Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 6



Lý An Sinh để màn hình điện thoại là ảnh chụp cái cây trong trường cấp hai Thập Tứ khiến Triệu Vũ kinh ngạc không thôi.

Trên đời này có nhiều cây như vậy, to bé cao thấp, mày dựa vào cái gì mà cho rằng nó chính là cái cây kia? – Triệu Vũ tự nhủ – Đã vậy, mày lại mới chỉ nhìn thoáng qua, chưa thấy rõ ràng đã đem nó tô tô vẽ vẽ phóng đại hàng trăm lần để trở thành cái cây năm xưa. Thực quá đỗi tự mình đa tình! Mà cho dù cái cây kia đúng là cái cây được trồng trong trường cấp hai Thập Tứ thì đã sao? Chẳng nhẽ mày có thể cấm không cho người ta được hoài niệm năm tháng tuổi xuân ư?

Nghĩ lại Lý An Sinh trước lúc bị mình dây dưa, cuộc sống quy củ khiến người người yêu mến, một trăm phần trăm chính là hình mẫu con nhà người ta sẽ thuận lợi thi đỗ đại học Thanh Hoa. Vậy mà sau khi quấn vào mình, Lý An Sinh lại không có nổi một ngày yên ổn. Nếu đổi lại là bản thân, chắc hẳn Triệu Vũ cũng hận chết đối phương.

Cho nên, kể cả người ta có hoài niệm thanh xuân, việc đó cũng không dính dáng nửa xu đến mình!

Triệu Vũ buồn bực thốt lên “… Mẹ kiếp, càng nghĩ càng phiền.”

Bình thường, mỗi khi gặp phải chuyện gì không vui, Triệu Vũ thường trực tiếp vứt ra sau đầu. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ra khỏi công ty Lý An Sinh, Triệu Vũ không biết đi đâu, chỉ đành chậm rãi lắc lư trên đường.

Sau khi gia đình gặp chuyện, cha Triệu Vũ từ một người danh tiếng lẫy lừng biến thành bị bỏ tù. Vượt qua trăm ngàn sóng gió, đến mãi năm ngoái, cha anh ta mới được thả ra. Ông xin đi làm bảo vệ, lương tháng coi như cũng đủ tiền cơm. Còn mẹ Triệu và Triệu Vũ thì giống nhau, đều là người được nuông chiều từ bé, không biết làm gì, cho nên cũng không ra ngoài đi làm mà chỉ ở nhà nhận linh kiện về lắp ráp, mỗi bộ cũng được dăm bảy đồng. Triệu Vũ từng khuyên hai người đừng nên vì mấy đồng bạc lẻ mà quấn túng quá, nhưng cha mẹ kiên quyết không nghe, Triệu Vũ cũng chỉ đành thuận theo bọn họ. Giờ này, cha Triệu đi làm ca đêm về đang ngủ ở nhà, mẹ chắc hẳn đang ngồi lắp ráp, Triệu Vũ không dám tùy tiện về, tránh cho cả hai lo lắng.

Hay là xin đi giao đồ ăn nhanh nửa ngày? Triệu Vũ ngẫm nghĩ, cũng kiếm thêm được mấy đồng, mà không kiếm được thì coi như giúp đỡ ông chủ một tí.

Đang băn khoăn tự hỏi, điện thoại của Triệu Vũ vang lên. Tiếng chuông của máy nhái luôn kêu rất lớn, như kiểu không gì sánh nổi, chỉ cần một tiếng rung đơn thuần thôi cũng đủ để dọa chết người đang suy tư là Triệu Vũ. Anh ta lôi điện thoại ra nhìn, là tin nhắn.

Lý An Sinh: Tôi vừa gọi điện cho giám đốc Tôn, 19:30 tối nay, phòng 201 nhà hàng Tân Duyệt.

Tay Triệu Vũ run lên, suýt chút là làm rớt điện thoại. Anh ta bùm bùm nhắn trả: Tôi cũng phải đi?

Lý An Sinh: Tôi cho tài xế đến đón anh.

