Tần Cảnh Sâm hôm qua uống rượu hơi nhiều, lại ở thư phòng làm việc đến nửa đêm, cho nên sáng nay hắn dậy trễ hơn so bình thường.Phòng khách trống trơn, phòng ăn chỉ có người giúp việc đang bày biện chén dĩa.Nhưng hình như hôm nay thiếu cái gì đó thì phải.“Người kia, cô ấy đâu rồi?”Quản gia Lễ cung kính: “Cô Lâm đã rời đi từ sáng sớm ạ.”“Đã đi từ sớm rồi à?”.
Hm, rõ ràng lo lắng làm ầm ỹ ảnh hưởng đến hắn, thế mà sau đó im hơi lặng tiếng chuồn đi rồi.
Đúng là nói dối quen miệng.Tần Cảnh Sâm ko lên tiếng, phòng ăn im ắng trở lại.Lâm Ý Nhiên sau biến cố đêm nọ, dứt khoát dọn vào ở chung với những người ở đoàn phim, mỗi lần quay xong là chui vào đoàn người trở về khách sạn gần đó, đề phòng hôm nào đó lại bị người ta bắt giữa đường.Thế nhưng một tháng nay trôi qua lại vô cùng êm đềm, đoàn phim bao gồm toàn những người dễ chịu vui vẻ, không khí làm việc vô cùng thoải mái.Sau ngày đầu tiên Hàn Duệ xuất hiện cùng xe cafe thì không còn xuất hiện, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Ý Nhiên lại càng thêm thương cảm, càng đối xử tốt với cô hơn.
Đúng thật là hào môn không dễ bước chân vào, người càng giàu có quyền lực thì lại càng cả thèm chóng chán.Chỉ có Lâm Ý Nhiên là ngơ ngác và cảm động mà không biết vì sao.Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Ý Nhiên đang học thuộc đoạn thoại cho phân cảnh ngày mai, nhìn qua thấy người gọi là Trần Hồng.Mỗi lần chị Hồng gọi điện thoại đến đều không phải tin xấu thì là chuyện động trời.“Ý Nhiên à, quay phim tốt ko em? Có ngoan ko? Mọi người trong đoàn phim không làm khó dễ gì chứ?”.
Giọng chị Hồng ngọt như đường.“Dạ, vẫn tốt, mọi người trong đoàn rất chiếu cố em, chị Hồng đừng lo.”.“Ừm, vậy là tốt rồi, chị báo cho em một tin vô cùng tốt nha.”.
Chị Hồng hào hứng.Lâm Ý Nhiên nghiêng đầu, chị Hồng hình như đây là lần đầu tiên gọi cho cô khoe có tin tốt lành, sao cô thấy rùng mình dữ vậy ta.“Chuyện tốt gì mà chị Hồng vui quá vậy?”.
Lâm Ý Nhiên dò hỏi.“Không nghĩ đến luôn, vậy mà em nhận được thư mời tham gia đêm hội Glamour tổ chức cuối tuần này đấy.”.“Đêm hội Glamour?”“Đúng vậy, bất ngờ chưa, chị ko nghĩ là tạp chí Glamour năm nay lại để mắt đến một diễn viên vô danh như em, họ mới gửi thư mời cho chị chiều nay, chị còn tưởng là nhầm địa chỉ nữa đó, nếu ko phải tên em hiện rõ ràng trong thư chị đã trả lại rồi.”“Nhưng em còn quay phim, với lại em có đi thảm đỏ bao giờ đâu, em lo là mình ko làm tốt chị à.”Giỡn hoài, 26 năm nay, thảm đỏ lớn nhất mà cô dụng tâm ăn mặc cùng trang điểm chắc là lễ cưới của con gái hiệu trưởng trường trung học mà cô làm giáo viên.
Cỡ như cái gì mà đêm hội Glamour kia, nhìn những người nổi tiếng xách váy tươi cười vẫy tay đi trên thảm đỏ đến khô răng cứng miệng đi, cô khẳng định là không kham nổi.“Em cứ nói với đạo diễn và nhà sản xuất một tiếng là được, sự kiện này là sự kiện lớn, khẳng định một số diễn viên trong đoàn cũng được mời tham gia.”.
