Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 25



Hai người gặp nhau ở một con hẻm cạnh bệnh viện.

Triệu Vũ đưa tiền cho Lý An Sinh, ôm cổ cậu ta hôn môi.

Đã lâu không gặp, nhung nhớ khiến cả người anh ta nhức nhối như bị kim châm. Cái gì cãi nhau, cái gì chiến tranh lạnh đều bị vất qua một bên, hôn môi mới là việc đúng đắn! Hai người vừa chạm vào nhau liền liều mạng hôn mút, ma sát, liếm cắn, tiếng nước chậc chậc vang lên, dính dáp mà thân mật, giống như chỉ có như vậy mới có thể thể hiện được một phần ngàn những yêu thương bọn họ dành cho nhau. Triệu Vũ hôn đến hai má đỏ bừng, tinh thần mới từ trong cắn mút chẳng khác nào dã thú tỉnh táo lại, đổi thành dịu dàng hôn cho đến khi môi cảm thấy xót mới chậm rãi thả ra.

Lý An Sinh ôm hông anh ta, nhỏ giọng nói “Anh gầy.” Đồng thời tay cậu ta từ cột sống Triệu Vũ lần xuống xương cụt, lưu luyến trên mông, sờ đi sờ lại, nhưng không hề mang theo một chút tình dục nào, mà chỉ thuần túy sờ như một đứa nhỏ, thân mật lại nuông chiều, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra ý trách cứ ấm áp “Sao lại gầy đến mức này…”

Viền mắt Triệu Vũ cay cay “Cậu cũng gầy.”

Lý An Sinh cúi đầu nhìn vào mắt Triệu Vũ, phát hiện trong mắt anh ta giăng đầy tơ máu, hôn lên “Ngủ không ngon sao?”

Triệu Vũ ậm ừ cho qua.

Lý An Sinh yên lặng ôm anh ta, không nói không rằng, giống như chỉ cần thế cậu ta đã rất thỏa mãn.

Nhưng Triệu Vũ lại tim đập như nổi trống, lòng bàn tay ướt đẫm. Lý An Sinh cảm thấy không đúng, nghiêng đầu dùng ánh mắt nghi vấn hỏi đối phương. Triệu Vũ hít sâu mấy cái, đột nhiên lên tiếng “Tôi không thi đại học nữa đâu.”

Bàn tay đang ôm Triệu Vũ của Lý An Sinh cứng đờ.

Triệu Vũ cười cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ. Đây đã từng là biểu tình mà Lý An Sinh thích nhất “Chẳng được tích sự gì, tôi đi học cũng thấy nản. Cậu xem, kiểu gì tôi cũng không thi được vào đại học N, thế thì cần gì phải phí sức thế làm gì, đúng không? Tôi tính ra nước ngoài một chuyến, sống ung dung tự tại. Dù sao… Cũng không thiếu tiền…” Âm thanh của anh ta càng ngày cảng nhỏ, cảm nhận được tay của Lý An Sinh cũng càng ngày càng buông lỏng.

Lý An Sinh nặng nề nhìn Triệu Vũ “Anh nói thật lòng?”

Triệu Vũ ờm một tiếng “Thì là không muốn học nữa thôi, có gì mà thật với cả không thật?”

Anh ta dồn hết dũng khí đối mặt với Lý An Sinh, chợt phát hiện ra, tên nhóc u ám kia không biết từ lúc nào đã dần dần nẩy nở, đôi mắt vừa đen vừa sâu trở nên sắc bén như một lưỡi dao, đâm vào tim người khác đến nhễ nhại máu tươi.

Đây là lần hai người cãi nhau dữ dội nhất, cũng là lần cãi nhau cuối cùng trong suốt những năm qua.

