“Ok, không vấn đề gì,
ngài Đường, ngài yên tâm đi, nhất định làm xong trước tối nay, vâng…”.
Liêu Mỹ dù đang nói chuyện điện thoại với khách hàng, nhưng ngoài giọng
nói ngọt ngào, nụ cười trên gương mặt vẫn không hề suy suyển. Nói theo
cách khác của cô thì là, dẫu khách hàng không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được thái độ và nụ cười của bạn. Vi Tinh không biết cái lý luận ấy đã được công nhận hay chưa, song thành tích tiêu thụ cao ngất ngưởng
của Liêu Mỹ thì rõ ràng là sự thật.
Từ ban nãy, Vi Tinh đã cắn
bút, từ một góc mà tự cô cho rằng không bị phát hiện lén quan sát Liêu
Mỹ, điềm nhiên như không, cứ nhìn chằm chằm, chỉ có điều bản thân cô
không cảm thấy mà thôi. Mễ Dương hôm ấy từ nhà vệ sinh quay lại ban đầu
không phát hiện có cuộc gọi nhỡ, Vi Tinh tuy vô cùng tò mò muốn biết
Liêu Mỹ gọi điện cho cậu ta có việc gì, nhưng lại không muốn nhắc anh vì lý do nào đó mà bản thân cô cũng không nói rõ được.
Đúng lúc Vi
Tinh đang miên man suy nghĩ, đến độ mấy lần không nghe ra Tạ Quân đang
nói gì với cô, cảnh sát Mễ đã tự phát hiện ra. Anh cầm máy lên xem, nhíu mày nói, “Lại là ai nữa đây?”, rồi bỏ điện thoại qua một bên. Vi Tinh
buột miệng, “Cậu không gọi lại hỏi xem à?”, nói xong lập tức hối hận.
Mễ Dương bĩu môi, “Không cần đâu, nếu có việc cần nhất định sẽ tự gọi lại, chỉ cần không phải điện thoại của đồn là được. Bây giờ điện thoại quẫy
nhiễu nhiều quá thể, hôm kia có người gọi bảo tớ phải đi Malaysia mua
nhà, nói là giá chỉ như vùng ngoại ô Bắc Kinh, lại còn có quốc tịch nước ngoài,…; hôm qua mới gọi là đỉnh của điểm, không đợi tớ lên tiếng, mở
mồm ra đã chào cô Mễ, tài thật, thao thao bất tuyệt hơn một phút đồng hồ không cho tớ chen vào câu nào, mà này cậu bảo tớ nếu xăm lông mày thì
trông sẽ thế nào?”. Mễ Dương cử động lông mày nhìn Vĩ Tinh pha trò, “Cô
nương ấy còn nói, là miễn phí đó…”.
“Phì!”. Nghĩ tới đây Vi Tinh
không kìm nổi phì cười, tưởng tượng ra vẻ đẹp rung động lòng người của
anh bạn Đại Mễ khi xăm mày. “Buồn cười thế sao?”, Á Quân hỏi. “Hả”, Vi
Tinh quay người xoay ghế về phía cô. Á Quân nháy nháy mắt, hỏi bằng
giọng nghi ngờ, “Tớ nói cả nửa ngày mà câu không nghe thấy à?”. “Nghe
rồi, nghe rồi, chẳng phải là lý luận không gian 6 độ sao? Tớ thấy rất
hay”. Vi Tinh sao dám nói không nghe thấy chứ, vội vàng nhớ lại mấy chữ
vào tai trái ra tai phải khi nãy, may mà chuyện Á Quân nói cô đã từng
nghe qua rồi.
Vẫn còn may, Vi Tinh đoán bừa mà cũng trúng, Á Quân hài lòng gật gật đầu không hỏi thêm nữa. Cô vừa di chuột kéo trang web
phía dưới lên tiếp tục xem, vừa hỏi, “Vi Vi, cậu nói xem chỉ cần thông
qua sáu người có thể gặp được người quen thật không?”. Sau một lần nhấc
điện thoại của Đào Hương, nghe cô gọi biệt danh của Vi Tinh, Á Quân cũng bắt đầu gọi theo. Vi Tinh cười, đặt bút xuống cầm cốc nước lên, “Có lẽ
thế, hay cậu thử xem sao?”.
Á Quân nhún vai, “Tớ thấy không đáng
tin lắm, những người lạ mặt tớ từng giao thiệp không 6.000 thì cũng phải 600 rồi, nhưng đến một người thích hợp cũng đã gặp được đâu”. Đang uống nước, Vi Tinh tí nữa thì sặc, cô vừa ho vừa nói, “Tớ xin cậu đấy được
không? Người ta nói là gặp được người quen, chứ có bảo là gặp người yêu
đâu hả? Khoảng cách một trời một vực thế cơ mà”.
Á Quân hừ mũi,
“Thế cái lý luận này cơ bản là vô dụng còn gì!”. Vi Tinh “bó miệng” toàn tập, người ta nói là lý luận quan hệ xã hội chứ có phải lý luận tình
yêu đâu cơ chứ. Gần đây không biết cô nàng này bị ai kích động, bỗng
dưng bắt đầu nổi hứng với vụ lấy chồng, thậm chí còn định lôi cả Vi Tinh cùng đi tham gia hoạt động gặp mặt “Gặp mặt tám phút” gì đó, phải nói
là trước đó Á Quân rất chi là dè bỉu xem thường mấy “hoạt động” kiểu
này, thậm chí còn chế giễu người từng có kinh nghiệm đi xem mặt như Vi
Tinh.
“Người yêu nào thế?”, một giọng ngọt lịm vang lên sau lưng
Vi Tinh, mí mắt Vi Tinh lập tức dựng lên, Á Quân ở phía đối diện cô cười đáp, “Bọn tớ đang nói về lý luận không gian 6 độ, cậu gọi điện xong rồi à, lão Đường ấy khó chiều lắm đúng không?”. Liêu Mỹ từ phía sau vách
ngăn bước vào, thoải mái mà không kém phần tao nhã ngồi dựa vào bàn làm
việc của Vi Tinh, “Cũng tàm tạm, thực ra có một số khách hàng chỉ thích
ra vẻ bề trên thế thôi, ngược lại còn dễ đối phó hơn những người làm ăn
hẳn hoi chuyên ép giá”.
