Đối mặt với cái nhìn chăm chú thẳng thừng của công tử Thẩm Nhất Phàm, Trịnh Dĩnh ngượng ngùng từ từ rút cái chân đang duỗi.
Có người đẩy cửa xông vào phòng Thẩm Nhất Phàm đang ở. Đó là trợ lý của anh ta.
Người kia vội vàng hỏi: “Cậu chủ… Tổng giám đốc Thẩm, cậu không sao chứ?”
Thẩm Nhất Phàm khoát tay với người nọ, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn xuyên qua cái lỗ trên ván gỗ làm tường, dừng lại trên mặt của Trịnh Dĩnh.
Đột nhiên Trịnh Dĩnh cảm thấy hơi ngại ngùng. Làm trò bậy trước mặt anh đẹp trai thì bạo lực quá đi.
Cô khẽ khàng lên tiếng: “Ngại quá Thẩm công tử … Tôi không biết sau tấm ván có người, với lại, không làm ngài sợ chứ?”
Mặt Thẩm Nhất Phàm vẫn không chút biểu cảm, trong trẻo lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.
Trịnh Dĩnh lúng túng rụt cổ lại: “Vậy… Nếu ngài không có việc gì nữa tôi đi trước đây nha, haha…”
Cô lấy hơi xoay người ra sau muốn bỏ chạy thục mạng.
Nhưng mà chỉ vừa mới xoay người, phía sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Nhất Phàm: “Để trong đoàn tính xem tấm ván này bao nhiêu, viết giá rồi đưa đến cho đại diện của cô ấy ở đây.”
Thẩm Nhất Phàm thản nhiên dặn dò trợ lý.
Trịnh Dĩnh mất hết sức lực để di chuyển, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã nghiêng người ngã quỵ.
Cô đứng vững rồi hít sâu một hơi, xoay người, chạy như bay sang đó, đã phá gỗ thì không nói làm gì, còn phá trúng cửa phòng Thẩm Nhất Phàm nữa chứ, cô chạy vào bình tĩnh đứng trước mặt anh ta, cố gắng cười tươi như hoa nở.
“Thẩm công tử ơi, cái này để tôi đền, tôi đền! Ngài đừng tìm người đại diện của tôi nữa nhé! Anh ta mà biết thì tôi chết chắc rồi, nước bọt cao áp của anh ta có thể phun chết tôi luôn đó!”
Trịnh Dĩnh vừa nói vừa tỏ vẻ tích cực thành khẩn mà lục lọi túi áo túi quần móc tiền mang ra trả.
Thẩm Nhất Phàm ngồi trên ghế, bưng chén trà lên uống, không buồn nhìn cô cũng không thèm ngăn lại, không nói câu nào càng không lộ ý tứ gì trong mắt, nhìn không ra nổi anh ta có hứng thú hay khinh thường lên tiếng.
Trịnh Dĩnh móc hết từng túi ra bày trước mặt anh. Lúc lục túi áo, cô lấy được một xấp tiền lẻ. Số lượng tờ không ít nhưng giá trị thì siêu thấp, đừng nói 100 đồng, đến 50 đồng còn không đủ.
Thẩm Nhất Phàm nhìn mớ tiền lẻ nghèo nàn của cô thì thoáng nhíu chặt mày.
Trịnh Dĩnh gãi mặt cố gắng cười: “Tôi nói thật mà! Tôi có tiền! Nhưng mà tôi không thích mang tiền mệnh giá lớn trên người!”
Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của cô khi nói mình có tiền, Thẩm Nhất Phàm bình tĩnh gật đầu đáp lại.
“Đúng là tiền, vậy cứ lấy tiếp tiền lẻ mang ra đi.”
Trịnh Dĩnh kiên trì lục túi khác trên người.
Sau đó…
Cô lấy ra một bịch khoai lang sấy.
Cô thấy ánh mắt Thẩm Nhất Phàm có hơi thay đổi, nhanh chóng nói “Ngại quá” rồi muốn cất khoai lang về. Tay vừa cử động thì lại nghe Thẩm Nhất Phàm hỏi lại: “Đó là cái gì?”
