Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 14: 14: Cổng1





"Đây là...."
Min Ah-rin đi vào sau cũng có vẻ ngạc nhiên.
"Nó trông như sao Hỏa ấy nhỉ."
Cùng lắm tôi chỉ nghĩ rằng nó giống sa mạc thôi, nhưng tôi nhìn lại Min Ah-rin bằng một cảm xúc kỳ lạ với từ sao Hỏa.
"Sao Hỏa?"
"Vâng."
Min Ah-rin nói với tôi, trông có vẻ phấn khích lắm.

"Những thứ thế này trên sao Hỏa giống y hệt như trong mấy bộ phim tài liệu vậy! Nó toàn là cát đỏ này."
"À....!Phải."
"Nếu nó là sao Hỏa thật, chúng ta sẽ không thể thở được vì carbon dioxide, đúng không? Ngạc nhiên thật đấy! Nếu các thiết bị điện tử có thể hoạt động bên trong cổng, tôi đã chụp một bức rồi.

Thật ngại quá."
"....!"
Vẻ sợ hãi khi vào cổng của cô ấy đã biến mất.

Min Ah-rin hào hứng bắt đầu nhìn xung quanh.

Nó khá mới mẻ với tôi vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy như vậy.
"Tôi đoán cô đã xem rất nhiều phim tài liệu về nó."
"Vâng, vui lắm ấy.

Nó thú vị mà đúng không? Đó là một hành tinh vô danh mà cậu chưa từng đặt chân đến.

Khi tôi còn nhỏ, tôi có ước mơ là trở thành một nhà khoa học.

Nhưng tôi đã từ bỏ nó vì tôi học không được tốt lắm."
"Tôi hiểu."
"Họp tác chiến sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

Hãy tập trung lại đây!"
Không lâu sau, một giọng nói vang lên để tập hợp mọi người trong Hội lại.

Tôi và Min Ah-rin di chuyển về hướng mà các thành viên trong hội đang tụ tập.
"Tôi là Park Geon-ho, người được bổ nhiệm dẫn đầu đội phá cổng lần này.

Trước khi bắt đầu, tôi sẽ cung cấp cho mọi người một cái nhìn tổng quát về toàn bộ quá trình."
Một người đàn ông đứng trên một tảng đá lớn nói khi nhìn vào các thành viên trong hội.
Park Geon-ho.

Một cái tên quen thuộc.

Anh ta xuất hiện vài lần trong cuốn tiểu thuyết.

Tôi nghĩ năng lực của anh ấy cũng khá hữu ích, nhưng tôi không thể nhớ nó là gì.
"Park Geon-ho là một trong những đội trưởng của Cục Tác Chiến Đặc Biệt.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta."
Min Ah-rin đứng cạnh tôi, thì thầm với tôi.

Tôi không thể nhớ ra bất kỳ thông tin nào vì tôi không có nhiều tư liệu về anh ta.
"Cục Tác Chiến Đặc Biệt."
"Cậu không biết sao? Cục điều phối chỉ đi phá các cổng cao cấp thôi.

Có rất nhiều tin đồn về việc Hội Trưởng đã đích thân chiêm mộ những năng lực giả mà anh ta ưng ý đó.

Tôi đoán đó là sự thật, thấy cậu cũng tham gia vào cuộc phá cổng này hẳn là nó chính xác rồi."
"Anh ta chắc là rất mạnh.

Năng lực của anh ta là gì vậy?"
"À, cái này à? Tôi nghe nói anh ta làm gì đó với đống đạn sắt ấy.

Tôi cũng không rõ."
Tôi gật đầu.

Tôi sẽ tự tìm hiểu khi tôi tiếp tục đợt chinh phạt này.

Sau cuộc trò chuyện ngắn với Min Ah-rin, tôi tập trung lắng nghe Park Geon-ho nói.
"Hãy nhìn sang hướng Bắc đằng xa kia, mọi người có thể thấy loáng thoáng một tòa thành ở đó và đấy chính là điểm đến của chúng ta.

Như mọi cổng, lũ quái vật lượt đầu sẽ đến đây trong khoảng hai mươi phút nữa và cấp bậc bên trong cổng sẽ được danh định trước bằng cách đo theo cấp bậc của quái vật."
Cả Cheon Sa-yeon lẫn tôi đều biết cánh cổng này là cổng cao cấp, thậm chí nó còn là cổng cấp SS, nhưng các thành viên khác của hội lại không biết điều đó.

