mới rồi không?”

Dù anh không thân thiết với người anh họ này lắm nhưng chuyện liên quan tới anh ấy cũng được nghe nói chút ít từ bố của anh họ. Giang Nhạc Chương cười hai tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi anh: “Lần này sao em lại chịu đến thành phố S vậy? anh biết em bị ép buộc đến như anh đúng không?”

Giang Nhạc Hân đi kế bên bọn họ, nghe thấy liền bật cười: “anh bớt dát vàng lên mặt mình đi, em tư có chỗ nào giống anh chứ? Người ta kinh doanh Thiên Hạ Cư có tiếng có miếng, nhìn lại anh mà xem?!”

Giang Nhạc Chương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Có em gái nào đi nói anh trai như vậy khôngchứ? Có đôi khi anh còn cho là em không phải là em gái mà là chị anh.”

“Nếu em là chị thì đã không nói với anh rồi, sẽ động thủ đánh anh luôn cho rồi.”

Giang Nhạc Chương: “......”

“Thảo nào đến bây giờ em ấy còn chưa gả được nữa.” anh nhỏ giọng nói thầm bên tai Giang Chi Châu, lại nhìn Giang Thừa Việt và Giang Mạn Mạn, “anh cả cũng thế, mỗi ngày chỉ biết lo công việc, vợ chạy mất cũng không biết tỉnh lại, Mạn Mạn thật là đáng thương.”

Giang Chi Châu không phát biểu ý kiến, chỉ bỏ cánh tay đang gác trên vai mình xuống. Giang Nhạc Chương không tức giận, chỉ nhích gần lại bí ẩn nói: “Em nói xem chuyện bác cả có con riêng bên ngoài có thật như vậy không? anh đoán có lẽ là thật, nếu không thì anh cả cần gì liều mạng như vậy.”

Giang Nhạc Hân nói: “Nếu anh được một nửa liều mạng như anh cả thì bố nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại.”

“..... không nói chuyện với em nữa, vẫn là Mạn Mạn của chúng ta đáng yêu.” Giang Nhạc Chương dứt lời liền đi tới chỗ Mạn Mạn, trêu đùa với cô bé. Sau khi anh đi rồi, tai của Giang Chi Châu mới được thanh tịnh hơn.

Vừa đến khách sạn, anh không vội kiểm tra hành lý mà nhắn tin cho Hạ Duy trước: “anh đến khách sạn rồi.”

Cũng kèm theo một bức ảnh chụp như ở phòng chờ, Hạ Duy thấy ảnh liền khó tránh khỏi mỉa mai nhà tư bản một phen: “anh ở phòng A cao cấp ư, anh trai à, anh muốn ở chỗ này 1 tháng sao?”

Giang Chi Châu: Ừ, là thư kí của bên công ty thống nhất đặt phòng.

Hạ Duy: .... Được rồi, em biết anh có tiền rồi, tiếp theo.

Giang Chi Châu:

Hạ Duy: Em có bỏ mặt nạ dưỡng da trong vali của anh rồi, anh chưa lén lút lấy bỏ ra đó chứ!

Giang Chi Châu: Chưa bỏ ra.

Hạ Duy: Vậy thì tốt, nhớ phải đắp đó nha. 

Giang Chi Châu: .....

Hạ Duy: Lúc đắp mặt nạ cũng phải chụp hình gửi cho em 

Giang Chi Châu: .....

Vài ngày sau, Hạ Duy quả thật nhận được một bức ảnh chụp anh đang đắp mặt nạ, vì thế Hạ Duy lại tận tình giảng giải cho anh về tầm quan trọng của mặt nạ dưỡng da.

nói đến đây cô nghĩ mình cũng cần đi đắp mặt nạ thôi.

Sáng hôm sau, cô cũng đắp mặt nạ, vừa bước chân khỏi phòng tắm thì điện thoại reo lên, thông báo giao bưu kiện. Hạ Duy thắc mắc, gần đây cô đâu có đặt mua gì đâu, ai gửi bưu kiện cho cô chứ? Giang Chi Châu sao?

cô định gọi điện hỏi Giang Chi Châu một chút thì nghĩ lại có thể anh đang bận, không tiện nghe nên côdẹp ý định đó. Được rồi, đợi đến trưa nhận được bưu kiện xem nó là gì rồi tính tiếp.

