Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 16



Đầu thu, gió đêm cũng có hơi lạnh, mấy ngày nay sợ bóng sợ gió, Lâm Ý Nhiên ko dám ra ngoài, chỉ sử dụng tạm nước muối để sát khuẩn ban đầu, bây giờ cần phải đi ra ngoài mua một chút băng gạc.Thật ra vết thương này cũng chẳng là gì so với thời còn đi học, nhưng vì muốn dưỡng cho mau lành để kịp cho dự án sắp tới, Lâm Ý Nhiên ko dám hoạt động nhiều, chỉ nghĩ ghé tiệm thuốc 24h ở kế bên khu chung cư rồi trở về ngay.Lâm Ý Nhiên bên trên tròng 1 cái áo hoodie màu hồng, bên dưới chỉ bận một chiếc quần short ngắn, lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới bàn chân quấn vải trắng sơ xài xỏ gọn lỏn vào đôi dép bông hình con heo, búi tóc trên đầu như muốn rơi xuống, chậm chạp bước vào tiệm thuốc quơ tay múa chân một lúc.Tần Cảnh Sâm mấy ngày nay ko vui, đây là nhận định của tất cả mọi người xung quanh.Bản thân hắn cũng không biết vì sao, cơn bực dọc nằm ngang ở cổ ko cách nào phát tiết được, cuối cùng quyết định trở về biệt thự nghỉ ngơi mấy ngày cuối tuần này.Nghe tin Tần Cảnh Sâm trở về, quản gia cùng người làm vườn đã đứng chờ sẵn ở cửa.

Dì giúp việc và đầu bếp thì đang tất bật dọn bàn ăn theo gu thẩm mỹ và khẩu vị của hắn.Dùng xong bữa tối, Tần Cảnh Sâm ko định lên phòng ngay mà ngồi trên sofa lớn ở phòng khách, nhâm nhi một ly Cognac giải tỏa tinh thần.Dì Lư giúp việc hiền lành và làm việc tỉ mỉ siêng năng nhất ở đây, dù đã lớn tuổi nhưng vì tính tình thật thà, lại ko thích nghe ngóng chuyện của chủ nhân nên Tần Cảnh Sâm rất nể tình mà giữ bà lại làm việc gần 10 năm nay cùng quản gia Lễ bên nhà chính của Tần thị từ lúc hăn mới về nước tiếp quản gia tộc.Trên tay dì Lư cầm một đôi giày cao gót màu bạc đính đá lấp lánh, ngập ngừng nhìn về phía ông chủ trẻ tuổi của mình: “Thiếu gia, đôi giày này…?”Lúc này Tần Cảnh Sâm mới nhớ ra, hắn lại mang đôi giày của Lâm Ý Nhiên về quăng vô tủ giày ở biệt thự.“Vứt đi.” Giọng hắn nặng nề, nói xong đã ngửa cổ uống cạn ly rượu.“Ting”, âm báo tin nhắn điện thoại vang lên.

Ngón tay dài lướt trên màn hình, thông báo một video đã được gửi đến tài khoản của hắn.

Nhấn nút play, màn hình hiện ra bóng dáng một cô gái khập khiễng bước trên vỉa hè, quần áo phong phanh đơn giản, thậm chí có chút nhàu nhĩ, dưới chân lê một đôi dép bông, mà bàn chân thì được băng kín, màu thuốc nâu nâu đỏ đỏ đã thấm ra ngoài miếng băng gạc.Vậy mà vẻ mặt cô gái chẳng có gì là đau đớn, cô vừa đi vừa xem cái gì đó trong điện thoại rồi bật cười khúc khích, cho nên ko cẩn thận đâm vào người đường ông trẻ đi hướng ngược lại.Nhìn thấy đối phương là một cô gái xinh xắn, lại luôn miệng cúi đầu xin lỗi, người đàn ông ấy cũng xua tay ko ngừng, lại tiến đến gần, một bộ dáng muốn đỡ cô gái trở về chung cư.Video kết thúc ở đoạn cô gái vẫy tay cúi chào người đàn ông trước cửa chung cư rồi quay lưng bước lên lầu.Ngón tay Tần Cảnh Sâm khẽ vuốt nhẹ màn hình, video lại play lại từ đầu một lần nữa.