Trịnh Dĩnh vùng vẫy trong một giây rồi đành dừng động tác.
“Là… khoai lang sấy.” Cô thấy chết không sờn tôn kính bảo.
Không biết mấy doanh nhân thích đầu tư có xem thường những người thích đồ ăn vặt không nữa…
“Ăn ngon không?”
Hai giây sau, cô nghe Thẩm Nhất Phàm hỏi một câu như vậy.
Vấn đề này thiếu chút nữa khiến Trịnh Dĩnh ngu người.
“Hả? À, ăn ngon! Ăn ngon vô cùng! Ăn ngon cực kỳ!” Cô lôi hết vốn từ tận đáy lòng ra khen, “Chỉ có điều ăn quá nhiều thì sẽ thả ra cái kia, cái kia ấy…”
Cho nên nếu để Dư Hữu Nghị biết cô giấu khoai lang sấy bên người, chắc chắn sẽ bị vả bạt tai.
“Cái gì?” Thẩm Nhất Phàm lại tò mò hỏi tiếp.
Trịnh Dĩnh đấu tranh một lúc rồi mới đáp: “Rắm.”
Khi trả lời chữ đó, cô cố gắng khiến mình bình tĩnh, tao nhã nhất.
Nhưng sự bình tĩnh tao nhã của cô lại làm cho trợ lý của Thẩm Nhất Phàm ở một bên không kìm được mà phì ra thành tiếng.
Trịnh Dĩnh lén lút nhìn anh ta.
Rắm thì sao? Rắm là khí nén của con người, chả lẽ không thả ra ngoài hả? Ngạc nhiên thật, lại còn cười cô, cho hắn nén chết luôn đi.
Cô còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Thẩm Nhất Phàm lại đột nhiên lên tiếng.
“Hay dùng nó đền đi.” Thẩm Nhất Phàm đặt chén trà xuống, nhìn Trịnh Dĩnh nói luôn.
Trịnh Dĩnh giật mình.
Sau đó cô nghĩa vô phản cố* mà tiến lên từng bước nhét hết khoai lang sấy vào tay Thẩm Nhất Phàm.
“Thẩm… Thẩm công tử, tôi nhịn đau đền khoai lang cho ngài, thế nên ngài đừng tìm người đại diện của tôi khai ra chuyện phá ván nhé!” Cô cảm ơn Thẩm Nhất Phàm rồi cúi đầu cung kính, “Tôi sẽ nhớ kỹ ân đức to lớn của ngài!”
Cô mang theo vẻ mặt cảm ơn rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa đã vội vàng bỏ chạy, chỉ sợ nán lại thêm chút nữa thì phía sau sẽ có người đổi ý.
Thẩm Nhất Phàm cúi đầu nhìn bịch khoai lang sấy trong tay. Trợ lý ở bên có phần hơi căng thẳng, anh ta cẩn thận khuyên: “Cậu chủ, mấy thứ này chỉ sợ không sạch sẽ, ngài đừng nên ăn nó.”
Thẩm Nhất Phàm không lên tiếng trả lời, rút một miếng khoai lang sấy nhét vào miệng mình.
Anh nhíu mày lại, tốc độ nhai nuốt từ chậm rãi biến thành càng lúc càng nhanh hơn.
Sau đó dưới ánh mắt không ủng hộ của trợ lý, anh lại một hơi ăn sạch hết miếng khoai này đến miếng khoai khác.
*****
Hai ngày nay Trịnh Dĩnh lo lắng đề phòng, sợ Thẩm Nhất Phàm ăn khoai lang sấy xong sẽ không giữ lời hứa, nhiều khi buồn buồn kiếm chuyện hắn sẽ đi tố cáo việc cô đá hư tấm ván với Dư Hữu Nghị.
Nhưng qua hai ngày vẫn gió êm sóng lặng. Dần dần cô cũng thả lỏng tim mình.
Sau khi thả lỏng cô không khỏi nghĩ ngợi, cái tên Thẩm Nhất Phàm này đúng là không tệ, rõ ràng không muốn làm lớn chuyện, đâu phải ai vẻ ngoài xuất sắc cũng có được tâm hồn đẹp vậy đâu.
