Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 88: Đau đớn



Trước mắt của Lý Nhược Hy là một hình ảnh mờ mờ, dáng người phụ nữ này chắc là mẹ của Tiểu Duệ. Sau một thời gian ngắn, Lý Nhược Hy mới có thể nhìn rõ mọi vật, lúc này cô mới nhận ra rằng mình đang bị sốt cao, toàn thân đang nóng dần lên trong khi đêm qua cô còn rét run hết người.

Mẹ của Tiểu Duệ lấy khăn mềm lau mặt cho cô rồi nói:

- Qua một lát sẽ ổn thôi, cháu bị sốt từ hôm qua tới giờ, cũng đỡ hơn chút rồi.

Tiểu Duệ đang thổi bếp ở bên kia, cậu bé chăm chỉ khuấy cháo cho cô, thậm chí còn vì khói mà vừa ho vừa dụi mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm động đến phát khóc, trong quãng thời gian khó khăn như thế này, cô lại được những người xa lạ giúp đỡ, chăm sóc. Thật cay đắng làm sao?

Nhưng suy đi cũng phải tính lại, thật may khi cô tới đây, gặp được những con người tốt bụng như vậy, đặc biệt là mẹ con Tiểu Duệ.

Mẹ của Tiểu Duệ nhìn thấy cô khóc thì liền lo lắng:

- Cháu đau ở đâu sao?

Lý Nhược Hy mỉm cười rồi đáp:

- Không ạ.

Gương mặt hốc hác, gầy gò, nhợt nhạt nhưng khi cười lên lại như bông hoa nở muộn. Sự hạnh phúc trên gương mặt của cô gái trẻ không thể dùng từ mà miêu tả được. Ngay cả mẹ của Tiểu Duệ cũng cảm thấy Lý Nhược Hy vô cùng đẹp đẽ lại kiên cường.

Một lát sau thì Tiểu Duệ bé bỏng mang cháo cùng với nước thuốc đến cho cô, còn vừa ngại ngùng vừa nói:

- Chị ăn cháo đi, ăn cháo xong thì uống thuốc.

- Cảm ơn em.

Lý Nhược Hy được mẹ của Tiểu Duệ đỡ dậy. Cô cố gắng ăn thật nhiều cháo vì đứa bé, vì sức khỏe của chính mình. Nhưng dường như cổ họng của cô như có thứ gì đó chặn lại, cố gắng mãi mới nuốt xuống được một chút.

Toàn thân đều đau đớn như muốn dã dời ra vậy.

***

Tại công ty An Mỗ, Mộ Dung Hãn nay đã khác, gương mặt sáng sủa hơn, chăm chuốt hơn, anh dường như buộc phải làm quen với sự vắng bóng của Lý Nhược Hy.

Sau bao nhiêu sự nỗ lực thì anh mới có thể hạ xuống được một chút đồn đoán. Nhưng cho dù là thế thì vẫn chưa có một thông báo chính thức nào về mối quan hệ của anh và Lý Nhược Hy, trước kia cô ấy từng nói sẽ công khai nếu như cần thiết, liệu giờ còn cần thiết nữa không?

Mộ Dung Hãn tự cười chế giễu chính mình.

Bỗng nhiên có điện thoại bàn.

- Mộ tổng, cô Hạ đang làm loạn ở đại sảnh ạ.

Mộ Dung Hãn còn đang suy nghĩ là cô Hạ nào mà cả gan đến như vậy thì nghe thấy tiếng nói từ đầu dây bên kia, thì ra là Hạ Khánh Liên.

- Mộ Dung Hãn chết tiệt, không có gan cho tôi vào gặp à?

Mộ Dung Hãn nhíu mày nhưng sau cùng vẫn quyết định đi xuống dưới đại sảnh cùng cô ta nói chuyện.

Anh vừa mới bước xuống thì cô ta đã chạy ra rồi mắng nhiếc anh, hai tay còn túm lấy cổ áo của anh.

- Tên khốn nhà anh, anh dám đăng mấy cái tin đồn thất thiệt kia đúng không?

Nhân viên đều nán lại để xem kịch, thậm chí còn có người bỏ máy ra quay chụp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Hãn thì liền sợ hãi mà thu hồi lại. Anh cũng chẳng ngần ngại mà đẩy cô ta ra, vì mất thăng bằng mà Hạ Khánh Liên bị ngã nhưng cô ta lại kiên trì hỏi.