Nhìn hình ảnh đơn giản mộc mạc đến xuề xòa của Lâm Ý Nhiên trong clip, Tần Cảnh Sâm nhếch môi cười mỉm một cái, đây chính là hình ảnh chân thực của cô sau lưng hắn có phải không?Màn hình dừng lại, hiện ra bóng hai nam nữ trẻ tuổi dán sát vào nhau, đôi mắt cô gái nhìn lên, nét mặt có vẻ ngại ngùng, nụ cười trên môi vẫn ko ngừng lại.Tần Cảnh Sâm xoa mi tâm, buông điện thoại, rót thêm một ly rượu nữa, rồi đột nhiên hắng giọng gọi dì Lư trở lại: “Đôi giày đó, dì cất vào tủ giày trong phòng ngủ chính giúp tôi.”Nói xong câu này, trong đầu hắn cũng nhảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, ánh mắt ánh lên một tia tính toán tà ác.

Cô gái Lâm Ý Nhiên này, hắn đã không tính toán bỏ qua thì cô chạy không thoát.

Chờ xem hắn thu thập cô như thế nào đây.Đã ra quyết định, sáng nay Lâm Ý Nhiên dậy thật sớm, vừa lui cui trong bếp, lại đi sửa soạn một hồi, 11h chính thức tập tễnh bước chân ra khỏi nhà.[Ký chủ xác định chỉ như thế này thì có thể thu phục được vị tổng tài bá đạo lớn nhất truyện?]- Hệ thống nghi ngờ.[Mọi thứ đều có thể dễ dàng nói chuyện thông qua đường bao tử.

Nghe câu này chưa?]- Lâm Ý Nhiên hất hàm.Nói thì nói cứng như vậy nhưng Lâm Ý Nhiên hoàn toàn ko có tự tin, chưa kể, cô còn ko chắc mình có cơ hội để gặp cái vị bá tổng kia nữa đây, cái thứ trên tay này chỉ là đạo cụ mang theo cho đỡ trống trải mà thôi, vạn nhất nếu có thể gặp được thì còn có cái để mượn hoa kính phật.

Thử hỏi một người đàn ông hoàng kim gia tài trăm tỷ, thứ quý giá gì trên đời mà chưa từng trải qua, cô thì lại nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền mua quà đắt đỏ cho hắn chứ.Thôi thì cứ của nhà trồng được vẫn là xài tốt nhất.Tòa nhà Tần thị uy nghi tráng lệ sừng sững dưới ánh mặt trời, ánh sáng phản chiếu trên những tấm kính khiến Lâm Ý Nhiên bị đau mắt.Hít một hơi, Lâm Ý Nhiên ưỡn ngực đi vào trong sảnh.Quầy lễ tân rộng lớn nằm ở trung tâm, chỗ cửa sổ kính sát đất bày biện một hàng ghế sofa êm ái, gần đó là quầy tự phục vụ nước, có trà túi lọc và cả cafe nữa.

Không hổ là công ty lớn, đến đại sảnh cũng sang trọng cao cấp hơn người.Lễ tân vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Ý Nhiên tiến vào, bên mỗi là một nụ cười khinh thường thấy rõ.Lâm Ý Nhiên tất nhiên cũng nhận ra, có hơi nhụt chí quay lưng lại hỏi nhỏ: [Này, sao cô ta nhìn tôi kỳ lạ thế nhỉ?][Hmmm, để tôi xem lại nào, nguyên chủ trước đây từng có thời gian đeo bám nam chính quá lố, đến mức rình mò trước cửa công ty, còn làm loạn ở đại sảnh đòi gặp mặt Tần Cảnh Sâm bằng được, cuối cùng bị cho vào blacklist, đuổi ra ngoài, còn bị cười nhạo một trận.

Đúng rồi, chính là ở đây.