Trịnh Dĩnh thích ý ôm củ cải giòn vừa gặm vừa suy nghĩ, gặm hết cái này sang cái nọ, xem nó như mặt trắng đẹp trai Thẩm Nhất Phàm mà gặm cho đã ghiền.
*****
Liên tục quay diễn suốt vài ngày, dưới sự đào tạo chuyên nghiệp của người hợp tác Vạn Vũ Thần đầy quan tâm và kiên nhẫn chỉ đạo, Trịnh Dĩnh diễn xuất càng lúc càng lên tay. Nhưng sự tiến bộ của cô đã làm Vạn Vũ Thần mệt chết, ấy vậy mà vị thiếu niên vừa đẹp người vừa đẹp nết jua không hề thốt dù nửa câu oán hận, nhu thuận lại khiêm nhường.
Trong vài ngày, đoàn làm phim dần đi vào quỹ đạo, mọi việc hài hòa thuận lợi quá khiến Trịnh Dĩnh dần quên đi kẻ thù Trần Tinh kia.
Dư Hữu Nghị nhịn không được ân cần nhắc nhở cô: “Trịnh Dĩnh tôi nói cô nghe, đừng tưởng bây giờ bình yên là sự thật, kiểu bình yên này là bình yên giả tạo trước khi mưa gió ập đến đó! Cô tưởng mạng mình tốt rồi sao, có thể bình an vô sự quay xong một vai diễn được à? Cô nghĩ cái cục than tổ ong Trần Tinh kia bụng dạ trong sáng lắm đấy à? Cô cảnh giác lên cho tôi!”
Trịnh Dĩnh suy nghĩ một chút về lời anh ta nói, lọc ra phần mà cô cho là quan trọng: “Anh Hữu Nghị, do anh không đúng cả! Biết rõ đoàn làm phim này chả được tích sự gì mà còn nhét tôi vào, anh muốn tôi tôi luyện như thế sao?”
Thế mà Dư Hữu Nghị lại giở giọng văn nghệ: “Không phải tôi muốn tôi luyện cô mà cuộc sống muốn tôi luyện cô!”
Thiếu chút nữa Trịnh Dĩnh ói ra rồi. Cô thà bị Dư Hữu Nghị mắng cũng không muốn anh ta cứ vô cớ lên men.
Nhưng vụ bình yên giả thì đúng là sự thật. Không quá vài ngày, quả nhiên trong đoàn làm phim có người muốn trở thành thiêu thân.
*****
Sáng hôm đó Trịnh Dĩnh và Vạn Vũ Thần diễn trong trường quay, Trịnh Dĩnh không tìm được cảm giác chính xác, lại mở đầu làn sóng NG thêm lần nữa. May mà sáng nay Dư Hữu Nghị có việc không tới đây ngồi ỳ, nếu không với biểu hiện như vậy chắc chắn người đại diện của cô sẽ phun nước bọt cho chết thẳng. Thật ra thời gian gần đây diễn xuất của cô đã tốt lên từng ngày, ngay cả đạo diễn cũng khen cô có khiếu, kỹ năng diễn xuất tiến bộ vươt bậc. Chỉ là không biết sao hôm nay không tìm được cảm giác.
Vai nữ hai vốn nên yếu ớt nhu nhược lại bị cô diễn thành hung hãn vô cùng, lúc đọc lời thoại người ta còn nghi ngờ liệu giây tiếp theo có phải cô ấy sẽ đấm đá luôn không.
Đạo diễn điên mất rồi, ông nói với Trịnh Dĩnh: “Trịnh Dĩnh à, bây giờ anh ta muốn quay về bên bạn gái cũ, mà cô phải giữ anh ta lại đừng đi, cô phải năn nỉ, năn nỉ hiểu không? Chứ không phải là bạo lực uy hiếp!”
Trịnh Dĩnh cúi đầu khom lưng tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng khi đạo diễn hô “Diễn”, khí thế cướp bóc của cô lại vô thức bật ra ngoài.
Đạo diễn tức giận đến đói bụng, hô to một tiếng “Cắt”.
