Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện

Chương 1: Người đàn bà không có chí tiến thủ



Chuyển ngữ: Sơ Vũ

Trịnh Dĩnh uống nhiều đến mức sau đó ngay cả vịn tường cô cũng không đứng vững, nhưng cô lại phục sát đất người đại diện Dư Hữu Nghị của mình, bởi vì tuyệt chiêu liên hoàn call đoạt mệnh của anh ta quá là lợi hại.

Người ta chỉ có một cái điện thoại chứ Dư Hữu Nghị nhất định phải có cả đôi – hai chiếc di động để trong lúc tìm người anh ta có thể làm nhiều việc cùng lúc. Trong khi gọi điện, mỗi bên tai kề sát một chiếc di động, điện thoại bên trái vừa mới ác liệt rống ré một câu “Mau đưa người đến cho tôi, nếu không người ra đi kế tiếp sẽ chính là cô đấy”, ngay lập tức giọng nói bên phải đã chuyển thành nhỏ nhẹ vô ngần “Chị dâu ơi, anh Lượng không có ở đây thì sao mà trao giải được, buổi tiệc tối nay sắp bắt đầu rồi, không có anh ấy thì không được đâu…”

Mỗi khi nhìn Dư Hữu Nghị nói chuyện điện thoại, trong lòngTrịnh Dĩnh đều run lên bần bật, cô nghi ngờ người đại diện của mình sắp biến thành bệnh nhân tâm thần rồi.

Hôm nay cô quả là may mắn, lần này Dư Hữu Nghị lại dùng chính tuyệt chiêu đó với mình.

Tối hôm qua thức khuya, trước khi đi ngủ cô còn tiện tay mở trang mạng văn học Tấn Giang, tiện tay xem một lượt danh sách những truyện đang xếp hạng đầu bảng, rồi lại tiện tay mở một bộ tiểu thuyết, sau đó cô còn đọc thẳng đến ba giờ sáng mà không buồn đi ngủ.

Cuốn tiểu thuyết này thuộc thể loại mà cô cực kì yêu thích, nhân vật trong truyện không nhận ra người thân, đến cả bản thân mình là ai cô ta cũng không nhớ.

Thế là sau khi thức trắng đêm đọc truyện, cô đã ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lên cao nắng rọi cháy mông.

Cuối cùng Trịnh Dĩnh bị đủ thứ âm thanh khủng bố đánh thức — tiếng chuông điện thoại đang vang lên bài hát Dạ khúc của Châu Kiệt Luân, điện thoại bàn trong nhà trọ lại du dương giọng nữ đọc đi đọc lại thông báo: Có điện thoại, có điện thoại, có điện thoại … Kinh khủng nhất là từ cửa nhà trọ ầm ĩ từng tiếng đập bang bang gần như sắp phá nát cả cánh làm cho Trịnh Dĩnh hoảng hồn cứ tưởng có zombie đột kích.

Tiếng Dư Hữu Nghị kêu gào vang lên từ ngoài cửa, Trịnh Dĩnh cảm thấy có lẽ ngày tận thế đã ập đến thật rồi.

Dư Hữu Nghị hét to: “Trịnh Dĩnh, cái đồ rùa rụt cổ kia, cô mà không mở cửa thì có tin tôi sẽ đập chết cô không hả?”

★★★★★

Trịnh Dĩnh suýt nữa tè ra quần vội vàng nhảy ra ngoài mở cửa.

Dư Hữu Nghị thấy cô tóc tai bù xù, bực bội một lúc rồi lại trở nên vô cùng đau đớn: “Trịnh Dĩnh, cô nói xem tại sao năm đó tôi lại chọn cô đây? Là do mắt tôi mù hay là vì quỷ ám? Cô nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi! Tôi chưa nói với cô là nếu tôi gọi mà cô không nghe máy thì tôi sẽ đập chết cô sao? Thậm chí lúc nào tôi cũng nhắc đi nhắc lại với cô mà, có đúng không hả?”

Trịnh Dĩnh ngập ngừng: “Không phải lần nào cũng vậy mà…”

“Cô im miệng ngay cho tôi! Còn nói nửa chữ nữa tôi sẽ đập chết cô!”

