Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 23: Duyên lại là anh



“Sư phụ, đến phía trước bác quay đầu lại, … đúng rồi, là ở đây, phiền bác tấp vào đầu ngõ phía trước”, Á Quân chỉ đường cho bác lái taxi. “Có ngay!”, bác tài nhanh nhẹn đánh vô lăng, quay đầu trước khi chuyển đèn đỏ.

“Dear, cậu xuống xe thấy tòa nhà ở bên tay trái, Kim Tiền báo không phải ba tầng thì là bốn tầng, cậu nói số đặt bàn là… để tớ xem, là 177, nhất định không được để lòi đuôi nhé! Không là toi đấy!”. Á Quân vừa xem tin nhắn vừa nói. “Biết rồi, cậu nói cả trăm lần rồi, ai ui!”. Vi Tinh nói rồi định đưa tay lên dụi mắt, tay vừa giơ lên đã bị Á Quân vỗ cho một cái.

“Tớ bảo cậu lát nữa đừng có dụi lung tung, không là thành gấu trúc đấy!’, Á Quân cười gian. Vi Tinh buồn bực trợn mắt, “Ai bảo cậu cứ nhất định đòi đánh mascara cho tớ, giờ tớ thấy mí mắt vừa nặng vừa dính, khó chịu chết đi được”. “Linh tinh, lông mi dài ra gấp đôi, không nặng mới là lạ, có điều tớ nói thật, cậu chẳng trang điểm bao giờ, giờ vừa tô vẽ một tí, đã như là người khác rồi ấy, tớ bảo cậu cũng nên trang điểm một tí đi, mặt mộc đội trời không đại diện cho tuổi trẻ, hiểu chưa hả?”.

Vi Tinh bĩu môi không thèm bình luận, hôm nay trước lúc tan làm cô ú ớ thế nào để Á Quân lôi tuột vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi lại bị kéo vào phòng họp nhỏ, cô nàng này lôi dụng cụ trong túi đồ trang điểm ra tô vẽ lên mặt mình. Nói nhỡ đâu hôm nay lọt vào mắt xanh anh chàng thiên tài kia thì sao, người ta có thiên tài đến đâu cũng không có mắt nhìn xuyên thấu, bên trong cậu đẹp hay không trong chốc lát sao nhìn ra được, nhưng mặt mũi cậu thế nào, chỉ cần anh ta không mù đều có thể trông thấy!

Nếu bình thường Vi Tinh ở nhà đến mặt cũng chẳng buồn rửa không có chút hứng thú gì với trang điểm, thì gần đây do tuổi tác nhiều thêm, cộng với điều kiện kinh tế khá hơn, vừa từ “Đại Bảo, bên bạn mỗi ngày” tiến hóa thành “L’ Oreal bạn xứng đáng có được”[1]

[1]: Câu slogan quảng cáo của hai hãng mỹ phẩm, một rẻ tiền, một cao cấp.

Á Quân cực kỳ nhiệt tình, cô ấy hình như rất muốn mình tương xứng với cậu cháu thiên tài kia thì phải, cuối cùng Vi Tinh đành bó tay, hai người mỗi người lùi một bước, chỉ cho Á Quân giúp sửa lại lông mày, tô chút mascara và son môi.

Vi Tinh ngày thường toàn buộc tóc đuôi ngựa, Á Quân thấy thế tầm thường quá, cô nàng vừa chạy xuống Watson[2] dưới lầu mua về mấy cái kẹp hoa với buộc tóc, rồi lôi mớ tóc dày cộp của Vi Tinh ra vặn trái một túm, vẹo phải một cụm, xong lại chải lại một lượt.

[2]: Chuỗi cửa hàng bán đồ chăm sóc sức khỏe, làm đẹp.