Triệu Vũ bị một câu trần thuật ngắn gọn của Lý An Sinh làm cho trợn mắt há mồm.

Hay lắm, giờ Lý An Sinh thực đúng là người có tiền rồi!

Nhớ trước đây lúc hai người yêu nhau, Lý An Sinh tuy không thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng vẫn được coi là hết sức dịu dàng. Tên nhóc đó nhìn qua thì có vẻ âm u lạnh lẽo, nhưng kì thực lại ấm áp hơn bất kì ai. Ngoại trừ một năm cuối cùng kia, Lý An Sinh giống như uống nhầm thuốc, ngày ngày lạnh mặt, nhưng dù thế cậu ta đối với Triệu Vũ vẫn là có cầu tất ứng – ngoại trừ trên giường – mặc kệ Triệu Vũ cố tình gây sự hay là Triệu Vũ ra sức thô bạo, Lý An Sinh cũng chưa từng một lần nổi giận thật sự. Lại nói, Lý An Sinh tuy không phải người biết dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng đi đâu làm gì, cậu ta cũng đều thuận theo quyết định của Triệu Vũ. Làm “chị dâu”, ngoại trừ “Ừ” với “Được”, Lý An Sinh giống như chỉ cần được đi theo Triệu Vũ thôi cũng thấy mỹ mãn lắm rồi.

Còn Lý An Sinh của bây giờ, thay đổi quá nhanh, một chút dư âm cũng không sót lại. Triệu Vũ dở khóc dở cười, ấn rồi lại xóa, xóa rồi lại ấn mấy lần, cuối cùng chỉ nói tự mình đi là được, xong xuôi liền khóa máy nhét vô túi quần.

Triệu Vũ thực chất chẳng hề muốn đi.

Con người lúc ngồi nhớ lại quãng thời gian yêu đương cùng tuổi trẻ của bản thân, luôn là không tự chủ được mà nhớ đến toàn những mặt tốt, giống như sân bóng nhỏ thời cấp hai, tiếng quạt điện ong ong trong phòng tự học buổi tối thời cấp ba, cái ngoảnh đầu của người thương, sự vô tư đùa giỡn chửi bới nhưng không gì không nói của đám bạn tốt… Mà không phải là bài tập chồng chất đến tận khuya, tiếng đồng hồ báo thức reo vang lúc năm rưỡi sáng, thi cử hết ngày này qua ngày khác, những trận cãi vã chia ly cùng người yêu… Trong kí ức của Triệu Vũ, Lý An Sinh thủy chung đứng ở khoảng thời gian tươi đẹp nhất đó. Thế nhưng ngoài thực tế, Lý An Sinh lại thời thời khắc khắc giống như đang nhắc nhở Triệu Vũ: Quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, tựa như bản thân anh ta đã không bao giờ còn khinh cuồng giống như thời trẻ, rồi thì ngoại hình dáng dấp của người anh ta thương cũng đã thay đổi. Đương nhiên người ta cũng đã không còn yêu anh ta. Quần là áo lượt chẳng qua chỉ là một thước hình ngắn ngủi của tuổi trẻ, còn kết thúc Triệu Vũ vẫn chỉ là một bộ chật vật không gì sánh được.

Triệu Vũ tìm một băng ghế dài bên đường ngồi xuống, nhắm hai mắt lại.

Trong màn đêm, một thiếu nữ thân hình nhân dân tệ nhảy ra hỏi: Bảo bối, anh không đi sao? Anh thật sự không đi sao? Anh đi giao đồ ăn nhanh lẽ nào đủ tiền nuôi cả gia đình? Anh không định mua nhà mua xe nữa ư? Tiền tiết kiệm của anh có đủ cho anh thực hiện mục tiêu đời mình không? Còn cả ân tình của người ta nữa? Không phải anh từng nói anh muốn cho mẹ anh đi du lịch mỗi năm một lần đó ư? Anh thật sự có thể không đi?

Triệu Vũ chân thành nhìn nhân dân tệ mà mình yêu nhất đáp: Mẹ kiếp, anh không đi mà được chắc? Không đi là chết đó!