Chị Hồng ra sức thuyết phục.“Nhưng mà em…”.“Không nhưng nhị gì hết, đây là cơ hội vô cùng tốt cho em tiến sâu vào giới giải trí, cứ nghe lời chị Hồng.”Lâm Ý Nhiên rầu rĩ nhìn điện thoại đã bị tắt, lo lắng làm sao có thể qua khỏi kiếp nạn này.[Đây cũng là một tình tiết trong truyện à?]- Cô hỏi hệ thống[Trong truyện đúng là có sự kiện này xảy ra, nhưng ký chủ ko được mời, cho nên chỉ có thể lấp ló bên ngoài, theo đuôi nam chính.]- Hệ thống thành thật trả lời.[Thế tại sao bây giờ ta lại được mời tham gia thế này.
Ta chưa đi thảm đỏ bao giờ, sao có thể ứng phó nổi với một loạt ống kính máy ảnh thế kia.]- Lâm Ý Nhiên than thở[Tình tiết thay đổi thế này, có thể có lợi cho ký chủ đấy, sự kiện này cả nam nữ chính đều tham gia, sẽ là cơ hội để kí chủ thể hiện.]Lâm Ý Nhiên nghĩ nghĩ, lại gật đầu: [Lâu quá rồi ko gặp nữ chính, cô ta giờ này chắc thuận buồm xuôi gió lắm.][Nữ chính làm người khá tốt, lại có hào quang nên dễ thu hút người khác phái, định sẵn là một đường thẳng tiến rồi.]- Hệ thống đồng tìnhVì suy nghĩ về sự kiện sắp tới, dĩ nhiên hôm sau Lâm Ý Nhiên đã bưng đôi mắt thâm quầng vì khó ngủ lên trường quay, thu hút được một cơ số người bước qua hỏi thăm.“Đêm qua ngủ ko ngon sao?”.
Phan Lộ Lộ cười hiền.“Dạ, chị Hồng có gọi điện thoại cho em, nói cuối tuần này trở về để chuẩn bị cho đêm hội Glamour gì đó.”.“Ồ, em cũng được mời tham gia à?”.
Cao Lãng ngồi kế bên đột nhiên chen vào.“Anh chị cũng tham gia chứ?”.
Lâm Ý Nhiên mắt sáng rỡ.Phan Lộ Lộ gật đầu rồi búng trán cô mắng yêu: “Hai anh chị đã tham gia sự kiện này được 3 năm rồi, chỉ vì chuyện đc mời tham gia đêm hội Glamour mà khiến em mất ngủ à?”“Aizzz, em chưa đi thảm đỏ lần nào, em sợ.”.
Lâm Ý Nhiên rụt vai, nằm bò ra bàn.“Đừng lo, cũng không khác khi em đứng trước máy quay đâu, chỉ là số lượng ống kính hướng về mình thì khá nhiều thôi.”.
Cao Lãng trấn an.“Em đã có trang phục dự kiến đi thảm đỏ chưa?”.
Phan Lộ Lộ tinh tế hỏi.“Em không biết, để lát em hỏi chị Hồng xem bên đó chuẩn bị như thế nào, chứ em là em ko có rồi?”.