Bưu kiện đúng giữa trưa đưa đến, Hạ Duy vì để sớm nhận được gói bưu kiện đó liền bảo Thiên Hạ Cư mang cơm trưa đến tận nhà cho cô luôn. cô nhận gói bưu kiện ở phòng bảo vệ rồi liếc mắt nhìn địa chỉ viết trên giấy đính kèm, là từ thành phố S gửi tới!!

cô càng có linh cảm là Giang Chi Châu gửi đồ cho cô, cô ôm gói bưu kiện và xách phần cơm trưa lên nhà. cô vừa bước chân vào nhà, A Hoàng đã nhiệt tình chạy ra đón cô, ngay cả A Quất cũng meo meo hai tiếng hiếm thấy.

Hạ Duy vừa để cơm xuống, A Hoàng liền nhào tới nên cô đẩy hộp cơm trê bàn xa tầm với của nó: “Đây là cơm trưa của chị, buổi sáng em đã ăn rồi.”

“Gâu.” A Hoàng nịnh nọt vẫy đuôi nhưng vẫn bị Hạ Duy tàn nhẫn từ chối.

cô tìm một cây dao rọc giấy mở bưu kiện ra, thấy bên trong là một hộp kem dưỡng mắt và cây lăn mặt. Đồ được đóng gói cực kỳ cẩn thận, vận chuyển một chặng đường dài vẫn không bị hư hại gì. Vừa nhìn thấy hai món đồ này, Hạ Duy liền xác định đây là bất ngờ của Giang Chi Châu cho cô.

cô không gọi điện cho anh mà chỉ gửi tin nhắn hỏi: “Giang tiên sinh, em nhận được một hộp kem dưỡng mắt và một cây lăn mặt, không biết là người nào theo đuổi tặng cho em nhỉ? [chống cằm]”

Giang Chi Châu không trả lời ngay, Hạ Duy cũng không để ý nhiều, cô vui sướng chụp hình rồi gửi cho đám bạn thân: “Ha ha ha ha đột nhiên nhận được bưu kiện như thế này, vui quá đi mất ha ha ha.”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: F*ck cậu phát tài sao, mua hộp kem dưỡng mắt đắt như vậy!

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cây lăn mặt đó cũng trên dưới 3000.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ha ha ha ha không phải mình mua, là Giang tiên sinh gửi tặng mình đó.

không gầy mười cân không đổi tên: ..... Có phải mình già rồi không theo kịp thời đại không? Hai người ở lầu trên lầu dưới còn gửi bưu kiện gì nữa?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, mình quên nói với các cậu, hai ngày trước anh ấy đã tới thành phố S rồi.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [hỉnh ảnh] [hỉnh ảnh] [hỉnh ảnh] [hỉnh ảnh]

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Dạo này các bữa ăn của mình toàn là của Thiên Hạ Cư tài trợ miễn phí, được vài ngày rồi, cuối cùng có dịp khoe

ảnh ~\(≧▽≦)/~

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Người bạn như vậy, mình không tuyệt giao thì thật có lỗi với những bát mỳ tôm mình đã ăn bao năm nay quá.

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Có thể không yêu thương nhưng đừng tổn thương nhau chứ.

không gầy mười cân không cân: ... không phải hai người vừa quen nhau không bao lâu sao, sao anh ta lại đi đâu chứ?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cậu nhắc mình mới phát hiện, Giang tiên sinh không phải ông chủ sao, sao còn đi đâu nữa?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: không phải Thiên Hạ Cư, là công ty của nhà họ Giang.

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ..... anh ta phải thừa kế một công ty nữa sao??

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Thế này cậu còn yên tâm cho anh ta đi sao, không biết có bao nhiêu cô gái thèm muốn anh ấy.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ....... không quá đáng như vậy chứ?

không gầy mười cân không đổi tên: Với kinh nghiệm của người từng trải nói cho cậu biết, yêu xa rất dễ xảy ra mâu thuẫn.

Hạ Duy khẽ nhíu mày, lúc Sấu Sấu học đại học có quen một người bạn trai, tình cảm của hai người rất ổn định, nhưng sau đó vì hai người đi học tập và nghiên cứu ở hai đất nước khác nhau nên yêu xa. Cũng giống với rất nhiều cặp tình nhân yêu xa, bọn họ không vượt qua được khoảng thời gian này, nên chia tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.