“Két kẹt, két kẹt, két kẹt …”. Vi Tinh nói với bà Vi ra mở cửa, “Mẹ à, chuông cửa nhà ta phải
thay pin đi thôi, hôm kia thì cứ như là nghiến răng, hôm nay thì ỉu xìu
xìu rồi!”. Bà Vi ừ một tiếng rồi đáp, “Con có chìa khóa sao không tự mở
cửa, lần sau là mẹ không mở cho nữa đâu đấy!”. Vi Tinh vừa cởi giày vừa
làu nhàu, “Mẹ già càng ngày càng lười rồi”. Bà Vi liếc nhìn cô, “Con thì không lười đấy, không lười sao không tự mở cửa đi!”.
“Con gái về rồi đấy à?”. Ông Vi từ trong bếp thò đầu ra, chào con gái một câu rồi
lại chui trở lại. Vi Tinh ngẩn người, có gì khang khác, bình thường bố
rất thích nói chuyện với mình cơ mà, hôm nay không nói thì thôi, sao nụ
cười trên mặt cũng méo xẹo thế kia. Cô khều bà Vi, “Mẹ, bố con làm sao
thế?”.
Bà Vi ngoái đầu nhìn về phía bếp một cái, bên trong đang
“ào ào”, rõ ràng là ông Vi đang bắc bếp xào rau. Bà Vi kéo Vi Tinh vào
nhà vệ sinh, khẽ nói, “Đơn xun nghỉ hưu của bố con chắc là được duyệt
rồi”. “Hả? Chuyện từ bao giờ thế? Sao con không hay biết chứ?”, Vi Tinh
chau mày hỏi.
“Gần đây con bận tối tăm mặt mũi, nên mẹ chưa nói
cho con biết, tóm lại là đơn vị họ khuyến khích về hưu non, bố con chẳng phải ưa thể diện sao, người ta nịnh cho đôi câu, ông liền nhất quyết
xung phong phát huy vai trò người đảng viên đi đầu, ông ấy cứ tưởng
người ta sẽ không để ông ấy về, phải mời ở lại, ai ngờ người ta nhân cơ
hội báo lên trên, mà còn nhanh chóng duyệt luôn, làm bố con giận lắm”.
Bà Vi thở dài, bà vừa bực lại vừa thương chồng mình.
“Có gì lúc
khác nói sau, bố con mà trông thấy hai mẹ con thì thụt thế này, lại nghĩ ngợi, ông ấy đang trong giai đoạn nhạy cảm”, bà Vi nói. Vi Tinh thấy
hơi buồn cười, “Có chuyện gì to tát đâu, lại còn nhạy cảm nữa!”. “Mẹ nói cho con biết, bố con đang buồn bực trong lòng, con đừng có gây chuyện
với ông ấy như thường ngày, biết không hả?”, bà Vi dặn dò, “Vâng”, Vi
Tinh gật đầu đáp, “Về thì về, có tiền lương hưu, lại có thể ở nhà cùng
với mẹ, tốt quá còn gì”. Bà Vi bĩu môi, “Mẹ cũng nói thế với ông ấy, về
khoản thu nhập thì nhất định có tổn thất, nhưng việc đã đến nước này
rồi, cũng chỉ biết an ủi ông ấy vậy thôi”.
Bà Vi vừa dứt lời, đã
nghe tiếng ông Vi từ bên ngoài gọi, “Ăn cơm thôi”. “Vi Tinh, con lại
không rửa tay cho tử tế rồi, rửa lại!”. Bà Vi cố tình cao giọng, rồi đưa mắt ra hiệu với Vi Tinh, xong mới quay người đi ra.
Lúc ăn cơm
hai mẹ con nói chuyện, đều cố gắng cẩn thận tránh những chủ đề có thế
khiến ông Vi “nhạy cảm”. Vi Tinh vì muốn bố vui, đến cả chuyện tiểu cơ
cơ hôm nay cũng đem ra kể, bà Vi cười phá lên, mặt ông Vi lúc ấy mới có
dấu hiệu của nụ cười. “Ông à, mai ông đi Kim Hải Hồ với tôi đi”, bà Vi
nói.
“Kim Hải Hồ nào cơ?, Vi Tinh hỏi. “Là cơ quan chúng ta tổ
chức, nhân viên về hưu đều có thể tham gia, cũng có thể đem theo người
nhà, mẹ nghĩ dù sao mẹ với bố con cũng chưa đi bao giờ, lại không mất
tiền, đã đăng ký rồi, nhưng bố con không chịu đi”, bà Vi kể. “Đi chứ, bố à, sao lại không đi!”, Vi Tinh nhất thời kích động, cơm trong miệng
văng hết cả ra, “Được lợi mà không làm, tội gì phải chứ!”. “Bậy nào!”
ông Vi buồn cười trừng mắt với con gái.
Thấy tâm trạng ông xã khá lên nhiều rồi, bà Vi cố ý góp chuyện, “Con còn không biết bố con sao,
đã làm cách mạng còn sợ mất thể diện, sống chết đòi giữ thể diện!”. Ông
Vi biết vợ đang nói bóng nói gió, liền giả bộ không nghe thấy, cúi đầu
uống bia. “Ông không sợ người ta hỏi đến chuyện ông về hưu à?”, bà Vi
thấy tâm trạng chồng bây giờ vẫn ổn, nhân cơ hội tiếp tục tấn công. Ông
Vi lập tức phản bác, “Ai sợ chứ, vả lại từ lâu đã có người mời tôi qua
chỗ họ làm rồi, với kỹ thuật của tôi còn lo không tìm được việc sao!?”.
“Chính thế, mẹ đừng đổ oan cho bố con chứ, bố, mai mình đi luôn, cho họ trắng
mắt ra, xem ai sợ ai nào!”, Vi Tinh ở bên cổ động. Ông Vi sững lại, rồi
chậm rãi nói, “Thế mai ai nấu cơm cho con, khó khăn lắm mới được nghỉ
cuối tuần!”. Vi Tinh còn chưa mở miệng bà Vi đã buông đũa, “Nó có ngốc
đâu, chẳng lẽ hai mươi sáu tuổi đầu rồi còn không biết đường kiếm cơm ăn hay sao. Vi Tinh, mai con ra ngoài ăn, mẹ thanh toán!”.
Vi Tinh
làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Thật hả mẹ! Bố, mai bố mà không đi là con giận đấy, thôi mà, bố xem biết mẹ hơn hai mươi năm nay rồi, lần đầu
tiên mẹ hào phóng thế này đấy!”. Ông Vi phì cười, trong lòng ông hiểu rõ hai mẹ con họ đều muốn tốt cho mình, ngửa cổ uống cạn bia trong cốc,
đặt cốc xuống bàn cái cộp, “Đi thì đi!”.