Anh ta chọc vào mí mắt của Trịnh Dĩnh: “Cô nhìn lại cô xem, là một diễn viên, bình thường tôi luôn nhắc cô chú ý đến việc chăm sóc bản thâm, cô có làm không đây? Cô chăm sóc như thế này ấy hả? Nhìn xem cái cặp mắt sưng phù của cô đi, không phải tối hôm qua cô lại thức đêm đọc tiểu thuyết đấy chứ? Sao cô cứ đọc mãi thế hả?” Anh ta lại chọc vào trán của Trịnh Dĩnh, “Tôi đã dặn cô không biết bao nhiêu lần, trước khi đi ngủ thì phải đắp mặt nạ, cô nhìn lại mình xem, đừng nói đến mặt nạ, có phải tối hôm qua trước khi đi ngủ cô vẫn chưa tẩy trang không đó?” Anh ta lại cầm một lọn tóc của Trịnh Dĩnh, “Mẹ ơi, tóc của cô đấy à, tóc từ khi sinh ra đây sao! Tôi đâu có đưa tóc giả cho cô! Tôi nói này, cô có thể chăm sóc chúng tốt hơn một chút được không? Sao lại khiến tóc tai rối mù rối mịt thế này hả, sao lại thế hả?”

Dư Hữu Nghị thả tóc Trịnh Dĩnh ra, tức giận đến mức ôm đầu xoay vòng vòng.

Trịnh Dĩnh yên lặng đi về phía bàn trà, vừa đi vừa vụng trộm oán thầm trong lòng mình.

Lúc bình tĩnh thì cũng là một ông già đẹp lão lắm đấy. Nhưng mà lúc nào ông cụ này cũng tức giận hừm hừm, không sợ bị trúng gió chảy nước dãi ra sao…

Dư Hữu Nghị bất thình lình gào lên rồi quát to một tiếng khiến Trịnh Dĩnh đang nhích từng tí một về phía bàn trà phải dừng phắt lại ngay: “Đứng lại! Tôi đã dạy cô xong rồi đấy hả? Tôi cho phép cô được đi chưa thế?”

Mặt Trịnh Dĩnh đầy vẻ nịnh nọt, chỉ vào bàn trà: “Anh Hữu Nghị, tôi chỉ muốn rót cho anh một ly nước thôi mà…Anh xem anh phun lên mặt tôi mấy lớp nước miếng rồi đây này, tôi nghĩ chắc anh cũng thấy khát…”

Suýt chút nữa Dư Hữu Nghị đã xé xác Trịnh Dĩnh ra.

“Cô thử nhiều lời nữa xem!”

Trịnh Dĩnh lập tức rụt cổ nín thinh.

Dư Hữu Nghị đi đến bàn trà liếc một cái, tìm bình nước.

Mẹ nó hình như anh cũng hơi khát thật…

Nhưng khi anh ta nhìn thấy một đống đồ ăn vặt chất như núi lộn xộn phía trên bàn, ngay tức thì anh ta cũng quên mình đang khát, cơn phẫn nộ trào dâng xâm chiếm toàn bộ thân xác và linh hồn.

Anh ta đi đến trước bàn trà, cầm một gói khoai tây chiên còn sót vài mảnh vụn, rít gào với Trịnh Dĩnh: “Sao cô lại không biết tiến thủ như thế này? Cô nhìn các nghệ sĩ khác mà xem, người ta trau dồi chuyên môn để nổi tiếng, cô thì hay rồi, cả ngày chỉ biết ngồi ăn chờ chết! Các nghệ sĩ khác chỉ hận không thể gầy như cây đũa, mà cô thì sao đây? Cô chỉ có biết ăn thôi, ăn ăn ăn!” Anh ta vứt gói khoai tây chiên đi rồi lại cầm một chai cô ca rống tuếch, tức giân bổ sung: “Còn uống nữa!”

Trịnh Dĩnh dè dặt phản bác: “Anh Hữu Nghị, tôi là nghệ sĩ chứ có phải thần tiên đâu, sao mà không ăn không uống gì được chứ, anh thấy có đúng không…”

Dư Hữu Nghị đập bàn ngắt lời cô: “Cô câm miệng cho tôi! Trịnh Dĩnh, tôi nói cho cô biết, cô có thấy mình là một nghệ sĩ không đấy hả? Tôi gọi cô là bà cô luôn nhé, xin cô làm ơn hiểu rõ chút được không? Khoản nợ của gia đình cô không cần trả nữa đấy à?”

Vẻ mặt Trịnh Dĩnh đầy thỏa mãn, vui vẻ kích bác trái phải: “Nợ tháng này đã trả xong rồi, mà tháng sau còn nhiều ngày nữa mới đến hạn trả nợ, tôi có thể thảnh thơi vài ngày!”

