Tôi Không Hợp Yêu Đương

Chương 47



Sau khi dạo phố với Điền Điềm, lúc Hạ Duy về đến nhà đã là một tiếng sau. cô vừa đi vừa khẽ ngân nga câu hát vu vơ, sau đó lại chợt nhớ phải dẫn A Hoàng đi dạo nên gọi điện cho Giang Chi Châu bảo anhdẫn nó xuống.

cô đứng đợi một lát liền thấy Giang Chi Châu dẫn A Hoàng xuống. Hạ Duy đùa giỡn với A Hoàng khiến nó vui vẻ không thôi, sủa một tiếng khiến Hạ Duy cũng phải bật cười theo.

Giang Chi Châu thấy cô như vậy liền hỏi: “Hình như tâm trạng của em không tệ nhỉ?”

“Đúng rồi!” Hạ Duy giơ túi đồ trong tay cho anh xem, “Lúc nãy đi dạo phố với Điền Điềm, em đã mua được chiếc váy em muốn mua rồi nè. Trước đây em thấy nó hơi đắt nên em không nỡ mua, bây giờ đổi mốt mới nên nó sale lại, chỉ còn một cái thôi, hơn nữa vừa đúng size của em, may thật~”

“À, vậy nhân lúc tâm trạng tốt của em, anh có chuyện này muốn nói.”

“Chuyện gì?”

“Người nhà của anh muốn gặp em.”

Hạ Duy: “.......”

Đời người lên voi xuống chó, đây quả thật là một ví dụ điển hình.

“Tại sao... bọn họ lại muốn gặp em?”

Giang Chi Châu trả lời: “Sau khi anh về. bên gia đình anh nghe nói là anh có bạn gái, dì út của anh vừa gọi hỏi lúc nãy nên anh đã thừa nhận rồi.”

“À... Nhưng thừa nhận đâu có nghĩa là phải đi gặp mặt người lớn ngay lập tức đâu chứ?” Hạ Duy cảm thấy cô cần bĩnh tĩnh suy nghĩ lại.

Giang Chi Châu: “anh chỉ muốn thương lượng với em một chút, nhưng sớm hay muộn gì em cũng phải gặp người lớn thôi.”

“.....” Hạ Duy nuốt nước miếng, tâm trạng cô bây giờ hệt như là hy sinh vì việc nghĩa vậy: “Em hiểu rồi, anh để em suy nghĩ đã.”

“Ừ.”

Hạ Duy dẫn chó đi dạo một vòng rồi nhanh chóng lên nhà nhắn tin cầu cứu đám bạn thân: “Toi rồi toi rồi, bên gia đình của Giang tiên sinh đã biết chuyện của bọn mình rồi, bọn họ đòi gặp mình kìa!”

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Vậy thì gặp thôi.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình sợ!

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cậu còn có tự tin nói minh 18 tuổi thì gặp người lớn có gì phải sợ?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ..........

không gầy mười cân không đổi tên: Gặp người lớn là một thử thách ai cũng phải trải qua. Nhưng Giang tiên sinh đưa cậu đi gặp người lớn, vậy có phải hai người sắp kết hôn không?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Còn lâu lắm. Aaaa các cậu không hiểu đâu, trước đây Giang Chi Châu đã từng xem mắt rồi, mình cũng đã gặp hai đối tượng xem mắt của anh ấy rồi, đều là dạng thiên kim tiểu thư khuê các xinh đẹp đó, đặc biệt là Tôn tiểu thư, nếu xuyên không về cổ đại thì chắc chắn là thiên kim của phủ Thừa tướng! Tinh thông hết cầm kỳ thư hoạ đó nhé!”

không gầy mười cân không đổi tên: Mình nhớ hình như cậu có học thư pháp mà?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...... Nhưng không đáng là gì so với cô ấy.

không gầy mười cân không đổi tên: Đừng lo, cậu còn chuyên môn làm móng mà.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ....... Cậu nói thật hả?

