Tiếng người xa xa từ từ đến gần, tập thể đã quay lại.
Lục Chẩn nhẹ nhàng bỏ chiếc lá rụng vào túi áo, đứng dậy, kéo Sở Ân lên.
"Đi nào."
Khu vườn bí mật chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, anh tham lam trộm thêm vài tiếng đồng hồ, đã chống đỡ anh đi nốt đoạn đường phía trước.
Sở Ân phủi đất trên mông, sau đó ngước mắt nhìn Lục Chẩn.
Bầu không khí xung quanh bay bổng không thể tin được, dưới ánh sáng ngày càng lờ mờ, vẻ mặt Lục Chẩn dịu dàng.
"Bên ngoài không có người xấu, đừng sợ."
Thuộc hạ của anh biết nên làm gì.
Nếu hai người đã va chạm trực diện thì bắt đầu từ hôm nay, bộ mặt giả dối lung lay sắp đổ cuối cùng cũng bị xé rách, hết thảy đều sẽ thay đổi.
Tim Sở Ân chợt nảy lên một cái, giọng điệu của Lục Chẩn khiến cô ý thức được...!Anh thực sự đến để bảo vệ mình.
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Chẩn: "Gần đây theo sau tôi...!cũng là người của cậu sao?"
Sở Ân ít khi ra khỏi trường học, vậy nên chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhận ra, nhưng cô biết rõ rằng nguồn sức mạnh này tồn tại.
Ban đầu cô cũng nghi ngờ không biết là nhìn lén hay theo dõi, nhưng một khoảng thời gian trở lại đây, Sở Ân cũng không cảm nhận được ánh mắt khó chịu.
Đối phương hiển nhiên rất chuyên nghiệp, chưa từng ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cũng chưa từng có bất kỳ hành vi nào không thích đáng, giống như hôm cô ra ngoài mua giày, vẫn luôn lặng lẽ hộ tống.
Lục Chẩn sai người...!bảo vệ cô?
Tại sao?
Anh biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm? Nguy hiểm từ đâu đến?
Cô là một học sinh trung học yên phận, bình thường, nếu có tiện tay trị người khác thì cũng đều là thần không biết, quỷ không hay—— ai sẽ có loại quan hệ này với cô chứ?
Sở Ân vốn cho rằng nguy hiểm lớn nhất trên thế giới này là người trước mắt, nhưng bây giờ mới nhận ra, có lẽ là...!không phải vậy.
Lục Chẩn cụp mắt, nhìn cô không lên tiếng.
Sở Ân thử dò hỏi: "Lục Chẩn, cậu có biết người tới bắt tôi hôm nay là ai không?"
Lục Chẩn không trả lời, song ánh mắt lại dán chặt vào cô—— chiếc hộp nhỏ chứa sự thật, cô đã tự mò tới nắp hộp, nhưng Lục Chẩn không thể mở ra giúp cô.
Ánh mắt thiếu niên đối diện sâu thẳm, mắt Sở Ân đụng phải, lại cảm nhận được một chút cảm giác quen thuộc.
Theo loại ánh mắt quen thuộc, cô bỗng nhớ lại chuyện ở kiếp trước.
Kiếp trước cô đã từng trải qua loại nguy hiểm này ư?
...Rõ ràng buổi tối nguy hiểm nhất chính là lần bị Lục Chẩn đưa đi, từ đó về sau buộc phải ở bên Lục Chẩn cho đến chết.
Lông mày Sở Ân nhíu lại, nhắm mắt hồi tưởng những chi tiết nhỏ.
Lục Chẩn không hề hỏi, cũng không làm phiền, chỉ vươn tay giúp cô xua đuổi sâu nhỏ bay đến.
Đột nhiên, Sở Ân mở mắt ra——
Cô nhớ, ngày đó của kiếp trước, cô từng gặp hai nhóm người muốn đưa cô đi.
Lần đầu tiên khiến cô chạy trốn, lần thứ hai mới bị Lục Chẩn bắt được.
Cô vốn cho rằng là do thuộc hạ làm không tốt nên Lục Chẩn mới đích thân ra mặt, nhưng bây giờ cô bỗng nhận ra một khả năng khác...!Nếu như nhóm người đầu tiên không phải người của Lục Chẩn, vậy cô đã đối mặt với thứ gì?