Mặt trời vô tri vô giác xuống núi, ngay cả một tia dư quang cũng không hề lưu lại cho những con người phàm trần đang mải chìm đắm trong yêu hận tình thù.

Lúc Triệu Vũ đến nhà hàng Tân Duyệt, thời gian hãy còn cách giờ hẹn 19:30 nửa tiếng. Tân Duyệt là nhà hàng cao cấp mới mở trong hai năm gần đây, nhưng đã nhanh chóng trở thành lựa chọn hàng đầu cho những kẻ có tiền trong thành phố mỗi khi kết hôn hay tiệc tùng liên hoan. Với lối kiến trúc Âu cổ không biết ở đâu, trước cửa nhà hàng dựng đứng bốn cột trụ, treo đèn sáng trưng, khí thế hừng hực. Triệu Vũ hận mình cớ sao không về nhà thay lấy bộ quần áo cho tử tế, nhưng giờ đã muộn, anh ta không thể làm gì khác ngoài diện nguyên cây quần bò áo phông đi vào.

Lễ tân nhìn Triệu Vũ nhẹ nhàng hỏi “Anh có hẹn trước không?”

Triệu Vũ cúi đầu lấy máy ra mở tin nhắn rồi báo số phòng cũng như số điện thoại của Lý An Sinh cho cô nàng, đối phương ngay lập tức dẫn đường cho anh ta.

Triệu Vũ đẩy cánh cửa, bất ngờ phát hiện Lý An Sinh đã ở đó tự bao giờ.

Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt anh tuấn của cậu ta càng trở nên đẹp mắt. Những đường nét mềm mại như con gái trước kia đã dần nảy nở, ép xuống vẻ tinh xảo u ám để làm bật lên sự tuấn lãng ôn hòa của những người đàn ông trưởng thành một cách không quá sắc sảo. Lý An Sinh đã thay một bộ vest đen khác với ban sáng. Bộ này so với bộ trước càng vừa vặn tôn dáng. Lấy kinh nghiệm từng trải của Triệu Vũ ra ước lượng, giá thành của nó tuyệt đối không rẻ tí nào.

Vị trí của Lý An Sinh nằm ngay đối diện cửa, vì thế, lúc Triệu Vũ đẩy cửa tiến vào, cậu ta liền giương mắt lên nhìn anh. Cặp mắt đen nhánh kia không biết có phải do được đèn pha lê chiếu sáng hay không mà cũng như phát quang. Nhìn qua chẳng khác nào nước sông diễm lệ ngày xuân làm kinh động nhân tâm.

Trái tim bé nhỏ cô đơn suốt sáu năm ròng rã của Triệu Vũ bất chợt đập rộn lên. Anh ta rời đi tầm mắt, hắng giọng rồi ngồi xuống vị trí cách Lý An Sinh vài ghế.

Lý An Sinh nghiêng đầu nhìn anh ta “Sao không ngồi chỗ này?”

Cái nhìn mềm mại cào ngứa tim gan con người. Triệu Vũ cúi đầu xếp đũa ngay ngắn đáp “Chỗ đó là chỗ của chủ tiệc.”

Lý An Sinh không nói không rằng xoay xoay đồng hồ đeo tay, đứng lên, nhẹ nhàng như mèo chuyển tới chỗ ngay cạnh Triệu Vũ. Chỗ này quay lưng về phía cửa, nếu mang thức ăn lên, người phục vụ sẽ phải đi qua đầu tiên, đồng thời cũng chính là vị trí cuối cùng trong bàn tiệc.

Triệu Vũ ngẩng phắt lên “Cậu ngồi đây làm gì?”

Lý An Sinh rũ mắt, nhìn món salad được bày biện khéo léo “Quen.”

