Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 27



Chương 27

Sở An An kinh ngạc nói, phải uống bao nhiêu mới có thể quen miệng như thế này chứ! “Cao Dương bên kia cô định xử lý như thế nào?”

Trần Bình hỏi.

“Anh ta gọi cho tôi mấy lần nhưng tôi đều từ chối.

Phỏng chừng bây giờ anh ta rất sốt ruột.”

Sở An An trả lời.

“Ừ, cứ mặc kệ anh ta, đúng lúc đó nên làm gì, tự cô xem rồi giải quyết.”

Trần Bình nói rồi đứng dậy, “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây! Chuyện hôm nay đừng truyền ra bên ngoài, tôi không muốn bị làm phiền.”

Sở An An gật đầu nói: “Tôi đã rõ thưa cậu Trần, chủ tịch Kiều cũng đã dặn dò qua rồi ạ!”

Đúng lúc này cửa kính phòng nghỉ bị đẩy ra, Tào An Tuệ tức giận bỏ đi hồi nãy bám theo sau một tên đàn ông trung niên bụng phệ hói đầu, hai tay khoanh lại trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, không còn chút nào vẻ uất ức của lúc trước.

“Sở An An, cô có ý gì hả? Cô dựa vào đâu mà đuổi việc An Tuệ?”

Tên béo kia vừa vào cửa liền gào lên, sau đó đặt cái ʍôиɠ to béo của mình lên chiếc sofa trắng tinh, còn thuận tiện cầm tách trà vừa nãy của Trần Bình khó chịu uống một ngụm rồi mắng: “Cái thứ rác rưởi gì thế này? Sao đắng vậy chứ!”

“Châu Lương Tài, ai cho ông đi vào đây!”

Sở An An không mấy thân thiện trách cứ, giọng điệu cô cũng lạnh lẽo vô cùng.

Cô ta cực kỳ ghét tên béo Châu Lương Tài chết tiệt này, bởi hắn luôn dòm ngó cô.

Chỉ cần có thời gian Châu Lương Tài sẽ chạy đến, vênh mặt muốn hẹn cô ta đi ăn cơm.

Mà thủ đoạn của hắn cũng không sạch sẽ gì, lại còn muốn nhét họ hàng hang hốc của hắn vào trong phòng trưng bày Quốc Hoa.

Ví dụ như Tào An Tuệ chính là do hắn nhét vào.

“Sở An An, cô có thái độ gì vậy hả? Tôi là người phụ trách điều hành của phòng trưng bày Quốc Hoa sao lại không được vào đây ngồi?”

Châu Lương Tài bụng phệ ngồi trêи sofa giống như một đống thịt vậy, mấy ngấn mỡ nơi bụng hắn thật khiến người lo sợ chiếc áo sơ mi bị căng nứt.

“Chỗ này không phải nơi ông có thể vào, mau đi ra ngoài.”

Sở An An chỉ tay ra cửa lạnh lùng nói.

Ở ngay trước mặt ông chủ mới mà tên Châu Lương Tài chết dẫm này lại dám làm càn như vậy.

Châu Lương Tài cười hai tiếng, nheo mắt lại nhìn Trần Bình đứng bên cạnh, không biết xấu hổ giễu cợt nói: “Được đấy Sở An An, nhìn không ra loại người nào cô cũng ăn được!”

Sở An An nhíu mày lại, tức giận nói: “Châu Lương Tài, ông nói cái gì vậy hả!”

Tên chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ! “Tôi cũng không muốn phí lời với cô, Tào An Tuệ là người của tôi, cô không được đuổi việc cô ấy.”

Châu Lương Tài trực tiếp nói.

Tào An Tuệ đứng bên cạnh mắt lạnh lùng trào phúng liếc xéo nhìn Trần Bình và Sở An An, trong lòng cực kỳ khinh bỉ hai người.

Sở An An, cô thế mà lại dám mang đàn ông vào phòng nghỉ trước mặt mọi người.

“Ha ha.”

Sở An An cười lạnh vài tiếng: “Châu Lương Tài, ông đừng quên tôi mới là quản lý ở đây, tôi có quyền làm như vậy!”

“Con ả họ Sở kia, đừng có mà cho cô thể diện còn không biết điều, anh Tài của tôi không sợ cô đâu.”

Tê Tào An Tuệ khoanh tay trước ngực, mặt mày khinh thường nói: “Hơn nữa, cô tự mình đem tên công nhân làm thuê này vào phòng nghỉ đã vi phạm quy định.

Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng chức quản lý này của cô cũng không giữ nổi đâu.”

Dứt lời, cô ta đặt ʍôиɠ ngồi xuống bên cạnh Châu Lương Tài.

Hai người họ không coi ai ra gì mà dính vào lấy nhau.

“Sở An An, cô suy nghĩ cho thật kỹ đi! Vì một tên công làm thuê mà đắc tội tôi không đáng đâu.”

Châu Lương Tài uy hϊế͙p͙ cười nói, ánh mắt nóng rực di chuyển trêи người của Sở An An, hắn ta hận không thể nuốt sống người phụ nữ chín mọng này.

Hắn ta đã muốn có được Sở An An từ lâu.

Nhưng người phụ nữ này giống như tảng băng không để ý đến hắn ta.

Ngày thường giả vờ thanh cao lạnh lùng, hóa ra lại ti tiện như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.