Nói rồi khẽ huých Vi Tinh một cái, “Tớ
nói đúng không?”. “Đúng thế, đúng thế”, Vi Tinh nãy giờ cúi đầu vờ uống
nước vội ngẩng đầu cười đáp, “Chỉ cần là công tử Bạc Liêu tiêu tiền
không cần đếm, tính tình khó ưa chút cũng không sao!”. “Ha ha!” Liêu Mỹ
và Á Quân cùng phá lên cười, “Chuẩn không cần chỉnh!”, Á Quân giơ ngón
tay cái lên tán đồng.
Liêu Mỹ vừa cười vừa rút một tờ khăn giấy
trong hộp giấy bên cạnh khẽ lau vùng chữ T, rồi hỏi như bâng quơ, “Vi
Tinh, cậu có việc tìm mình à?”. Vi Tinh ngẩn người, “Đâu có?”, “Vậy à?
Vừa nãy thấy cậu cứ chăm chăm nhìn tớ, tớ lại tưởng cậu có việc tìm
tớ?”, Liêu Mỹ khẽ nhún vai, vê khăn giấy thành viên ném vào sọt rác.
Lông tơ trên cánh tay Vi Tinh dựng đứng cả lên, tự mình còn tưởng thần không hay quỷ không biết cơ, Liêu Mỹ làm thế nào mà phát hiện ra được?! Rõ
ràng là cô ấy đang chăm chú gọi điện thoại, lẽ nào cô ấy có con mắt thứ
ba?! “À, chuyện đó hả”, Vi Tinh cười cười nhấp một ngụm nước, vừa kéo
dài thời gian đồng thời cố gắng tìm cớ, “Tớ chỉ định hỏi hôm trước mẹ
cậu sao rồi? Chẳng phải nói là bị cảm nắng hay sao, hôm đó cậu đi rồi
không quay lại, hôm sau lại đi công tác rồi”. Vi Tinh nói xong mới thấy
nhẹ nhõm chút, tim vẫn đang dội uỳnh uỳnh trong lồng ngực.
Khóe
mắt Liêu Mỹ khẽ dựng lên, rồi cười, “Chuyện đó hả, làm cậu phải bận tâm
rồi, không có gì nghiêm trọng cả, lúc bà ngất may mà được một anh cảnh
sát cứu, lúc mình tới thì mẹ đã khỏe lại nhiều rồi”. Vi Tinh cười, “Thế
thì tốt”. Á Quân cũng gật đầu, “Người già với trẻ con, sức đề kháng kém, gặp thời tiết thế này dễ cảm nắng lắm”.
“Mẹ tớ không chỉ bị cảm
nắng, còn gặp kẻ trộm nữa?”, Liêu Mỹ lắc lắc đầu, “Hả? Ở đâu chứ?”, Á
Quân ngạc nhiên hỏi. “Thì chính ở phía ngoài cung xạ kích đó, mẹ tớ thi
xem thi đấu kiểm nghiệm Olympic với bạn mà, điện thoại với ví tiền đều
bị trộm mất, cảnh sát nói chắc là bị kẻ trộm lấy mất”, Liêu Mỹ đáp.
Vi Tinh lúc này mới vỡ lẽ, cô biết tuần này Mễ Dương đều chạy việc bên
ngoài ở sân vận động, hai người cả tuần không gặp, mối nghi hoặc trong
lòng cũng vẫn treo đó. Giờ nghe Liêu Mỹ nói vậy, có lẽ Mễ Dương chính là anh cảnh sát ra tay giúp đỡ kia, thảo nào mà cô ấy có số điện thoại của anh, mất đồ phải đăng ký lưu lại số điện thoại liên hệ mà, Vi Tinh mỉm
cười.
“Ôi, thế bác gái hẳn bực lắm nhỉ, người già sợ nhất là mất
đồ mà, mẹ tớ mất mấy đồ chổi cùn rế rách còn xót ruột, nữa là tiền”.
Liêu Mỹ cười, hờ hững đáp, “Đúng là bà rất bực, có điều không phải vì
tiền”. Á Quân cảm thấy trong câu nói của Liêu Mỹ còn có ý khác, nhưng
lại không tiện hỏi, đánh mắt sang vừa bắt gặp Vi đại tiểu thư đang tủm
tỉm cười, liền hỏi, “Vi Vi, cậu cười gì thế? Hôm nay sao cậu toàn cười
kỳ quái vậy hả?”.
Liêu Mỹ nghe vậy cũng nhìn sang Vi Tinh, Vi
Tinh vô cùng lúng túng, trợn mắt nhìn Á Quân rồi đáp, “Cậu mới hay cười
kỳ quái thì có, Tớ thấy người không sao là quan trọng nhất, tiền bạc là
thứ ngoại thân mà!”. Lý do thoái thác này có phần khiên cưỡng, song Vi
Tinh cũng không nói mình hiểu ra một chuyện nên cười, mà chuyện đó lại
liên quan tới Liêu Mỹ, vả lại cô ấy cũng có thấy mình cười đâu.
“Đúng vậy đó!”, Liêu Mỹ cười gật gù, “Chỉ cần mẹ tớ không sao là được rồi!”,
cô đáp như đinh đóng cột. Á Quân cũng cười, “À, ra là lời hoa mỹ thế, đã vậy, cơm trưa nay cậu mời nhé!”. Vi Tinh cười đau khổ, “Sao lại thế,
cậu muốn nhìn tớ khóc kỳ quái đúng không?”. Liêu Mỹ và Á Quân cùng bật
cười khanh khách, Á Quân tiếp, “Thì cậu bảo tiền bạc là thứ ngoại thân
còn gì!”. Vi Tinh hừ một tiếng, “Thế sao? Nhưng tớ có nói người không
sao là quan trọng nhất cơ mà, cậu chọn vế một hay vế hai, nói!”. Nói
xong cô nhằm hướng Á Quân vung vẩy dao rọc giấy, Liêu Mỹ liền cười xòa.
Hôm nay là thứ sáu, đúng lúc các sếp đi vắng, cũng không phải cuối tháng
cuối quý gì, cho nên hội “làm màn thầu” như Vi Tinh được dịp rảnh rỗi
hiếm có. Đang chuyện trò rôm rả, loa phóng thanh trên đầu chợt kêu lên,
“Cảnh báo hỏa hoạn, cảnh báo hỏa hoạn, yêu cầu nhân viên tất cả các bộ
phận trong tòa nhà nhanh chóng rời khỏi qua các lối thoát hiểm, xin nhắc lại…”.