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nên mình có thể bắt đầu mong chờ tình tiết cậu bị quăng một sấp chi phiếu vào mặt không?

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Dựa vào điều kiện của các đối tượng xem mắt thì hẳn yêu cầu của nhà anh ấy rất cao.

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Mình nghĩ sẽ không như vậy đâu, hai người tự do yêu đương chứ đâu phải dựa vào xem mắt, nên không coi trọng điều kiện như vậy.

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: _з" ∠)_ Sợ quá đi mất!!!

Tiểu Điềm Điềm vô địch: không thì cậu thương lượng với Giang Chi Châu trước đi, để anh ấy về nói lại với gia đình, anh ấy cũng đi gặp với cậu mà, đừng sợ~

Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Mình vẫn sợ QAQ

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......

Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ăn mặc trang điểm đẹp một chút, chọc mù mắt bọn họ! đi đi Duy Duy!

Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cố lên (^ω^)

“Aaaaaaaaa” Hạ Duy nằm lăn lộn trên ghế salon, cô cũng muốn cố lên nhưng trong lòng cô không tự tin chút nào, hay là cô luyện lại thư pháp nhỉ?

cô nhảy khỏi ghế salon, chạy đi lật tung hết căn hộ nhưng không tìm được một cây bút lông hay một tờ giấy Tuyên Thành nào. Bút lông là một ký ức quá đỗi xa xưa với cô rồi.

Ngày hôm sau, cô liền đi sắm ngay một cây bút lông và một bình mực nước, còn thêm một chồng giấy Tuyên Thành, chuẩn bị luyện thư pháp lại từ đầu.

Dù cô không biết nó có ích gì không.

“Ớ, viết gì đây nhỉ?” cô cầm bút lông nghĩ nghĩ một hồi mới đặt bút viết một nét.

Nét đầu tiên của chữ “Giang” trong Giang Chi Châu.

cô dùng hết công sức cả đời mới viết được ba chữ này, thậm chí cô còn nghiêm túc hơn lúc luyện viết tên Đào Dự, nhưng kết quả... lại khiến người khác cảm thấy thật đáng tiếc.

thật con mẹ nó xấu quá đi!!!

  • Đây là lời đánh giá của Hạ Duy đối với ba chữ ấy.
“A, không được rồi, quả nhiên là lâu rồi không viết.” Hạ Duy bực bội vuốt tóc, ngay lúc này thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Hạ Duy thấy màn hình hiển thị người gọi là Giang Chi Châu liền buông bút lông để nghe máy: “Có chuyện gì không anh.”

Giang Chi Châu hỏi: “Tối nay không cần dẫn A Hoàng đi dạo sao?”

“À, cần chứ.” cô thoáng nhìn qua A Hoàng đang ngồi cạnh chân cô, quyết định từ bỏ thư pháp: “Bây giờ em dẫn nó xuống, anh đợi em chút.”

“Được.”

Lúc Hạ Duy vừa dẫn A Hoàng xuống thì Giang Chi Châu cũng vừa đến, hai người im lặng đi một hồi, Giang Chi Châu mới mở miệng hỏi cô: “Em suy nghĩ thế nào về chuyện hôm qua anh nói với em?”

“Em....” Hạ Duy đứng lại, nắm tay Giang Chi Châu nói: “Em sợ QAQ.”

Giang Chi Châu: “.........”

anh đưa đầu xoa đầu cô, an ủi: “Đừng sợ, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, địa điểm ở Thiên Hạ Cư đi, anhsẽ cùng đi với em.”

Dù là vậy nhưng Hạ Duy vẫn sợ: “Trong gia đình anh ai sẽ đến?”

“Bố mẹ anh, có thể còn có thêm dì út và chú út của anh nữa.”

“Aaaa, nhiều người như vậy, bọn họ có thể không thích em không?”

