Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 90: Chung thuyền



Sáng hôm sau, Huỳnh Hải Nam vẫn bình thường, thậm chí anh ta còn chải chuốt mà đến công ty Mond. Sau khi tiếng gõ cửa vang lên thì anh ta thản nhiên đi vào.

- Xem ra tinh thần hôm nay của Lương tổng không được tốt lắm.

Lương Hoài nhíu mày, vì đống lộn xộn kia mà anh ta đau đầu không ít. Lần này, Lương Hoài luôn cảm thấy trong tâm xuất hiện cảm giác không lành. Bây giờ nhìn thấy gương mặt thoải mái kia của Huỳnh Hải Nam thì liền cáu giận.

- Cậu không biết là mình đã gây ra chuyện gì à?

Huỳnh Hải Nam cười mỉm, hai vai nhích lên rồi làm bộ như không biết gì.

Lương Hoài lập tức nói:

- Thật sự không nhớ thì để tôi nói, hôm qua cậu đã giết người đấy.

Huỳnh Hải Nam lo lắng, sợ hãi, tinh thần hoảng loạn hơn bao giờ hết, dần dần cũng nhớ ra sự thật vào ngày hôm qua. Là anh ta đã quá khích sau khi hít thuốc phiện nên đã cầm dao mà giết người bạn mới quen ở quán bar.

Sau đó vài giây thì thái độ của Huỳnh Hải Nam quay ngắt 180 độ, anh ta cười lớn rồi còn tự khen chính mình:

- Ồ, vậy à. Xem ra lần này tôi tiến bộ không ít.

Sau đó, anh ta còn đi đến chỗ Lương Hoài rồi vỗ lên vai của Lương Hoài một vài lần.

- Cảm ơn anh nhé.

Lương Hoài nhíu mày khó chịu, anh lập tức hất tay của Huỳnh Hải Nam trên vai mình ra rồi cáu gắt:

- Cậu điên rồi, đừng chạm bàn tay bẩn thỉu đó lên người của tôi.

Huỳnh Hải Nam thay đổi sắc mặt, chẳng còn tự đắc, chẳng còn dễ chịu mà thay vào đó là sự ghét bỏ cùng khó chịu.

- Làm như anh sạch sẽ lắm vậy, chẳng phải cũng là chung thuyền hay sao? Trong cái giới này, mấy ai được trong sạch? Ngay cả Mộ Dung Hãn, liệu anh ta có trong sạch hay không?

Nói xong thì Huỳnh Ham cũng rời đi.

Lương Hoài nhàm chán không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa mà tập trung vào công việc rồi làu bàu.

- Hoàng Thi Nhâm, cô ta đi đâu rồi mà không thấy đến báo cáo nữa. Bực mình.

Cùng lúc đó, Hạ Khánh Liên bước vào phòng của Lương Hoài, cô ta cáu bẳn lên.

- Chẳng phải anh nói sẽ triển khai kế hoạch hay sao?

Lương Hoài đang rất đau đầu, anh ta nhíu mày, mi tâm không giãn ra nổi.

- Cô im đi, tôi đang rất mệt.

Hạ Khánh Liên không chịu, tính cách của cô ta là vậy, muốn gì phải làm được cái đó nên không ngừng lải nhải.

- Không được, mặc kệ anh, tôi chỉ cần biết…

Ngay lúc đó, Lương Hoài lập tức chặn họng cô ta lại.

- Cô im đi, không nghe tôi nói gì à? Đi ra ngoài.

Hạ Khánh Liên thật sự hụt hẫng, là do cô ta bị phong tỏa, ảnh hưởng đến Mond nhiều hay là do anh ta tính không làm theo như kế hoạch nữa đây?

Cô ta ngờ vực nhưng khi nhìn ánh mắt đáng sợ đó của Lương Hoài thì cô ta liền đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Ngay lúc cô ta ra ngoài thì gặp Tinh Hà, cô ấy rất thản nhiên đi tìm Lương Hoài, bọn họ chạm mặt nhau cũng không nảy sinh vấn đề gì, thậm chí còn coi nhau như không khí.