“Két kẹt…”, thứ âm thanh ghê răng ấy lại cứ xoáy vào đầu Vi Tinh, không thể chịu đựng hơn được
nữa, cô vùng dậy nhảy từ trên giường xuống, lệt bệt dép lê ra mở cửa.
Dòm qua lỗ cửa, Vi Tinh rất muốn quay về giường ngủ tiếp, nhưng cô biết
nếu mình không mở cửa, thằng cha kia chắc quyết bấm chuông chứ không
chịu bỏ cuộc. Lạch cạch mở cửa chống trộm, Vi Tinh càu nhàu, “Cậu bị
bệnh à, thứ bảy sáng sớm ngày ra không ngủ thì thôi, lại còn phá rối
giấc ngủ của người khác!”, nói xong quay lưng đi về phòng mình.
Mễ Dương cười khì khì theo vào rồi gài cửa lại, “Vẫn còn sáng sớm ngày ra
á, sắp 9 giờ rồi đấy!”. Cậu thông đường thạo lối xộc thẳng vào phòng Vi
Tinh, trông thấy Vi đại tiểu thư trùm chăn bông kín đầu chuẩn bị tiếp
tục giấc nồng, cậu giơ tay lôi tuột chăn ra, “Đừng có ngủ nữa, đến giờ
dậy rồi!”.
“Phiền phức quá đi, buồn ngủ chết đi được!”, Vi Tinh
túm chặt chăn bông không buông, mắt cũng không buồn mở ra giằng co với
Mễ Dương. “Dậy mau đi, tớ mời cậu ăn cơm, tớ tự tay làm”, Mễ Dương cười
nói. Vi Tinh ngẩn ra, lim dim mắt hỏi, “Mẹ cậu bằng lòng để cậu nấu cơm
cho tớ?”. Mễ Dương xua xua tay, “Mẹ tớ đi du lịch rồi, vẫn chưa về, bố
mẹ cậu hôm nay cũng không có nhà đúng không, vừa hay để tớ trổ tài cho
cậu xem!”.
Vi Tinh bĩu môi, “Cậu là KGB[1] à, sao biết bố mẹ tớ
hôm nay không có nhà?”. Mễ Dương ra chiều đắc ý, “Thế cậu tưởng cảnh sát là để cho vui à!”. Vi Tinh động não tí liền hiểu ra vấn đề, “Thôi đi
ông tướng, chắc sáng chạy bộ gặp bố mẹ tôi đi ra chứ gì?”. Mễ Dương cười khì khì, chúng ta thật hiểu nhau quá mà, định bốc phét tí mà cũng khó.
Đúng là sáng nay cậu gặp ông Vi, biết Vi Tinh hôm nay không ai nấu cơm
cho, vừa hay mình cũng được nghỉ, thế là dứt khoát rủ cô ăn cùng.
[1] Tổ chức gián điệp Liên Xô, cơ quan bảo vệ an ninh nhà nước viết tắt.
“Đã biết thế rồi, còn không mau dậy đi, khó khăn lắm tớ hôm nay mới được
nghỉ một hôm, lâu lắm rồi mới biết thế nào là cuối tuần đấy, anh em thì
không phải, tớ toàn đi với cậu, lần này tới lượt cậu xả thân vì quân tử
rồi! Dậy mau! Không dậy tớ lôi chăn ra đấy nhé!”. Mễ Dương đẩy Vi Tinh,
“Rồi rồi rồi, cậu để tớ nhắm mắt thêm một lát nữa có được không?”. “Hai
mươi phút? Mười phút… Năm phút là được chứ gì!”, Vi Tinh gắt lên.
Mễ Dương cười hì hì, “Thế thì được, tớ bắt đầu tính giờ nhá”, nói rồi làm
ra vẻ bấm đồng hồ, thấy Vi Tinh không đoái hoài gì tới mình, đảo mắt một cái, đẩy Vi Tinh lùi vào trong, nằm xuống cạnh cô, miệng còn bô bô,
“Cho xin ít gối!”. Vi Tinh lập tức mở trừng mắt, lấy tay chặn lại, “Chen cái gì chứ, không biết nam nữ thụ thụ bất thân à!”. Mễ Dương bĩu môi,
“Thôi đi, cậu còn đi nhà vệ sinh nam với tớ còn gì, tớ coi cậu như đàn
ông luôn rồi!”.
Vi Tinh nguýt anh một cái, “Vòng vo định chửi
khéo ai hả, đừng tưởng tớ không nghe ra!”. Nói rồi tức tối nhắm mắt lại, quyết định trong vòng năm phút kiên quyết không thèm để ý tới thằng cha này nữa. Mễ Dương hả hê nhìn bốn xung quanh, xem chừng chưa có gì thay
đổi, căn phòng này mình phải gần một năm nay không tới, lần trước tới là giúp Vi Tinh cài máy tính.
Nhớ hồi nhỏ cứ được nghỉ, nếu không
kéo Vi Tinh đi chơi, thì là hai đứa trốn trong nhà cô bày trò, đương
nhiên là phải giấu bà Mễ, nhà mình Vi Tinh cũng rất ít qua. Không có
cách nào khác, bà Mễ là giáo viên, bà cũng được nghỉ hè, nghỉ đông. Với
cảm quan của bà với nhà đối diện, khi ấy Vi Tinh còn là một đứa trẻ cũng biết, mình không được chào đón cho lắm, ít nhất bà Mễ cũng không thích
cô rủ Mễ Dương đi chơi.
Mễ Dương quay sang nhìn Vi Tinh đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, cô mặc áo ba lỗ với quần cộc, chăn bông thì ôm
trước ngực, nhìn không ra tí nội dung thực chất nào. Ánh mắt tiện thể
trượt xuống chân Vi Tinh, Mễ Dương tấm tắc, cô nàng này lại béo lên rồi
chăng. Người ta đều là càng bận càng gầy, cô thì ngược lại.