Giang Chi Châu cúi đầu nhìn cô, màn đêm vô tận bao trùm lấy bọn họ khiến cô không thể nào nhìn rõánh mắt của anh. Hạ Duy không nghe được câu trả lời mong muốn mà lại nhận được một nụ hôn bất ngờ: “anh có thể đảm bảo anh thích em, vô cùng vô cùng thích em.”

Hạ Duy thoáng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như pháo hoa rực rỡ trong màn đêm của anh, nhưng ngoại trừ ánh mắt ấy còn có nhịp tim đang đập liên hồi của cô, bầu không khí dần trở nên nóng bỏng hơn.

“Gâu gâu!” A Hoàng bất mãn sủa vài tiếng, không phải dẫn nó xuống đi dạo sao, sao bây giờ bỗng dưng lại không đi nữa?!

Nó dùng sức kéo dây xích muốn kéo Hạ Duy đi nên Hạ Duy chỉ kịp chớp mắt một cái thì bị nó lôi đi. Giang Chi Châu nhanh chóng đuổi theo bắt kịp cô, hai người cùng sóng vai đi dạo trên con đường nhỏ.

“Vậy anh hẹn thời gian đi.” Hạ Duy nghiêng đầu nói với Giang Chi Châu, “Còn nữa, bố mẹ anh thích gì để em chuẩn bị quà cáp.”

Giang Chi Châu nghĩ nghĩ một hồi mới nói: “Mẹ anh thích bánh ngọt của Trì Thanh Hiên nên em mua một hộp bánh ngọt là được rồi.”

Hạ Duy nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi à? Có keo kiệt quá không?”

Giang Chi Châu cười cười: “Bánh ngọt của Trì Thanh Hiên không dễ mua đâu em, mỗi ngày đều phải xếp hàng đó. Quan trọng là tấm lòng thôi, không cần mua quà cáp quá đắt.”

Hạ Duy khẽ gật đầu: “Có lý.”

“Vậy ngày mai anh đến Trì Thanh Hiên mua bánh ngọt giúp em, tối đem về cho em.”

Hạ Duy khẽ nhíu mày nhìn anh: “Ơ? không phải anh vừa nói quan trọng là tấm lòng sao? Sao lại là anhđi mua chứ?”

Giang Chi Châu rất biết nguỵ biện: “Tấm lòng của em hay tấm lòng của anh đều như nhau thôi, ở đấy phải xếp hàng lâu lắm, anh nên đi mua thì hơn.”

Hạ Duy bỗng thấy rạo rực trong lòng, Giang tiên sinh đang đau lòng cô phải xếp hàng ư, biết cô muốn lấy lòng mẹ anh nhưng lại không nỡ để cô phải xếp hàng, Giang tiên sinh vất vả rồi: “Vậy mai em sẽ tan làm sớm dẫn A Hoàng đi dạo trước, đến tối anh không phải vất vả nữa!”

Giang Chi Châu khẽ cười nói: “anh còn tưởng em muốn nói em sẽ về sớm nấu cơm chứ.”

“..... À, em cũng có thể nấu cơm mà, chỉ cần anh bằng lòng ăn thôi.” Nghĩ lại thì bình thường anh còn ghét bỏ mấy thứ cô thái nữa, sao có thể ăn món ăn cô làm chứ, “Nếu không thì anh dạy em nấu đi? Sau này anh không phải vất vả như thế nữa!”

Giang Chi Châu nhướng mày nhìn cô: “Muốn lừa gạt anh dạy em nấu ăn sao, nói trước cho em là học phí rất đắt đó nhé! Hơn nữa bọn anh không truyền cho người ngoài!”

“.... À, ha ha, có phải còn quy định chỉ truyền nam không truyền nữ không?”

Giang Chi Châu nhìn cô cười nói: “Điều này thì không có, em muốn học thì chỉ cần tên của em xuất hiệntrên hộ khẩu nhà anh thôi.”

Nụ cười của anh đẹp quá đi mất, đôi mắt híp lại cong cong như hai vầng trăng xinh đẹp.