Trong phút chốc, Hạ Khánh Liên cảm thấy mình như không khí, như thừa thãi vậy. Nhất thời không nhịn được mà nước mắt chảy trong vô thức.

- Chết tiệt.

Khi Lương Hoài nhìn thấy Tinh Hà thì tâm tình dịu đi rất nhiều, thái độ cũng thay đổi hoàn toàn.

- Tinh Hà, em tìm anh có chuyện gì?

Mặc dù Tinh Hà chấp nhận quay lại với Lương Hoài nhưng không khí giữa họ vẫn chưa ổn định hơn là bao, Tinh Hà vẫn rất dè dặt khi đứng trước Lương Hoài.

- Ừm, em muốn có studio riêng.

Lương Hoài không ngần ngại mà đáp ứng cô ngay:

- Được chứ, em muốn gì anh đều sẽ sắp xếp cho em mà.

Lương Hoài đã sớm bước đến chỗ của Tinh Hà, anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa rồi lại nói chuyện yêu đương, tâm hồn lập tức trở thành một đứa trẻ mà mè nheo Tinh Hà, khác hẳn với sự tàn nhẫn của thường ngày.

Cũng có lúc, Tinh Hà tự hỏi đâu mới là con người của anh nhưng tình cảm của cô vẫn đặt ở đâu đó trên người Lương Hoài nên dù cách xa bao năm vậy mà vẫn dính líu đến bây giờ.

***

Ở văn phòng của Mộ Dung Hãn, Bế Niên Hạ đang đưa tài liệu cho anh, anh đọc rất kỹ rồi hỏi lại.

- Cô ấy bây giờ sống như thế nào rồi?

Bế Niên Hạ thận trọng đáp:

- Nghe nói cô ấy bị ốm nên không đi dạy mấy hôm nay rồi.

Mộ Dung Hãn nhíu mày, anh nhìn về phía Bế Niên Hạ rồi trách móc:

- Sao giờ mới báo?

Bế Niên Hạ cũng không còn cách nào khác, anh ấy đã sớm tìm ra địa điểm của Lý Nhược Hy nhưng sự tình chi tiết như vậy thì rất khó để điều tra nên cần thời gian, vừa sáng sớm hôm nay thì anh ấy mới nhận được tin, bây giờ liền báo cáo.

Mộ Dung Hãn nhíu mày, không nói gì lập tức xua tay đuổi Bế Niên Hạ ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn một mình Mộ Dung Hãn, anh cầm trên tay tấm ảnh của Lý Nhược Hy, cô ấy dường như đang nói chuyện gì đó với dân làng.

- Nhược Hy, em gầy đi rất nhiều rồi. Xin lỗi vì lâu như vậy mới tìm thấy em.

Đúng vậy, đã hơn một tuần, anh mới tìm thấy Lý Nhược Hy, anh cũng tự thấy mình vô dụng, lại thấy có lỗi với mẹ con Lý Nhược Hy, có lỗi với chính gia đình của mình.

Mộ Dung Hãn gọi điện cho bố của mình nhưng ông ấy không nhấc máy, anh liền gọi điện cho mẹ. Lê Như Hoa dễ mềm lòng hơn nên nghe điện thoại.

- Mẹ, con tìm thấy Nhược Hy rồi.

Lê Như Hoa vui vẻ cười với chồng và mẹ chồng của mình. Sau khi nói chuyện một hồi thì bà truyền đạt lại.

- Mẹ, mình à, nó tìm thấy Lý Nhược Hy rồi.

Bà nội Bùi sốt sắng hỏi lại:

- Nó thế nào rồi? Có khoẻ không?

Bố Mộ Dung trầm mặc lắng nghe vợ mình nói:

- Nó đang trên thảo nguyên phía Bắc, nghe nói đang dạy chữ cho mấy đứa trẻ ở bản dân tộc thiểu số.

Bà nội Bùi cười vui mừng đến phát khóc.

- Vậy thì may rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.