Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 5: Không phải chỉ 100 vạn



“Sao anh lại ở chỗ này?” Giang Uyển nhíu mày, nhìn chiếc Bentley bên cạnh Trần Bình, anh vừa đi xuống từ chiếc xe này?

Đây vẫn là ông chồng hèn nhát, nhu nhược của cô sao?

Hay phải nói là, bây giờ, công ty cơm hộp đều đưa cơm bằng Bentley hết à?

“Tôi… tôi chỉ là…” Trần Bình ấp úng, liếc mắt nhìn Kiều Phú Quý đang cười như đóa hoa cúc bên kia cửa xe.

Lão già này lập tức đưa tay ra, nói: “Cảm ơn cậu nhé, chàng trai, nhờ có cậu mà tôi mới tìm được chỗ này. Lần sau, nếu rảnh, ông già này mời cậu ăn một bữa cơm xem như lời cảm ơn nhé.”

Trần Bình cười ha hả, gật đầu trả lời lễ phép: “Không cần đâu, ngài mau quay về đi thôi.”

Giọng điệu cuối câu còn mang theo ý thúc giục.

Kiều Phú Quý cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu mỉm cười với Giang Uyển đang đứng bên đường rồi bảo tài xế lái xe, nhanh chóng rời đi.

Giang Uyển tập trung nhìn kỹ lại, lập tức kinh hãi!

Đây… đây không phải chủ tịch Kiều, chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh sao!?

Là nhà giàu đứng đầu thành phố Thượng Giang đó!

Vậy mà Trần Bình được ngồi cùng xe với ông ta!

“Anh quen Kiều Phú Quý à?” Giang Uyển kinh ngạc, quay đầu nhìn Trần Bình.

Trần Bình nhún vai, nói: “Không quen, lão già đấy không biết đường nên tôi dẫn ông ta đi thôi.”

Lão già?

Khóe miệng Giang Uyển run lên vì tức, anh dám gọi người giàu nhất Thượng Giang là lão già, đúng là không lễ phép mà!

“Lão già cái gì mà lão già, đấy chính là người giàu nhất Thượng Giang, chủ tịch tập đoàn Thịnh Đỉnh đó!”

Người đàn ông này, đúng là có mắt như mù mà!

Giang Uyển càng nhìn càng khinh bỉ Trần Bình, lạnh lùng nói thẳng: “Trần Bình, anh đừng quên cuối tuần này ba tôi mời khách ở Tụ Hiền Các, anh đi mua ít quà cáp đi.”

Trần Bình trả lời: “Tôi còn chưa nói mình sẽ đi đâu.”

“Anh!”

Chuyện này làm Giang Uyển thực sự tức giận, cô vất vả lắm mới thuyết phục được ba mình, nói lần này Trần Bình sẽ đến cúi đầu nhận sai, mong ba đừng làm khó anh quá.

Thế mà, tên Trần Bình này, lại có thái độ thế này?

Thôi, mặc kệ anh.

Lúc trước, đúng là mắt cô mù rồi mới yêu phải tên đàn ông này.

“Muốn đi thì đi!” Giang Uyển cáu kỉnh, quay người, lắc eo nhỏ bỏ đi.

Trần Bình nhìn bóng lưng Giang Uyển, cô đã thay quần áo, áo thun với quần jean bó sát, bờ mông tròn trịa vô cùng cuốn hút, khiến người ta muốn chinh phục.

Hình như cô còn trang điểm, xức nước hoa nữa.

Trần Bình thấy lạ, nhìn cô đi vào tòa nhà, nghĩ ngợi lung tung.

Không phải là Giang Uyển về công ty à, sao lại tới đây?

Đây là chỗ nào chứ?

Khách sạn Hilton đấy!

Đù! Chẳng lẽ Giang Uyển vụng trộm với người đàn ông khác sao lưng anh?

Trần Bình càng nghĩ càng tức, dù gì thì anh vẫn đang liều mạng nỗ lực làm việc, thế mà cô lại tới khách sạn?

Không được, nhất định phải đi theo nhìn xem!

Hôm nay, Giang Uyển rất mệt mỏi, đầu tiên là Trần Bình vô trách nhiệm làm bệnh tim của con gái tái phát, tiếp đó lại phiền lòng vì chuyện của Tào Quân, sau đấy về tới công ty lại có một dự án gặp trục trặc.

Giám đốc bên đối tác lỡ hẹn, muốn cô tới khách sạn Hilton nói chuyện.

Giang Uyển vốn không định đi, nhưng bên đó lấy dự án ra uy hiếp, cô không thể không đi.

Đó chính là dự án 100 vạn đấy!

Ngay lúc này, di động của cô vang lên: “Alo, giám đốc Vương, tôi tới rồi, ngài đang ở đâu?”

Trong điện thoại truyền tới một giọng nam êm ái: “Tôi chờ cô ở nhà hàng trên tầng sáu.”

Giang Uyển vội cười nói: “Vâng, giám đốc Vương, tôi lên ngay đây.”