“......” Nhịp tim của Hạ Duy lại nhảy dựng lên, “Hừ, muốn dụ dỗ em chứ gì, không dễ như vậy đâu.”

cô nói dứt lời liền dắt A Hoàng đi nhanh hơn, gần như là chạy trối chết.

Hạ Duy lên đến nhà, nhìn thấy đống giấy bút vẫn còn bày trên bàn thì thở dài một hơn, cô vẫn nên đitắm trước thì hơn.

Tầm buổi chiểu Giang Chi Châu về nhà với túi bánh ngọt của Trì Thanh Hiên trong tay, mua tất cả hết ba hộp, anh bảo đây là thứ ba vị mẹ anh thích ăn nhất. Hạ Duy không thích ăn bát ngọt, nên dù đãnghe nói đến Trì Thanh Hiên từ lâu nhưng chưa mua bao giờ: “Bao bì của hộp bánh này trông cao cấp thật đấy, hẳn là đắt lắm nhỉ?”

“Cũng tạm.” Giang Chi Châu vừa nói vừa lấy một chiếc túi khác đưa cho Hạ Duy, bên trong cũng là hộp bánh ngọt của Trì Thanh Hiên: “anh còn mua một phần cho em nữa nè, ăn thử đi.”

“Woa, không ngờ em cũng có phần nữa.” Hạ Duy nhận lấy, tuy hộp bánh ngọt này không được gói đẹp như hộp ban nãy, chỉ là một hộp bánh bình thường nhưng chắc chắn là cùng một vị. cô mở ra xem mộtchút, bánh ngọt bên trong được làm rất khéo léo, vừa mở ra đã ngửi thấy hương thơm.

“Ngon thật!” Dù Hạ Duy không thích ăn bánh ngọt nhưng thỉnh thoảng ăn cũng thấy không tệ. cô bỏ miếng bánh trong tay xuống, kiễng chân vòng tay qua cổ Giang Chi Châu, hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn anh~”

Giang Chi Châu hơi ngẩn ra, anh ôm eo cô, đáp trả lại bằng một cái hôn khác: “không có gì.”

Hạ Duy kề sát Giang Chi Châu ở khoảng cách gần như khiến mặt cô hơi nóng lên, Giang Chi Châu khôngnhịn được lại hôn thêm một cái: “Hình như bây giờ em hôn anh rất tự nhiên.”

Hạ Duy: “.......”

Chủ yếu là do da mặt của anh quá dày thôi.

“Qủa nhiên là nên luyện tập nhiều....” Giang Chi Châu nói, ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ áo của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơmi màu sáng, cổ áo khá thấp nên từ tư thế này, góc độ này, anh có thể nhìn thấy viền áo lót màu hồng ren.

Hạ Duy khó hiểu nhìn anh, sau đó nhìn theo ánh mắt của anh liền nhanh chóng hiểu ra anh đang nhìn gì: “không cho phép anh nhìn! Đồ biến thái!”

cô nhanh chóng lui về sau, túm chặt cổ áo lại.

Giang Chi Châu lúng túng ho một tiếng rồi nói: “Vậy em đừng mặc áo sơmi thấp cổ như vậy.... Hơn nữa anh đã thấy đồ lót này của em hai lần rồi.”

Hạ Duy nhớ lại chuyện đồ lót của cô từng rớt xuống ban công nhà anh càng xấu hổ và giận dữ hơn. không sai, cô đang mặc cái đó! À khoan, chờ đã....

“Hai lần? Lần thứ hai anh vẫn thấy đồ lót của em sao?”

Giang Chi Châu: “........”

anh nhất thời bị nước vào não mới lỡ miệng.

Hạ Duy tức muốn khóc: “Giang Chi Châu anh không biết xấu hổ à?! Còn giả vờ trước mặt em nữa! Em không đi gặp bố mẹ anh nữa đâu!”

Giang Chi Châu: “........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.