Nhìn vào bầu không khí này, Cheon Sa-yeon dường như không quan tâm đến việc cung cấp thông tin cho các thành viên trong hội rồi nhỉ.

Trong tiểu thuyết, nó viết rằng cánh cổng đã được quét sạch mà không có bất kỳ thiệt hại nào và thành công lấy được vũ khí, vậy thì tôi sẽ không cần phải lo quá nhiều về nó....
"Cấp bậc bên trong cánh cổng sẽ liên tục thay đổi theo cấp bậc quái vật, vì thế đừng mất cảnh giác cho đến khi ta phá xong nó.

Sẽ rất khó tìm nếu ai bị lạc bên trong cổng, vậy nên hãy theo sát tôi.

Từ giờ, tôi và Hội Trưởng sẽ dẫn đầu.

Đó là tất cả."

Giải thích xong, Park Geon-ho ngay lập tức nhảy xuống từ tảng đá và chúng tôi bắt đầu di chuyển.

Tôi nhìn các healer khác và những năng lực giả xung quanh Min Ah-rin.
Nhìn chung những năng lực giả này, hầu như họ đều là hạng B.

Có vẻ như nó sẽ khá mệt đây.
Vì họ đều là thành viên của hội được chỉ định để bảo vệ nhóm healer, họ cũng không phải là những tên ngốc.

Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông có đôi chút kì lạ giữa những gương mặt xa lạ kia.

Tôi nhìn người đàn ông đó hồi lâu, tự hỏi cảm giác bức bối này là gì, chỉ là đề phòng chút thôi, tôi tóm lấy cổ của cậu ta.
"Chết tiệt, cái quái gì vậy?"
"Ối chà."
Cậu ta thậm chí còn không thèm che giấu giọng nói của mình nữa kìa hẳn là cậu ta biết đằng nào bản thân cũng bị phát hiện ra nhỉ.

Tôi thở dài, khoanh tay nhìn cậu.
"Cậu theo dõi tôi à."
"....."
"Hãy vô hiệu hóa kĩ năng của cậu ngay bây giờ."
"Dù gì thì tôi cũng đi cùng mà."
Càu nhàu làu bàu, người lạ mặt biến mất và khuôn mặt của Kim Woo-jin hiện lên.

Dù gì thì cậu ta cũng đã vào rồi nên có tức giận hay không thì cũng chả được ích lợi gì.
Tôi nghiêng đầu nói.
"Tôi nghĩ cậu bỏ đi rồi cơ vì tôi đã không thấy cậu đâu, nhưng cậu vẫn đi theo tôi? Muốn tắm suối vàng lắm hả?"
"Im miệng, ta sẽ ra ngoài an toàn.

Cứ chờ xem."
"Ồ, thế cứ làm vậy đi, nhỉ?"
Nhìn cậu ta bằng vẻ đáng thương, Kim Woo-jin thở hắt ra đầy tức giận.

Gì mà nhìn tôi chằm chằm thế?
"Yi-gyeol- ssi.

Đây là ai vậy?"
Min Ah-rin nghe thấy cuộc trò chuyện bên cạnh tôi, tò mò xen vào.

Tôi cũng đang định giới thiệu cậu ta, nên tôi đã nhanh chóng bắt lấy Kim Woo-jin.
"Cậu ấy là Kim Woo-jin, là một cộng sự nha.


Này, chào cô ấy đi.

Cô ấy là Min Ah-rin- ssi, là một healer đấy."
Cô ấy là một người rất quan trọng, người sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của cậu đó.

Khi tôi nhìn Kim Woo-jin với một ý nghĩ mãnh liệt ấy, cậu ta bĩu môi chào Min Ah-rin.
"Tôi là Kim Woo-jin."
"Tôi là Min Ah-rin.

Cậu là người làm việc bên cạnh Hội Trưởng phải không? Tôi nhớ có gặp cậu vài lần."
"Đúng vậy."
"Con quái đầu tiên đây rồi!"
Trong khi tôi đang ung dung nhìn Kim Woo-jin và Min Ah-rin bắt tay nhau, tôi nghe thấy tiếng hét của Park Geon-ho ngay trước mắt.

Tôi vội vàng nắm lấy vai Kim Woo-jin.
"Đừng làm gì ngu ngốc, hãy ở gần Min Ah-rin- ssi.

Hiểu rồi chứ?"
"Ta— Ta hiểu!."
Kim Woo-jin, người bước vào trạng thái không đổi sắc, cũng sợ hãi khi thấy con quái vật xuất hiện, vậy nên anh ta ngoan ngoãn gật đầu và lùi lại phía sau tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn sang chỗ khác.