Giang Uyển cúp điện thoại, thở ra một hơi, cô nhìn thang máy do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi lên.

Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, Trần Bình xuất hiện ở sảnh lớn, từ xa đã thấy Giang Uyển vào thang máy.

Anh vội chạy tới, kết quả là bị một giọng châm biếm lạnh lùng cắt ngang.

“Ô kìa, đây không phải là ông anh rể ship cơm hộp của tôi sao, tới Hilton ship cơm à?”

Trần Bình quay lại, nhìn thấy ngay một cặp tình nhân đẹp đẽ, thời thượng đang dựa vào nhau, cô gái khoanh tay trước ngực, mặt đầy châm chọc đang dựa vào lòng anh đẹp trai 1m8 bên cạnh.

“Giang Linh?” Trần Bình cau mày, không quên liếc nhìn thang máy, tầng sáu.

Cô gái kia đi tới, cười nói trào phúng: “Anh họ à, trùng hợp thật đó, ở đây mà còn có thể gặp phải anh, xem ra công ty của anh phát triển rộng thật đó.”

Cô gái này tên Giang Linh, là em họ Giang Uyển.

Năm nay mới lên đại học năm nhất đã trổ mã thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, ngực cũng rất lớn.

“Linh Linh, ai đấy?” Anh đẹp trai đi cùng Gianh Linh hỏi, ánh mắt trêu đùa.

Giang Linh lập tức cười nhạo, nói: “Anh họ của em, lần trước đã nhắc với anh rồi còn gì, gây dựng sự nghiệp thất bại nên đi ship cơm hộp, còn mượn em mấy ngàn, tới giờ vẫn chưa trả đâu.”

Giang Linh vẫn luôn khinh thường ông anh rể này, quá vô dụng.

Luôn cảm thấy anh là con cóc ghẻ muốn leo lên cành cao là chị họ mình.

Nói là cưới chị cô ta, thà nói luôn là ở rể.

Quá mất mặt.

“Ha ha, thì ra anh ta chính là ông anh rể mà em nói à, vờ lờ, thì ra là chó chui gầm chạn.” Anh chàng cười ầm lên, trong mắt càng thêm châm chọc.

Trần Bình hơi khó chịu, nói gì thì nói, tôi vẫn là anh rể cô, Giang Linh cô có ý gì hả?

Dẫn người ngoài tới khinh bỉ anh sao?

Trần Bình cười trừ, nói: “Tôi sẽ trả lại tiền cho cô, bây giờ tôi còn có việc, không rảnh để tiếp hai người.”

Dù sao cũng là em họ Giang Uyển, anh làm anh rể cũng nên nhường nhịn một tí.

Nếu cô ta biết, anh chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới.

Không biết cô em họ này sẽ có biểu cảm với phản ứng thế nào nhỉ?

Con người ấy mà, luôn nông cạn ngu xuẩn như vậy.

Giang Linh mỉa mai, nói châm chọc: “Trả tôi? Tôi chẳng trông vào anh trả tôi. Với đồng tiền lương đi ship cơm hộp của anh, liệu có đủ tiền chữa bệnh cho Mễ Lạp không?”

Anh rể họ chính là một tên phế vật!

Còn cả con ranh con kia nữa, tốt nhất là không nên sinh ra!

Đúng vậy, Gianh Linh khinh thường Trần Bình, đương nhiên sẽ coi thường cả con gái của Trần Bình.

Trần Bình nghe vậy, biểu cảm cũng dần lạnh lùng.

“Giang Linh, dù sao tôi cũng là anh rể cô, cô nói chuyện với tôi như thế, có còn lễ phép không hả?”

“Ha ha.” Gianh Linh cười nhạo, nói: “Tôi không thừa nhận anh là anh rể của tôi đấy, anh chỉ là bám được vào chị họ tôi, ở rể nhà họ Giang mà thôi.”

Đúng là không biết xấu hổ!

Còn lấy bối phận ra nói cô ta, cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì!

“Đù, anh ta còn tới cửa ở rể á?” Bạn trai Giang Linh kinh ngạc, cười khẩy.

Là một người đàn ông mà làm được tới mức này cũng quá hèn rồi.

Giang Linh phất tay, kéo bạn trai mình, nói đầy khinh thường: “Thôi bỏ đi, anh Huy, chúng mình đi thôi, đứng một chỗ với loại người như anh ta thôi cũng khiến em cảm thấy không khí toàn mùi dầu mỡ hôi hám rồi.”

Ánh mắt Trần Bình tối lại, lạnh lùng, siết chặt nắm tay, nhìn Giang Linh lắc mông kéo bạn trai đi mất.

Hai người kia còn đang thì thầm:

“Anh rể của em đúng là hèn nhát.”

“Anh ta không phải là anh rể em, anh còn nói vậy nữa là em trở mặt với anh đấy.”

……

Trần Bình hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, anh không thể chấp nhặt với mấy đứa trẻ ranh.

Xoay người, nhanh chóng chạy vào thang máy.

Tầng sáu.