Vi Tinh thót tim, “Cảnh báo gì cơ?”. Á Quân đưa tay nhìn
đồng hồ đáp, “Hỏa hoạn, sáng nay email thông báo rồi, trưa nay toàn tòa
nhà diễn tập phòng chống hỏa hoạn, mau đi thôi”. “Hả? Sao tớ không nhận
được, công ty chắc không kỳ thị đến mức độ này chứ, hội “làm màn thầu”
chúng tớ đáng bị chết cháy hay sao hả?”, Vi Tinh cúi đầu lục tìm hòm
thư.
Á Quân và Liêu Mỹ không nhịn được cười, “Nghĩ gì thế hả
nàng, có lẽ hộp thư của cậu lại đầy rồi! Thôi nào, về rồi xem sau”. Liêu Mỹ cũng đứng dậy chuẩn bị về chỗ ngồi của mình lấy đồ. Lúc ấy Amy hùng
hùng hổ hổ đi lại, cô ta là thành viên tổ an toàn của công ty.
Theo quy định của công ty, xảy ra tình huống nguy hiểm, cô ta phải phụ
trách. Ví dụ như có người ngất xỉu, cô ta phải biết làm CPR[1], nếu gặp
hỏa hoạn, cô ta phải biết dùng bình cứu hỏa, nếu cần di tản, cô ta phải
xác nhận bộ phận do mình phụ trách không còn ai sót lại,…
[1] Thủ thuật hồi sức tim phổi.
Á Quân tỏ vẻ cực kỳ xem thường nói với Vi Tinh, đấy chẳng qua là cô ta
đang cố thể hiện thôi, nếu có hỏa hoạn thật, cô ta không chạy trước
tiên, thì mình cứ gọi là đi đầu xuống đất. Vi Tinh cười đáp ít ra thì
người ta còn biết làm CPR đấy thôi, lần trước mấy anh chàng bên tiêu thụ còn râm ran yêu cầu cô ta biểu diễn trước mọi người còn gì. Á Quân than thở, mấy người không biết cô ta bị thối mồm ấy thật là đáng thương, Vi
Tinh cười sằng sặc.
Giờ là lúc Amy ra vẻ ta đây, Liêu Mỹ thì cô
ta không dám ho he gì, chỉ mỉm cười nói, “Mọi người nhanh lên nào? Cứ
xem như là có hỏa hoạn thật nhé!”, rồi lướt mắt sang Vi Tinh với Á Quân, nhìn thấy Vi Tinh đang thu dọn túi xách, cô ta nhăn mày, “Cô làm cái
trò gì thế, còn có thời gian mà xếp túi xách à, nhà cô cháy cũng rảnh
rang thế hả?”.
Vi Tinh bốc hỏa trong lòng, bụng bảo có mà nhà cô
cháy thì có, có biết nói tiếng người không thế! Nhưng còn chưa kịp nói,
Amy đã ưỡn ẹo đi giục người khác mất rồi. Á Quân vỗ vai Vi Tinh, “Đừng
chấp cô ta làm gì, chẳng phải đã nói với cậu cô ta mồm thối còn gì?”.
Liêu Mỹ cũng bước đến nói, “Thôi nào, chúng ta đi thôi, cầm điện thoại
với ví tiền là được rồi, chỗ này sẽ có bảo vệ đi tuần mà”.
Vi
Tinh theo các đồng nghiệp khác chui qua cửa chống cháy, bắt đầu men theo lối phòng cháy đi xuống, phải nói thêm là cô hiện tại làm việc ở tầng
hai mươi mốt, đi xuống bằng chân, cũng là cả một công trình. Tốp năm tụm ba người xung quanh đều là đồng nghiệp, phần lớn đều là không quen
biết, diễn tập chỉ là diễn tập, không ai coi đó là thật, vừa đi vừa cười nói hi hi ha ha, tất cả đều coi như giải lao giữa giờ làm việc.
Buồn cười nhất là, sếp phòng nghiên cứu phát triển là một ông Tây béo, ông
lại đóng làm người không thể đi lại được, làm cho mấy anh con trai phụ
trách khiêng xuống được một phen mệt gần chết. Chú thích thêm là mấy bác ở phòng nghiên cứu phát triển cả ngày từ sáng tới tối toàn ngồi trước
máy tính, đi lấy nước hay vào nhà vệ sinh cũng được xem là vận động rồi.
Dọc đường đi cứ chốc chốc lại có lính cứu hỏa cầm vòi rồng xông lên, Á Quân hình như là lần đầu trông thấy, cảm thán nói, bất kể anh chàng cảnh sát kia trông thế nào, mặc bộ quân phục vào trông đều rất phong độ. Bọn Vi
Tinh vốn đã ra muộn, lại thêm Á Quân hôm nay diện mốt Belle mới, gót
giày cao chót vót căn bản không thể đi nhanh được, cho nên đi được hai
phần ba quãng đường, chúng quanh hầu như không còn ai, chỉ nghe thấy
tiếng huyên náo từ tầng dưới thấp thoáng vọng lên.
Nhà dột lại
gặp mưa dầm, lúc vẫn còn năm, sáu tầng lầu nữa, Á Quân cuối cùng để bị
trẹo chân, đau không chịu nổi, cô bực bội mắng Vi Tinh là cái đồ mồm quạ khoang, suốt dọc đường cứ trù ẻo cô sớm muộn cũng bị trẹo chân. Liêu Mỹ và Vi Tinh đang tính xem làm thế nào để đưa Á Quân xuống dưới, thì mấy
anh lính cứu hỏa chạy lên, một anh hỏi luôn, “Các cô sao lại dừng lại,
còn không mau đi đi!”, giọng thì to, làm ba cô gái thấy oang oang cả
hành lang.
Vi Tinh định mở miệng giải thích, thì một anh lính ở
sau lưng anh mồm to tiến lên, ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ gọi, “Vi
Tinh?”. Dưới ánh đèn hành lang mờ mờ, Vi Tinh cố lắm mới nhận ra khuôn
mặt dưới lớp mũ bảo vệ, “Tạ Quân?”.
“Cận thận!”, Liêu Mỹ và Vi
Tinh dìu, Tạ Quân cõng Á Quân nhanh nhẹn mà vững chãi bước xuống, hai
người bọn Vi Tinh đi người không mà còn suýt không theo kịp, Á Quân mọi
khi vốn liến thoắng luôn miệng bỗng nín thinh lạ thường. Không bao lâu
sau, đẩy cửa chống cháy, ánh nắng lại hiện ra, hơi điều hòa phả ra mát
rượi, Vi Tinh lấy tay che nắng, rồi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ra được rồi.
