Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 23



Chương 23

Trần Bình ngại ông ta ngày nào cũng đến cửa nên tiện tay bỏ ra ba tỷ để ông ta xây một căn phòng trêи núi chuyên chứa xe hơi và máy bay tư nhân.

“Ôi, bây giờ nhớ những con xe yêu kia của mình quá.”

Trần Bình cảm khái trong lòng, sau đó cất bước đi vào trong phòng triển lãm.

“Chào anh, phòng trưng bày triển lãm tạm thời không mở cửa ạ.”

Cô gái tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp mặc váy công sở phối màu đen trắng, trêи cổ buộc khăn lụa thêu hoa bạch lan lên tiếng nói.

Trần Bình sửng sốt, đưa mắt nhìn vào bên trong: “Tôi đến tìm người.”

“Xin hỏi anh tìm ai ạ?”

Cô tiếp tân cũng không bởi vì Trần Bình ăn mặc bình thường mà đối xử khác thường, ngược lại cực kỳ lễ phép hỏi han.’ “Tôi tìm..”

Trần Bình vừa định nói chuyện, một người con gái thân hình cao gầy khác giận đùng đùng đi ra từ cửa sảnh, trực tiếp ngắt lời anh.

Cùng một bộ quần áo, chỉ là trêи cổ cô ta quấn một chiếc khăn xinh đẹp thêu hoa lam.

Dáng vẻ cũng khá xinh đẹp, cô ta đi đôi giày cao gót bước “cộp cộp”đi tới.

“Trần Diệp Nhu, cô làm sao vậy hả? Không phải đã nói hôm nay không mở cửa, không cho bất cứ người nào vào trong rồi hay sao?”

Cô gái có khí chất lạnh lùng kia đi tới, nhíu mày liếc mắt nhìn Trần Bình, rồi vênh mặt hếch hàm nói với cô tiếp tân kia.

“Chị Tuệ, anh này nói anh ấy đến tìm người.”

Rõ ràng Trần Diệp Nhu rất sợ cô gái mới tới này, mặt mày sợ hãi giải thích.

Tào An Tuệ là trưởng ban tiếp tân của phòng trưng bày Quốc Hoa, ngày thường hết sức kiêu ngạo, đối xử với cấp dưới của mình cũng hô tới quát lui.

Vì vậy cô ta còn có một biệt hiệu ngầm là nữ ma đầu.

Lúc này, Tào An Tuệ lạnh lẽo đánh giá Trần Bình, nghi ngờ hỏi: “Anh đến tìm người?”

Người này cũng thật bủn xỉn, mặc chiếc áo cộc giặt đến bạc cả màu, một chiếc quần bò đã phai màu cùng đôi giày đế bằng.

Vừa nhìn liền biết là một tên công nhân đến từ nông thôn.

Có lẽ là bạn bè của một công nhân ở trong đội thi công hôm nay.

“Đúng vậy, tôi tìm..”

Trần Bình cười nói, khoe ra hàm răng trắng.

“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, anh đi theo tôi.”

Tào An Tuệ trực tiếp ngắt lời của Trần Bình, cô ta quay đầu lại lườm Trần Diệp Nhu một cái sắc lẹm, nói: “Trông cửa cho tốt vào, đừng để mấy kẻ không biết chui từ đâu ra đi vào.”

Trần Diệp Nhu cúi đầu gập người liên tục nói xin lỗi, còn len lén liếc nhìn Trần Bình một cái, rồi khẽ nở nụ cười với anh.

Trần Bình cũng cười đáp lại cô.

Cô gái này nhìn qua còn khá trẻ, tính cách trái lại rất tốt.

Trần Bình cũng không nghĩ nhiều nữa, theo Tào An Tuệ đi vào bên trong.

Trần Bình không khỏi nhìn bóng người cô ta thêm mấy lần.

“Anh nhìn cái gì đấy hả?”

Đột nhiên Tào An Tuệ đang đi ở phía trước quay người lịa, thái độ lạnh như băng cùng với ghét bỏ trừng mắt với Trần Bình.

“Hả? Không..

Không nhìn gì cả.”

Trần Bình cũng hơi xấu hổ.

Bị người ta bắt được rồi! Tào An Tuệ hừ một tiếng nói: “Loại công nhân đến từ nông thôn như anh tôi gặp nhiều rồi, trộm vặt móc túi, ánh mắt không trong sáng.

Nếu như phòng trưng bày của chúng tôi thiếu thứ gì, người đầu tiên tôi bắt lại sẽ là anh!”

Nói xong, Tào An Tuệ quay người lại tiếp tục đi về phía trước, trong lòng càng thêm khinh bỉ và chán ghét người đàn ông đang đi theo sau lưng.

Công nhân đến từ nông thôn? Trần Bình có chút ngơ ngác, không phải cô ta nhận nhầm người đấy chứ? Tào An Tuệ dẫn anh đến một hiện trường đang thi công, cô ta vênh mặt hất hàm chỉ vào chỗ đó nói: “Nhanh đi làm việc đi, trước khi hết giờ phải làm xong cho tôi.

Còn có mấy người các anh, đừng có mà lười biếng, tôi sẽ ở đây quan sát, ai lười biếng thì không có tiền công.”

Mấy người công nhân nghe thấy vậy vội vàng ra sức làm việc sợ bị trừ tiền lương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.