Dư Hữu Nghị ném chai coca qua: “Tháng sau cô không có phần đâu, cô đi chết đi!”

Trịnh Dĩnh nhanh nhẹn tránh thoát khỏi tập kích: “Không được đâu, tôi không đủ sống mà!”

Dư Hữu Nghị rít gào như trời rung đất chuyển: “Thế thì nhanh cút đi rửa mặt thay quần áo rồi tới buổi thử vai cho tôi!”

★★★★★

Lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, Trịnh Dĩnh hai mươi ba tuổi nhưng vẫn chỉ là một diễn viên hạng ba nhỏ bé.

Gia đình Trịnh Dĩnh vốn giàu có, đến khi cô học đại học năm thứ ba, em trai Trịnh Diệu Tổ bị cha mẹ chiều quá thành hư lại dính vào cờ bạc. Không đến một tháng, Trịnh Diệu Tổ đã khiến cho cả gia đình phá sản, không chỉ vậy còn phải gánh thêm mấy khoản nợ nần.

Ba mẹ Trịnh Dĩnh rất trọng nam khinh nữ, mặc dù Trịnh Diệu Tổ làm gia đình mắc nợ nhưng hai người không đánh chết cậu ta, ấy vậy mà còn giục Trịnh Dĩnh tìm việc để làm thêm ngoài giờ, bởi vì… “Sau này ba mẹ không thể cho con tiền nộp học được nữa, từ nay trở đi, mọi việc đều dựa vào năng lực tự kiếm sống của con!”

Lúc ba mẹ nói vậy, Trịnh Dĩnh cảm giác như có một tia chớp xẹt ngang qua đỉnh đầu, theo sau đó là một tia sét kinh khủng đổ ập vào người cô.

Cô đau khổ suy tư, cô có khả năng gì đây?

Kinh doanh? Không được, tính cô cẩu thả, lại cực kì trong sáng, không phải dạng người hiểm độc cứng rắn nên không thể kinh doanh được.

Ra nước ngoài? Cũng không được, cô mù mờ về đường xá, đi đưa cơm hộp thôi mà cũng bị lạc đến một nơi vô cùng xa xôi. Lạc thì không sao, dù gì cũng ở trong phạm vi mà cô khá quen thuộc, nhưng chỉ sợ nếu ra nước ngoài rồi cô chết đói mất thôi.

Cô suy đi nghĩ lại, nhớ đến chuyện mình đã tập Taekwondo nhiều năm, thế là cô nảy ra ý định: Chắc phải đến quảng trường múa võ.

Khát khao tươi đẹp ở quảng trường đã bị vỡ vụn hoàn toàn vì những bài nhảy với nhịp điệu vô cùng kì lạ của các bác gái ở đây.

Nhóm bác gái chiếm trọn cả quảng trường đến chỗ giành cho người ăn xin cũng không có!

Đương lúc đau khổ suy nghĩ về con đường mưu sinh, trong nhà cô đã thảm hại đến mức sắp chết đói cả rồi. Vì thế cô căm hận: Nghĩ cái rắm, bây giờ có gì làm để sống bà đây sẽ làm hết! Bán rẻ tiếng cười thì cứ bán luôn đi!”

Sau đó cô nhìn thấy bản tin về một cuộc thi hoa hậu trên góc nhỏ của một tờ tạp chí. Quán quân cuộc thi sẽ nhận được ba vạn đồng tiền thưởng.

Cô nhìn lại chính mình, móng tay hơi dài, sờ bụng thì xẹp lép, gia đình còn sót mấy khoản nợ chưa trả, hít sâu một hơi dài, cô gọi điện thoại đăng kí dự thi như tráng sĩ chuẩn bị cắt cổ tay.

Trong cuộc thi lần đó, không biết rốt cuộc là vì ít người dự thi quá hay Trịnh Dĩnh đẹp thật, tóm lại cô cứ mơ mơ màng màng giành được giải quán quân, mơ mơ hồ hồ có được ba vạn đồng tiền thưởng. Nếu là ngày trước, khoản tiền này chỉ là chút tiền lẻ đối với gia đình cô, không đáng để bàn tới, nhưng lúc bấy giờ, chính nó đã cứu sống cả gian đình – một nhà bốn người đang đau khổ vì chết đói.

Từ đó về sau, dưới sự thúc ép vì đói và nghèo khổ, Trịnh Dĩnh quyết định tham gia cuộc thi sắc đẹp do Mĩ tổ chức.

