Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 76: Cô ta là ai?



- Nhưng mà cô ta là ai mà sao vẫn còn ở đây?

Sau khi nghe thấy câu hỏi đó thì tất cả người nhà đều không biết nên nói gì, ban đầu câu nói của anh làm cho mọi người đều vui vẻ nhưng sau đó lại nhanh chóng biến thành đau thương.

Anh đều nhớ người nhà nhưng người đi cùng anh suốt kiếp thì lại không nhớ nổi. Lý Nhược Hy đau nghẹn trong lòng, cô buông tay của bà nội ra rồi chạy đi.

- Mộ Dung Hãn, anh độc ác lắm.

Mộ Dung Hãn nhíu mày, anh không hiểu vì sao cô ấy lại nói như vậy, bọn họ đâu có quen biết, anh nhíu mày rồi lùng bùng.

- Tại sao cô lại nói như thế?

Nhưng Lý Nhược Hy nào nghe anh nói, cô đã chạy đi rồi. Khi vừa mới đi đến cuối hành lang thì cô lại gặp Hạ Khánh Liên nhưng cô không quan tâm, một mạch chạy đi trốn, trốn tránh sự thật, hy vọng sau khi cô trở lại thì ác mộng sẽ hết, Mộ Dung Hãn cũng sẽ trở về với cô mà thôi.

Hạ Khánh Liên ở đằng sau tự hỏi:

- Cô ta bị điên à?

Sau đó thì Hạ Khánh Liên cũng rời đi.

Ở trong phòng bệnh, bà nội đi chậm rãi tới rồi hỏi lại anh:

- Mộ Dung Hãn, nói thật cho ta biết.

Bà chỉ tay vào từng người rồi hỏi:

- Đây là ai?

Mộ Dung Hãn thành thật trả lời:

- Là bà nội của con.

Khi chỉ đến bố mẹ của anh thì anh cũng đều trả lời được nhưng riêng chỉ có Lý Nhược Hy là anh không nhớ là ai.

Bà nội giận dữ, liền dùng tay già yếu của mình mà đánh vào vai anh rồi mắng nhiếc:

- Thằng trời đánh này, ngay cả vợ mày mà mày cũng không nhớ ra à?

Bố anh liền can ngăn bà ấy lại rồi khuyên nhủ:

- Mẹ, nó vừa mới tỉnh, chắc là sẽ nhớ ra thôi. Từ từ, cứ cho nó thời gian đã.

Mẹ Lê Như Hoa thì lại lo lắng cho con dâu nên cũng chạy theo, vì cô còn đang mang thai nữa nên bà rất lo sợ cho bọn họ.

Mãi một lúc lâu sau thì Lê Như Hoa mới tìm thấy Lý Nhược Hy đang ngồi khóc ở góc vườn của bệnh viện. Bà không vội tới mà quan sát cô ấy một lát, ánh mắt của con bé đang nhìn một cặp vợ chồng âu yếm, người chồng đang đỡ người vợ mang bầu đi đi đi lại.

Lý Nhược Hy nhìn họ rồi lại nhìn chiếc bụng phẳng của mình rồi đau đớn, cô khẽ lau nước mắt đi rồi đứng dậy đi đâu đó. Khi hai mẹ con gặp nhau, Lý Nhược Hy liền tươi cười nói:

- Mẹ, mẹ ra đây có việc gì ạ? Sao không ở trong phòng bệnh, nói chuyện với Mộ Dung Hãn một lát.

Lê Như Hoa bật khóc vì thương con dâu, không những mạnh mẽ mà nó còn quá tốt bụng, lại có hiếu như vậy, thế mà bà lại từng có hiềm khích với cô.

Mẹ chồng của cô liền đi tới ôm chặt cô rồi an ủi:

- Không sao đâu con dâu.

Lý Nhược Hy cũng ôm lại bà ấy, vì cô không có mẹ từ nhỏ nên vừa mới được mẹ chồng âu yếm thì không kiềm chế được mà tiếp tục khóc. Hai mẹ con họ không hiểu vì sao mà cứ ôm nhau khóc.