Ánh
mặt trời giữa hè chỉ có buổi sáng còn gọi là dịu dàng, lúc này ánh nắng
nhè nhẹ len qua cửa sổ chiếu vào phòng, từng mảnh từng mảng rơi lên mặt, lên người hai đứa, còn có chút gió mát hiu hiu với tiếng ve. Mễ Dương
bỗng nhớ tới một bài văn từng đọc hồi học đại học, nội dung đã không còn nhớ rõ, nhưng có một câu mà anh vẫn luôn ghi nhớ: Vì đâu mà hạnh phúc,
chẳng qua là một hạt nắng, hai người tựa vào nhau…
Đúng lúc tâm
hồn văn nghệ của cảnh sát Mễ đang dâng trào, bỗng cảm giác có người đang nhìn mình, vừa quay đầu, Vi Tinh đang trợn đôi mắt không to cũng không
nhỏ kia chằm chằm nhìn anh, “Nghĩ cái gì thế hả, cảnh sát Mễ, vẻ mặt của cậu rất chi là dung tục nhá”. Mặt Mễ Dương nóng bừng, may mà gần đây
đen đi nên trông không rõ, anh ho một tiếng, “Có nghĩ gì đâu, chỉ cảm
thấy cậu thế nào lại mập lên thì phải, cái giường này sắp không chứa nổi nữa rồi”, cậu cố ý nói bằng giọng Đông Bắc.
Vi Tinh đá một phát, “Lượn!”. Mễ Dương tránh đòn, ui cha một tiếng lăn tòm xuống đất. Đợi
cậu đứng dậy, Vi Tinh bước xuống giường đẩy cậu ra ngoài, Mễ Dương vừa
ra sức chống lại vừa rống lên, “Tức thật rồi à? Chán thế!”. Vi Tinh đẩy
cậu ra tới cửa, “Tớ thay đồ!”. Mễ Dương chặc lưỡi, “Trước sau như một ai mà thèm nhìn!”. Vi Tinh hừ mũi, “Dù thế nào cũng không cho cậu nhìn!”,
nói rồi đóng cửa cái rầm. Mễ Dương xoa xoa mũi, chợt cười xòa.
Đợi Vi Tinh đánh răng rửa mặt xong xuôi, lót dạ mấy miếng bánh xong, là bị
Mễ Dương lôi tuột ra ngoài. Xuống dưới nhà, Vi Tinh dắt Gulit bồn chồn
hỏi, “Giờ ta đi đâu đây?”. Mễ Dương vừa mở khóa xe đạp vừa đáp, “Đi chợ, chả phải tớ đã bảo trổ tài cho cậu xem là gì?”, “Cậu làm thật á?”, “Phí lời, chuẩn bị lên xe!”. Mễ Dương phóng khoáng hất đầu, cứ làm như đang
dắt không phải xe đạp mà là Audi không bằng.
Vi Tinh lê từng bước chậm rãi lên xe, chợt hỏi, “Này? Đi chợ dắt theo nó làm gì?”. Cô lắc
lắc cái xích chó trong tay. Mễ Gulit bình thường cứ trông thấy Vi Tinh
là sủa ầm ĩ bổ nhào vào, hôm nay lại rất biết nghe lời, ngoan ngoãn để
Vi Tinh dắt. Vĩnh viễn đừng bao giờ đánh giá thấp trí khôn của những
loài động vật nhỏ, tụi nó hiểu cả đấy, biết bà Mễ không có nhà, giờ Mễ
Dương là soái ca, nó mà dám cắn Vi Tinh, Mễ Dương chắc dám tấn công nó
quá.
“Mẹ tớ quy định rõ ràng rồi, bắt buộc phải cho đi dạo, bà về cho lên cân, béo lên hoặc gầy đi đều tìm tớ hỏi tội!”, Mễ Dương đáp. Vi Tinh nhếch khóe môi, “Mẹ cậu cũng hay thật đấy, béo còn không tốt
sao?”. Mễ Dương cười ha hả, “Cậu không biết đấy thôi, mẹ tớ bảo, béo là
dễ bị cao huyết áp!”. Vi Tinh xì mũi giễu cợt.
Thế thì đi dạo, Mễ Dương đạp xe, Vi Tinh ngồi đằng sau, Gulit… bắt đầu chạy dưới đất. Vi
Tinh nhìn Mễ Gulit ra sức co bốn cẳng chạy, thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng chạy chưa được mười mấy phút, Gulit đã thè cả lưỡi ra, tốc độ cũng giảm dần, rồi dứt khoát không chịu chạy nữa, chấp nhận để Vi Tinh kéo
lê trên đất, giở trò chơi xấu triệt để.
Mễ Dương cũng bó tay,
đành dừng xe bế Gulit khò khè như bị hen suyễn lên, đặt vào giỏ xe. Vi
Tinh ở bên nói mát mẻ, “Con cảnh khuyến[2] này của cậu chẳng có tố chất
nhanh nhẹn gì cả”. Mễ Dương vặn lại, “Chó của cảnh sát với chó cảnh sát
là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau nhá? Đừng có mà bôi nhọ cảnh khuyến
của bọn tớ!”, nói rồi trèo lên xe tiếp tục đi.
[2] Chó cảnh sát.
Gulit chuyến này đã rồi, hai chân trước bấu lấy mép giỏ xe ưỡn ngực ngẩng
đầu, hai tai bị gió thổi bay phần phật về sau. Mễ Dương tức tối nói,
“Giờ lại tinh thần phơi phới rồi, mày thật thà lên một tí cho tao, còn
tạo dáng Titanic cái gì nữa!”. Gulit oẳng một tiếng, Vi Tinh ở sau lưng
cười bò, rồi dang hai tay ra hét vang, “Thập ma thập ma thập ma world!”. Mễ Dương phá lên cười ha hả.
Hai người tới chợ, chen qua chen
lại giữa đám đông, Mễ Dương mua một đống đồ ăn cứ như thật. Vi Tinh phụ
trách bế Gulit, không còn cách nào khác, người thì quá đông, mà Gulit
thì lùn tịt, rất dễ bị giẫm vào.
Lúc đang bàn xem ăn canh củ cải
hay canh trứng cà chua, Gulit bỗng vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Vi Tinh,
chạy về phía một sạp hàng. Hai người vừa hét vừa gọi đuổi theo, dọc
đường còn luôn miệng xin lỗi những người bị va phải, tới gần mới phát
hiện ra Gulit đang nhằm một lồng gà mái mà gâu gâu gâu.
Mễ Dương
vội vàng xin lỗi người chủ sạp hàng, Vi Tinh tay chống hông thở hổn hển
vẫn còn tâm trạng đùa, “Cậu xem chẳng phải Gulit nhà cậu muốn ăn canh gà sao?”. Vừa nghe cô nói thế, bà chủ sạp hàng vốn rất không hài lòng làm
kinh động đến gà của bà liền ra sức tiếp thị, nào là béo này, non này,
bổ dưỡng đặc biệt này, hôm nay ăn uống đầy đủ, ngày mai sẽ đỏ da thắm
thịt.