Sở Ân hơi đau đầu, mi tâm nhíu càng lúc càng chặt.
Một loại cảm giác mơ hồ tựa như đã bó sót chi tiết nhỏ quan trọng nào đó dồn lên đại não, cô gần như muốn gõ vào sọ não mình mấy phát.
Lục Chẩn giơ tay, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, xoa nắn huyệt thái dương cô: "Đừng nóng vội."
Sở Ân chợt duỗi tay nắm chặt lấy tay Lục Chẩn.
Ngón tay Lục Chẩn lập tức run lên.
Lòng bàn tay tinh tế của cô dán vào cổ tay anh, Lục Chẩn vô thức nín thở: "Cậu..."
"Lục Chẩn."
Cô vừa gọi tên anh, giọng Lục Chẩn cũng trở nên căng thẳng: "...Tôi đây."
Sở Ân nhấp môi, nhưng lại không biết nói thế nào.
Đáy lòng cô dâng lên một nỗi sốt ruột, thậm chí trong nháy mắt cô còn mong người trước mắt chính là Lục Chẩn kiếp trước, như vậy thì cô sẽ có thể hỏi cho ra lẽ mọi ẩn tình mà không cần kiêng dè, yêu và ghét, tất cả đều rõ ràng.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nhụt chí sụp vai xuống, buông tay ra rồi xoay người: "Đi thôi."
Không sao, cô vẫn có thể tìm trong kịch bản.
"...Ừm." Lục Chẩn nói.
Lục Chẩn đi cùng cô cho đến khi ra khỏi rừng hoang thì dừng lại.
Sở Ân đi xa hơn một đoạn mới phát hiện đằng sau không có ai, cô quay người lại: "Cậu làm gì vậy?"
Lục Chẩn mỉm cười nhìn cô: "Tôi không thể đi cùng cậu ra ngoài."
Anh vốn dĩ lẻn đến đây.
Nếu có thể, anh vẫn muốn tách cô ra khỏi vòng xoáy này.
Cầm "đặc quyền" của mình cô, sống sung sướng tự do ở ngoài quy tắc, không cần bị giày vò bởi những quy tắc mà cuối cùng phải mất sớm.
Cô không nên là "Ánh trăng"
Cô là mặt trời bất tử trong sinh mệnh anh.
Sở Ân hơi giật mình.
Cô phảng phất nghe thấy tiếng hô của giáo viên chủ nhiệm bên ngoài cánh rừng, yêu cầu học sinh kiểm kê xung quanh mình xem có thiếu ai hay kh&oocirc;ng.
Chẳng được bao lâu, giọng nói to như cái loa của Tống Triệu Lâm vang lên, đang rống tên cô.
Sở Ân không thể không đi.
Lục Chẩn đứng dưới tàng cây cách đó vài mét, trên tay vẫn quấn chiếc khăn lụa của cô, mỉm cười vẫy tay: "Bảo vệ mình cho tốt, sau đó...!chờ tôi."
Lần này anh đã chuẩn bị kỹ càng.
Tất cả sẽ nhanh thôi.
Sở Ân vân vê đầu ngón tay, tiếp đó đè mọi nghi hoặc xuống, xoay người rời đi.
Trong phút chốc ra khỏi cánh rừng, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Thiếu niên phía xa nở nụ cười với cô, rồi xoay người biến mất giữa rừng cây.
Một giây đó, cảm giác như anh sắp phải làm một điều gì đó lớn lao.
...
"Cô ơi! Không thấy Sở Ân!"
Tống Triệu Lâm cuống cuồng hô to, những người xung quanh cũng hoảng sợ theo.
"Làm sao bây giờ! Cứu mạng—— á!!"
Tiếng cuối cùng biến thành một tiếng thét thảm thiết, cậu vừa bị ai đó cho một chưởng từ đằng sau.
"Khóc tang cái gì? Tôi ở đây."
Tống Triệu Lâm vội vã quay người lại, vẻ mặt vui mừng kêu vang: "Bà cô của tôi ơi! Chị vừa dọa chết chúng tôi đấy, chị đã đi đâu vậy hả?"
Sở Ân chỉ cái đình nhỏ phía xa: "Làm bài."
