Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 15



Trần Bình tặng tranh, mà bức tranh này còn được mua từ chợ đồ cổ nhất định là đồ giả không đáng tiền! “Sao cô biết nó là giả?”

Đột nhiên giọng nói thản nhiên của Trần Bình vang lên trong phòng bao.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình.

Thằng này bị điên à! Hai bức tranh, một bức do Cao Dương tốn mấy triệu mới mua được, một bức là tìm được trong đồ cổ, cái nào thật cái nào giả chỉ cần nhìn một cái liền biết.

Giang Uyển cũng rất khẩn trương, cô dẫm lên chân Trần Bình một cái ra ý anh đừng nói linh tinh nữa.

Lúc đến cô đã bảo anh nhẫn nhịn, vậy mà người đàn ông này lại không nghe.

Đúng là mất mặt chết đi được! Giang Linh lập tức cười to, nói: “Anh rể, ý anh là bức tranh này của anh mới là đồ thật? Còn của anh Cao Dương là đồ giả?”

Buồn cười quá đi mất! “Nói không chừng là thật.”

Trần Bình tiếp tục nói, không thèm để ý việc Giang Uyển đang véo mình dưới gầm bàn.

Ha ha ha! Giang Quốc Dân đang ngồi trêи ghế chính cũng hừ lạnh một cái, ông ta đã nhìn thấu thằng con rể của mình rồi.

“Đã như vậy, không bằng nhờ chú Giang cùng các chú các bác ngồi đây giám nghiệm một chút.”

Khi Cao Dương nói những lời này, trong ánh mắt lên vẻ vô cùng đắc ý.

Hắn ta cực kỳ tự tin.

Bức tranh này hắn tiêu tốn hơn hai triệu mới có thể mua được, chỉ bằng mấy chục tệ mua ở chợ đồ cổ của tên Trần Bình kai có thể đấu lại hắn ta sao? Nằm mơ đi! Hắn vừa dứt lời, Giang Linh bên kia đã vội vàng cầm bức tranh đi đến trước mặt Giang Quốc Dân và mấy chú mấy bác yêu thích sưu tập đồ cổ, nói: “Bác cả, các bác xem đi.”

Giang Quốc Dân nhận lấy một cách cực kỳ ghét bỏ, liếc mắt vài cái, ánh mắt lập tức kinh ngạc! Mấy người bạn già khác của ông ta cũng nhìn qua mấy lần liền vội vàng cầm lấy kính lúp cẩn thận xem lại.

Càng xem bọ họ càng cảm thấy kinh ngạc.

Đây..

Đây đúng là phong cách vẽ của Đường Bá Hổ! Bức tranh này hình như cũng là thật.

Điều này thật kỳ quái, cả hai bức tranh giống nhau vô cùng giống như được in ra.

Giang Quốc Dân và vài người bạn già nhìn nhau mấy lần, lại dựa vào bàn cẩn thận xem xét lại lần nữa, mỗi chi tiết nhỏ đều không bỏ qua.

Cảnh tượng này khiến không ít người ngạc nhiên, chẳng lẽ bức tranh của tên Trần Bình kia là thật? Trong lòng Cao Dương có chút hoảng hốt, nhìn dáng vẻ chú Giang giống như gặp được tác phẩm thật.

Không thể nào! Bức tranh hắn đã tiêu tốn hơn hai triệu mới có được không thể là giả.

Giang Uyển bên này tim vã vọt lên tận cổ họng, nhìn Trần Bình lại phát hiện anh đang im lặng thản nhiên ngồi kia, giống như không có chút lo lắng nào.

“Trần Bình này, cậu lấy bức tranh từ đâu ra vậy? Mô phỏng rất tốt, hoàn toàn có thể lấy giả, rối loạn thật.”

Giang Quốc Dân nheo mắt nói.

“Bức tranh mô phỏng rất tốt, nếu như không phải có mấy người chúng tôi ở đây, đúng là thật có thể lấy giả, rối loạn thật.”

Mấy người bjan già của Giang Quốc Dân tiếp lời.

Nói thật, trong lòng bọn họ vẫn chưa chắc chắn nhưng tự nhiên nghiêng về bức tranh kia của Cao Dương, ai bảo người ta tặng quý giá hơn.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng nhìn về phía Trần Bình càng thêm khinh bỉ.

Quả nhiên là đồ giả.

Cao Dương cũng thả lõng một chút, đắc ý nhìn về phía Trần Bình.

Trần Bình nhíu mày lại, biểu cảm có chút không tự nhiên.

Bức tranh Phùng Thụy Tường tặng mình là đồ giả? Không thể nào! Lấy giả loạn thật? Một lát sau Trần Bình liền hiểu, phỏng chừng đám người bố vợ cũng nhận thấy hai bức tranh này quá giống nhau, nhưng bọn họ càng thiên vị bức tranh mà Cao Dương tặng hơn.

Bởi vì tên Cao Dương kia là phú nhị đại, mà anh chỉ là thằng con rể nghèo kiết xác sao có thể tặng đồ thật được.

Nghĩ tới đây, Trần Bình cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không quan trọng.

Nhưng Giang Linh lại cười lớn chế nhạo nói: “Anh rể, cũng được đấy chứ, định lấy ra tranh giả lừa ai?”

Đồng thời, cô ta còn giễu cợt chị họ mình thêm vài câu: “Chị à, ông chồng này của chị cũng giỏi giang thật đấy, còn tưởng rằng anh ta có thể tìm ra hàng thật cơ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.