Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 51



Xin chào mọi người đã đến với nhật ký của Tần Khải Thiên.Tớ là Tần Khải Thiên, năm nay 6 tuổi, tên ở nhà là Hạt Đậu Nhỏ, mẹ tớ nói là khi phát hiện tớ nằm trong bụng mẹ, bố tớ đã chê tớ nhỏ xíu như hạt đậu đen ý, cho nên mẹ tớ quyết định gọi tớ là Hạt Đậu Nhỏ.À quên mất, tớ chưa nói qua nhỉ, mẹ tớ tên là Lâm Ý Nhiên, là bảo bối trong nhà.

Còn bố tớ là Tần Cảnh Sâm.Tớ chẳng biết bố tớ làm gì, chỉ nghe mọi người nói ông ấy rất nhiều tiền, đi ra đi vô lúc nào cũng có một nhóm mấy chú mặc đồ đen đi theo, trông đến oách xà lách.

Lâu lâu còn thấy họ cúi đầu ra vẻ cam chịu lắm mỗi khi bố tớ nổi giận đùng đùng.Mỗi lần như thế, chú Hàn lại lén nháy mắt với tớ, ý là kêu mẹ tớ về để dỗ bố tớ ý.Nhưng ko phải lần nào cũng may mắn như thế, vả lại, đa phần sự tức giận của bố tớ là đến từ mẹ tớ cơ.Mọi người có tò mò về mẹ tớ ko?Để tớ kể cho nghe nhé.Mẹ tớ là người mạnh nhất trên đời này.

Tớ cảm giác mẹ còn khỏe hơn bố nữa cơ.Không tin tớ sẽ dẫn mọi người đến gặp mẹ tớ một lần cho mà xem.Mẹ tớ chỉ có một khuyết điểm duy nhất là ko giàu có và nhiều tiền như bố tớ thôi.

Nhưng ko sao cả, bố nói mẹ là bảo bối của bố, tất cả những thứ trên đời này mà bố có được đều là của mẹ hết.

Cho nên suy ra mẹ tớ còn trên cả bố cơ.Nhưng mẹ thì ko nghĩ thế, mỗi ngày mẹ vẫn đi làm đều đặn, cũng ko khoa trương như bố đâu.Mẹ mở một trung tâm đào tạo tài năng trẻ với chú Trình Tranh, mẹ nói là nghề nào cũng là nghề cả, mẹ muốn tạo ra một nơi có thể giúp đỡ những thanh thiếu niên có đam mê với nghề diễn viên đóng thế cảnh hành động.Tớ rất thích đến nơi làm việc của mẹ.

Mỗi lần như thế tớ đều có thể thấy được phong thái vô cùng oai phong của mẹ tớ.Mẹ tớ sẽ đu trên những sợi dây cáp nhảy từ trên bục cao xuống như chim ưng đang sải cánh ý, mẹ còn có thể một lúc quật ngã 3-4 chú trong trung tâm nữa, mỗi lần như vậy mấy chú lại đập tay la làng xin tha.Một điều khiến tớ thích đi làm chung với mẹ hơn là lên công ty của bố là vì chú Trình Tranh sẽ tập võ cho tớ.

Tớ muốn trở lên cao lớn và mạnh mẽ để bảo vệ cho mẹ và cả Tiểu Ba ở trên lớp nữa.Tớ ko tin ông bố thối nhà mình đâu, bố chỉ toàn bắt nạt mẹ thôi.

Có mấy lần tớ phát hiện ra mẹ bị bố đè trên sofa, ông ấy còn muốn ăn thịt mẹ nữa cơ, khiến mẹ la oai oái.

Tớ giận lắm nhưng ko làm gì được cả, chỉ có thể để cho ông Lễ và bà Lư ôm lên lầu thôi.Dạo gần đây tớ hay bắt gặp vẻ suy tư của chú Trình Tranh lắm, có vẻ chú có chuyện gì đó, mỗi lần chú ấy tập võ cho tớ, lại đứng trầm tư dữ lắm, lâu lâu lại vò đầu đau khổ ghê gớm.Sau đó chú Trình Tranh biến mất, thay vào đó là cô Phan Lộ Lộ liên tục đến trung tâm.

Lúc thì lôi kéo mẹ đi shopping điên cuồng, khi thì lại nằm dài trong văn phòng khóc lóc than thở gì đó.Tớ đã hỏi thăm mẹ nhưng mẹ chỉ nói: “Chuyện người lớn, con nít ko nên nghe.”Rồi quăng tớ cho chú Tống Triết, La Hầu và chú Chuột.Cho nên tớ chẳng biết hai người đó có chuyện gì nữa.Chú Trình Tranh biến mất đến ngày thứ 3 rồi, tớ bắt đầu cảm thấy lo lắng, nên quyết định gọi điện thoại cho bố xin ý kiến.Bố tớ nghe xong, ông ấy chẳng những ko cho tớ lời khuyên nào, còn chửi một trận trong điện thoại, nói y như mẹ, con nít ko được xen vào chuyện người lớn.Nhưng rõ ràng đêm hôm trước tớ đứng ngoài cửa, nhìn thấy bố nằm đè lên người mẹ trên giường, liên tục gặm cắn mặt của mẹ, còn rủ rỉ rù rì to nhỏ với nhau: “Hai người họ đã là người trưởng thành, em lo làm cái gì? Bây giờ quan trọng nhất là chuyên tâm với việc sắp làm đi.”Sau đó thì bà Lư đi đến bế tớ đi ngủ, tớ chỉ kịp nghe thấy tiếng mẹ rên ư ử, tay đánh vào lưng bố tớ nhưng vô dụng.Haizzz, đêm nào bố cũng bắt nạt mẹ như thế, tớ là con trai bảo bối của mẹ, lòng đau xót vô cùng.Nhưng ông ấy là bố tớ đấy, tớ lại ko làm gì được ông ấy cả.Một tuần trôi qua, chú Trình Tranh đã trở về rồi.Chú vừa đến trung tâm là cô Phan Lộ Lộ cũng hộc tốc chạy tới.Tớ thấy hình như cô ấy khóc, mắt cô ấy đỏ hoe à.Cô nhìn chú Trình Tranh, có vẻ tức giận lắm, cô còn chửi mắng nữa: “Có giỏi thì anh trốn hết cả đời đi, đừng xuất hiện nữa.”Vừa chửi mắng vừa ném túi xách vào người chú Trình Tranh.Mà chú ấy thì chỉ lẳng lặng chịu trận, cuối cùng cầm lấy túi xách cho cô Lộ Lộ, nói xin lỗi rồi hai người ôm nhau một trận.Lúc này thì mẹ tớ đã bịt mắt lôi tớ vào văn phòng rồi.