Tống Triệu Lâm xoa đầu: "Ể? Sao vừa nãy không thấy chị nhỉ??"
Sở Ân lừa cậu, không giải thích.
Mắt Sở Ân lướt qua gian hàng rong không chút dấu vết, bà lão bán nước đã không còn ở đây, thì ra là đặc biệt tới vây cô.
Sở Ân không nói ra chuyện mình suýt nữa bị bắt đi.
Các bạn học lại xôn xao cảm thán.
"Đm, chị Ân không hổ là chị Ân của tôi, ở nơi thế này cũng học được!"
"Tinh thần cuối cấp nó phải thế chứ!"
Sở Ân:...từ chối thì bất kính mà nhận lấy thì thấy hổ thẹn quá.
Sợ bóng sợ gió một hồi, trong lớp không thiếu ai, giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng thầm thở phào, tiếp đó dẫn cả đoàn xuống núi.
Tống Triệu Lâm tới gần nói rất nhiều về phong cảnh trên núi ban nãy bọn họ nhìn thấy, nhưng Sở Ân vẫn luôn hơi thất thần.
"—— À đúng rồi, trước đó em đã nhìn thấy một người giống anh Chẩn!" Tống Triệu Lâm nói: "Nhưng chắc chắn là em nhìn nhầm, hai ngày trước anh Chẩn đã đi quan sát thực tế ở tỉnh khác thì làm sao có thể đến leo núi được chứ ha ha ha."
Chân mày Sở Ân khẽ nhướng.
Tuyên bố với bên ngoài là đi khảo sát thực tế, tới đây rồi cũng không xuất hiện trước mặt người khác, Lục Chẩn đang cố ý đề phòng ai.
Tống Triệu Lâm ngây thơ nói: "Nhưng mà em vẫn rất hâm mộ người qua đường kia, mặc sức lớn lên cũng có thể giống anh Chẩn—— tại sao em không lớn lên được như thế!"
Sở Ân: "..."
Những việc thường ngày của lớp 12 vẫn tiếp diễn, nhưng giữa các nhà quyền thế, vũ bão đang ào ạt kéo đến[1].
[1] Phép ẩn dụ hình dung về một cái gì đó thay đổi/phát triển một cách nhanh chóng, mạnh mẽ
Lục Chẩn bộc lộ tài năng trong giới kinh doanh, anh luôn được giới truyền thông đưa tin.
Trong lúc học, Sở Ân thường xuyên thấy tin tức của Lục Chẩn—— Dự án khai phá mang lại lợi nhuận kếch xù, kinh doanh công ty nhỏ tăng giá trị thị trường lên mấy lần, đã được tôn sùng là quý nhân mới trong giới kinh doanh.
Trâu bò ghê gớm.
Ngày đó thiếu niên xoay người rời đi, quả thật là đi đại sát tứ phương.
Nhưng Sở Ân không tránh được nghi ngờ, Lục Chẩn 17 tuổi đã có năng lực nghiệp vụ mạnh như vậy ư? Nếu nhìn theo cách này, Lục Chẩn hẳn là không đến mức không giữ được gia sản đâu nhỉ.
Tuy trong kịch bản không xem được nhiều chi tiết nhỏ hơn nhưng với một vài câu đơn giản, Sở Ân cũng có thể mường tượng ra được tình cảnh bốn bề đốt khói báo động.
Dù sao kiếp trước lúc ở cạnh anh, Lục Chẩn cũng đi tới như vậy.
Cuộc sống học tập của Oái Văn vẫn bình lặng như nước.
Cuộc bình chọn hoa khôi và nam vương học đường mới lại bắt đầu.
Tống Triệu Lâm nói: "Chị Ân, không thì năm nay thế này đi, chị làm nam vương học đường, em bảo vệ vương miện hoa khôi học đường, chị thấy có thích hợp không?"
Sở Ân: "..."
Vì Lục Chẩn đã lâu không đến trường nên học sinh mới nhập học hoàn toàn chưa từng thấy nam vương trong lời đồn này bao giờ.
Lúc bỏ phiếu, dưới sự xúi giục của đám học sinh lớp 11, cuối cùng đã bầu chọn ra một người.
Sau khi công bố kết quả, Sở Ân vinh hạnh được ẵm về danh hiệu hoa khôi kiêm nam vương học đường.