Cũng chưa trôi qua lâu lắm, hiển nhiên là vẫn còn bị người ta ghi nhớ.]- Hệ thống thản nhiên tường thuật lại.[Trời ơi, sao tôi cứ bị nguyên chủ dẫm chân thế này, vậy thì làm sao có cơ hội gặp Tần Cảnh Sâm nữa chứ.]- Lâm Ý Nhiên ôm đầu muốn ngã quỵ.Hệ thống cũng cảm thấy đây là một ca vô cùng khó kể từ khi nó nhậm chức đến nay.

Bất kỳ tình tiết nào đều bị nguyên chủ cốt truyện phá hư, đến nó là hệ thống mà bây giờ cũng còn lung lay khi nhìn Lâm Ý Nhiên ủ rũ đứng đó.[Đã đến đây rồi, hay cứ thử một lần nữa đi, cùng lắm thì là bị người ta đuổi ra ngoài, chuyện này quá quen thuộc với nguyên chủ rồi, ko sợ mất mặt nữa!] Hệ thống động viên.Lâm Ý Nhiên nghĩ nghĩ lại xoay người thẳng lưng đi vào, đến trước quầy lễ tân, nở một nụ cười nhe 8 cái răng sáng bóng tiêu chuẩn, giọng mềm mại uyển chuyển: “Xin chào, tôi có thể gặp Tần tổng ko?”Nhân viên lễ tân thái độ chuyên nghiệp đúng mực đáp lại: “Xin chào, cô đây có hẹn trước với Tần tổng ko, nếu có vui lòng điền thông tin vào form này, chúng tôi sẽ báo lên phòng thư ký bên trên để xin lệnh.”Lâm Ý Nhiên đau khổ, tất nhiên là cô ko có hẹn trước rồi.“Uhm...tôi ko có hẹn trước, cảm phiền cô liên hệ báo với Tần tổng giúp tôi được ko?”- Lâm Ý Nhiên ngại ngùng nói.Lễ tân liếc mắt lên, nụ cười châm biếm, giọng nói vẫn vô cùng lịch sự: “Thành thật xin lỗi, nếu ko có hẹn trước thì cô không thể đi vào.”“Nếu ko gặp được Tần tổng, thì có thể cho tôi gặp trợ lý Hàn được ko? Tôi có chút chuyện.”- Lâm Ý Nhiên nằn nì.“Cô có hẹn trước ko? Nếu ko có hẹn trước thì ko được.” Lễ tân ko có nhiều kiên nhẫn, đã rút đi nụ cười trên mặt.“Vậy có thể cho tui xin số điện thoại của trợ lý Hàn được ko?”- Lâm Ý Nhiên cố gắng lần cuối cùng.“Này cô, chúng tôi ko có nhiều thời gian để tiếp loại người như cô, nếu đã ko có hẹn, vui lòng quay trở về cho.”- Lễ tân lạnh lùng nhấn phím nội bộ, hai bảo vệ từ đâu xuất hiện đi lại chỗ này.Lâm Ý Nhiên như dự đoán lần nữa bị quăng ra ngoài.Hình ảnh chật vật của cô được một số nhân viên và khách trong đại sảnh ghi lại.

Ngay lập tức video đã lan truyền khắp các bộ phận trong tòa cao ốc.Trợ lý Hàn cầm văn kiện đi vào bộ phận thư ký trên tầng cao.

Vì tính chất công việc, Tần Cảnh Sâm thành lập riêng một bộ phận thư ký và cấp quyền quản lý cho Hàn Duệ để có thể hỗ trợ anh ta các đầu tin tức hoặc báo cáo từ các bộ phận trong tập đoàn và các công ty chi nhánh.Lúc này văn phòng thư ký đang rất sôi nổi, mọi người tụ tập lại một bàn, vừa uống cafe vừa chỉ trò bàn tán về khung chat trong màn hình.

Hàn Duệ bình thường cũng là người vô cùng yên tĩnh, anh ta nhẹ nhàng đi lướt qua vào văn phòng riêng của mình để lấy văn kiện đưa lên cho Tần Cảnh Sâm.Ngoài ý muốn nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc trên màn hình.Hàn Duệ vội vàng dừng lại, tiến lại gần nhìn một lần nữa.“Đây là?”Nhân viên trong phòng giật mình, vội vàng tản ra, run rẩy nhìn Hàn Duệ.