Tạ Quân cẩn thận đặt Á Quân xuống ghế ngồi ngoài sảnh
lớn, rồi quay lưng chạy đi. Ba cô gái nhìn nhau, Á Quân hỏi, “Cậu quen
anh ta à?”. Vi Tinh đem chuyện xảy ra hôm trước tóm tắt lại một lượt,
Liêu Mỹ cười nói, “Anh tiểu đội trưởng này cũng tốt đấy chứ, vừa giúp
cậu, mà đối với cấp dưới cũng rất có tình nghĩa”. “Đúng đấy”, Vi Tinh
gật gật đầu.
Á Quân vừa xoa chân vừa gian xảo, “Đúng rồi, đây
chính là gặp phải tuyệt sắc giai nhân, là anh hùng cứu mỹ nhân đó!”. Vi
Tinh tức tối đáp, “Nói gì chứ, cứ coi như lần này gặp mỹ nhân, thế bác
gái được cảnh sát cứu thì sao, chẳng lẽ Liêu Mỹ phải lấy thân mình báo
đáp à?”. Nói xong, Vi Tinh chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình ra, ăn nói bậy bạ
cái gì chứ. Cô liếc sang Liêu Mỹ, cô ấy chỉ mỉm cười không nói gì.
Á Quân đăm chiêu nói, “Thật không? Cậu không thích thật hả?”, “Đương
nhiên!”. Nhìn vẻ mặt của Liêu Mỹ, Vi Tinh trong bụng cũng hơi hoảng,
giọng nói bất giác tăng volume. “Vi Tinh?” lúc này Tạ Quân lại chạy tới, tay cầm ba chai nước khoáng, “Cầm lấy!”, anh đưa chi mỗi người một
chai.
Vi Tinh sững người, “Cậu mua hả? Sao có thể để cậu trả tiền chứ?”. “Không phải”, Tạ Quân toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng
muốt, cậu ta bỏ mũ bảo vệ ra, mái tóc ướt mồ hôi, sợi nào sợi nấy dựng
đứng cả lên. “Công ty các cô nhiều tiền, những người tham gia diễn tập,
mỗi người được phát một chai, tôi đây là của người phúc ta thôi”, anh
vừa nói chỉ chỉ ra ngoài cửa, quả nhiên dưới một gốc cây to rất nhiều
người đang xếp hàng nhận nước.
“Cảm ơn anh”, Liêu Mỹ nói, Tạ Quân lắc đầu, “Cô khách sáo quá!”, rồi cúi đầu hỏi Á Quân, “Đồng chí, chân
cô đỡ hơn chưa? Chúng tôi có đội y tế, hay tôi đưa cô qua đó xem sao?
Chỗ này giờ không lưu lại lâu được, vẫn đang trong quá trình diễn tập”.
Xung quanh đúng là không có đồng nghiệp công ty BM nào, ngoài mấy người ở lại phối hợp, còn lại đều là các chiến sĩ cứu hỏa đang bận túi bụi
nhưng vẫn rất có trật tự hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Á Quân
cười xinh đẹp, lại xoa xoa mắt cá chân, khẽ đáp, “Vẫn hơi đau một chút,
vậy làm phiền anh rồi”, nói rồi đưa tay ra. Tạ Quân ngẩn người, rồi vội
vàng xoay người ngồi khom lưng, khẳng khái, “Cô lên đi!”. Con ngươi Vi
Tinh như muốn lòi ra, Liêu Mỹ cười vẻ hiểu ý, bước lên đi ra ngoài
trước. Á Quân khom người lên lưng Tạ Quân, rồi nháy mắt với Vi Tinh
buông một câu, “Giờ tớ mới thấy không gian 6 độ có chút tác dụng”.
Vi Tinh vừa vui lại buồn cười, giơ ngón tay cái tỏ vẻ nể phục, Á Quân cười vênh vang đắc chí. Vi Tinh theo sau, bụng cứ tấm tắc, không ngờ vừa mới đây thôi, Á Quân có vẻ đã chấm Tạ Quân rồi.
Cô không kìm lại
được nhìn Liêu Mỹ đang tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy
chắc không 6 độ với Mễ Dương đấy chứ… rồi lại nghĩ, kể cả 6 độ thì sao
chứ, Mễ Dương cũng đâu phải chưa từng 6… với những cô gái khác… Nghĩ đến đây Vi Tinh bỗng thấy mình thật vô duyên, lẽ nào mình cũng có cái thứ
tình cảm gọi là thanh mai trúc mã, sợ bị cướp mất đồ chơi ấy?
Đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe Á Quân hỏi, “Sắp nghỉ trưa rồi, chúng ta
trưa nay ăn gì đây?”, Liêu Mỹ đáp, “Tớ thế nào cũng được, cậu thì sao hả Vi Tinh?”, “Hả?” Vi Tinh gãi đầu, “Tớ cũng không ý kiến”. Á Quân quay
sang nhìn hai người, “Đừng có thế nào cũng được cả thế chứ, đi ăn tiểu
diện diện hay tiểu sơn sơn? Hay là tiểu phì phì?”. Tạ Quân đang cõng cô
nghe mà mụ mị cả đầu óc.
Anh không biết đấy là “thuật ngữ chuyên
môn” của hội Á Quân. Tiểu diện diện là mỳ Nhật Bản Ajisen Ramen, tiểu
sơn sơn là món thịt nướng Hàn Quốc, tiểu phì phì chính là thịt dê non
Nội Mông. Á Quân cực kỳ thích đặt biệt hiệu, cái gì cũng tiểu gì gì đó,
nếu không phải Vi Tinh kiên quyết phản đối, giờ cô đã là Tiểu Vi Vi rồi. Liêu Mỹ cười, “Tớ thật sự không có ý kiến, cậu hỏi Vi Tinh xem”.
Vi Tinh lúc này tâm trạng đang có chút máu văn nghệ, chỉ thấy xung quanh
rối tinh rối mù, khiến người ta chẳng nghĩ gì đến ăn uống. Cô tiện tay
chỉ tiệm KFC phía đối diện tòa nhà, “Trời nóng thế này, cậu lại trẹo
chân, chúng ta đi ăn tiểu cơ cơ[2] vậy!”
[2] Chữ cơ trong tiếng
Trung đồng âm với chữ kê: gà, ý muốn nói là ăn gà rán KFC, bên cạnh đó
tiểu cơ cơ còn đồng âm với từ chỉ “cái ấy” của bé trai, nói “tiểu cơ cơ” lại vô cũng ăn nhập với những “thuật ngữ chuyên môn” của Á Quân (^ ^).