Truyện Khoa Huyễn
Cũng hạn hán lời hết sức.
Năm ngoái, vì không chịu làm hoa khôi học đường nên cô thậm chí đã gán danh hiệu này cho Tống Triệu Lâm, không ngờ năm nay lại trực tiếp đè đầu cả hai thứ.
Nhưng hôm nay không giống ngày xưa, bây giờ cô có ẵm thêm mười cái danh hiệu nữa cũng không có gì đáng sợ.
Đã không còn ai dám tìm cô làm phiền nữa rồi.
Lớp 12 học tập rất nhàm chán, ngày nào Sở Ân cũng ở trong trường học, phương pháp tự điều hòa chính là đọc kịch bản.
Sự kiện bắt người ngày đó chưa từng xảy ra dẫn đến việc cô không thể tóm chặt được sợi dây kia.
Nhưng cũng vì siêng đọc kịch bản mà cô phát hiện ra lão già biến thái Lục Lân Uyên này vẫn còn hoạt động mạnh.
Ha ha ha, cây búa lớn của cô sẵn sàng khởi động bất cứ lúc nào.
Ngoài ra, cuộc sống dường như vô cùng yên bình.
Nhưng...!biến thường hay xảy ra vào những ngày yên bình.
Không lâu sau, khi mùa đông đến, người nắm quyền Lục thị là ông cụ Lục đột nhiên lâm bệnh nặng.
Đây tựa như một loại tín hiệu nào đó.
Kể từ khi đấy, nhà họ Lục chính thức đối mặt với một cuộc bàn giao, bắt đầu cải tổ quyền lực.
...
Lục Lân Uyên đi ra khỏi tầng hầm, chậm rãi đeo găng tay da vào.
Vừa kiểm tra một lô hàng, chất lượng không tệ.
Đầu đạn tốt, đường kính cũng tuyệt vời, Lục Lân Uyên rất hài lòng.
Bây giờ không bằng trước đây, những việc này đều phải giấu kỹ, khối lượng cũng nhỏ hơn trước rất nhiều.
Cũng may người gã muốn đối phó vẫn còn nhỏ.
Người thân tín đi từ bên cạnh sang, ghé sát vào tai Lục Lân Uyên: "Hơn ba giờ xế chiều hôm nay, ông cụ tỉnh lại một lần."
Lục Lân Uyên hừ cười một tiếng: "Lão vẫn có thể cầm cự được."
Tranh thủ thời gian chết đi cho nước nó trong, đỡ phải thấy cảnh người nhà giết hại lẫn nhau, tới khi đó còn không phải sẽ tức chết à?
"A Chẩn thì sao?" Lục Lân Uyên hỏi.
"...Ông cụ tỉnh lại gọi luật sư, thiếu gia và luật sư nói chuyện rất lâu, phần lớn là vấn đề quyền thừa kế."
Sắc mặt Lục Lân Uyên lập tức tối sầm xuống.
Thậm chí áp lực Lục Chẩn gây ra cho gã còn lớn hơn anh trai năm đó đã gây ra.
Gã nhẹ giọng, có loại cảm giác u ám giống như động vật máu lạnh, hỏi: "Cô bé kia đâu?"
Thuộc hạ cúi đầu: "Cô ta vẫn chưa từng rời khỏi trường học, tôi..."
Lục Lân Uyên đột nhiên đá anh ta ngã xuống đất.
Sau đó mũi giày gã đặt vào vị trí giữa hai chân anh ta, dùng sức nghiến một cái: "Tôi không muốn nghe cái cớ."
Người trên mặt đất đau đớn kêu thành tiếng: "——Vâng! Lục Tổng."
"Lần trước cũng để người ta chạy thoát hả?" Lục Lân Uyên hơi nhấn chân, giọng dịu dàng: "Biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Vâng!"
Lục Lân Uyên hành hạ đủ rồi mới buông chân ra, sửa sang lại găng tay da, khôi phục lại tấm lòng rộng mở.
"Đi thôi, đi gặp Tiểu Tống."
Lần này, tin tức nhà họ Lục quả thật là che kín bầu trời.