Trần Bình đi một một vòng mới thấy Giang Uyển qua tường pha lê của một nhà hàng cơm Tây.

Đờ mờ!

Điều khiến Trần Bình điên nhất là anh nhìn thấy một gã béo đầu hói bóng nhẫy ngồi đối diện Giang Uyển, vẻ mặt đáng khinh đang đưa tay muốn sờ tay Giang Uyển.

Tình yêu là một tia sáng.

Màu xanh lục sao?

Không đẹp một chút nào!

Trần Bình rất tức giận!

Lấy luôn di động ra gọi cho Giang Uyển!

Trong nhà ăn, Giang Uyển uyển chuyển từ chối ý tốt của giám đốc Vương mấy lần, nhưng đối phương vẫn không chịu buông tay, nhiều lần muốn sờ mó tay cô.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, cho cô cơ hội để hồi sức.

“Xin lỗi giám đốc Vương, tôi ra nghe điện thoại.”

Giang Uyển nói xong, đứng dậy ra khỏi nhà hàng.

Cặp mắt ti hí của giám đốc Vương cau lại, nhìn Giang Uyển chằm chằm, bờ mông vểnh tròn như cối lắc lắc khiến không ông ta không thể rời mắt.

Đêm nay, nhất định phải đè người phụ nữ kiêu ngạo này dưới thân mà chà đạp!

“Alo, Trần Bình à, anh có việc gì không?” Giang Uyển đứng ở cửa nhà hàng.

“Tôi đứng phía đối diện cô.”

Bên này, Giang Uyển bất ngờ ngẩng đầu, thấy ngay Trần Bình đứng đối diện, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Cô cau mày, trong lòng nghi ngờ, sao anh lại ở đây chứ?

“Anh theo dõi tôi?” Giang Uyển đi sang, vẻ mặt giăng kín sương, lạnh lùng nói.

Lúc nãy gặp Trần Bình ở cửa, bây giờ lại gặp ở trên này.

Không phải theo dõi thì là gì?

Trần Bình, anh giỏi lắm, giờ dám làm việc ghê tởm này, chơi theo dõi hả?

Trần Bình cười ha ha hai tiếng, nói: “Tôi không rảnh mà theo dõi cô, tình cờ đi qua thôi.”

Anh vừa nói vừa nhìn gã béo trong nhà hàng: “Ông ta là ai, quan trọng hơn cả Mễ Lạp sao?”

Không tới bệnh viện mà chạy đi gặp một gã béo.

Giảng Uyển, cô giỏi lắm.

Giang Uyển rất khó chịu với giọng điệu thẩm vấn của Trần Bình nhưng vẫn giải thích: “Đối tác công ty, đang bàn chuyện làm ăn.”

“Bàn chuyện làm ăn? Tôi thấy ông ta động tay động chân với cô, hai người bàn chuyện làm ăn hay ve vãn đấy?” Trần Bình chất vấn.

Biểu cảm của Giang Uyển trầm xuống, khoanh tay trước ngực, giọng điệu đầy chán ghét: “Trần Bình, anh có ý gì hả? Anh nghi ngờ tôi? Ngày nào tôi cũng liều mạng làm việc, chẵng lẽ không phải vì kiếm tiền chữa bệnh cho Mễ Lạp sao? Anh thì sao, ngày nào cũng ship cơm, có tiền đồ không? Muốn anh cúi đầu hạ mình trước ba mẹ tôi, anh có chịu đi không? Anh chính là một thằng nhu nhược!”

Giang Uyển càng nói càng kích động, nước mắt đảo quanh hốc mắt, quay đầu hít hít mũi: “Thôi, nói với anh cũng chẳng được việc gì, đêm nay tôi không về.”

Không về?

Trần Bình giật mình, cô muốn qua đêm bên ngoài sao?

Cùng gã béo kia?

Trần Bình nói: “Nếu tôi có thể giúp cô thì sao?”

Trần Bình nhìn bộ dạng của Giang Uyển cũng đoán được dự án này không thuận lợi, khả năng cao là đối phương lấy dự án ra uy hiếp cô.

Đồng thời, anh cũng áy náy trong lòng, thái độ ban nãy của anh đúng là không đúng.

“Anh có thể giúp tôi cái gì? Giúp tôi mang về dự án 100 vạn sao?” Giang Uyển cười nhạt một tiếng.

Từ trước đến nay, cô không trông mong Trần Bình sẽ giúp gì được cho mình.

“Không phải chỉ là dự án 100 vạn thôi sao, tôi có thể…” Trần Bình nói, bây giờ anh không thiếu tiền, chỉ cần anh nói một câu cũng mua được cả công ty của Giang Uyển, đừng nói là dự án 100 vạn, như một bữa sáng mà thôi.

“Trần Bình, đủ rồi, chuyện của tôi không cần anh lo.” Giang Uyển lạnh lùng nói rồi quay người vào nhà hàng.

Không cần anh lo?

Nhưng dù sao cô cũng là vợ anh mà.

Trần Bình nhìn bóng lưng Giang Uyển, cười khổ, sau đó lấy di động ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.