“Mọi người ăn cơm trưa trước đi! Cơm nước xong quay Trần Tinh với Cung Tĩnh trước!” Đạo diễn dặn dò Vạn Vũ Thần, “Ăn trưa xong cậu giúp Trịnh Dĩnh suy nghĩ tìm cảm giác, được không?”
Vạn Vũ Thần cực kỳ ngoan ngoãn nói được cho đạo diễn yên tâm.
Chỉ là chân trước đạo diễn vừa đi thì Trịnh Dĩnh phát hiện ra Vạn Vũ Thần cũng đi theo mất dạng.
Trịnh Dĩnh nghĩ cậu thiếu niên đẹp trai đó quay phim đói bụng rồi, chắc là đi ăn trước.
Cô quyết định trước tiên mình nên tự suy nghĩ xem thử cảm giác của cảnh diễn thế nào.
Suy nghĩ một hồi, cô phát hiện có thể là do sức lực của mình dồi dào quá, không phát ra được nên luôn nóng lòng muốn phát huy bạo lực. Cô quyết định tìm một xó đá đấm chân tay tiêu bớt năng lượng thừa, như vậy buổi chiều khi mệt quá cô có thể diễn mềm yếu được hơn.
Cô đi tìm một chân tường trơn nhẵn, may sao không phụ lòng công sức của bản thân, rốt cuộc cũng phát hiện một góc sáng không có ai ở đó.
Mới vừa đá chân vài cái, cô nghe được tiếng ồn ào huyên náo như thiên binh vạn mã dồn dập muốn phá phòng vang ra. Cẩn thận nghe kĩ lại, rõ ràng không phải thiên quân vạn mã mà là âm thanh của một người, chỉ có điều tốc độ nói của người nọ quá nhanh, tình cảm quá kịch liệt, nhập tâm đến phun cả nước bọt, nghe như thể đang có thiên quân vạn mã dồn dập lao đến đó.
Trịnh Dĩnh bái phục vị anh tài này. Nhưng mà giọng nói của người đó cô nghe thấy rất quen, nội dung anh ta phun nước bọt cũng khiến cô có dự cảm không lành.
“Cái cô Trịnh Dĩnh đến đây làm gì chứ, kỹ năng diễn xuất không có mà làm như trò đùa? Quyến rũ thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói chuyện tâm tình cũng tiếp tục ngu ngơ, đến cảnh âm mưu quỷ kế cũng ngu ngơ luôn nữa, cô ta tốt nghiệp học viện ngu ngơ à? Được rồi, bây giờ cô ta không diễn vẻ ngu ngơ nữa mà đổi thành vẻ mặt bạo lực, tôi nuốt không trôi mà! Mỗi ngày còn phải miễn cưỡng cười vui phấn khởi với cô ta tôi không chịu nổi rồi! Anh nói xem sao cô ta trà trộn vào đoàn làm phim này được! Cả vẻ ngốc nghếch đó thì làm diễn viên cái quái gì, có mặt có ngực thì ngoan ngoãn đi làm tình nhân tiểu tam vân vân đi, không phải được rồi sao, tiền tới lại nhanh, mắc gì lại đi làm diễn viên, giày vò người vô tội bên cạnh là tôi đấy à? Có điều so với Trần Tinh và Cung Tĩnh thì đúng là một bông hoa vô cùng kì lạ, cô ta lộn ngược lại chắc sẽ tốt hơn nhiều”.
Vẻ mặt Trịnh Dĩnh ngu ngơ lắng nghe, sau khi nghe xong cuối cùng cũng hiểu được vị anh tài bức bách bên trong hóa ra lại là Vạn Vũ Thần, cậu ta đang ở cùng trợ lý của mình, cả quá trình không nói vấp lần nào, tốc độ phun nước bọt lại càng lúc càng cao.
Cậu ta của giờ phút này quả thật kém xa một trời một vực với biểu hiện ngoan ngoãn đáng yêu của bình thường, giọng điệu như kiểu muốn bao nhiêu chua ngoa có bấy nhiêu, từ ngữ cần bao nhiêu sắc bén đều có cả.
Trịnh Dĩnh nghe xong thì có phần hưng phấn.