Vi Tinh và Mễ Dương đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn Gulit vẫn
đang gân cổ lên gâu gâu, Mễ Dương đá nó cũng không chịu đi, sắc mặt bà
chủ sạp hàng càng lúc càng khó coi, Mễ Dương nghiến răng, “Vậy chị chọn
cho tôi một con!”. “Có ngay!”, bà chủ hàng lập tức trổ tài bắt tóm, một
phát đã túm được một con, “Con này ngon nhất!”.
Nhìn con gà sắp
được giơ tới trước mũi mình, Vi Tinh huých Mễ Dương rì rầm bằng giọng
mũi, “Mua thật đấy à?”, “Ờ!”, “Mua làm gì? Phóng sinh à?”, “Phóng sinh
cái gì! Hầm chứ!”, Mễ Dương hất hàm với bà chủ sạp gà, “Con này được
không?”. Bà chủ trợn tròn hai con mắt, “Được chứ hả? Cậu xem đi, đẹp mã
thế này cơ mà, nhìn màu lông nó này!”.
Mễ Dương nhếch môi, “Bà
chủ này, gà mua là để ăn, chứ không phải để cúng, đẹp mã thôi thì để làm gì chứ?”. Bà chủ kia trề môi còn trên tài anh, “Vừa trông đã biết cậu
chưa mua gà bao giờ, con gà này nếu có bệnh tật gì, liệu có đẹp mã nổi
không? Cậu xem tôi nói có đúng không nào?”. Mễ Dương nghĩ cũng phải,
“Được, vậy lấy nó!”. Quay sang định bảo Vi Tinh lấy tiền từ trong túi
anh ra, thì phát hiện Vi Tinh đang nhìn lông gà như đang nghĩ ngợi gì.
“Này, trả tiền đi chứ, còn nghĩ cái gì thế?”, Mễ Dương hỏi. Vi Tinh lắc lắc
đầu, chỉ mấy con gà không được mỡ màng cho lắm trong lồng bùi ngùi, “Lần đầu tớ phát hiện ra, ngoại hình xấu xí cũng có cái lợi của nó! Ít ra
cũng được sống lâu hơn”. Mễ Dương liền phì cười, “Không sai, rất có
lý!”. Vi Tinh liếc xéo cậu một cái, “Đừng có chăm chăm nói rất có lý với tớ được không hả?”.
Vi Tinh tay trái một gà, tay phải một chó,
cùng Mễ Dương xách theo rau cỏ đi ra chỗ gửi xe. Khi lên xe lại loay
hoay một hồi, cuối cùng Vi Tinh phụ trách xách rau, Gulit và mỹ nhân kê
đồng thời tọa trong giỏ xe, ở giữa ngăn cách bằng một túi mướp đắng. Rõ
ràng là có hơi chật, những dưới vũ lực của Mễ Dương, Gulit cũng không
dám ho he gì, cứ thế chịu chật về nhà.
Về đến nhà, Mễ Dương xông
thẳng vào bếp, Vi Tinh tiện tay với lấy quả táo cuộn tròn trên sô pha
xem ti vi. Xem Tử Vi cách cách khóc tới chết đi sống lại được một lúc,
bỗng thấy có gì là lạ, nghĩ mới thấy phòng bếp sao yên ắng quá. Cô chậm
rãi bước tới, tựa cửa nhìn vào, Mễ Dương đang chăm chăm nhìn con gà
không biết nghĩ gì. Vi Tinh gõ cửa bếp, “Cảnh sát Mễ, sao thế, còn đang
mặc niệm à?”. Mễ Dương lườm cô một cái, nói rất nghiêm túc, “Tớ đang
nghĩ xem nên xuống tay thế nào thì hơn”.
Vi Tinh cười nhạo, “Rốt
cuộc là cậu có biết làm hay không hả? Bốc phét giờ lòi đuôi rồi hả!?”,
“Bốc phét cái gì chứ, có vị đầu bếp nổi tiếng từng nói, giết gà còn khó
hơn giết người đấy! Ít nhất với người cậu cũng không cần quan tâm sau đó hầm liệu ngon không!”, Mễ Dương nói cứ y như thật. Vi Tinh hừ một
tiếng: “Lại huyên thuyên rồi, vị đầu bếp nổi tiếng ấu là ai chứ, Tôn Nhị Nương bán bánh bao nhân thịt người hả?”.
Mễ Dương dứt khoát đẩy
con gà ra trước mặt Vi Tinh, “Tớ nói gì cậu cũng không tin, không thì
cậu làm đi?”. Vi Tinh theo phản xạ bước lùi lại tránh, không nói gì. Mễ
Dương đắc ý thu tay lại, đừng tưởng Vi Tinh đặc biệt khoái ăn uống,
nhưng khả năng đầu bếp của cô thì có thể gọi là dốt đặc cán mai. Mễ
Dương từng nói, Vi đại tiểu thư chính là người khổng lồ trong khoản ăn
uống, còn nấu nướng thì chỉ đáng làm chú lùn!.
“Được rồi, tớ bắt
đầu đây!”, Mễ Dương túm lấy cánh gà đưa đúng tầm mắt, miệng không ngừng
tụng kinh, “Đức Phật từ bi, thí chủ nhà ngươi không xuống địa ngục thì
ai xuống chứ, tội lỗi, tội lỗi, có điều phải công nhận là, thí chủ ngươi béo thật đấy!”. Vi Tinh trợn mắt, “Tốt nhất là cậu niệm thêm chú vãng
sinh cho nó đủ bộ”, nói xong không thèm để ý đến anh chàng Mễ Dương cổ
quái, quay lưng trở lại tiếp tục gặm táo.
Chưa được hai miếng, đã nghe trong bếp tiếng cả người lẫ gà kêu lên thảm thiết, Vi Tinh xém
chút nữa thì bị miếng táo trong họng nghẹn chết, cô vừa phi như bay đến
bếp vừa hỏi, “Ai giết ai rồi thế?!”.
Nghe trong nồi đất đã bắt
đầu ngào ngạt mùi canh gà, hơi nước phì phì chỉ chực đẩy bật nắp nổi, Mễ Dương chỉnh lửa về liu riu. Nhìn Mễ Dương mặt mày ủ rũ, lại nhìn ba
ngón tay dán urgo của anh, Vi Tinh không nhịn được cười phá lên, “Được
rồi nào, đã lấy mạng người ta rồi, còn không cho nó ngoạm cậu đôi miếng
hay sao!”.