Lâm Ý Nhiên lại ôm đầu gục mặt.Phan Lộ Lộ và Cao Lãng hiển nhiên là hiểu rõ, tầng lớp diễn viên vô danh như Lâm Ý Nhiên, không có xuất thân danh giá, không có chống lưng, không có tiếng tăm, hẳn việc chuẩn bị trang phục là điều khó khăn nhất, một bộ đầm dạ hội hàng thiết kế giới hạn của nhãn hàng nội địa đã phải mấy trăm vạn, chứ đừng nói đến hàng Haute Couture, đương nhiên những diễn viên chưa thành danh sao có nổi số tiền lớn như vậy để chi trả, còn muốn mượn trang phục để mặc ư, lại càng không có cửa để liên hệ.Huống chi, có vẻ Lâm Ý Nhiên đã bị người ta bỏ rơi rồi, cả tháng nay không thấy bóng dáng người bên Tần thị đả động đến.Trần Hồng ở bên này cũng chạy đôn chạy đáo, đêm hội quy tụ gần như toàn bộ người nổi tiếng trong giới giải trí của Minh Thành, chưa tính khách mời nước ngoài, cho nên các nhãn hiệu thời trang cũng stylist đều bận bù đầu bù cổ để lên concept trang phục, không còn ai rảnh rỗi để hỗ trợ cho một diễn viên vô danh như Lâm Ý Nhiên, mà Trần Hồng cũng ko nghĩ tới thế mà mới ra mắt được mấy tháng, chưa có tác phẩm hay vai diễn nổi bật, Lâm Ý Nhiên lại nhận được thiệp mời của Ban Tổ Chức, chính vì thế trong khoảng thời gian mấy ngày ít ỏi này không kịp chuẩn bị cái gì.Lâm Ý Nhiên mệt mỏi nhoài người ra ghế, mở điện thoại quẹt vài cái.Toàn bộ kênh truyền thông và trang mạng xã hội đều đồng loạt đưa tin về đêm hội Glamour cuối tuần này, một số bài viết của blogger còn rất tận tâm khi liệt kê danh sách những người tham gia sự kiện để phục vụ fans hâm mộ.Quả nhiên, có tên của Triệu Vy Vân.Bộ phim Rồng bay phượng múa kia quả là bước đệm tốt, dàn diễn viên chính tỏng phim coi như một bước lên mây, nhận được sự yêu thích vô cùng của khán giả.Mà Triệu Vy Vân kia đích thật sắc có sắc, tài có tài, lại đảm đương vai nữ thứ chính bên ngoài mềm mại bên trong cương liệt, rất được lòng người xem.Nghĩ đến cô lại sắp sửa thêm một lần mất mặt vì làm trò lố trước mọi người.Không biết xong việc rồi chị Hồng có chém cô thành nghìn mảnh ko nữa.“Chị Hồng, để em gọi điện thoại thử cho chị Lộ Lộ xem sao?" Lâm Ý Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói với Trần Hồng.Trước mắt nên giải quyết vụ lễ phục này cho xong đã rồi tính gì thì tính.Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, vì đêm hội này cả đạo diễn Chung Thịnh cùng nhà sản xuất và hai diễn viên chính chưa tính Lâm Ý Nhiên sẽ tham gia nên đoàn phim quyết định trở về Minh Thành nghỉ ngơi mấy ngày nay để mọi người dành thời gian chuẩn bị cho sự kiện lớn.“Ý Nhiên à, gọi chị có gì ko?”.
Phan Lộ Lộ thân thiết hỏi thăm.“Lộ Lộ, ngại quá, em phải làm phiền chị một phen rồi.”.
Lâm Ý Nhiên gượng gạo cười hai tiếng.“Vẫn chưa tìm được lễ phục sao?”.
Phan Lộ Lộ tinh ý nói ra.“Dạ.”.
Lâm Ý Nhiên ngượng ngùng.“Thời điểm này đúng là rất khó để liên hệ thiết kế trang phục cho em, còn nếu là trang phục có sẵn e là cũng không còn.”Phan Lộ Lộ hơi thở dài, cô gái nhỏ chân ướt chân ráo mới vào nghề như thế này mà kim chủ của mình cũng ko chịu giúp đỡ, thực sự đúng là bị bỏ rồi.“Thế này vậy, chị có quen với một cửa tiệm áo cưới do mấy năm trước do làm người mẫu cho họ, chị sẽ nhờ bên họ hỗ trợ cho em bộ váy và gửi qua cho em mặc thử xem được không nhé?”Thế thì còn gì bằng, cô cũng ko quan trọng lắm, chủ yếu làm sao để có thể bước vào hội trường của sự kiện là được, thế là Lâm Ý Nhiên vui vẻ vâng dạ trong điện thoại.Tốc độ làm việc của Phan Lộ Lộ rất nhanh, hai tiếng sau Lâm Ý Nhiên đã nhận được đồ.Tuy nhiên đó là một kiểu váy công chúa khá cổ điển, thiết kế cúp ngực đính đá bên trên, để lộ nửa bầu ngực và bờ vai trần, kết hợp với ống tay phồng công chúa, phía dưới thêu hoa xòe rộng, lại còn màu tím mơ màng khá là diêm dúa, không được đơn giản hiện đại như bây giờ, cứ như là trang phục cosplay của một nhân vật thần thoại cổ tích nào đó, rất khó để phối hợp phụ kiện và trang điểm làm tóc.Phần lễ phục coi như đã giải quyết xong, Lâm Ý Nhiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Nhã, nhờ cô ấy hỗ trợ phần trang điểm và tóc tai, tiện thể chụp hình lại bộ váy để Tô Nhã nắm.Mọi thứ cứ như thế mà qua loa đại khái cho xong.
