Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 6: Diều gặp gió (3)



Buổi tối, Mộ Dung Hãn mệt mỏi về nhà, anh khẽ mở cửa nhưng cũng không quên quay lại đằng sau nhìn xem người ấy đã về chưa? Nhưng anh lại tự cười chính mình, làm sao mà biết cô ấy về hay chưa cơ chứ?

Ngay sau khi Mộ Dung Hãn vào phòng thì Lý Nhược Hy cũng mới làm thêm trở về, cô mệt mỏi mở cửa rồi vào nhà, sau khi vất đại đồ ăn trên bàn thì lập tức nằm uỵch lên giường cũng không quên than thở như mọi khi.

- Mệt quá đi.

Lý Nhược Hy vẫn đang nằm ngủ trên giường thì nghe tiếng chuông bấm cửa liên hồi. Cô khẽ nhíu mày khó chịu rồi chạy nhanh ra mở cửa.

Trước mắt của cô lại là ảnh đế, xem ra đây chính là phúc lợi to lớn khi ở đối diện đi. Khi cô đang định hỏi anh có việc gì thì Mộ Dung Hãn vẫn đang nhắm mắt, trên đầu cũng có rất nhiều bọt xà phòng, quần áo thì xộc xệch rồi thì ướt nhẹp mà nói:

- Cô có thể cho tôi tắm gội nhờ được không? Bên phòng tôi bỗng mất nước.

Lý Nhược Hy nhìn xung quanh có người đang đến, thân phận của anh ấy lại đặc biệt nên cũng nhanh chóng đồng ý mà không hề lưỡng lự gì.

- Được rồi, anh vào đi.

Mộ Dung Hãn sau khi vào phòng của cô thì cười thầm trong lòng, xem ra kế này đã cũ mà lại có tác dụng ghê.

Một vài giây sau khi Lý Nhược Hy đóng cửa thì vẫn thấy Mộ Dung Hãn đứng đó, cô liền hỏi:

- Sao anh còn chưa vào nhà tắm?

Mộ Dung Hãn vẫn nhắm chặt mắt rồi nói với giọng điệu đáng thương:

- Sao tôi biết nhà cô có cấu trúc như thế nào, hơn nữa, mắt tôi cay quá nên tôi không nhìn thấy đường, cô dẫn tôi vào được không?

Sau đó, anh lập tức chìa tay ra để cô ấy nắm lấy, xem ra Mộ Dung Hãn rất biết tận dụng cơ hội thì phải.

Nhìn dáng vẻ chờ đợi của anh ấy thật tội nghiệp, Lý Nhược Hy lại mềm lòng, cô cũng không nghĩ nhiều mà chạm vào tay anh ấy rồi kéo anh ấy vào nhà tắm của mình.

Khoảnh khắc tay chạm tay, Mộ Dung Hãn thấy vui vẻ hẳn lên, không biết trong lòng bên ấy có nhộn nhịp giống anh hay không?

- Cảm ơn cô.

Lý Nhược Hy cũng chỉ đáp lại:

- Không có gì.

Bây giờ, tiếng nước trong phòng tắm vọng ra, từ trước tới giờ cô chỉ nghe thấy tiếng nước tắm của chính mình, bây giờ được nghe thấy âm thanh này liền khẽ run lên trong lòng, cô cười nhạt như tự chế giễu chính mình:

- Tự hào đi, không phải ai cũng được phúc phần này đâu.

Không ai có thể biết được trong lòng cô ấy có bao nhiêu cảm xúc đâu, chúng cứ hỗn độn lên nhau, thật khó chịu mà. Có một chút hãnh diện, một chút tự cảm thấy mình không xứng, mặc dù cô biết đây chỉ là trường hợp bất đắc dĩ nhưng mà vẫn còn tồn tại một cảm xúc khó chịu.

Trong suy nghĩ của Lý Nhược Hy, bây giờ cô mới biết cảm giác đó là gì, chính là sự bấp bênh, những thứ của mình nhưng lại không phải của mình. Cô hoàn toàn biết khoảng cách giữa cô và Mộ Dung Hãn, anh ấy là một ngôi sao hàng đầu vươn tầm quốc tế, còn cô thì sao, cô chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi trong đoàn hát kịch. Anh ấy có hàng triệu người mộ, còn cô thì sao, dưới khán đài chỉ là những người có tuổi, những người có đam mê, niềm yêu thích với âm nhạc dân gian, con số cũng chỉ đếm ở hàng trăm mà thôi.