#Người thừa kế duy nhất nhà họ Lục - Lục Chẩn sắp nắm quyền điều hành giới tài phiệt.#
#Người thừa kế nhà họ Lục còn chưa đến tuổi trưởng thành, chú út có thể sẽ thay quyền?#
"Đại chiến tranh giành quyền lực?! Cuộc chiến tranh quyền giữa thế hệ thứ hai và thứ ba của giới tài phiệt đỉnh cấp.——#
Cho dù Sở Ân không đọc kịch bản thì cũng có thể nhìn thấy tin tức của Lục Chẩn trong các kênh khác nhau.
Ông cụ Lục đổ, Lục Lân Uyên quả nhiên lập tức bắt đầu cướp gia sản.
Thế giới này đúng là một quyển tiểu thuyết máu chó ngu ngốc, nhân vật phản diện đều được thiết lập như vậy.
Nhưng cô xem qua những tin độc quyền kia, nói rằng Lục Chẩn chưa đến tuổi trưởng thành không thích hợp nắm quyền—— nhưng Lục Lân Uyên còn không phải là đàn ông mà??
Sở Ân chậc lưỡi hai tiếng, ai dơ dáy hơn ai đây.
Chỉ có điều, đối với việc ông cụ Lục thật sự không thể qua khỏi mùa đông này mà nói thì...!Lục Chẩn hẳn là rất khó chịu.
Dù sao mấy người thân bên cạnh anh, một người thì chết, một người thì điên, một người bệnh nặng, còn có một người vừa lộ nanh vuốt.
...Nếu nghĩ lại, Lục Chẩn đúng là hơi thê thảm.
Nhưng những việc nhà họ Lục này đều không liên quan đến cô.
Cho dù bình thường Sở Ân hóng drama thì cũng chưa từng nghĩ những việc này sẽ có vướng mắc với mình.
Trong kí ức kiếp trước, bản thân cô cũng chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ tin tức gì về việc nhà họ Lục tranh giành quyền lực.
Một tuần này, Tống Triệu Lâm hiển nhiên tỏ ra lo lắng.
Sở Ân nhớ đến cuộc qua lại của Tống Diên Xuyên và Lục Lân Uyên, không biết tên ngốc Tống Triệu Lâm có phải cuối cùng đã nhận ra điều gì hay không.
Cô thở dài, nhất thời không biết an ủi cậu thế nào.
Kẻ ngốc nghếch vẫn sướng hơn, phiền não cứ để cho các vị bề trên đi.
Cô xoa đầu Tống Triệu Lâm: "Đừng nghĩ quá nhiều."
Tống Triệu Lâm thở dài: "Em đang nghĩ quá ít đây này."
Sở Ân ngẫm nghĩ một lúc, kéo một bộ đề toán đến, đặt trước mặt cậu: "Nghĩ đi."
Tống Triệu Lâm: "..."
Cảm ơn, đúng chị có khác, đã được an ủi!!
Đến cuối tuần, mấy người bạn cùng phòng của Sở Ân dồn dập về nhà, cô vẫn cứ ở lại trường học.
Đám học sinh Oái Văn đều đến từ thành phố, vì vậy ký túc xá cuối tuần vô cùng vắng vẻ, gần như không có người nào.
Sở Ân vẫn tiếp tục thói quen học tập của mình ngay cả trong hai ngày nghỉ, buổi sáng ăn điểm tâm, sau đó luyện nghe ở ký túc xá, xong thì lại nắm bắt thời gian làm đề thi.
Giữa trưa, dì quản lý ký túc xá đều luân phiên đi ăn cơm, tòa nhà hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, Sở Ân bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang.
Cô vốn không để ý, nhưng cuối cùng, tiếng bước chân đã dừng lại trước cửa ký túc xá của cô.
Sở Ân ngẩng đầu lên.
"Cốc cốc cốc." Cửa phòng bị gõ.
Sở Ân xỏ dép, đi về phía cửa ký túc xá—— thỉnh thoảng dì giúp việc sẽ gõ cửa và mang trả lại đồ dùng cá nhân trong hành lang.
Cô vừa đi được hai bước, điện thoại trên bàn bỗng vang lên một tiếng "leng keng".
Sở Ân đưa tay với điện thoại, mở ra xem.
Vậy mà lại là tin Lục Chẩn gửi đến,
Anh nói: [Đừng mở cửa.].