Thì ra tên nhóc này là một kẻ hai mặt! Nghĩ lại cũng đúng, người có thể đánh bại các tiểu thịt tươi khác giành vai diễn này sao có thể là bạch thỏ được đây.
Trịnh Dĩnh vô cùng vui vẻ. Trong đoàn làm phim nhàm chán này rốt cuộc cũng có người đùa được.
*****
Trịnh Dĩnh hí hửng đi tìm tấm ván và một đống gạch về.
Sau đó cô bắt đầu căng cơ làm nóng người. Trong giây phút cánh cửa phòng nhỏ rầm một tiếng rớt ra, Vạn Vũ Thần khiếp sợ nhìn tới đó, lúc thấy cô như kiểu nhìn thấy quỷ
“Trịnh, Trịnh Dĩnh, cô ở đây à …”
Ôi chao, giọng nói có hơi run rẩy rồi.
Trịnh Dĩnh nghe cậu ta hơi run giọng thì cười tít cả mắt, đứng thẳng người vẫy tay với cậu ta.
“Tiểu Vạn, đến đây, giúp tôi lấy tấm ván gỗ này với!”
Vạn Vũ Thần nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, thu hết khiếp sợ và hoảng hồn, cố gắng đeo lên dáng vẻ ngoan ngoãn trước sau như một.
“A!”
Cậu ta vừa mới nâng tấm ván gỗ lên cầm chắc theo chỉ đạo của Trịnh Dĩnh, cô đã “hây ya” một tiếng, xoay người đá sang, chân vững vàng – chuẩn xác – hung hăng đá lên tấm ván gỗ, tấm ván gỗ nháy mắt vỡ vụn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Vũ Thần có phần trắng bệch, bước chân không kềm chế được lảo đảo lùi ra sau. Trợ lý của cậu ta sợ tới mức thiếu chút nữa đã bỏ chạy lấy người.
Trịnh Dĩnh giữ chặt Vạn Vũ Thần lại: “Tiểu Vạn, Tiểu Vạn, đừng vội đi, đến đây, chờ tôi bổ hết chồng gạch này, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa nhé!”
Vạn Vũ Thần bị cô ép buộc kéo đến trước mặt chồng gạch.
Cô không để cho cậu ta có cơ hội chạy trốn, lại hét to một tiếng “hây ya”, tay nâng lên thành đao chặt xuống, chồng gạch kêu răng rắc xoàn xoạt, toàn bộ đứt đoạn hưởng ứng theo âm thanh.
Vạn Vũ Thần đã sắp kinh hãi trắng mặt trắng mày thành tên ngốc.
Trịnh Dĩnh phủi phủi bàn tay, vẫn cứ cười tủm tỉm: “Tôi giỏi không? Sau này nếu ai ăn ở hai lòng thì tôi sẽ bổ hắn như bổ gạch vậy!”
Vạn Vũ Thần nặn ra vẻ tươi cười, dùng sức vỗ bàn tay run rẩy ngợi khen: “Trịnh Dĩnh chị giỏi quá, chị, chị không chỉ vẻ ngoài xinh đẹp mà đấm đá cũng tốt nữa, thật sự là rất giỏi, giỏi hiếm có đó!”
Trịnh Dĩnh giũ chân nhe răng cười: “Đâu có đâu có, không có hiếm như vậy, chỉ có thể trừng trị các loại không phục thôi!”
Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng rống giận dữ.
“Tiểu vương bát đản Trịnh Dĩnh cô!” Âm thanh đó là của Dư Hữu Nghị, xem ra là nhân lúc ăn cơm mà đến đây, “Tôi không liếc mắt chú ý cô một cái thì cô lại gây phiền đấy hả? Cô bổ gạch cái gì mà bổ! Nhanh chóng dọn sạch đống vụn này cho tôi!”
Một giây trước Trịnh Dĩnh còn giống nữ ác bá kiêu ngạo, một giây sau đã lập tức rụt đầu rụt cổ bắt đầu ảo não gom quét xung quanh.
Vạn Vũ Thần đứng ở bên nhìn chuyển biến trước sau của cô, hai mắt lồi vô thức.