Sau đó, trong mỗi cuộc thi hoa hậu cô lại giành được các giải thưởng: giải người có cặp mông đẹp nhất, giải người có đôi môi gợi cảm nhất, giải người có chiếc mũi đẹp nhất, giải cho cặp chân dài quyến rũ nhất, giải bàn chân xinh xắn nhất.

Trong những giải thưởng đó, chỉ có phần đùi là chẳng được giải gì, bởi vì trước hôm thi đấu cô có tập taekwondo, chân được kê một chồng gạch lên trên, kết quả là ngày hôm sau lúc đi thi bắp đùi đã tím xanh một mảng. Và trong suốt khoảng thời gian các cuộc thi còn lại, không biết do đất trời hay là do may mắn, cuối cùng cô lại ôm về một đống giải thưởng khác nhau.

Sau khi tham gia một loạt các cuộc thi tranh tài sắc đẹp, vận mệnh của cô đã chuyển hướng hoàn toàn — đó là khi tham gia một buổi bình chọn người có vóc dáng đẹp nhất, cô đã bộc lộ hết tài năng trong trang phục sườn xám, giải thưởng đó vừa giúp duy trì cuộc sống ấm no cho gia đình của cô, đồng thời cũng khiến Dư Hữu Nghị nhìn trúng, từ đó trở đi, cô trở thành nghệ sĩ theo hợp đồng dưới quyền của anh ta.

★★★★★

Tính Trịnh Dĩnh thì lười nhác, ngực to nhưng không ôm chí lớn — cô có thể ăn no là chẳng biết buồn rầu, nếu tháng này còn tiền thì không buồn suy nghĩ đến khoản nợ tháng sau.

Tính cách đó khiến cô không hề có động lực phấn đấu, vì vậy trong suốt một thời gian dài cô vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ bé hạng ba chuyên đóng vai quần chúng. Cô đã từng có cơ hội được tham gia một bộ phim về triều đại nhà Đường, có thể vươn lên thành diễn viên hạng hai, nhưng mà…

Hôm đó vai diễn của cô phải hở ra một đoạn lớn trước ngực, sau khi quay xong, Trịnh Dĩnh bị phó đạo diễn ra hiệu gọi tới rồi mơ mơ màng màng bị đưa vào một phòng trong khách sạn.

Phó đạo diễn cầm lấy tay cô, híp mắt cười hì hì rồi nói số phòng mà hắn ở, buổi tối qua ngồi với hắn một lúc nhé, hắn sẽ thảo luận việc diễn xuất với cô.

Tay Trịnh Dĩnh bị phó đạo diễn hết nắm lại vỗ cực kì khó chịu, nhất thời cô không kìm lại được, cánh tay người kia chỉ vừa mới đưa lên thì một bàn tay mạnh mẽ như dao vừa vặn rơi thẳng lên khuôn mặt to tròn của phó đạo diễn.

Phó đạo diễn a một tiếng, khạc ra một cái răng.

Trịnh Dĩnh ngơ ngác nhìn tay mình hồi tưởng lại chuyện mới xảy ra.

Cô đã luyện tập Taekwondo một cách lão luyện quá a ha ha….

Trải qua chuyện này, Trịnh Dĩnh cũng trở nên nổi tiếng ở trong giới nghệ sĩ. Và một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô không có một cơ hội nào để vươn lên ngôi vị nghệ sĩ hạng hai ­– nhưng điều đó không khiến Trịnh Dĩnh buồn chút nào, cô vẫn cứ vui vẻ làm diễn viên hạng ba chuyên đóng vai quần chúng.

Trịnh Dĩnh cũng từng có bạn trai, hai người yêu nhau khi cùng là những diễn viên quần chúng đóng chung một bộ phim. Vì quyết định yêu đương, Trịnh Dĩnh đã kiên cường ngăn cản sự phản đối mãnh liệt gần như muốn giết người của Dư Hữu Nghị, nhưng mà cuối cùng cũng không thể ngăn cản bạn trai cũ nghĩa vô phản cố quyết tâm theo đuổi cuộc sống mới.

*nghĩa vô phản cố:  làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Vào một đêm không trăng, tên bạn trai cũ cặn bã của cô đã không giữ được lưng quần mà ngủ cùng cháu ngoại của ông chủ công ty điện ảnh truyền hình, thế là cô không thể tiếp tục với chàng trai diễn viên quần chúng mà mình từng yêu nữa.