Có thể không quen sao? Lúc Triệu Vũ vẫn còn là anh Vũ, tuổi tuy chưa lớn lắm, thế nhưng phô trương hống hách thì lại lớn vô cùng. Vào những ngày chỉ cần hơi hơi quan trọng như kiểu thi cấp ba (vốn chẳng hề liên quan gì đến anh ta), hay như sinh nhật Lý An Sinh, sinh nhật bản thân, Triệu Vũ đều đặt tiệc linh đình. Mười mấy đứa choai choai ngồi một bàn, đồ ăn đồ uống so ra cũng không hề kém cạnh người lớn là bao, thực không uổng một câu “sơn hào hải vị” của Nhị Cẩu. Khi đó, anh Vũ đương nhiên là đường đường chính chính oai phong lẫm liệt an tọa ghế chủ vị, “chị dâu” Lý An Sinh thì không cần ai phải nói cũng biết là ngồi cạnh anh ta. Triệu Vũ ăn món gì, Lý An Sinh liền không thiếu nửa phân món đó. Không chỉ thế, Triệu Vũ còn không ngại mất mặt mà bưng canh rót nước cho Lý An Sinh trước mặt bao nhiêu con người. Mà kể ra, anh ta thiếu gì mặt mà ngại mất cơ chứ, tiền tiêu không phải do mình kiếm, anh ta cứ thẳng tay vung thôi!

Triệu Vũ dở khóc dở cười, cậu quen, nhưng mà đường đường là giám đốc, cậu ngồi đây thì còn ra thể thống gì? Thế là Triệu Vũ đứng dậy, đi vòng qua Lý An Sinh, ngồi xuống một vị trí tương tự cậu ta, chỉ khác là ở một phía khác của cánh cửa.

Lý An Sinh hết sức nhanh nhẹn, sau khi thấy Triệu Vũ đã chắc chắn an vị, cậu ta liền lập tức đứng dậy chuyển theo.

Triệu Vũ “…”

Cậu bị thần kinh hả!

Triệu Vũ vốn phiền lòng, thấy đối phương như vậy thì đứng phắt lên, vòng qua nửa cái bàn, đặt mông xuống ghế chủ vị.

Lý An Sinh quả nhiên là tâm vững như núi, thấy khó không loạn cũng không rối, bước đi như siêu mẫu nam mang theo nhạc nền, chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh.

#Ba người ngồi bàn mười hai chỗ, cậu có cần dán sát vào tôi thế không? Cậu không biết là ông đây đang căng thẳng hả?#

#Bạn trai cũ cao ngạo lạnh lùng sáu năm không gặp liền biến thành thằng thần kinh phải làm sao? Gấp, bản chủ online chờ!#

Triệu Vũ mặc dù ngoài mặt không tỏ ra tí gì bất thường, thế nhưng tâm tư đã như một người đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than.

Lý An Sinh rung chuông, nhân viên phục vụ nối đuôi nhau tiến vào, lần lượt dọn lên các món ăn trân quý mà hiếm lạ. Bữa ăn tuy chỉ có ba người, thế nhưng trên bàn lại không món nào là không có. Hương sắc vị cái nào cũng đầy đủ, thậm chí đến cả bát đĩa cũng được chọn lựa tỉ mỉ.

Triệu Vũ nhìn lướt qua, hơn nửa đều là những món mà anh ta từng thích ăn, nhưng giờ không ăn nổi. Ôm suy nghĩ nhà hàng lớn đều lên sẵn thực đơn, anh ta không khỏi hô lớn thật khéo trong lòng. Xem ra, cuộc sống cũng không đến nỗi là đen lắm, ít nhất thì tối nay bản thân cũng được ăn một bữa sướng miệng. Triệu Vũ nhìn đồng hồ, thời gian mới chỉ vừa qua con số bảy “Giám đốc Tôn còn chưa tới mà đã dọn món lên sớm vậy sao?”

Lý An Sinh “Ăn trước không lát uống rượu lại hại dạ dày.”

Bất ngờ nghe thấy sự càm ràm quen thuộc, đôi đũa trong tay Triệu Vũ không tự chủ được mà run lên. Anh ta phải cố gắng lắm mới không làm hỏng đĩa thức ăn được trang trí như một tác phẩm nghệ thuật trước mắt. Thực ra, từ lúc gặp Lý An Sinh, tâm trạng Triệu Vũ đã vô cùng phiền muộn, buổi trưa chỉ mua có hai cái bánh rán rẻ tiền ăn chống đói, cho nên lúc này bụng dạ anh ta đã sớm reo hò ầm ĩ. Nếu như không phải ngay từ khi còn bé, anh ta đã được ăn qua đủ món sơn hào hải vị (mặc dù mấy năm nay không còn được ăn nữa), thì khi đối mặt với bàn ăn này, anh ta đã sớm kìm lòng không đậu.