Mễ Dương tức tối vừa định mở miệng, liền thấy dưới
chân có gì là lạ, “Ơ, dưới chân sao lại ướt thế này, ôi trời ơi, dò nước ở đâu rồi nhỉ?”. Vi Tinh cũng nhìn bốn xung quanh theo, bỗng ngớ ra,
“Bỏ mẹ rồi, dưa chuột đang ngâm trong nhà vệ sinh kìa!”. Cô ngoảnh lại
xông vào nhà vệ sinh. Khi nãy chỉ chăm chăm giúp Mễ Dương làm gà, loay
hoay hai tiếng đồng hồ, nước trong bôn đã tràn ra từ bao giờ, lúc này
sàn phòng khách cũng ướt nhẹp cả rồi, may mà chưa ngập vào phòng ngủ.
Vi Tinh nhanh chóng tắt vòi nước, Gulit lại rất khoái chí, cứ bám theo
chạy đi chạy lại, suýt chút nữa vấp vào nó mà ngã chỏng gọng, Mễ Dương
cũng theo vào cầm chổi với ki hót rác quét nước ra ngoài. Vi Tinh nói,
“Cậu cứ quét nhé, để tớ về nhà lấy chổi với giẻ lau nhà sang giúp một
tay”, nói rồi chạy về nhà mình.
Cầm chìa khóa mở cửa, Vi Tinh túm vội đồ xong định chạy sang ngay, bỗng điện thoại đổ chuông. Vội vàng
bắt máy mới biết là bố mẹ không yên tâm, nhân lúc nghỉ trưa ăn cơm gọi
điện về hỏi xem mình thế nào. Mãi mới trả lời xong bố mẹ, Vi Tinh vội
vàng cầm giẻ lau chạy ra. Vừa ra khỏi cửa đã thấy cửa nhà đối diện đang
khép khờ, sau cửa vọng đến tiếng quét nước ào ào, bóng chổi lúc ẩn lúc
hiện.
Vi Tinh bổng nỗi tính trẻ con, hai tay nắm chặt giẻ lau,
như Đôn Kihôtê nhằm cửa xông sang, người bên kia bất ngờ bị cô ép lại
sau cửa không cựa quậy gì được. Vi Tinh cười ha ha, “Thế nào hả, chịu
thua chưa?”. Người sau cửa không ngừng vùng vẫy, Vi Tinh càng ra sức dồn chặt về trước, “…”.
“May mà con ở nhà, không thì nguy hiểm biết
chừng nào, nếu để ngập sang nhà hàng xóm thì không hay rồi”, giọng nói
ôn tồn của ông Mễ vang lên. Vi Tinh sững người, xoay đầu sang nhìn, ông
Mễ đang cầm ki hót rác, Mễ Dương thì cầm giẻ lau nhà, hai bố con đang từ nhà vệ sinh đi ra. Mễ Dương vừa trông thấy tạo hình của Vi Tinh, hai
con ngươi gần như rớt ra ngoài, “Mỳ chính, cậu đang làm gì thế hả?!”.
Vi Tinh lắp bắp, “Tớ, tớ, tớ…”. Nếu Mễ Dương ở đó, vậy người sau cửa là
ai?!. “Còn không chịu buông tay!”. Mễ Dương gào lên xông tới, Vi Tinh
vội lùi lại hai bước, người sau cửa lập tức chạy ra, bà tức tới nỗi toàn thân run rẩy, chỉ mặt Vi Tinh mà không nói được thành lời.
Vi Tinh chết lặng đứng cầm giẻ lau, lên tiếng theo phản xạ, “Cháu chào cô!”.
“Cô, cô…”, bà Mễ hầm hầm một tay chỉ mặt Vi Tinh, một tay bưng trán đau tới
độ thở hắt ra ngoài. Trông thấy Vi Tinh vẫn đang đờ đẫn cầm miếng giẻ
rách chỉ vào mẹ mình, Mễ Dương lách người chặn lại tầm nhìn của bà Mễ,
rồi khẽ đập vào cổ tay Vi Tinh, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mau bỏ giẻ
lau xuống.
“Được rồi, được rồi, để tôi xem nào… Vẫn ổn, không
sao, không sao”, ông Mễ mau chóng bước lên trước xem xét tình hình. Bà
Mễ nghe khẩu khí của ông rõ ràng là định giảng hòa, liền trợn mắt dữ tợn nhìn chồng, “Cái gì mà không sao, thì ra cái cửa sắt to tướng không
phải đụng vào trán ông đúng không?! Đầu tôi vẫn còn ong ong đây này, sau lưng khi nãy cũng va vào cửa phía trong, phen này hay rồi, trước sau
đều bị kẹp!”.
“Được rồi, được rồi mà, cháu nó cũng không phải là
cố ý”, ông Mễ khẽ vỗ vai bà an ủi, bà Mễ quyết không nghe nhún vai gạt
tay ông ra. Vốn thường ngày đã không thèm chấp bà Vi, người phụ nữ ấy
chả có điểm nào để so sánh với mình, ai biết con bé này còn bày mưu tính kế tìm cơ hội tấn công báo thù hay không.
Vi Tinh cắn môi gật
đầu cúi người xin lỗi, “Cháu xin lỗi, bác gái, cháu, cháu lại cứ tưởng
là Mễ Dương, định đùa với cậu ấy chút thôi”. “Đùa?! Có ai đùa như thế
không hả?”. Bà Mễ lập tức chuyển nòng súng, chỉ vào cái trán bị va đỏ
ửng của mình cho Vi Tinh xem, “Nhà cô toàn đùa thế này sao? Ờ, bố mẹ cô
dạy cô thế đấy…”. “Xuân Hồng!”, ông Mễ ngắt lời bà, “Chuyện nào ra
chuyện đó, lôi cả bố mẹ người ta vào đây làm gì”.
“Vi Tinh cũng
đã xin lỗi bà rồi, vả lại Vi Tinh định sang giúp Mễ Dương dọn nước đúng
không?”. Ông mễ vừa nói vừa đánh mắt ra hiệu cho Mễ Dương. Vừa rồi bà Mễ vừa nhắc đến vợ chồng ông bà Vi thế này thế kia, Vi Tinh vốn đang lung
túng, sắc mặt lập tức đanh lại, Mễ Dương cũng thấy không vui, cảm thấy
mẹ mình chuyện bé xé ra to, vốn định mở miệng góp ý, thì bị ông Mễ giành nói trước. Thực ra ông Mễ là có ý tốt, ông biết nếu để con trai lên
tiếng nói giúp Vi Tinh, vợ mình sẽ càng tức.