Lý Nhược Hy vừa ăn món miến trộn lấy từ nơi làm thêm lại vừa chiêm nghiệm cuộc đời của mình mà lại than vãn.

- Thôi nào, từ bao giờ mình lại suy nghĩ nhiều như thế nhỉ?

Lúc này, Mộ Dung Hãn bước ra từ nhà tắm chỉ với chiếc áo choàng tắm mà anh ấy mang sang, trước ngực rắn chắc còn nhỏ giọt nước, tóc cũng vẫn ướt nhẹp, dáng vẻ vừa mới tắm xong này của anh khiến cho cô đứng ngồi không yên mà. Mặt cô bất giác đỏ ửng lên rồi cảm giác nóng bừng bừng ập đến, Lý Nhược Hy biết được cảm giác của chính mình như thế nào nên mới quay mặt đi chỗ khác rồi cố gắng ăn miến trộn.

Mộ Dung Hãn tiến tới chỗ cô, trên mặt vẫn còn sự đắc chí khi vô tình nhìn thấy đôi tai đỏ hồng như trái cà chua kia, trên tay của anh cầm lấy quần áo vừa thay rồi quan tâm hỏi cô:

- Bây giờ cô mới ăn tối sao?

Lý Nhược Hy gật đầu lia lịa nhưng không nói câu nào, vì cô quá lúng túng nên chẳng biết mình nói những gì.

- Anh có muốn ăn không?

Mộ Dung Hãn lập tức gật đầu nói:

- Được thôi.

Lúc này, Lý Nhược Hy mới biết mình vừa nói gì, anh ấy là một ảnh đế mà lại ăn món miến trộn cô lấy từ nơi làm thêm hay sao?

Cô tự hỏi bây giờ chui xuống đất được không?

Mộ Dung Hãn vẫn chưa thể nhìn thấy biểu cảm của Nhược Hy vì cô ấy đang lấy tay che mặt mà nhìn về hướng khác.

Khi Lý Nhược Hy quay lại thì bỗng dưng thấy Mộ Dung Hãn lấy đũa của mình ăn, anh ấy cũng chẳng kiêng dè gì, không cần dùng bát, trực tiếp dùng hộp xốp. Nếu là cô thì ăn như thế nào cũng không quan trọng nhưng là một ảnh đế, nếu mà ăn uống như vậy thì có phải là ảnh hưởng đến hình tượng hay không?

Khoảnh khắc này, cô chỉ muốn thời gian dừng lại một chút, đây chẳng phải là người thầy mà cô muốn gặp ít nhất một lần hay sao? Anh ấy từng là ý chí phấn đấu của cô, từng là tấm gương mẫu mực mà cô muốn theo đuổi, chính anh ấy là người đã dạy diễn xuất cho cô một cách gián tiếp.

- Lý Nhược Hy, cô còn muốn ngắm tôi bao lâu nữa đây? Tôi biết tôi đẹp trai mà.

Lý Nhược Hy bỗng hẫng một nhịp, đúng vậy, tại sao cô lại nhìn anh chằm chằm như thế, rất mất lịch sự đó. Cô thầm nghĩ:

- Mất hết liêm sỉ rồi.

Mộ Dung Hãn sau khi ăn xong thì cũng ý thức vứt rác vào thùng rác, đồng thời dọn dẹp sạch sẽ rồi mới rời đi.

- Vậy tôi về phòng đây.

Lý Nhược Hy gật đầu, cô vẫn còn vương vấn mùi sữa tắm của mình trên người người của Mộ Dung Hãn hay là vấn vương anh ấy đây?

Sau khi đóng sầm cửa lại thì bên ngoài là diện mạo của một người đàn ông đắc chí, anh ấy có thể lừa một con thỏ đáng yêu như vậy cũng coi là một chiến tích rồi. Còn Lý Nhược Hy thì lại rơi vào tình trạng khó xử, cô cũng không biết tại sao mình lại cho Mộ Dung Hãn vào nhà, anh ấy dùng phòng tắm của cô, ăn miến trộn của cô.

- Chết rồi, không biết nhà tắm có sạch sẽ không nữa, ngộ nhỡ để lại ấn tượng xấu thì sao.

Sau khi ngộ ra điều gì đó thì cô lại tự nhắc chính mình:

- Mà khoan, ấn tượng tốt hay xấu thì đâu quan trọng, dù sao mình cũng sẽ chẳng gặp anh ấy mấy nữa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.