- Bây giờ tôi ra nông nỗi này là do ai đây hả?

Quả thật bộ dạng của cô ta bây giờ khác xa với khi đi thảm đỏ với tư cách là ảnh hậu, trên người chỉ là quần áo giản đơn, đi đôi giày bệt còn sờn vải. Lý do là vì cô ta đã bị anh phong sát, những tin đồn qua đêm cùng với Trần Hiểu Minh cũng có bằng chứng rõ ràng, không còn gì để chối cãi.

Cũng chính vì thế mà tất cả các nhãn hàng đều rút hợp đồng, đơn phương chấm dứt tài trợ.

Lần này, công ty Mond cũng không ngờ được rằng vừa mới ký hợp đồng với Hạ Khánh Liên liền gánh một món nợ.

Mộ Dung Hãn cười nhếch, anh lạnh lùng nói:

- Là do cô tự làm tự chịu.

Hạ Khánh Liên tức giận không nói được câu nào.

Mộ Dung Hãn cũng không ngần ngại kêu bảo an:

- Kéo cô ta ra ngoài đi.

Hạ Khánh Liên tức giận đến mức cắn chặt môi lại mà không nói gì, cũng không còn dáng vẻ hung hăng như hồi nãy nữa, chỉ còn lại con mắt hận thù. Trước khi đi, cô ta còn dành tặng cho anh một câu:

- Ha, tưởng anh khá khẩm hơn tôi chắc, thử xem bao giờ con khốn kia về với anh.

Mộ Dung Hãn kiềm chế lại, anh không thể vì những loại người đê tiện như bọn họ mà ảnh hưởng đến hình ảnh của mình được.

Tới thời điểm hiện tại, quan hệ của Hạ Khánh Liên và Mộ Dung Hãn thật sự không còn dính líu gì, trước kia từng là cặp đôi đẹp nhất showbiz, bây giờ lại không ngần ngại mà hận thù nhau. Coi như đó cũng là cách tốt nhất dành cho họ rồi.

Khi ra bên ngoài, Hạ Khánh Liên lập tức gọi điện cho Lương Hoài.

- Tôi đã làm việc mà anh nói, mau sắp xếp đi.

Lương Hoài ở đầu dây bên kia cười nhếch thoả mãn, bây giờ anh ta đã là giám đốc của Mond rồi, chẳng còn chân chạy vặt như trước nên làm gì cũng thuận tiện hơn.

- Được, tốt lắm. Lần này, để tôi xem Mộ Dung Hãn còn duy trì được bao lâu.

Mặc dù Hạ Khánh Liên gây phiền phức không ít nhưng vẫn còn chỗ để lợi dụng.

Hoàng Thi Nhâm lúc đó cũng đang đứng ở cửa, mãi sau cô ta mới dám đi vào. Cô ta không nói câu gì, mặt cũng không cảm xúc, đúng là trợ lý tài ba của Mộ Dung Hãn, rất được việc, chỉ là không ngờ bây giờ lại làm trợ lý cho Lương Hoài mà thôi.

Lương Hoài nghiêm túc trở lại.

- Cô đã nghe thấy rồi thì nghĩ sao về việc cùng chúng tôi tham gia. Mộ Dung Hãn đã giẫm đạp lên tình cảm của cô thì bây giờ là lúc trả lại anh ta gấp bội.

Hoàng Thi Nhâm vẫn không thay đổi sắc mặt, cô ấy chỉ đáp:

- Cảm ơn Lương tổng đã quan tâm, tôi xin phép ra ngoài.

Lương Hoài không thích níu kéo nên gật đầu.

Người đàn ông này không biết còn đang mưu tính chuyện gì nữa đây.

Ở bên ngoài cửa, Hoàng Thi Nhâm nhìn về phía trước một cách sâu xa, cô cũng không biết bản thân mình nên làm gì. Nếu như can thiệp cùng bọn họ, đúng là cô sẽ trả lại sự đau đớn cho Mộ Dung Hãn khi chối bỏ đoạn tình cảm này của cô. Nhưng mặt khác, cô vẫn còn lo lắng ít nhiều cho cậu ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.