Lúc này thấy bố ra
hiệu, Mễ Dương đành nặn ra nụ cười nói, “Đúng thế, con thấy nhà bị rò
nước, một người làm không xuể, mới gọi Vi Tinh qua giúp một tay, là con
gọi cô ấy sang”. Bà Mễ không nói gì, chỉ đứng tại chỗ thở dốc, bởi Vi
Tinh thật sự cầm giẻ lau chạy qua, nhưng nhìn cô quần cộc áo ba lỗ đứng
sau lưng con trai mình, trong lòng vẫn thấy bực bội.
Nhìn vẻ mặt
có phần không cam lòng của vợ, sợ bà lại nói điều gì không phải với
người ta, ông Mễ vội đẩy bà vào trong nhà, “Nào, nào, bà vào nhà nghỉ đi một lát, ban nãy trên taxi không phải cứ kêu đau đầu còn gì, có tôi với con trai đây rồi, nào, đi thôi, à Vi Tinh, cám ơn cháu nhé, cháu về
nghỉ đi, hiếm hoi mới có ngày nghỉ cuối tuần, Mễ Dương, con quét chỗ cửa này sạch vào nhé!”. “Cháu chào cô chứ”, Vi Tinh tuy rất khó chịu với bà Mễ nhưng vẫn lễ phép chào. Ông Mễ quay đầu lại cười với cô, “Chào
cháu!”, nói rồi xua xua tay, tỏ ra không sao, bảo cô về nhà.
Vi
Tinh đầy một bụng ủ rũ lôi giẻ lau về nhà, Mễ Dương thò đầu lướt nhìn
nhà mình một lượt, trông thấy bố đã khuyên nhủ mẹ vào phòng ngủ, anh
cũng quay người đi theo Vi Tinh. Lúc Vi Tinh xoay người định đóng cửa
thì phát hiện Mễ Dương cũng định theo vào, bao nhiêu buồn bực trong lòng bỗng chốc bốc lên hừng hực, cô lập tức lấy người chặn cửa lại, ra sức
đẩy Mễ Dương ra ngoài, “Đi đâu thế hả! Nhà cậu ở phía đối diện cơ mà!”.
Mễ Dương nửa người len vào trong cửa, vì bị dồn ép đến nỗi mặt cũng méo cả đi, anh lại không dám to tiếng sợ bà Mễ nghe thấy, chỉ khẽ nói, “Mỳ
chính, đừng vậy mà, để tớ vào trong đã!”. Vi Tinh nghe cậu nói thế, càng ra sức đẩy vào, “Đừng như thế, cậu đừng có vào, con ngoan như cậu vào
nhà tôi lại thành hư đi, tôi không gánh nổi trách nhiệm!”.
Vi
Tinh cứ nghĩ tới vẻ mặt bà Mễ lúc nói về bố mẹ mình là lại sôi máu lên,
thò tay cấu những chỗ Mễ Dương để lộ ra sau cửa, cũng không cần quan tâm là ở đâu, sờ thấy thịt là ra sức cấu, “Ui cha! Này, mỳ chính, cậu ác
vừa thôi chứ, đau chết người ta rồi, cậu còn cấu nữa là tớ khóc thật đấy nhé!”. Mễ Dương nghiến răng nghiến lợi vặn vẹo người để tránh, song vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đẩy cửa vào trong.
Cũng không biết Vi
Tinh cấu vào đâu, Mễ Dương bỗng kêu rống lên, tiếng kêu không nhỏ, Vi
Tinh theo phản xạ buông ra, cậu nhân cơ hội len vào. “Xì!”, Vi Tinh hừ
một tiếng không thèm tranh giành với cậu nữa, quay người dợm bước vào
trong, liền bị Mễ Dương lôi lại. “Đừng giận nữa, mẹ tớ là thế mà, tớ với bố còn thường xuyên bị bà trách mắng nữa là, còn kinh khủng hơn thế
nữa!”, Mễ Dương cười nói.
Vi Tinh trợn mắt, “Mới à nha, cậu là
con, bố cậu là chồng bác ấy, là lẽ đương nhiên thôi, còn tớ thì dựa vào
cái gì chứ?!”. Mễ Dương cười hì hì, “Cậu cứ xem như là con gái chẳng hết chuyện sao?”. Vi Tinh khịt mũi khinh miệt, “Thôi khỏi, cành cao với
không tới, vả lại tớ cũng có mẹ rồi!”. Mễ Dương nghĩ ngợi rồi cười nham
hiểm, “Không thì cậu cứ xem mình là con dâu cũng được? Mẹ chồng nàng dâu đều không ưa nhau mà”.
“Cậu có tin tớ nhét cái giẻ lau này vào
mồm cậu không?”. Vi Tinh thò tay định với giẻ lau, “Lỗi mồm, lỗi mồm,
cậu là con rể được chưa?”, Mễ Dương làm ra vẻ ngại ngùng xấu hổ. Vi Tinh bị cậu chọc cho tức mà vẫn phải cười, đang định mở miệng, đã nghe tiếng ông Mễ ho ở phía đối dện, “Mễ Dương, con quét lại chỗ nãy lần nữa nhé,
trong phòng để bố lo”.
Mễ Dương làm mặt hề, “Bố tớ nhắc phải về
rồi, đừng giận nữa, chốc nữa lên mạng, chúng ta Q nhé!” “Q cái đầu cậu
í, bụng đói muốn chết đây, đúng là đen đủi, giúp cậu thịt gà mà chưa
được ăn, đúng là nghiệp chướng mà!”, Vi Tinh lầu bầu. “Hì!”, Mễ Dương
phì cười, xoa xoa đầu Vi Tinh, “Yên tâm, nhất định sẽ cho cậu ăn, không
tạo nghiệp chướng không công đâu, tớ về đã, bố tớ sắp không đỡ nổi nữa
rồi!”.
“Ờ, chú Mễ đúng là người tốt, rất có phong độ, nhưng mẹ
cậu thì… Haizz, chả trách người xưa có câu, hảo hán vô hảo thê, lại hán
thú hoa chi[3]!”, Vi Tinh lắc đầu cảm thán. Mễ Dương vừa vui vừa buồn
cười, dí ngón tay lên trán Vi Tinh, “Huyên thuyên cái gì thế hả! Mẹ tớ
tí nữa thì bị cậu chèn cho thành sandwich rồi còn không cho người ta kêu ca đôi câu hay sao? Lại còn cười nữa! Thôi, tớ đi đây, đóng cửa cẩn
thận nhé!”.
[3] Đàn ông tốt không có được vợ tốt, đàn ông lười lại lấy được vợ giỏi giang xinh đẹp.