Không biết sau đó hai người đó có làm lành hay ko nữa.Rất nhanh tớ đã biết được kết quả rồi, khi hai người đó nắm tay nhau ghé thăm mẹ tớ bên biệt thự.Cô Phan Lộ Lộ có vẻ niềm nở và thân thiện khi nhìn thấy bố tớ chỉ có chú Trình Tranh vẫn mặt lạnh như tiền, nghe bảo chú ấy với bố tớ có vài chuyện trong quá khứ vẫn chưa giảng hòa với nhau.Người lớn chán ghê, thù dai thật, tớ với Tiểu Béo trong lớp ngày nào mà chả đánh nhau, nhưng đánh xong lại làm huề ngay ý mà.Hóa ra cô Lộ Lộ đến đầy để mời tớ làm hoa đồng trong đám cưới của cô ấy.Cô ấy và chú Trình Tranh sẽ kết hôn với nhau.Cô ấy còn nói nếu sinh con gái sẽ đưa đến nhà chơi với tớ.

Nghe có vẻ vui lắm đây.Tối hôm đó mẹ nằm trong lòng ba, ôm tớ ngồi trên đùi, mẹ nói: “Cuối cùng chị Lộ Lộ cũng tu thành chính quả rồi!”Bố tớ xì một tiếng: “Phụ nữ theo đuổi đàn ông như cách một tầng sa, như vậy vẫn còn chậm lắm!”Mẹ tớ đánh vào đùi ba tớ bùm bụp: “Chị ấy lớn hơn Trình Tranh, cho nên ít nhiều trong lòng cũng có chướng ngại, thêm nữa anh ấy trước giờ đối xử với ai cũng rất thân thiện, khiến chị ấy ko đủ tự tin.”“Đúng vậy, nhất là với em, phải ko?”.

Tớ thấy bố tớ lườm mẹ tớ cháy cả mặt.“Sao anh cứ ghen tuông vô cớ thế nhỉ, Trình Tranh với em chỉ là đồng nghiệp, mối quan hệ vô cùng thuần khiết.”“Anh vẫn chưa quên ngày đó em bỏ anh đi mấy tháng trời, lúc đó là em ở bên hắn ta đúng ko?”“Không nói chuyện này nữa, dù sao hai người họ sẽ kết hôn, mọi chuyện đã qua rồi.” Mẹ ngồi dậy, ôm lấy vai ba dỗ dành.“Ừa bỏ qua chuyện của họ đi, tính chuyện của mình.” Ba tớ lại lộ ra vẻ mặt xấu xa âm hiểm rồi.Tớ có cảm giác chẳng lành chút nào.Ngay lập tức, bố tớ bế bổng mẹ lên, tà ác nói với mẹ: “Lộ Lộ đã có thai rồi, chúng ta ko thể thua được, anh cũng muốn có con gái.”Nói xong bố ôm mẹ lên lầu, quăng vào phòng ngủ, để tớ cho bà Lư và ông Lễ ôm đi.Mấy tháng sau, mẹ thông báo mẹ có em bé lần nữa.

Bố tớ ngồi bên mặt, vẻ mặt khoe khoang thiếu đòn, hất hàm kiêu ngạo nhìn chú Hàn và chú Trình Tranh, ra vẻ năng lực của mình vô cùng tốt.Hai chú ấy nhìn nhau thở dài, loại người như thế này thì ko nên so đo làm chi.Mùa xuân năm sau, mẹ tớ đã tặng cho tớ một em gái xinh xắn tròn ủm như búp bê vậy.

Bé có đôi mắt to màu nâu và mái tóc xoăn mềm như bông.Cô Lộ Lộ cũng sinh em gái trắng trẻo xinh xắn, khi cười lên có núm đồng tiền trông đáng yêu cực.Biệt thự nhà tớ trở thành nơi trông trẻ rồi.Bố tớ chuyển hẳn công việc về nhà làm để trông hai em cho mẹ tớ đi làm.Tớ thấy mẹ tớ ôm bố tớ nói: “Thiệt thòi cho anh rồi!”Bố tớ cười tươi như hoa, hôn lên trán mẹ tớ: “Đời này có em và con, anh rất hạnh phúc, ko thiệt thòi.”Tớ biết mà, bố tớ bên ngoài lạnh lùng nghiêm nghị vậy thôi chứ với mẹ thì miệng ngọt như đường ý.Tớ cũng cảm thấy đời này có bố mẹ, em gái, nhà cô Lộ Lộ và chú Trình Tranh, cùng các cô chú và các bạn trên trung tâm và lớp học là hạnh phúc nhất trần đời rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.