Tuy anh ta ko ác liệt bằng Tần Cảnh Sâm nhưng đi theo ông chủ lớn hơn 5 năm, trên thân cũng nhuốm chút ít khí thế cường đại và thâm trầm.“Video này là thế nào đây?”- Hàn Duệ lạnh nhạt hỏi.“Đang ở dưới sảnh đấy ạ, Lâm Ý Nhiên lại tìm đến đòi gặp Tần tổng, thậm chí còn muốn xin số điện thoại của trợ lý Hàn, đã bị lễ tân gọi bảo vệ đuổi ra ngoài.” Một người trong nhóm họ nhanh chóng báo cáo, trong giọng nói còn nhiễm chút sự vui vẻ.Hàn Duệ nhíu mày, nhớ đến cái vị đang ở trên tầng cao kia đang sầm xì mấy ngày nay, vội vàng nhấn thang máy lao lên.Tần Cảnh Sâm đang vùi đầu kiểm tra các bảng kế hoạch của giám đốc bộ phận, không vui khi có người làm phiền, giọng nói có phần gắt gỏng: “Chuyện gì?”“Cô Lâm, Lâm Ý Nhiên đang ở dưới sảnh, muốn gặp Tần tổng?”- Hàn Duệ không dám chậm trễ.“Sao cơ, Lâm Ý Nhiên?”- Nghe thấy cái tên này, rốt cuộc Tần Cảnh Sâm cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Hàn Duệ.Hàn Duệ vội vàng mở màn hình theo dõi camera an ninh nội bộ trong tòa nhà, nhìn thấy rõ Lâm Ý Nhiên đang bị hai bảo an ép sát bên sườn đẩy ra ngoài.Mà mấy nhân viên lễ tân thì đứng khoanh tay ra chiều rất hài lòng.Còn mấy người giơ điện thoại quay phim lại.Tần Cảnh Sâm nhíu mày: “Cậu đi xuống xử lý đi.”Hàn Duệ chỉ chờ mỗi câu này, vội vàng nhấc điện thoại gọi một cuộc, cước bộ cũng ko dừng lại mà tiến thẳng về phía thang máy.Lâm Ý Nhiên bị người đẩy mạnh ra bên ngoài, thân hình chới với mãi mới lấy được thăng bằng, nhìn hai bảo an đứng khoanh tay làm mặt lanh trước cửa, nhìn cô như đề phòng ăn trộm, rốt cuộc cũng chán nản thở dài.[Biết ngay mà, làm sao có thể.][Không nghĩ bọn họ hạ thủ mà chẳng lưu tình chút nào.]- Hệ thống góp vui.[Tần Cảnh Sâm là người thế nào thì cấp dưới cũng như thế mà thôi.

Hôm nay đi công cốc rồi.] Lâm Ý Nhiên xoa cổ tay, tính quay người đi về.“Cô Lâm Ý Nhiên”Một giọng đàn ông vang lên.Ai mà lại gọi cả họ lẫn tên của cô vậy.Lâm Ý Nhiên nghiêng đầu nhìn lại, Hàn Duệ nhanh chân chạy đến cửa, gương mặt tươi cười thân thiện.Cô ko tin vào mắt mình, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt hỏi: “Anh...là gọi tôi à?”Hàn Duệ nhẹ nhàng đến gần: “May quá, cô Lâm vẫn chưa đi.”“À vâng, tôi cũng chuẩn bị đi rồi đây.” Lâm Ý Nhiên ngơ ngác.“Không phải cô Lâm đây đến tìm Tần tổng sao?”.

Hàn Duệ mỉm cười đưa tay mời.Lâm Ý Nhiên lại ngẩn người lần nữa: “Tôi...được đi vào à?”.“Tất nhiên, Tần tổng đang đợi cô trên văn phòng chủ tịch.”Lâm Ý Nhiên cứ thế bị Hàn Duệ đích thân đưa vào thang máy riêng của tổng giám đốc trước ánh mắt sững sờ của mọi người..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.