Trông thấy con trai chui ra từ cửa nhà đối diện, ông Mễ chỉ mỉm cười, Mễ
Dương thấy nụ cười của bố liền nháy nháy mắt, ký hiệu ngầm giữa bố và
con trai không cần nói nhiều. Đón lấy cái chổi bố đưa, Mễ Dương hạ giọng hỏi, “Mẹ con không sao chứ?”, “Không sao, thực ra hôm nay bà ấy đã khó
chịu sẵn trong người rồi, Vi Tinh lại nhằm đúng lúc ấy mà đụng vào”, ông Mễ cũng thì thầm đáp.
“Uhm”, Mễ Dương lại hỏi, “Bố, sao bố mẹ về sớm thế? Không phải đã nói là đi một tuần hay sao? Giờ mới có năm ngày
mà”. “Nhà máy có chuyện, bắt buộc phải về, mẹ con muốn đi chơi nhưng lại không muốn đi một mình với đoàn nên đành về cùng bố, vì thế nên bà mới
không vui”, giọng ông Mễ có phần luyến tiếc.
Mễ Dương khom lưng
quét, hai bố con thoải mái tán gẫu, không bao lâu bà Mễ từ phòng ngủ đi
ra, tay giữ khăn mặt ướt đang đắp trên trán, hỏi “Mễ Dương, còn nấu gì
trong bếp mà thơm thế?”. “Hả? Không có gì, con? À? Là canh gà!”, Mễ
Dương buột miệng đáp.
“Canh gà?”, bà Mễ đi vào bếp, ánh mắt sắc
lẻm ngay lập tức phát hiện lông gà trong thùng rác, “Con mua gà sống về
tự làm?”, nhìn Mễ Dương gật đầu, bà Mễ càng nghi ngờ tợn, “Từ lúc con đi làm tới giờ không thấy xuống bếp lần nào, hôm nay sao lại? Lại còn mua
cả gà sống, con cũng rảnh rỗi quá nhỉ!”.
Nói đến đây, giác quan
thứ sáu của phụ nữ khiến bà bất giác đưa mắt sang cửa nhà đối diện, nghĩ bụng lẽ nào con trai… Mễ Dương vừa thấy ánh mắt mẹ biết ngay bà đang
nghĩ gì. Thầm kêu lên chết rồi, chuyện ban nãy đã làm bà tức tối lắm
rồi, nếu biết được là mình nấu cơm cho Vi Tinh ăn… “Còn không tại Gulit
cả sao!”, đầu óc Mễ Dương xoay tít mù.
“Gulit?”, bà Mễ ngẩn
người, cúi đầu nhìn Gulit nãy giờ ngoan ngoãn theo sau mình, vừa nghe bà Mễ gọi đến tên mình, nó quấn lấy bà cuống quít vẫy đuôi. Trong cơn hỗn
loạn vừa rồi còn chưa kịp chào hỏi gì với nó, bà Mễ lúc ấy cũng đã “quay mòng mòng” rồi, bà liền cúi xuống vuốt ve nó, Gulit nũng nịu kêu “Ư ử”, ra sức cọ vào chân bà Mễ, dính chặt lấy.
“Chả thế là gì, mẹ
không phải nhất nhất bắt con chăm nó cơm ngày ba bữa, lại còn đi dạo
nữa, hôm nay được nghỉ con muốn ăn tươi một chút nên dắt nó đi chợ, kết
quả là nó cứ xông vào chỗ lồng gà của người ta mà gâu gâu nhặng xị lên,
thế là con đành phải mua một con mang về”. Nói xong Mễ Dương lắc lắc đầu làm ra vẻ bó tay, hết cách.
Những điều Mễ Dương nói cũng đều là
sự thật, chỉ là có thêm mắm dặm muối tí chút, bà Mễ tuy không hiểu đầu
đuôi, nhưng anh con trai họ khuyển này của bà có tật xấu gì bà rõ hơn ai hết, chắc là người bán gà không bằng lòng nói này nói nọ, nên anh con
trai ngốc của bà liền mua luôn con gà, bà cũng không nghĩ gì thêm nữa.
Ông Mễ cười khà khà, “Thế chẳng phải cũng tốt hay sao, lâu lắm không được
thưởng thức tay nghề của Mễ Dương rồi, hôm nay vừa hay được giải tỏa cơn thèm, mấy ngày nay ở ngoài ăn cơm tập thể mà mẹ con cứ kêu đau dạ dày”. “Thế ạ? Thế hóa lại hay, con gà này con mua đáng tiền rồi, mẹ, mẹ cứ
vào nghỉ chút đi, lát nữa được canh con sẽ gọi mẹ, không thì để con bưng tận giường, chúng ta học ăn trên giường như phương Tây nhé?”, Mễ Dương
hỏi săn đón.
Bà Mễ chuyến này phấn khởi tợn, cảm thấy con trai
vẫn đối tốt với mình, liền cười tít mắt, “Học phương Tây cái gì, mẹ cũng đâu đến nỗi nằm liệt giường, lát nữa cả nhà cùng ăn!”. Nói rồi quay
người bế Gulit vào phòng ngủ, còn nghe bà nói với Gulit, “Con trai
ngoan, để mẹ xem con béo gầy thế nào nào… Ông vào đây một lát, cái áo
chui đầu tôi mua cho Gulit để đâu rồi nhỉ?”. Ông Mễ đáp lại rồi bước vào theo.
“Phù…”, Mễ Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lão phật
gia cuối cùng cũng vui lên rồi… Lau nhà xong anh vào bếp, nhìn nồi canh
gà đang sôi ùng ục qua nắp kính mà rầu hết cả người, làm thế nào lén
mang qua cho tiểu phật gia được bây giờ…
“Ô, chị đi đâu thế này,
lại còn trang điểm đẹp thế kia, ai không biết còn tưởng chị đi phỏng vấn cũng nên?”. Bà Mễ dắt chó đi dạo buổi sáng đúng lúc chạm mặt bà Vi. Bà
bỗng phát hiện bà Vi thường ngày vốn không mấy khi trang điểm hôm nay
lại ăn vận rõ gọn gàng sáng sủa, thế là theo thói quen buông một câu mát mẻ.
Bà Vi đã nghe con gái kể chuyện xảy ra hôm nọ, Vi Tinh còn
chưa dám kể câu bố mẹ giáo dục này nọ, bà Vi đã bắt đầu oán hận mụ hàng
xóm lắm điều chuyện bé xé ra to, chuyện cỏn con có đáng phải làm ầm lên
thế không.
