Chap này mình dành tặng bạn @phuonganh_1022003 vì đã ủng hộ mình nhiệt tình trong suốt thời gian vừa qua.
Lạnh lùng nó đưa ánh mắt băng lãnh của mình nhìn vào Mộc Kim, đôi môi tưởng chừng như khép chặt nhẹ cất lên một câu làm Mộc Kim dựng tóc gáy.
-Cô vừa nói gì...nói lại xem-Mộc Kim, à không nói đúng hơn là hầu như tất cả mọi người đều đứng tim sau khi nghe xong câu nói này của nó. Đây là câu nói nó đã phát ra và cơn thịnh nộ hôm đó, không lẽ nó lại định...Tất cả ngước mắt nhìn qua Mộc Kim, cô ả phải nói là sợ đến đứng hình, không dám động đậy, gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu. Ông Lý cũng ngạc nhiên không kém khi thây con gái của mình như vậy. Nhẹ tằng hắn phá vỡ bầu không khí căng thẳng, ông lên tiếng, có vài phần cung kính
-Vị tiểu thư đây là...-bỏ lửng câu nói đánh mắt sang hắn.
-Ông nghĩ sao?-nó hỏi ngược đánh đố ông.
-Ồ, thì ra là vậy, thế vị tiểu thư đây có thể nào cho tôi biết quý danh được không?-ông lịch sự.
-Cần thiết?-nó buông lời làm ông hơi quê.
-Vậy...-ông nói.
-Kami. Haruno Kami
-Nữ thần mùa xuân à(Haruno-Mùa Xuân. Kami-nữ thần) tôi thấy cô nên đổi tên thành Yuki Megami thì đúng hơn đấy( Yuki-Tuyết. Megami-nữ thần)-ông cười khinh khỉnh
-cảm ơn vì lời chúc phúc(au; ở đây bạn nào không hiểu thì mình giải thích tại sao nó nói vậy. Yuki có nghĩa là tuyết và cũng có nghĩa là may mắn nữa nên cái tên còn có nghĩa là Nữ thần may mắn nữa)
"Khá lắm cô gái" ông Lý nghĩ
Ông nhẹ hơi xoay người nhìn gái mình, nhìn hắn rồi nhìn nó. Ngũ quan lạnh băng, thiên tiên khó bì, từng câu nói đã đánh chủ ý lên ai thì người đó khó lòng mà thoát, thật là không đơn giản. Thở dài, ông nhìn nó.
-Thế Kami-san, cô có biết việc con gái tôi và cậu Ken Tenwayu đây đã có đính ước không?-ông hỏi nó
-Thì sao?-nó hỏi ngược lại
-Thế nếu đã vậy thì cô có thể nào nhường cậu Ken lại cho con gái tôi không?
-Tại sao tôi phải làm vậy khi không có lợi ích gì cho tôi chứ!-nhỏ nói như một lời đề nghị.
-30% cổ phần tại Thiên Mộc cô chịu không?-ông ra giá.
"Đối phó với cô quá dễ" và đương nhiên là ông ta chưa biết đến Tâm thuật của Kami nên việc đọc suy nghĩ ông là quá đơn giản.
-Lời đề nghị khá hấp dẫn dẫn đấy...-ông cười nửa miệng-nhưng...tôi không thích.-sau khi nói xong câu đó thì nó kéo tay Ken đi để hai cha con Mộc Kim lại với nỗi nhục khó rửa. Hai tay gồng mạnh nhưng miệng thì vẫn cười cười, ông cũng kéo tay Mộc Kim đi, đám đông của giải tán dần từ khi nó bước đi, nó giống như Thánh Nữ vậy đó, nó đi thì chuyện vui cũng không còn.