Tiếp sau đó, Vi Tinh liền thấy thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại…
“Phì”, Tạ Quân cứ nghĩ tới câu “tiểu cơ cơ” thất kinh tứ tòa là không nhịn
được cười phá lên, “Nhìn kia, tiểu đội trưởng lại cười rồi! Cậu nói xem
cười cái gì nhỉ?”, một cậu lính huých vai cậu bên cạnh khẽ hỏi, cậu kia
gãi đầu gãi tai, “Tớ sao biết được anh ấy cười cái gì, à, cậu nói tớ mới nhớ đấy, hôm nay tớ phụ trách bên ngoài không vào trong, nghe nói đội
trưởng của chúng ta gặp bạn gái, làm việc ở cái công ty gì âm ấy? Trông
thế nào? Dáng ngon lành chứ hả?”.
Cậu lính vừa nghe anh bạn hỏi
thế liền nổi hứng, tuy đã hạ thấp giọng, song vẫn khó giấu được vẻ hào
hứng, “Hì, tiểu đội trưởng của mình cũng ác phết, quen toàn trí thức ở
công ty lớn, cậu nhìn người ta mà xem, ăn mặc này, rồi cả điệu bộ nữa,
thảo nào chúng ta giới thiệu chị dâu cho tiểu đội trưởng anh ấy còn
không buồn gặp, căn bản là không cũng đẳng cấp!”. Nói xong anh lính cứ
tấm tắc mãi, vẻ mặt vừa ngưỡng mộ lại có chút thơm lây.
Buổi diễn tập lần này đã xong, đội lính cứu hỏa đều ngồi thả lỏng trên xe cứu hỏa ngắm phong cảnh. Tuy được phân làm lính ở thành phố lớn, nhưng thân là
lính, những dịp được ra ngoài của họ ít đến tội nghiệp, lúc lao đi chữa
cháy càng không có tâm trạng thảnh thơi thế này. Buổi diễn tập hôm nay
với mấy cậu lính trẻ mà nói không khác gì một buổi dạo chơi, cho nên ai
ai cũng đều hào hứng nhìn ngắm thế giới phồn hoa bên ngoài, không mảy
may mệt mỏi tí nào.
Giờ thấy có người buôn chuyện của tiểu đội
trưởng, mấy cậu lính khác trên xe đều dỏng tai lên nghe ngóng, bắt đầu
rỉ tai thì thầm xem ai mới là bạn gái của tiểu đội trưởng. Có người nói
chắc là người tiểu đội trưởng đang cõng trên lưng, người khác lại nói
nhất định là cái cô xinh nhất kia kìa, tiểu đội trưởng của chúng ta anh
tuấn tiêu sái văn võ song toàn là thế, phải xinh thế thì mới xứng đôi!
Một anh lính già trộm nhìn Tạ Quân một cái, trông anh hình như không nghe
thấy mọi người đang nói gì, liền cầm găng tay phát vào đầu một cậu lính
trẻ, cậu chàng lúc ấy đang khua môi múa mép tranh luận với anh em xem ai mới là chân mệnh thiên nữ của tiểu đội trưởng, “Là đàn ông ai chẳng
thích gái đẹp!!”, “Oắt con nhà cậu, lông còn chưa mọc hết, cậu còn chưa
được tính là đàn ông đâu, thế mà đòi biết đàn ông thích gì sao?”. Anh
lính già nói vẻ không thèm chấp.
Đám lính lập tức cười rộ lên,
cậu lính mặt đỏ tía tai, không dám tranh luận với đội trưởng, nhưng
trong bụng vẫn không phục lầm bầm, “Người yêu tiểu đội trưởng nhất định
là cô ấy!”, vừa dứt lời, liền nghe tiếng Tạ Quân hỏi, “Tôi nhất định yêu ai cơ?”. Trong xe lập tức im bặt, cậu lính khi nãy còn dõng dạc hùng
hồn lập tức rụt cổ lại, anh lính già cười khà khà, lấy tư cách già nhất
đội, chường mặt ra hỏi, “Tiểu đội trưởng nói thật xem nào, trong ba cô
kia thì cô nào là chị dâu hả?”.
Tạ Quân nhìn một đống tai đang
dỏng hết cả lên trước mắt mà phì cười, anh em đầu trần cùng một màu
trong doanh trại, cứ nghe nhắc đến phụ nữ là anđrenalin[3] tiết ra ầm
ầm. Bất kể ai có bạn gái, cũng đều cảm thấy như mình đang yêu vậy. Tạ
Quân cười khì khì, bước đến bên anh lính già khẽ nói vào tai, “Là…”. Anh lính chớp chớp mắt, “Hả?”.
[3] Hooc-môn tuyến thượng thận.
Các anh em khác thấy tiểu đội trưởng không bực bội gì, lập tức nhao nhao
hỏi anh đội trưởng, rốt cục là cô nào? Anh lính bảo không biết, mọi
người lập tức la ó ầm ĩ, “Đội trưởng chán chết, rõ ràng là tiểu đội
trưởng nói với anh rồi mà!”. Anh lính già khóc không ra nước mắt, bảo
không biết thật, tiểu đội trưởng nói gì anh đâu có nghe rõ! Anh em lính
tráng đương nhiên là không tin, anh lính già lúc này mới tỉnh ra, hét
tướng lên, “Tiểu đội trưởng chơi xấu tôi nhá!”.
“Định làm loạn à! Trật tự hết đi cho tôi! Chú ý tác phong kỷ luật quân đội, còn ra thể
thống gì nữa!”, tiếng quát vang ra từ bộ đàm, là tiếng trung đội trưởng ở trong xe. Anh em chiến sĩ vội vàng lập lại trật tự, lúc ấy mới phát
hiện hóa ra không tắt bộ đàm, bên này nói gì, các xe khác đều nghe thấy
cả.
Tạ Quân ho khan một tiếng, xoay đầu ra ngoài, chợt trông thấy bóng dáng một cô gái rất giống Vi Tinh, liền vô thức đuổi theo. Tới khi xe cứu hỏa rẽ quặt, bóng dáng kia mất hút Tạ Quân mới tỉnh lại, anh tự
thấy vô vị lắc lắc đầu, trong đầu bất giác nhớ lại hình ảnh Vi Tinh ngây ngô nhìn mọi người cười ha ha mà không hiểu vì sao, không nhịn được lại cười…
“Bye bye nhé, tiểu cơ cơ, see you tomorrow!”, Á Quân mặt
mày hớn hở đứng ở bến xe vẫy tay tạm biệt Vi Tinh ở trên xe, nói xong
quay người bước. Bỏ lại một mình Vi Tinh, mặt đỏ tía tai đối diện với
ánh mắt soi mói của ít nhất nửa số người trên xe, không ít người đang
khó hiểu, cô gái xinh xắn nhường này sao lại có cái “mỹ danh” như thế.