Tôm hùm Úc vừa to vừa đỏ chuyển qua trước mặt, anh Vũ – thà thua trận chứ không thua người – nhất quyết chịu đựng không động đũa. Ai ngờ, thứ mà anh ta yêu thương tha thiết dốc lòng bảo vệ còn chưa kịp chuyển hết một vòng đã bị người kiên quyết tiêu diệt! Một đôi tay vừa dài vừa trắng cầm đũa, động tác hết sức chậm rãi gạt đi đám trang trí phía trên, sau đó lột vỏ tôm, làm lộ ra lớp thịt tươi ngon, mùi hương quyền quyện. Chỉ thấy đôi đũa ngang ngược kia không một tiếng động tách mở vỏ tôm, nhẹ nhàng lôi ruột ra đặt vào bát Triệu Vũ, cả quá trình phải gọi là nước chảy mây trôi, bỏ lại trên đĩa đống vỏ hỗn độn.

Lý An Sinh thu đũa lại, mặt không đổi sắc gắp đồ ăn.

Triệu Vũ “…” Bạn trai cũ của ông đây điên rồi?

Triệu Vũ nhìn con tôm hùm trong bát mà như đang nhìn vật thể lạ rồi giương mắt liếc qua vị giám đốc họ Lý vẫn ngồi ăn như chẳng có gì xảy ra.

Mẹ kiếp, ai sợ ai chứ!

Triệu Vũ nghĩ nghĩ, vung đũa ăn ngấu nghiến (đương nhiên, anh ta vẫn phải duy trì lễ nghi ăn uống cơ bản, dù gì bản thân cũng phải giữ chút hình tượng cậu ấm ngày xưa.). Cho dù là thế, Triệu Vũ vẫn ăn không ít. Anh ta cảm thấy lượng ăn này hết sức bình thường đối với một người đàn ông trưởng thành, so ra, có khi còn ít hơn cả lượng cơm mà anh ta hay ăn lúc chạy hàng đường trường. Thế nhưng, tất thảy việc này rơi vào trong mắt Lý An Sinh lại dấy lên sự đáng ngờ. Một Triệu Vũ được nuông chiều từ bé, bới lông tìm vết khắt khe đến mức khiến người giận sôi, còn bày đặt học theo sách dạy an toàn thực phẩm không ăn nội tạng, không ăn rau dưa, không ăn sản phẩm được làm từ đậu, sáng không ăn mì tối không ăn cháo, mì không ăn sợi nhỏ, sủi cảo không ăn vỏ trắng, món Quảng Đông thì không ăn chiên, món Tứ Xuyên thì không ăn ớt, phải công nhận là có bao nhiêu đáng ghét liền có bấy nhiêu đáng ghét! Ngoại trừ đam mê với đám thực phẩm đóng gói, không món nào Triệu Vũ thích mà không đắt, món càng đắt anh ta càng thích, e là cho dù có bịt mắt ngồi trước một bàn đồ ăn lớn, anh ta cũng có thể dễ dàng chọn ra món đắt nhất! Haiz, cũng coi như là một kỹ năng số hưởng đi.

Lý An Sinh nhìn Triệu Vũ ăn rau không kiêng không kị, bản thân cho dù mới chỉ ăn một chút ít, cậu ta vẫn đặt đũa xuống, thầm cảm thấy không còn khẩu vị.

Chẳng biết đầu bếp của nhà hàng hôm nay có chuyện gì mà lại khiến món xương hầm ngọt ngào của Ngô Thành có vị đắng chát thế này – Lý An Sinh rũ mắt nghĩ.

Hay là tại bản thân nhìn thấy một Triệu Vũ xa lạ, nên sinh ra sự sợ hãi ngoài ý muốn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.