Không nghĩ lại gặp kẻ thù oan gia bắt nạt con gái mình vào lúc này, lại nghe những lời quái gở dị hợm của bà ta, bà Vi nhủ
thầm sao mà đúng lúc thế, liền tăng volume lên một chút, “Sao bà biết,
tôi không biết bà lại còn xem bói được cơ đấy, có điều không phải đi
phỏng vấn, mà là đi làm”. “Hả?”, bà Mễ sững sờ. Bà Vi cố tình thở dài,
“Vốn tôi cũng không muốn đi, bà bảo ở nhà thảnh thơi có phải sướng hơn
không, nhưng người ta thành tâm thành ý tới mời đi, lại nhất quyết dành
cho cái chức trưởng phòng tài vụ, tôi thực sự không từ chối nổi, đành
qua trước xem tình hình thế nào rồi tính, cũng không thể không nể mặt
người ta”.
Rồi bà Vi lại như chợt nhớ ra điều gì hỏi, “À phải
rồi, nghe chị Lý ở ủy ban dân cư nói, trường chị đang tính giảm nhân
viên, người ngoài năm mươi tuổi đều bị buộc về hưu đúng không?”. Bà Mễ
còn chưa kịp tỉnh lại sau cú “công kích” bà Vi đi làm kia, đột nhiên lại nghe hỏi thế, trong lòng thất kinh, lập tức làm ra vẻ không quan tâm,
“Chỉ là lời đồn thế thôi, song chủ yếu vẫn là xem khả năng và biểu hiện
của mỗi người, tuổi tác không phải là tuyệt đối!”.
Thực ra nhà
trường đã rất khéo léo thông báo đến một số đồng chí trong đó bao gồm cả bà Mễ, để mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần, bất cứ lúc nào cũng có thể
nghỉ hưu về nhà. Cũng chính vì bà Mễ vẫn chưa cân bằng được tâm lý, ông
Mễ mới đặc biệt xin nghỉ phép năm, đưa bà đi chơi cho khuây khỏa, nhưng
bây giờ bất luận thế nào cũng không thể để mất mặt trước bà Vi.
Bà Vi mỉm cười, “Đúng rồi, đúng rồi, trình độ của chị cao thế cơ mà, mà
chị còn biết xem bói, tính toán một tí là biết hết cả rồi, tôi cũng lo
hão rồi, hề hề, thôi không nói nhiều nữa, không đi nhanh lại muộn mất,
dù là trưởng phòng tài vụ mà ngày đầu tiên đã đi làm muộn cũng không hay lắm, chị nói có phải không, gặp chị sau nhé!”. Dứt lời bà Vi ưỡn ngực
ngẩng cao đầu, như hồng kỳ phấp phới đón gió đi làm, chỉ còn lại mình bà Mễ đứng ở hành lang tức tối nghiến răng kèn kẹt.
“Trưởng phòng
Hứa, đây là phòng làm việc của chị, chỗ này tuy có hơi chật, nhưng điều
kiện chỗ chúng tôi chỉ có vậy, có điều Lưu tổng đã nói rồi, sau này sẽ
chuyển sang chỗ khác!”, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ khỏe mạnh
nhiệt tình giới thiệu. Bà Vi gật đầu cười nói rất tốt, nhìn điều kiện
làm việc mà ngán ngẩm trong lòng, nhưng lại cần công việc này, vì tiền
đành phải chịu vậy.
Tuy lúc trước bà mạnh mồm với bà Mễ là thế,
nhưng đây chỉ là một doanh nghiệp tư nhân, ông chủ khởi sự từ đẩy xe bán rau, giờ chuyển sang bán thiết bị thẩm mỹ, đừng xem thường người ta mới học hết lớp bốn, về bản lĩnh kiếm tiền còn trên tài trình độ tiến sĩ.
Một đồng nghiệp phòng tài vụ trong nhà máy lúc trước của bà Vi vẫn làm
tài vụ ở đây, giờ trong nhà mới có thằng cu bụ bẫm, bà ấy phải về giúp
chăm cháu, trước lúc nghỉ việc liền nhớ tới người đồng nghiệp tốt, trình độ nghiệp vụ cũng không tồi là bà Vi. Nói là trưởng phòng tài vụ, thực
ra chỉ là một kế toán, thu chi vẫn nằm trong tay em gái của vợ ông chủ,
không biết làm sổ sách, chỉ lo thu tiền và chạy ngân hàng.
Bà Vi
hai năm nay ở nhà cũng đã chán, giờ lại thấy ông xã nhà mình sắp nghỉ
hưu, sẽ ảnh hưởng nhất định tới kinh tế gia đình, bèn nắm lấy cơ hội
dâng tận tay này, chỗ này cách nhà cũng không xa lắm. “Vậy đấy, nếu chị
thấy thích hợp, thì có thể bắt đầu làm luôn hôm nay, lương tháng 2.800,
đã nói từ trước rồi nhé”, người phụ nữ mập mạp bồi thêm một câu, như sợ
bà Vi lại đòi tăng thêm. Cô là bà chủ ở đây, tiết kiệm được đồng nào
chẳng đều vào túi mình hay sao.
Đang nói chuyện, một chàng trai
trẻ tuổi dẫn theo hai cô gái bước tới, “Phó tổng Uông, chị ở đây à”, cô ả mập mạo liền giơ tay chào, “Cậu đến đúng lúc quá, đây là trưởng phòng
tài vụ của chúng ta, trưởng phòng Hứa; còn đây là trưởng phòng kinh
doanh của chúng tôi, Trương Quốc Hỷ”. “Chào cậu”, bà Vi mỉm cười gật
đầu, chàng trai kia rất nhiệt tình chìa tay ra, “Chị Hứa phải không,
hoan nghênh hoan nghênh”.
Bà Vi ngây người, nghĩ bụng cậu nhóc
này trông còn kém cả tuổi Vi Tinh, lại dám gọi mình bằng chị, sao mà khó nghe thế, nhưng phó tổng Uông đứng bên hoàn toàn không lưu tâm, nên bà
Vi cũng không tiện nói gì, chỉ gượng cười bắt tay cậu ta. “Hai người lại đây”, Trương Quốc Hỷ vẫy tay sau lưng, hai cô gái vội bước tới. Bà Vi
nhìn một lượt, đều còn rất trẻ, chỉ có điều một người trông có vẻ hướng
ngoại, còn một người toàn cúi gằm mặt.
“Phó tổng Uông, đây là hai nhân viên bán hàng chúng ta mới tuyển, đây là phó tổng giám đốc Uông
của chúng ta, đây là Dương Mỹ Ngọc, còn đây là Hà…” Trương Quốc Hỷ ngừng một lát, “Tôi tên là Hà Ninh, chào phó tổng Uông, chào trưởng phòng
Hứa”, cô gái cúi đầu kia ngẩng lên khẽ nói, bà Vi hơi sững lại, cô gái
này trông mới thanh tú làm sao…