Từ động khẩu cãi đến động thủ, Triệu Vũ bị Lý An Sinh đấm một quyền, liền đá trả một cước, sau đó cả hai trực tiếp lăn xả vào nhau, không ai nợ ai. Có thể lúc mới bắt đầu, Lý An Sinh còn miễn cưỡng khống chế được chính mình. Thế nhưng, khi nhìn cái vẻ vô lo vô nghĩ của đối phương, lửa giận cùng sợ hãi mà cậu ta vẫn luôn không dám thừa nhận liền cùng nhau nổi lên, chiếm cứ hết thảy tâm trí cậu ta. Lý An Sinh không hiểu, tại sao người mới năm phút trước hãy còn hôn cậu ta đến không dứt ra được, lúc này lại đủ nhẫn tâm để nói ra những lời làm tổn thương người khác đến mức kia? Có phải ngay từ khi bắt đầu, Lý An Sinh cậu ta đã chỉ là một tên thất bại? Trầm luân trong đoạn tình cảm này chỉ có mình cậu ta? Vì tương lai của cả hai mà khổ sổ lên kế hoạch cũng chỉ có mình cậu ta? Còn anh Vũ nhà cậu ta lại hết sức tiêu sái, khi thích thì lời ngon ý ngọt, khi không thích nữa thì dùng dao lăng trì đối phương đến chẳng hề tội nghiệp? Cậu ta từng coi Triệu Vũ là vị thần duy nhất trong đời cậu ta, vậy mà Triệu Vũ lại có thể chỉ dùng một câu nói hờ hững “không muốn học nữa” mà gạt bỏ hết thảy những hoạch định của cậu ta, đi đến một nơi mà cậu ta vĩnh viễn không thể tới.

Lý An Sinh sau này, lúc đứng ở đại sảnh diễn thuyết từng nói, rõ ràng là người rất thông minh, ấy vậy mà lúc ấy cũng chỉ biết chật vật nắm lấy tay áo người thiếu niên kia, nghiến răng hỏi “Rốt cuộc là vì sao?”

Nếu không thì cũng chỉ biết hai mắt đỏ gàu xoay người đè chặt đối phương, lúc ấy mà không phải còn có lòng tự tôn chống đỡ, bản thân đã sớm rơi lệ “Anh đã hứa với em.”

Vậy nhưng, Triệu Vũ từ đầu tới cuối chỉ im lặng.

Lý An Sinh rốt cuộc cuống lên. Tất cả những lo lắng sợ sệt chiếm cứ tâm trí cậu ta. Thậm chí đến phút cuối, cậu ta còn chẳng nhớ mình đang giận dữ thế nào, trong lòng ngoài mờ mịt thì chính là sụp đổ. Cậu ta cũng mệt mỏi! Lý An Sinh lảo đảo đứng lên, hai tay chống tường, mắt đỏ sọng, mặt tái nhợt. Cậu ta ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi “Anh muốn đi Canada?”

Tim Triệu Vũ như bị ai bóp nát, đau đớn. Anh ta phải nắm chặt tay mới có thể kiềm nén bản thân không bước tới ôm lấy người trước mặt.

Lý An Sinh lại hiểu hành động đó là thừa nhận. Cậu ta nói “Em có thể dùng học bổng để đi… Anh chỉ cần chờ một hai năm thôi, em sẽ xin học bổng, làm trao đổi sinh.” Nói rồi, cậu ta ngừng lại, hạ thấp giọng điệu xuống mức vô cùng dịu dàng, giống như bao đêm cậu ta ghé vào tai người yêu thỏ thẻ những lời thương, đôi mắt quyến luyến đầy tình ý như bọt nước trong dòng sông chảy qua Ngô Thành “Anh, chờ em một hai năm thôi có được không? Rồi anh muốn đi đâu mình sẽ đi đó? Em đã nói, em sẽ đi cùng anh.”

Triệu Vũ cũng cuống, không lựa lời đã nói “Cậu chỉ dựa vào học bổng, có thể sống nổi ở nước ngoài không? Điều kiện nhà cậu cho phép cậu đi sao? Còn mẹ cậu thì thế nào?”

Lý An Sinh tái mét mặt.

Triệu Vũ há miệng, vô tri vô giác buông lỏng nắm tay, trái tim cũng dịu lại.