Nói đến nó và hắn, hai người quyết định cùng nhau đi dạo phố nhưng vừa bước ra khỏi học viện thì lại bị "kiến bu" nên đành dắt nhau lên sân thượng trường. Vừa lên tới nơi hắn đã nhanh nhẹn nằm ình ra đất, còn nó thì chạy lại lang cang, nhảy lên, tay vịnh lấy thành lang cang trụ lại để xoay người và an tọa trên thành. Từ đây nhìn xuống thấy học sinh nhỏ còn hơn kiến vì nói gì thì nói đây cũng là tầng 7 chứ không vừa. Là vam cấp trung rớt xuống cũng ê ẩm có khi bị thương, vậy mà nó còn dám làm động tác vừa rôi thì quả thật không đơn giản. Hắn để mắt nhắm hờ, hai tay vòng ra sau vịnh lấy đầu, chân duổi thẳng, nó thì vân cứ ngồi trên thành lang cang mà đung đưa. Nó bắt đầu hát(au:bài ở trên) những câu hát không biết vui hay buồn nhưng lúc nó hát thì lại thấy bình yên vô cùng. Từng câu hát trong trẻo vang lên bay vút tận trời xanh, bình yên nhưng len lỏi trong đó là sự cô đơn. Hai chân nó cứ đung đưa qua lại, mắt ngước lên trời cho tới khi...
"Phạch phạch phạch" một con chim bồ câu trắng tinh chẳng biết từ đâu bay lại.
-Ể...Woa..woa...á..a-nó bất ngờ nên không kịp trở tay, mất đà rồi trượt tay làm cô ngã ra phía sau.
"Hên quá có cái bụng của hắn kia rồi!!" đằng sau nơi nhỏ sẽ rơi xuống chính là bụng hắn. Nhưng không may thay, chả biết trời xuôi đất khiến ra sao mà hắn ngay lúc này lại ngồi dậy một cách vô tình, một chân co lên còn hai tay thì duỗi ra phía trước...
"Bịch!!!" nó nhắm tịt mắt, hắn mở to mắt. Hai người đang tạo ra một tư thế hết sức khiếm nhã. Hắn bế nó, nó nằm trong vòng tay hắn và còn gối đầu lên chân hắn, một tay bất giác nắm lấy áo hắn như kéo xuống, tay kia nắm lại để trước ngực.
Hắn bỗng nhiên nở một nụ cười kì lạ nhìn nó. Nó cảm thấy mùi nguy hiểm nên liền toan đứng dậy nhưng bị hắn kéo lại bất ngờ làm nó ngã hẳn vào lòng hắn, tay vòng sang ôm lấy cổ hắn để không bị té nhưng không may đây lại là cơ hội cho hắn. Mỉm cười ma mãnh hắn cuối xuống đặt trên môi nó một nụ hôn nồng cháy. Nó bất ngờ nên chẳng biết phản ứng ra sao, chỉ biết trợn to mắt, mặt đỏ bừng. Nhưng mặt nó càng như vậy nó càng đáng yêu, hắn chỉ muốn hôn nữa, hắn nhẹ nhàng đưa lưỡi của mình vào trong, rút hết sinh lực của nó.Nó đã bắt đầu định thần lại, nhìn hắn bộ não nó bắt đầu hoạt động, nó sẽ không làm cho hắn bị thương nhưng sẽ cho hắn thèm khát nhưng vẫn bất lực. Nó liền tự cắn vào môi mình, máu bắt đầu chảy ra, truyền vào miệng hắn. Hắn giật mình khi liếm thấy máu, giác quan của hắn được kích thích tột cùng, máu của nó...Ngon quá!! Cho dù vậy hắn vẫn giữ đủ bình tỉnh để đẩy nó ra. Rất ngon, quá tuyệt, máu của nó không phải dạng máu bình thường, máu của nó không quá tanh như máu bình thường mà lại còn có chút gì đó hơi ngọt làm hắn say mê. Nó cho dù biết hắn là Vam A nhưng vẫn dám làm vậy, thật không đỡ nổi a. Hắn liếm nhẹ môi tìm lại vị ngon khi nãy còn lại trên môi rồi ngước nhìn nó có vẻ hách dịch.
-Được lắm!Nhưng tự làm đau mình thì không phải là một ý hay đâu- nó nhẹ nhếch môi.
-Thử chưa?Sao biết!-nó quệt sạch vết máu trên môi mình và trét lên mũi hắn. Máu của nó, không chỉ ngon, mà còn thơm nữa. Nó bước đi, không ngoái lại, nó đã đi khỏi cái sân thượng đó, bước đi mà lòng buồn man mác.
-Ước gì nụ hôn và tình đầu của tôi là anh nhỉ!!