Sau khi bình tĩnh lại thì họ ngồi xuống ghế đá gần đó, Lê Như Hoa khẽ lau nước mắt cho cô rồi nói với cô:

- Dạo này con vất vả rồi, lại còn khóc nhiều như thế nữa, mắt sưng hết lên, tay chân thì gầy guộc. Phải biết chăm sóc bản thân biết chưa?

Lý Nhược Hy mỉm cười rồi khẽ lau nước mắt của mình đi để cho mẹ yên tâm rồi đáp:

- Vâng ạ.

Lê Như Hoa thấy cô phấn chấn lên không ít nên cũng vui theo.

***

Trong phòng bệnh, bà nội liền đưa ảnh cưới cho anh xem:

- Xem đi.

Mộ Dung Kiên bên cạnh cứ sợ mẹ mình bị ảnh hưởng tâm lý nên liên tục nhắc nhở:

- Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh, mẹ cứ như vậy thì ảnh hưởng đến sức khoẻ lắm.

Mộ Dung Hãn quan sát rất kỹ, dường như không thể ghép được, hơn nữa người nhà anh làm gì có lý nào lại đi nói dối anh được chứ. Vì thế anh tạm thời tin tưởng. Nhưng vì bản thân không nhớ nổi ký ức gì nên bây giờ bắt anh thân mật, hoặc nói năng thân thiết như thể vợ chồng với cô Lý Nhược Hy thì rất khó. Nên anh tự ra quyết định, trước mặt người nhà thì tỏ ra như vợ chồng nhưng khi có không gian riêng thì tự chủ vậy.

Anh chỉ buột miệng nói:

- Nhưng dù vậy thì con cũng không nhớ ra nổi cô ấy, ngộ nhỡ cưới nhau vì ép buộc hoặc gì đó thì sao?

Bà nội liền nổi điên lên rồi mắng nhiếc anh:

- Thằng bé này điên rồi, con còn ngăn ta đánh nó.

Bố Mộ Dung Kiên sợ bà bị ngã hoặc gì đó nên liên tục phải đứng sau ngăn bà lại.

Từ lúc đó, cô đã đứng ở trước cửa phòng nên vô tình nghe được câu nói đó của anh, nó thật sự khiến cô bị tổn thương. Một mình cô đứng đó, một mình cô cảm nhận sự đau xót đó, cô cố gắng nặn ra nụ cười rồi bước vào phòng mà thẳng thắn nói chuyện với anh.

- Cho dù thế nào thì chúng ta vẫn là vợ chồng, hơn nữa còn có con với nhau rồi. Vì thế, Mộ Dung Hãn, anh không thể trốn tránh.

Theo góc nhìn của một người đàn ông luôn luôn nghi ngờ mọi thứ nên anh lại vô tình nói:

- Chưa chắc nó đã là của tôi.

Đến bây giờ, những lời nói của anh đã hoàn toàn hạ gục tâm trạng của cô. Trước khi trở về phòng này, cô đã phải tự trấn an mình rất nhiều. Nhưng nhìn xem, anh ấy liên tục dùng lời nói để phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, xoá bỏ vết tích của cô trong cuộc đời của anh ấy một cách sạch sẽ và triệt để nhất.

Có lẽ khi nhìn dáng vẻ đáng thương như sắp khóc của cô gái kia mà Mộ Dung Hãn liền đau lòng, anh cũng cảm thấy áy náy vì đã nói ra những lời vô tâm, tổn thương tự trọng của người khác như thế. Vì thế, anh định nói xin lỗi thì lại bị mẹ mình đánh.

- Thằng khốn, mày không nhớ ra vợ mày thì thôi, nhưng mày cũng đừng buông ra mấy lời khiếm nhã như thế.

Từ lúc anh tỉnh đến giờ, bà nội là người muốn đánh anh nhiều nhất nhưng lại chưa đánh anh, bây giờ anh lại bị mẹ đánh dù đã lớn lại còn đang nằm viện.

Mọi thứ lại rối tung rối mù lên, Mộ Dung Hãn cũng rất bất lực vì mình không thể nhớ ra Lý Nhược Hy mặc cho đã ép bản thân như thế nào đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.