Trên thực tế, sáu năm qua đi, ai cũng không nhớ rõ là người nào đưa ra đề nghị chia tay trước, là tiếp tục nói chuyện trong hòa bình hay lại đánh thêm trận nữa, Lý An Sinh luôn bình tĩnh lạnh lùng làm sao lại đột nhiên nổi điên, lôi hết số tiền vừa cất vào trong cặp ra đáp lên người Triệu Vũ, vô cùng quyết tuyệt. Có lẽ là tại tình yêu của lứa tuổi này quá mức nóng bỏng, cho nên anh đẩy tôi lui, cứ thế không ai dám cầm, cuối cùng để rơi vỡ nát bấy. Tình yêu của bọn họ phát triển quá mức hoàn mỹ, yêu hận mới có thể dễ dàng xảy ra, không dung nổi một hạt cát, cũng không hạ nổi nửa điểm thỏa hiệp.

Lý An Sinh xoay người bỏ đi, còn Triệu Vũ đứng im tại chỗ.

Từ đó, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Mẹ Lý An Sinh không có tiền chữa trị, đến cả nằm viện cũng suýt chút nữa bị đuổi ra, chứ đừng nói gì đến việc phẫu thuật. Sức khỏe của bà càng ngày càng suy yếu, cả ngày đều vây trong trạng thái mê man. Rốt cuộc, Lý An Sinh vẫn phải bấm số gọi cho cha ruột. Người đàn ông phong lưu đa tình năm xưa, lúc này đã biến thành một người trung niên mập mạp đầy mỡ. Lúc nhận được điện thoại của con trai, ông ta còn nhớ nửa ngày cũng không nhớ ra được đối phương là ai. Mãi đến hôm sau, ông ta mới miễn cưỡng gửi tiền đến, thế nhưng đã muộn. Mẹ Lý trước lúc ra đi, mặt mũi rạng rỡ y như kì tích. Cả người không còn sưng phù, mặc dù trông vẫn tiều tụy thế nhưng ngũ quan lại lộ ra vẻ diễm lệ hơn người. Người đàn bà xinh đẹp cả đời nằm trên giường bệnh, dùng chất giọng dịu dàng của người mẹ mà trước giờ bà chưa từng dùng qua gọi con trai “Tiểu An Sinh.”

Lý An Sinh xin nghỉ học ở trong viện với bà. Ngày nào cậu ta cũng ngẩn ngơ, nghe thấy nhưng lại giống như không nghe thấy, cúi đầu cứng còng dém lại góc chăn.

“Tiểu An Sinh.” Mẹ Lý lại gọi một lần, mỉm cười, trong mắt vừa là vẻ hờ hững, vừa là vẻ châm chọc “Tình yêu không có gì tốt hết, thoát thân sớm ngày nào, thì vui vẻ sớm ngày ấy.”

Lý An Sinh lúc này mới như người từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, ngẩng phắt đầu lên nhìn mẹ. Mẹ Lý vươn cánh tay gầy yếu như bộ xương khô, nhẹ nhàng xoa xoa mặt con trai “Mẹ đặt tên con là An Sinh, chính là hy vọng con có thể mỗi ngày, mỗi năm, đều an ổn mà trôi qua một đời.” Đang nói, bà ngừng lại, đau đớn thở dốc, bắp thịt trên đùi không ngừng co quắp. Đợi khi cơn đau qua đi, lồng ngực bà phập phồng lên xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà bong tróc của bệnh viện, bà mới tiếp tục thì thào “Mẹ sai rồi… Không nên như thế… Không nên như thế… Tiểu An Sinh, sau này, chỉ còn mình con thôi, con hãy sống cho tốt.”

Lý An Sinh mờ mịt nhìn mẹ mình. Đau đớn làm bà mất đi hết thảy nhận thức. Sự dịu dàng xoa nắn bỗng chốc biến thành điên cuồng chống cự cùng ngăn đẩy “Cút, để tao một mình!”

Lý An Sinh đứng lên, vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Thế nhưng vị bác sĩ kia lại không biết đi đâu, khiến cậu ta tìm mãi không được. Cả người cậu ta ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng, dưới tình thế cấp bách, cậu ta đành phải kéo một vị y tá đến phòng bệnh trước.

Đáng tiếc, mọi thứ đã muộn. Mẹ Lý cả mặt tái nhợt, trong lúc không thể khống chế, đã tự chọn cho mình một cái kết không quá đẹp đẽ. Hóa ra, mỹ nhân cũng chỉ là cái mẽ bên ngoài, khi chết đi rồi, cũng đâu khác gì người bình thường đâu?