Giờ chỉ còn chờ đến cuối tuần mà thôi.Tần Cảnh Sâm vẫn chìm đắm trong những cuộc họp bất tận, nhưng mấy ngày nay, mấy giám đốc bộ phận cũng như dàn trợ lý thư ký của hắn lại phát hiện ra một điều kỳ lạ mới mẻ.
Ấy vậy mà Tần đại tổng tài nhà họ từ lúc nào có thói quen nhìn vào điện thoại liên tục.
Kể cả khi bọn họ đứng ở trên thuyết trình nước bọt tung tóe, mặt đỏ như gà chọi thể hiện nhiệt huyết và bày tỏ lòng ngưỡng mộ với tốc độ tăng trưởng và doanh thu vượt cấp mấy nghìn tỷ của thời gian qua, ông chủ lớn của bọn họ vẫn hờ hững chống cằm, mắt liếc về phía điện thoại, chốc chốc lại cầm lên mở giao diện màn hình rồi đặt xuống.Thế là thế nào nhỉ? Trước giờ Tần tổng đâu có thói quen nghịch điện thoại đâu nhỉ, mà lại còn trong lúc họp hội nghị cấp cao thế này.Nghĩ là thế những không ai trong bọn họ dám nói ra, chỉ ngồi nghiêm chỉnh chăm chú quan sát vẻ mặt của đại boss, mong ngóng nhìn ra được chút vui buồn.“Cậu đã thông báo với bên đó chưa?”.
Tần Cảnh Sâm cầm điện thoại lên, nhíu mày.“Đã phân phó người làm hết thảy rồi ạ.”.
Hàn Duệ hơi lo lắng, nhìn về phía ông chủ của mình.
Có khi nào mệnh lệnh của Tần tổng mà anh ta không dám thực hiện đâu.Nghe Hàn Duệ nói vậy, Tần Cảnh Sâm thả điện thoại xuống bàn, day day mi tâm nghĩ thầm.
Đã gần một tuần, vậy mà điện thoại hắn không hề vang lên một tiếng.
Ngày mai là ngày cuối cùng để chuẩn bị, nếu bên đó đã nhận được thư mời, ắt hẳn người ấy phải ngay lập tức liên hệ với hắn chứ.Lần đầu tiên Tần Cảnh Sâm không thể nắm bắt được tâm tư của một người, chuyện này làm lòng hắn ngứa ngày, cảm giác giống như bị móng vuốt của một con mèo nhỏ đang thập thò, thỉnh thoảng xòe ra khều nhẹ hắn một cái rồi chạy biến mất.“Còn bên cậu? Mấy hôm nay có ai liên hệ ko?”.“Dạ…không…không có ai…”.
Hàn Duệ cúi đầu, trong lòng cũng tự cảm thấy bất lực, ông chủ nhà hắn người ta còn chướng mắt không thèm liên lạc, anh ta tính là cái gì.Tần Cảnh Sâm nghi ngờ, có phải dạo gần đây hắn thể hiện thái độ có hơi lạnh nhạt khiến cô sợ hãi quá rồi hay không? Cô ấy sao có thể nhát gan đến vậy chứ? Thật ra hắn chỉ muốn dọa cô một chút để cô biết đường thu liễm lại, người thông minh chút thì sẽ nhìn ra vấn đề mà chạy đến lấy lòng hắn, cầu xin thêm một cơ hội để thể hiện, không phải người bình thường sẽ như thế sao?.