Vi Tinh vừa thầm nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Á Quân, vừa lôi điện
thoại ra vờ bấm tin nhắn, làm ra vẻ hoàn toàn không hay biết sự quan tâm của mọi người xung quanh. Giở tin nhắn ra mới nhớ Đào Hương đi nước
ngoài lấy hàng với khách chắc cũng về rồi, cô bèn gửi tin nhắn cho Đào
Hương, “Về chưa?”, đợi một lúc không thấy trả lời.
Rảnh rỗi phát
chán Vi Tinh lại quay sang gửi tin nhắn cho Mễ Dương, “Đang ở đâu thế?”. Mễ Dương trả lời rất nhanh, “Bắt gà con, mệt chết đây này!”. Vi Tinh
nghĩ ngợi, nhắn lại, “Bắt gái?”. Chưa đầy mười giây sau điện thoại tinh
tinh, Mễ Dương trả lời, “Phì, đây toàn hoa với hoét thôi! Cái đầu cậu
toàn ý nghĩ đen tối!”.
Vi Tinh liền nổi cơn lôi đình, bấm bồm bộp điện thoại, “Phì phì phì…”, cô còn chưa phì xong, thì phía sau có người hỏi, “Cô có xuống không?”. Vi Tinh ngẩng đầu, shit, tí nữa thì quá mất
bến, vội vã chen ra ngoài. Lúc đợi xuống xe, bạn Vi Tinh cũng rất chi là bực bội, rõ ràng là chỉ giẫm lên chân một người, sao tới tận ba người
trợn mắt nhìn mình chứ.
“Sao không trả lời chứ?”, Mễ Dương ngồi
bên bồn hoa vung vẩy điện thoại, cứ như vẩy ra được tin nhắn của Vi Tinh không bằng. “Chú cảnh sát, có chơi nữa không?”, một giọng lí nhí vang
lên bên cạnh. Mễ Dương cúi đầu, mười mấy đứa trẻ con đang tròn mắt nhìn
anh, Mễ Dương nhét điện thoại còa trong túi, vung tay rất chi là khí
khái, “Tiếp tục nào, ta là diều hâu đây, khà!!!”. Anh hung dữ xông vào
đám trẻ, bầy trẻ hét vang lên chạy toán loạn, phấn khởi cực kỳ.
“Yên đã nào”, cạnh đó một cô giáo ở viện phúc lợi đang kéo quần cho một cậu
bé, đứa trẻ nóng lòng muốn tham gia trò chơi, ngọ nguậy không chịu đứng
yên. Cô giáo buồn cười quá mới nói, “Chúng ta ngày nào chẳng chơi trò
này, con vội gì chứ?”. Cô giáo này thường ngày rất dịu dàng, nên lũ trẻ
con dám nói chuyện với cô, thằng bé khẽ đáp chắc nịch, “Hôm nay có chú
cảnh sát chơi cùng!”, nói rồi nhìn mũ cảnh sát Mễ Dương đặt trên bồn hoa bằng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, vẻ rất muốn sờ một cái nhưng lại không
dám.
Cô giáo nhìn theo ánh mắt cậu, mỉm cười, rồi vỗ vào mông nó
một cái, “Mau đi chơi đi!”. Thằng bé chạy như chim sổ lồng, vui vẻ gia
nhập vào đám gà con bị bắt. Đứng bên ngoài quan sát một hồi, cô giáo
không nhịn được cất tiếng thở dai, “Tiểu Hoàng, sao thế?”. Cô giáo Hoàng ngoái đầu lại, là Viện trưởng viện phúc lợi, “Không có gì, thầy xem tụi nhỏ hôm nay vui đến thế nào kìa”.
Viện trưởng viện phúc lợi nhìn diều hâu và bầy gà con đang hăng say chạy chơi trong sân, khẽ thở dài,
“Cũng chẳng biết làm sao khác được, nhân viên làm việc ở chỗ chúng ta
vốn đã ít, mà căn bản lại toàn là nữ, thực ra trong quá trình trưởng
thành của trẻ con, tình yêu của người cha là vô cũng quan trọng, có thể
ảnh hưởng và định hướng hình thành tính cách cũng như nhân sinh quan của chúng”.
Cô giáo Hoàng gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Tổ chức phúc
lợi xã hội như chúng ta đây, có thể giúp đỡ lũ trẻ được ăn no mặc ấm đã
là tốt lắm rồi, nếu còn giúp tìm cho chúng mai nhà ấm áp, thì quả là may mắn lớn … À phải rồi, đồng chí cảnh sát này chính là người đưa Ái Gia
tới đây hả?”. Hiệu trưởng gật đầu, “Hôm nay còn một số vấn đề về thủ
tục, nên cậu ấy tới”.
“Đồng chí này thật tốt, cậu ấy là anh cảnh
sát đầu tiên cùng chơi với lũ trẻ ở đây, thảo nào tụi trẻ phấn khởi
thế!”, cô giáo Hoàng mỉm cười nói. Hiệu trưởng gật đầu tán đồng rồi lớn
tiếng gọi, “Cảnh sát Mễ”, nhân tiện vẫy vẫy tập giấy tờ trong tay về
phía anh. Mễ Dương nhễ nhại mồ hôi chạy lại, vui vẻ chào, “Viện trưởng
Trương, cô giáo Hoàng! Viện trưởng, cô cứ gọi em Đại Mễ là được”.
Cô Viện trưởng tuổi đã ngoài năm mươi cười, “Được thôi, đây, đây là giấy
tờ của Ái Gia, lần này chắc đủ hết rồi chứ, cậu đem về vào hồ sơ đi, có
vấn gì lại liên hệ với chúng tôi!”. “Vâng”, Mễ Dương giở xem qua, thấy
không vấn đề gì, liền nhét vào trong túi công văn. Viện trưởng nửa đùa
nửa thật, “Cũng không còn sớm sủa gì, chỗ nghèo hèn chúng tôi không giữ
cậu lại dùng cơm nữa”.
