Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 21



Chương 21

Mấy người bạn già của ông cũng đã bắt đầu tuyên truyền giúp ông.

Ở thành phố Thượng Giang, rất nhiều người có mặt đều biết bộ trưởng tiền nhiệm bộ quy hoạch tài nguyên đất đai Giang Quốc Dân sưu tập được một bức tranh thật của Đường Bá Hổ! Việc này ngay lập tức dẫn đến xôn xao không nhỏ.

Đương nhiên cũng để lại cho mọi người sự hồi hộp bởi chưa ai nói rõ đó là bức tranh nào của Đường Bá Hổ.

Chỉ có thể đợi đến ngày đó – buổi triển lãm kinh bạo toàn trường.

“Chú Giang, chú không phải khách sáo, đây là việc cháu nên làm.”

Cao Dương khiêm tốn nói: “Còn có, cháu cũng đã nói với người quản lý của bọn họ việc chú muốn hẹn gặp cậu Trần, họ nói có thể gặp mặt nhưng thời gian chưa xác định.

Chú cũng biết đấy, người như cậu Trần rất bận rộn.”

Mẹ kiếp! Đúng là không biết xấu hổ! Trần Bình khinh thường trong lòng, anh đã đồng ý gặp mặt bọn họ lúc nào? Hắn ta đang nói dối để lấy lòng họ đây mà, hơn nữa nói dối cũng rất có kỹ thuật.

Có thể gặp mặt nhưng thời gian chưa định.

Cao Dương rất biết cách lấy lòng Giang Quốc dân, mà đối với việc này Giang Quốc Dân càng nhìn càng thấy thoải mái, càng nhìn càng thêm yêu quý hắn.

“Trần Bình à, cậu nhìn Cao Dương xem, không có việc gì thì học hỏi người ta nhiều một chút, đừng có cả ngày chơi bời lêu lổng! Nếu như thật sự không thể được vậy để Cao Dương sắp xếp cho cậu công việc nào có thể diện một chút.”

Giang Quốc Dân mở miệng nói chuyện, đây có lẽ là lần đầu tiên ông suy nghĩ cho Trần Bình.

Đây là sự khởi đầu tốt.

Nhưng Trần Bình nghe vào trong tai lại cảm thấy không thoải mái.

Cái công ty kia của Cao Dương, tổng giá trị tài sản cùng lắm mới được mấy chục triệu, còn không bằng số dư lẻ một tháng của anh.

“Trần Bình, còn ngây người đứng đấy làm gì, còn không mau xin Cao Dương đi à!”

Dương Quế Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Trần Bình.

Cái đồ đần này, đã nói đến nước này rồi mà còn đứng ngây người ra đấy, thật đúng là không có tiền đồ.

Còn Cao Dương ngồi thẳng người dậy, hơi nheo mắt lại, đắc ý đợi Trần Bình cầu xin mình.

Thật thoải mái! Tuy rằng Giang Uyển không thích Cao Dương nhưng có cơ hội tốt như thế này cô cảm thấy cũng không tệ.

Vì vậy cô liêc mắt nhìn Trần Bình, miệng hơi mấp máy, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Nhưng mà.

“Không cần đâu, cảm ơn anh, công ty lớn quá tôi không quen.”

Trần Bình thản nhiên từ chối nói.

Lần này, sắc mặt Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan trở nên cực kỳ xấu.

Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, còn Dương Quế Lan thì hùng hùng hổ hổ mắng mỏ Trần Bình: “Trần Bình, sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Cậu mau biến đi đi, nhà chúng tôi không chào đón cậu.”

Họ đây là muốn đuổi anh đi.

Trần Bình bị Dương Quế Lan đẩy ra khỏi cửa nhà.

Sầm! Cánh cửa bị đóng lại, Trần Bình lắc đầu cười khổ, tiếp đó anh cầm điện thoại gọi cho Sở An An: “Tôi không thích Cao Dương cho lắm!”

Đầu bên kia Sở An An đang trang trí phòng trưng bày, khi nhận được cuộc điện thoại này, cô ta lập tức trả lời: “Tôi đã hiểu thưa cậu Trần.”

Dứt lời, cô ta trực tiếp bảo mọi người dừng việc trong tay lại, tiếp đó gọi điện thoại cho Cao Dương.

Lúc này Cao Dương đang ở nhà họ Giang không ngừng khoác lác, đột nhiên nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy là người quản lý của phòng trưng bày Quốc Hoa, hắn lập tức khoe khoang nói với Giang Quốc Dân: “Chú Giang chú xem này, đây là điện thoại của quản lý phòng trưng bày.”

“ALO..

quản lý Sở..

Có phải cậu Trần đồng ý gặp mặt tôi rồi không?”

Cao Dương cười vui vẻ, giọng nói cũng cực kỳ to.

“Tổng giám đốc Cao, tôi rất xin lỗi phải thông báo với anh rằng phòng trưng bày tạm thời không thể cho ngài mượn nữa.”

“Cái gì cơ?”

“Đây là ý của cậu Trần chúng tôi, bởi vì cậu ấy có chút không vui nên phòng trưng bày tạm thời không mở cửa.”

Sở An An lạnh lùng nói, ý tứ cũng cực kỳ rõ ràng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.