Lý An Sinh cô độc đứng đó, nước mắt không rơi lấy một giọt. Vô số y tá đi tới đi lui giải quyết chuyện này đều vừa cảm thông vừa kinh ngạc mà nhìn cậu ta.

Thật ra, Lý An Sinh không phải không đau lòng, chỉ là cậu ta ngộ ra, hóa ra, đến lúc này, bên cạnh cậu ta chẳng còn ai cả.



Triệu Vũ chật vật nhặt từng tờ tiền rơi tứ tung trên đất, đếm lại, rồi về nhà. Anh ta gặp Nhị Cẩu trước cửa, bị cậu ta bức ép một hồi liền miễn cưỡng kể ra chân tướng. Sau đó, trong lúc anh ta hầu như không có cách nào chấp nhận được thực tế, anh ta đi theo cha Nhị Cẩu kiếm ăn. Dù cho đám anh em của Triệu Vũ, ai cũng vỗ ngực nói nguyện ý góp tiền cho anh ta đi học đại học, Triệu Vũ vẫn từ chối. Triệu Vũ đã không còn là anh Vũ, nhưng lòng tự trọng của anh Vũ thì anh ta vẫn còn. Để người anh ta từng bao bọc quay lại giúp đỡ anh ta đến trường, việc này chính là mũi tên nhắm trúng cái tôi bé nhỏ còn sót lại của anh ta. Lại nói, trong nhà nợ nần chồng chất, cái cung không đủ cái cầu, anh ta mà học thêm bốn năm, thì nhà cửa biết đến bao giờ mới có thể vực dậy nổi?

Triệu Vũ cắn răng, từ dán tờ rơi đến đi giao hàng, từ làm anh Vũ đến làm Tiểu Triệu, từ phải gập mình xin lỗi vì đi muộn năm phút đến xoay như chong chóng khắp các phố to ngõ nhỏ, anh ta đều chấp nhận làm, chỉ để nhặt nhạnh mấy hào tiền mà trước đây bản thân chẳng buồn để mắt tới. Anh ta còn theo cha Nhị Cẩu đi chạy xe công. Cha Nhị Cẩu thương tình anh ta còn trẻ mà đã phải gánh vác trọng trách gia đình, cho dù biết anh ta không biết lái xe, đi theo cũng chỉ có thể phụ khuân hàng, ông vẫn đồng ý trả không ít tiền công. Lần đầu chạy đường dài quay về, cả người anh ta như bị đánh cho một trận tơi bời, không chỗ nào mà không đau. Mà thời gian đó, lại vừa hay là tháng sáu.

Mùa hạ nóng bức không biết tự lúc nào đã tới, phủ khắp Ngô Thành. Triệu Vũ len lén đến trước cổng trường Nhất Trung. Kì thi đại học đang diễn ra, ngoài cổng đứng không ít phụ huynh. Bọn họ sốt sắng chờ đợi con mình, lo lắng không biết đề thi có khó hay là không, rồi lại hy vọng con họ có thể đề tên bảng vàng, đạt được kết quả vượt xa ngày thường, không, chỉ cần đạt được kết quả giống như ngày thường thôi cũng được, nhất định đừng làm sai gì cả. Bọn họ sôi nổi trao đổi những thông tin mà mình biết, rồi lại yên tĩnh trông về khuôn viên im ắng trong trường. Triệu Vũ đứng đó, im lặng chờ đợi. Có không ít phụ huynh nghi ngờ nhìn anh ta, thế nhưng, vừa đảo mắt, tâm tư đã lại bay về trên người con mình.

Lúc chuông báo kết thúc vang lên, người nào người nấy xô ra trước cổng, thậm chí có người còn giơ cao máy quay lên quay. Một mảnh xôn xao náo nhiệt, thí sinh nối đuôi nhau đi ra, kẻ khóc người cười, kẻ thản nhiên, người trấn định, quan tâm hỏi han, chúc mừng thi tốt.

Triệu Vũ từ xa nhìn lại, cố gắng tìm kiếm, thế nhưng thủy chung không thấy được người kia.

Chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng được cơ mà. Triệu Vũ thầm nghĩ, chỉ cần liếc nhìn một cái mà thôi. Chỉ cần có một cái liếc nhìn này, anh ta nguyện gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không từ mạng sống mà lên núi đao xuống biển lửa. Anh ta nguyện sẽ ôm người kia, nguyện sẽ hôn người kia, nguyện đi xin lỗi, nguyện cầu tha thứ, bởi vì nhớ nhung thật sự khiến anh ta không tài nào thở nổi! Anh ta nghĩ, có lẽ anh ta sẽ nói ra hết thảy chân tướng, buông bỏ tâm tình bướng bỉnh vô dụng của bản thân.

Nhưng, anh ta vẫn không thấy.

Trong suốt sáu năm sau, anh ta vẫn không thấy.

Dù sao thế gian cũng luôn không thiếu những chuyện trùng hợp cùng bất ngờ… Giống như người đẹp biến thành một bộ xương khô, nhà giàu biến thành nhà nghèo, thiếu niên khí thế ngất trời phai mờ đi trong đám người, còn tình nhân yêu đương nồng nhiệt thì đôi ngả phân li…

Nhiều năm sau, Triệu Vũ chỉ biết cười chính mình khi đó đúng là hồ đồ, ngay cả Lý An Sinh ở nhà hay ở trường đều không biết, chỉ biết đửng ở cổng Nhất Trung khóc lóc tự cho mình là đúng. Nhiều năm sau, Lý An Sinh cũng như vậy trách cứ bản thân nhu nhược, chỉ vì mới mấy tháng không gặp, đã tự cho là hai người từ đó mỗi người một ngả, đợi thi xong tốt nghiệp liền theo cha ruột bỏ chạy trối chết, đến dị quốc đau khổ tìm kiếm. Hai người đều chỉ biết tự mình cam chịu, cuối cùng càng chạy càng xa.



Sáu rưỡi sáng, chuông báo vang lên, Lý An Sinh mới giật mình nhận ra bản thân ngủ quên bên cạnh tường thủy tinh. Mặc dù trong nhà ấm áp, nhiệt độ trước sau duy trì ở ngưỡng 25 độ, nhưng lúc tỉnh lại, cậu ta vẫn thấy lạnh run. Lý An Sinh đứng dậy, cả người uể oải, giống như có dấu hiệu cảm mạo. Khó chịu nhất là đầu, mê mê man man. Cậu ta mơ cả một đêm, vậy mà lại chẳng nhớ được bao nhiêu. Chỉ nhớ trong mơ, cậu ta sức cùng lực kiệt, đến khi tỉnh lại, một thân một mình, càng là cô đơn tịch mịch. Lý An Sinh không tắt chuông báo thức, đi thẳng vào nhà tắm tắm nước lạnh.

Tắm xong, cậu ta thấy mình tỉnh táo không ít, thế nhưng cũng càng thấy cả người phát lạnh. Dù thế, cậu ta cũng mặc kệ, thay quần áo xong liền gọi thức ăn ngoài. Cậu ta qua quýt ăn mấy miếng, nhìn đồng hồ thấy không còn sớm lắm, liền mở điện thoại gọi cho thư kí.

Đầu kia rất nhanh truyền đến tiếng nhấc máy “Alo, giám đốc Lý, tôi vẫn chưa đi làm…”

“À, chào buổi sáng.” Lý An Sinh hòa nhã nói “Tôi muốn phiền cô sắp xếp giúp tôi một nhóm năm người, điều tra về một vị quan chức họ Triệu ở Ngô Thành, tầm trên dưới bốn mươi tuổi, người địa phương.”

Thư kí vừa tỉnh ngủ, không hiểu ra làm sao hỏi lại “Sau khi điều tra xong thì làm sao nữa ạ?”

Lý An Sinh “Chỉnh sửa lại tư liệu xem mấy năm nay ông ấy làm những gì, nếu như có thể điều tra cả về người nhà thì tốt, rồi chuyển lại cho tôi. Phiền cô làm nhanh một chút, cảm ơn.”

Thư kí “…Ồ, được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.