“Xem cô nói kìa”, Mễ Dương cười, lúc với
tay lấy mũ phát hiện ra lũ trẻ đang chằm chằm nhìn mình không chớp. Mễ
Dương trong lòng có chút áy náy, đang định nói với chúng lần sau sẽ lại
tới, thì cô Viện trưởng đã vẫy tay nói với tụi nhỏ, “Thôi nào, sắp tới
giờ cơm tối rồi, các con chào chú cảnh sát đi nào!”. Lũ trẻ tuy vẫn
quyến luyến không muốn rời, nhưng đều rất ngoan ngoãn đáp, “Chúng cháu
chào chú cảnh sát!”. Mễ Dương đáp lại theo phản xạ, “Tạm biệt, tạm
biệt!”.
Cô giáo Hoàng đứng bên vỗ vỗ tay, “Nào, các con xếp hàng
ngay ngắn vào nào, Ái Quốc, con lên dẫn hàng đi”. Cô viện trưởng dắt Mễ
Dương ra ngoài, Mễ Dương đi đến cửa ngoái đầu lại nhìn, phát hiện lũ trẻ đều đang vặn mình nhìn theo anh. Đến cổng chính viện phúc lợi, nhìn Mễ
Dương vẻ như có điều muốn nói, cô viện trưởng mỉm cười nói, “Đừng dễ
dàng hứa với những đứa trẻ điều gì, nhất là lũ trẻ ở đây, cảm giác bị bỏ quên không dễ chịu chút nào, tuy rằng chúng đã quen bị người đời quên
lãng”.
Mễ Dương há miệng nhưng không thốt lên lời, hiểu tâm tư
của anh, cô viện trưởng vỗ nhẹ cánh tay anh, “Đại Mễ, rảnh rỗi thì tới
chơi, chúng tôi lúc nào cũng chào đón cậu”. “Vâng”, Mễ Dương mạnh mẽ gật đầu, trong lòng anh cũng thư thái, vốn là thế, chỉ cần có thể làm được, thì cần gì phải hứa.
Quay người trèo lên xe đang định phóng đi,
Mễ Dương chợt nhớ ra một chuyện, “Viện trưởng, chỗ cô có phải đang thiếu người không?”. Viện trưởng gật gật đầu, “Phải rồi, chỗ chúng tôi lương
thấp, lại không có biên chế chính thức, yêu cầu đối với nhân viên, là
phải yêu trẻ, cậu cũng biết đấy, hơn nửa số trẻ ở đây đều có khuyết tật, cho nên những người tình nguyện tới đây làm đâu có nhiều”.
“Vậy
để tôi giới thiệu cho cô một người có được không?” Mễ Dương hỏi. Viện
trưởng sững người, “Nếu thích hợp, thì đương nhiên là được rồi”. “Vậy cứ thế, để tôi hỏi trước đã”, Mễ Dương rút điện thoại ra, “Ôi, sao lại hết pin rồi?” Anh quay đầu nói với viện trưởng Hà, “Để tôi về hỏi lại, cô
cứ giữ cho tôi một chỗ nhé!”.
Viện trưởng cũng cười, “Cậu cứ làm
như là cơ quan lớn, hay là doanh nghiệp nước ngoài hả, người người tranh nhau xin vào, có điều cậu phải nói rõ với người ta trước, là tạm thời
chưa có biên chế, lương tháng 600 tệ, bao ăn ở, phải có hộ khẩu Bắc
Kinh, chỗ chúng tôi có cũ nhỏ đến đâu cũng là do nhà nước lập ra, phải
có trách nhiệm với sự an toàn của lũ trẻ, không thể tùy tiện bạ ai cũng
tuyển vào được”.
“Vâng, vậy xin phép cô!”, Mễ Dương vẫy tay chào, rối nhấn chân một cái, cưỡi lên xe phi đi. Viện trưởng mỉm cười đứng ở
cửa dõi theo, cho tới khi bóng anh mất hút.
Mễ Dương về đồn, giao lại hồ sơ tài liệu, vội vàng sạc nạp điện cho điện thoại. Chu Lương vừa đẩy cửa vào đã trông thấy anh, “Ủa, cậu về hồi nào vậy? Tôi cứ tưởng
cậu về nhà luôn rồi cơ”. “Ờ, sạc điện thoại tôi lại để ở đây”, Mễ Dương
không buồn ngẩng đầu đáp. “Vừa rồi có cô gái đến tìm cậu đấy”, Chu Lượng cầm phích đi lấy nước. “Ai cơ, lúc nào hả?”, Mễ Dương lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
Chu Lượng cười đểu giả, “Ha, vừa nghe đến con gái là
ngẩng đầu lên ngay, vừa rồi còn không thèm nhìn tôi lấy một cái”. Mễ
Dương trợn mắt, “Thôi ngay, cậu có nói không thì bảo”. Số người con gái
anh quen không nhiều, mẹ anh thì đang du lịch bên ngoài chưa về, Vi Tinh chắc cũng không đến tận đơn vị tìm anh, cho nên cũng không để tâm lắm.
“Là cô con gái của cái bác ngất xỉu lần trước ấy”, Chu Lượng nói, Mễ Dương
ngẩn người, nghĩ bụng Liêu Mỹ tìm mình làm gì? Chuyện bác gái lần trước
chẳng phải đã nói với cô ấy rồi sao, lúc nào bắt được tên trộm đó tự
khắc sẽ thông báo cho họ mà.
Chu Lượng tưởng anh vẫn chưa nhớ ra, lại nhắc, “Lần trước cô ấy cùng cậu bạn cậu còn xô xát với hai cô gái
ngoại tỉnh đấy, vẫn chưa nhớ ra à?”. “Ừ, nhưng tìm tớ có việc gì mới
được chứ?”, Mễ Dương lơ đễnh hỏi. “Không thấy nói, tớ bảo cậu ra ngoài
có việc rồi, có việc gì cứ nhắn lại, người ta bảo không cần, sẽ tới tìm
cậu sau”, nói đến đây, Chu Lương xoa xoa cằm, “Cậu bảo mỹ nhân ấy chắc
không phải đã chấm cậu rồi đấy chứ?”.
Mễ Dương phì cười, “Chấm
thì đã làm sao?”. Chu Lượng nhìn Mễ Dương một lượt từ trên xuống dưới,
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”. Mễ Dương còn chưa đáp, một
đồng nghiệp kế bên đã cười nói, “Kể cả không chấm Mễ Dương đi nữa, cô
gái xinh xắn như thế nhất định là đã có chủ rồi, cậu còn lo lắng cái nỗi gì?”. Chu Lượng nói vẻ vô cùng nghiêm túc, “Có chủ thì đã làm sao,
không nghe người ta nói sao, kể cả hoa có chủ, thỉnh thoảng vẫn có thể
tới xới đất chơi cơ mà!”. Anh chị em cảnh sát trong phòng cười ồ.