Có thứ gì đó đang lao tới, giẫm lên bãi cát đỏ.
Là vài cuộc tấn công của quái vật bên trong cánh cổng.

Nó gấp ba lần khi ở cấp thấp, gấp hai mươi lần khi ở cấp cao và số lượng quái vật tấn công cùng lúc luôn xuất hiện ngẫu nhiên.

Điều quan trọng nhất là kiểu theo bầy đàn.

Ngay cả khi nó chỉ đến từ một hướng, nó có thể bất ngờ đổ vào từ mọi hướng, thế nên tôi luôn phải quan sát xung quanh.
Vì vậy, hàng phía sau nơi những healer ở đó cũng không an toàn.

Tôi nhìn những con quái vật tiến lại gần hơn qua lớp cát bụi.
Kyeeek! Kyeek!
Sinh vật được bao phủ bởi lớp da màu xám xù xì gầm lên với âm thanh xé toạc mọi thứ.

Cái miệng mở rộng cùng hàng chục chiếc răng sắt nhọn, lưỡi dài và dày.

Đầu trông giống cá sấu, nhưng chân lại cực kỳ nhỏ và nhiều, nhìn chung thì nó giống nhện hơn.

Ở hai đầu chân có phát ra ánh đỏ kì lạ đoán chừng nơi đó có độc.
Kinh dị gớm.
Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp đối mặt với một con quái vật bên trong cổng nên tôi rất lo lắng.

Trong tương lai, tôi sẽ phải tiếp tục đối mặt với những thứ kinh tởm như này.....!chấn thương tâm lý luôn lớn hơn chấn thương thể xác mà.

Tôi không muốn nhìn thấy chúng trong giấc mơ của tôi đâu.

Tổng số quái vật lao về phía chúng tôi là bốn con.

Tôi giơ hai tay lên, dùng hết khả năng của mình.
Kwadeudeuk!
Ngay khi tôi thổi bay hai chân của con quái vật đang chạy phía trước, con quái vật nhảy lên và vung chân chính xác vào nơi tôi đang đứng.

"Nhanh!"
Tôi cố gắng bay lên không trung né đòn tấn công, nuốt lại tiếng hét phát ra từ cổ họng.

Tôi ớn lạnh đến nỗi nổi cả da gà.
Kyeeek!
Bất mãn trước sự né tránh của tôi, con quái vật mở miệng đe dọa khi máu rỉ ra từ chân nó.

Tôi cau mày trước cảnh tượng khó chịu.

Máu của mấy con này có màu xanh, chúng là người ngoài hành tinh hay thứ gì đại loại như thế hả?
Một lần nữa cơn gió biến thành một lưỡi đao và phóng thẳng tới con quái vật.

Không như cái đầu, tôi tạo thêm vài cái nữa và phóng về phía chúng.

Con quái vật nhanh nhẹn né tránh đường đao gió đầu tiên, nhưng cái thứ hai và thứ ba đã bắn trúng nó.

Chân trái và nửa thân trên của con quái vật bị cắt đứt bởi lưỡi đao gió khi đâm thẳng vào tim, nó ngã xuống cát với âm thanh sùng sục.
"Hah...."
May mắn thay, nó là một con quái vật có trí thông minh thấp và không biết phòng thủ.

Theo đó, tôi giết thêm hai con quái đang lao vào mình.

Hai con lao tới cùng lúc nên tôi nhanh chóng sử dụng kĩ năng của mình và không kịp né khi máu văng tung tóe lên người tôi.
Hự, ghê quá.
Tôi xoay người sang một bên hết mức có thể để tránh bị ướt quần áo, nhưng với mặt tôi thì không thể tránh khỏi.

Tôi nhìn lại, lau đi vết máu xanh lấm tấm trên mặt trái.

Tôi bỏ qua xác con quái vật để xem các thành viên khác trong hội bảo vệ nhóm healer có an toàn không.
"Yi-gyeol- ssi!"
Khi tôi cất bước về phía sau, Kim Woo-jin và Min Ah-rin ngạc nhiên chạy đến chỗ tôi.

Min Ah-rin hét lên.
"Cậu- cậu bị thương sao?"
"Không....!Máu của tôi không có màu xanh."
Tôi trả lời Min Ah-rin với giọng hơi run, xong cô nói.
"À."
Và lấy ra một chiếc khăn tay.

Cô ấy đưa nó cho tôi, tôi nhận lấy và thầm biết ơn nó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.