Chuyện đó khiến cho Trịnh Dĩnh khổ sở một thời gian, ngay cả đồ ăn vặt ưa thích cô cũng không ngốn nổi. Đó cũng là khoảng thời gian mà khuôn mặt cô luôn đầy vẻ ưu sầu, nhưng sự nghiệp lại có chuyển biến tốt. Có hai nữ diễn viên cùng công ty quản lý của cô đang đóng phim lại bỗng dưng mắc bệnh nên không thể diễn tiếp, tình thế vô cùng cấp bách, thế là người đại diện Dư Hữu Nghị kiên quyết giành vai diễn đó cho cô.

Lúc diễn bộ phim kia, khi Trịnh Dĩnh phải khóc cũng không cần dùng đến đạo cụ nào, nước mắt cũng cứ thế tuôn ra, vẻ mặt đau thương khiến đạo diễn không ngừng vỗ tay khen ngợi.

Trong phim đó, các cảnh quay của cô gần như chỉ toàn là cảnh khóc.

Sau đó khi bộ phim được công chiếu, một diễn viên nhỏ bé như cô miễn cưỡng vươn mình thoát khỏi thân phận hạng ba để bước lên hàng ngũ các diễn viên hạng hai.

Trước mắt, Dư Hữu Nghị nhân lúc cô có hơi nổi tiếng, rèn sắt khi còn nóng đã tranh thủ để cho cô có thể đứng vững ở vị trí nữ diễn viên hạng hai, vì vậy anh ta mới phí tâm phí sức tìm một bộ phim mới cho cô, là diễn viên nữ thứ hai.

★★★★★

Trịnh Dĩnh nhanh chóng sửa soạn lại bản thân rồi bị Dư Hữu Nghị xách vào trong xe.

Trên đường đến gặp đạo diễn, bỗng nhiên Dư Hữu Nghị lại nói với cô là: “Đúng rồi, tôi nói này, nữ chính bộ phim này là Trần Tinh đó.”

Trịnh Dĩnh đang gặm một miếng dưa, chưa kịp ăn xong thì phút chốc đã trợn trừng cả mắt, miệng ú ớ kêu to: “Anh Hữu Nghị à, không phải anh đang chỉnh tôi đấy chứ?”

Dư Hữu Nghị nghiêng đầu sang liếc cô một cái: “Cô ta cướp bạn trai của cô thì cô không thể đóng phim cùng cô ta nữa hả?” Khi anh ta thấy miệng Trịnh Dĩnh còn đang ngậm mineegs dưa, ngay tức khắc ánh mắt lại sắc lẻm lườm lườm. Anh giận mà không chỗ xả, thế là miếng dưa nào đó bị liệng thẳng ra ngoài cửa sổ xe, “Chỉ biết ăn thôi, chỉ biết ăn thôi! Cái máy tạo phân!”

Sau đó anh ta bình tĩnh lại, tiếp tục cảnh cáo Trịnh Dĩnh, “Cô có biết để giành được cơ hội lần này mà tôi phải hao phí bao nhiêu sức lực và tinh thần không đấy hả? Trân trọng nó cho tôi, dám yêu dám diễn, không thì tôi sẽ đập chết cô! Tôi nói cho cô biết, nếu diễn tốt trong phim này, có bản truyền hình thì cô có thể được chọn trở thành vai nữ chính.”

Trịnh Dĩnh nhỏ giọng than thở: “Thôi thì anh cứ để tôi làm diễn viên quần chúng đi!”

Dư Hữu Nghị trầm mặt lạnh lùng gì nhìn Trịnh Dĩnh, sau đó khom người cởi giày trên chân ra.

Trịnh Dĩnh vội vàng luôn miệng cầu xin tha thứ: “Anh Hữu Nghị! Anh à! Anh ruột ơi em sai rồi! Em diễn em diễn! Anh đừng lấy chiếc giày thối ấy đập em, ngửi cái mùi đàn ông của anh em chết mất!”

Cô vừa dứt lời thì trong ngực lại có thêm một chiếc giày da nữa của Dư Hữu Nghị.

Vẻ mặt Trịnh Dĩnh trời sinh đã không sao yêu nổi: “…”

Cô rất muốn giơ chân đá tên đại diện này đi luôn!

★★★★★

Lúc sắp đến nới, Dư Hữu Nghị như nhớ ra gì đó, anh tỉnh tháo nói với Trịnh Dĩnh đang tựa lưng vào ghế ngủ mơ màng: “Tôi quên chưa nói với cô một chuyện nữa, nam diễn viên chính bộ phim này là bạn trai cũ của cô, Cung Tĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.