Mễ Dương cũng cười, vừa bấm điện thoại vừa nói, “Nhìn tướng tá cậu trông
cũng giống cái bừa xới đất đấy… A lô? Xin chào, xin lỗi có phải anh Cao
Hải Hà không? Tôi họ Mễ, ở đồn công an Lục Giác Viên, ơ, vâng, cảm ơn!”.
“Cảm ơn nhé, Mễ Dương, được, vậy tôi không khách sáo nữa, hôm nào mời cậu
uống rượu, được, cứ thế nhé! Tạm biệt!”. Cao Hải Hà cúp máy. Lão Hà
chính trị viên hỏi anh, “Có chuyện gì thế, sao cảnh sát lại tìm anh?”.
Cao Hải Hà cười, “Chuyện tốt, cậu cảnh sát này chính là người lần trước
tôi kể với anh đấy, đúng là không đánh thì không quen nhau, không ngờ
người ta vẫn nhớ, tôi về nhà một chuyến, lát nói chuyện với anh sau
nhé”. Nói rồi đội mũ lên là đi, mặc kệ lão Hà gọi ơi ới đằng sau.
Về đến khu nhà ở, vừa đẩy cửa vào, Cao Hải Hà đã ngửi thấy mùi hương nồng
nặc, anh khịt mũi ngửi, “Mùi gì thế này?”. Đang nhồi bột chuẩn bị cơm
tối, Dương Mỹ Lan vội vã phủi tạp dề, bước tới đón lấy mũ cho chồng,
“Chị vợ anh Hà tặng em gái nước hoa gì đó, em gái dùng luôn rồi”.
Cao Hải Hà nhíu mày, “Thế người đâu?”, “Nói là đi tìm việc rồi, trước giờ
cơm nhất định quay về!”. Dương Mỹ Lan có thể cảm nhận được sự không bằng lòng của chồng, vội bật quạt để thổi bớt mùi hương kia đi. Nhìn vợ mồ
hôi lấm tấm trán, Cao Hải Hà hỏi, “Sao vừa rồi em không bật quạt, phòng
này vốn đã kín gió rồi, nóng lắm!”. Dương Mỹ Lan vâng dạ, “Bật quạt đồng hồ điện lại nhảy số, vả lại em cũng không nóng, tốn tiền thế làm gì, em không nóng thật mà!”.
“Từ sau cần bật thì bật, chút tiền đó mình vẫn trả được”, Cao Hải Hà trầm giọng, nhìn vợ cứ vâng vâng dạ dạ, trong lòng khó chịu không diễn tả nổi. Một lát sau, anh lấy tinh thần cười
nói, “Mỹ Lan, em rất thích trẻ con đúng không?”. Dương Mỹ Lan thoáng
sững sờ, trố mắt nhìn chồng, hai chữ trẻ con giờ như tiếng mắng, cứ mỗi
lần có ai nhắc tới, tim cô thắt lại như bị điện giật.
Cao Hải Hà
căn bản không hiểu những vướng mắc trong lòng vợ, chỉ cười nói, “Bạn anh tìm được một việc cho em, chăm sóc lũ trẻ ở viện phúc lợi, tuy lương
không nhiều, nhưng bao ăn, nghỉ lễ tết đều theo quy định của nhà nước,
mọi người thay phiên nhau nghỉ, nơi làm việc cách nhà ta không xa lắm,
đi xe buýt chỉ bốn mươi phút là tới rồi”.
“Thật không?”, Dương Mỹ Lan không dám tin vào tai mình. “Sao lại không thật, bạn anh là cảnh
sát, quen với viện trưởng ở đấy, em lại còn là người nhà quân nhân nữa,
chúng ta cứ thử xem sao, dù sao cũng hơn là cả ngày từ sáng tới tối
quanh quẩn ở nhà, em thấy thế nào?”. “Em đồng ý!”, Dương Mỹ Lan gật mạnh đầu. Trông thấy vẻ vui mừng hiếm thấy của vợ, Cao Hải Hà cũng cười
theo.
Hai vợ chồng còn đang cười, thì cửa bị ai đó đẩy mở ra, “Có chuyện gì mà vui thế, chị, cho em hớp nước, ơ, anh rể về sớm vậy!”,
Dương Mỹ Ngọc vừa vào phòng đã định đá giày, nhưng nhìn thấy Cao Hải Hà, lập tức ngừng lại. Cao Hải Hà ngửi thấy mùi nước hoa rẻ tiền kia là
thấy khó chịu, lại không tiện nói gì, chỉ gật đầu, “Ừ”.
Dương Mỹ
Lan vội rót nước, đón lấy túi xách trong tay cô em gái, rồi lại sắp lại
ngay ngắn đôi giày cô vừa cởi, chân mày Cao Hải Hà càng lúc càng nhíu
chặt hơn. Dương Mỹ Ngọc hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ của Cao Hải Hà, cô nghịch nghịch mái tóc mới sấy của mình, ngồi xuống bên Cao Hải
Hà, “Anh chị vừa nói chuyện gì, sao mà vui thế?”.
Mùi nước hoa
cộng thêm mùi mồ hôi nồng nồng bay ra, Cao Hải Hà gắng gượng nén bực tức trong lòng lại đứng lên vờ đi chỉnh quạt, tiện thế cho mình hít thở
chút không khí trong lành. “Anh rể em đã tìm được việc cho chị rồi, ở
viện phúc lợi, chăm sóc trẻ con! Một tháng được những 600 tệ đấy!”,
Dương Mỹ Lan nói, vui mừng ra mặt.
Dương Mỹ Ngọc thấy Cao Hải Hà
không ngó ngàng gì tới mình, trong lòng vô cùng tức tối, mấy tháng nay,
cô tìm đủ mọi cách tiếp cận anh nhưng không thành công. Cô tuy không học hành gì nhiều, nhưng đâu có ngốc, thái độ của Cao Hải Hà với cô thế nào cô hiểu rất rõ.
Giờ nhìn chị gái vui mừng hớn hở, Dương Mỹ Ngọc
thấy xót xa trong lòng, cô cố tình cười cợt, “Chị, bọn trẻ trong viện
phúc lợi không đần độn thì cũng là khuyết tật gì đó, chị còn vui thế
sao, mà 600 tệ có là gì!”. Nói đến đây cô đắc ý vênh cằm, “Em cũng tìm
được việc rồi, một tháng 1.500 tệ, còn chưa kể thưởng nữa cơ!”