Nghĩ đến đây, Vi Tinh không kìm được xoa xoa da đầu bị túm đau điếng, “Tinh” một cái, thang máy dừng ở tầng bốn. Vi Tinh nhìn lại lần cuối bóng dáng trong gương thang máy, không thể không thừa nhận, ngày thường mình cũng được gọi là mặt mũi thanh tú, ngũ quan ưa nhìn, giờ đã thêm một chút nữ tính, tuy mới chỉ thêm một chút, song dường như có sự khác biệt rất lớn. Là phụ nữ ai cũng chuộng hư vinh, Vi Tinh bây giờ cảm thấy mình rất được, thang máy vừa mở, cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.

Cô dẫn đường xinh đẹp bước tới đón chào, vừa báo số, anh chàng thiên tài vẫn chưa tới, Vi Tinh bất giác thở phào, cô cũng “yểu điệu thướt tha” thong thả bước theo người dẫn đường đi vào trong. Vừa vào cửa chưa được bao xa, tưng đợt từng đợt hương thơm phả vào mặt, rẽ một cái, một khung cảnh rộng rãi lộng lẫy hiện ra trước mắt, chỗ này rộng quá, bàn ăn đủ các kiểu dáng hình dạng, còn cả những dãy bàn dài toàn thức ăn, thoáng nhìn không thấy đầu bên kia, đủ loại mỹ vị bày la liệt, thật khiến người ta lóa cả mắt, một nữ ca sỹ đang lắc lục lạc khẽ ngâm nga.

Vị đại tiểu thư mở to mắt nhìn bốn chung quanh, đây là quán ăn sao? Đây không phải thiên đường nhân gian đấy chứ, ha ha, đáng lắm, đáng lắm, không biết cái bác Ngô kia có mấy cậu cháu… Vi Tinh không ngậm nổi miệng cười được người dẫn dường đưa tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngay lập tức có phục vụ đến rót cho cô một ly nước quả, rồi lại đưa cho bốn thấm thẻ, trên có số bàn, nói là dùng để gọi món.

Vi Tinh rất tao nhã nhấp nước quả, dạt dào hứng khởi nhìn dãy đồ ăn ở cách đó không xa, ở gần cô nhất là khu đồ Nhật, Vi đại tiểu thư trơ mắt nhìn những cái đĩa đầy ắp nào tôm, cua, sò Bắc Cực, cá hồi, hàu, sushi… của thực khách khác.

“Ực”, Vi Tinh nuốt nước bọt, “Đáng ghét, anh chành thiên tài kia sao mãi không chịu tới chứ”, Tuy Vi Tinh thèm đến độ hai mắt sáng xanh cả lên, nhưng dù thế nào cũng không thể một mình mình khởi động trước được, thế thì mất lịch sự quá. Vi Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, bảy giờ kém năm phút, nghĩ bụng, cố nhịn đi. Tuy trưa đã ăn cơm rồi không thể vịn tường đi vào, song nhất định phải ăn đến vịn tường mà ra, còn việc anh chàng kia nghĩ thế nào… Dù gì mất mặt cũng là mặt Á Quân, hi hi, Vi Tinh sung sướng tính toán.

“Tôi muốn ngồi chỗ này được không?”. Liêu Mỹ mỉm cười hỏi, “Dương nhiên là được”, cô dẫn đường trả lời không do dự. Liêu Mỹ ngồi xuống xuống uống một ngụm nước quả phục vụ mang tới, phía sau chỗ sô pha lưng cao cô đang ngồi là tấm lưới mỏng màu đỏ, chỉ cần quay đầu lại, là có thể trông thấy phía cạnh gương mặt đang thích thú, nhìn ngược ngó xuôi của Vi Tinh đằng kia.

Đằng kia Vi Tinh hoàn toàn không hề hay biết gì, cô bỗng phát hiện giếng trời ngoài cửa sổ bắt đầu chiều hoạt động Flash, đàn cá, còn có cá vô số những con sứa từ màn hình LCD to tướng trên giếng trời từ từ bơi qua. Vi Tinh nghĩ trong bụng, cuối năm sinh nhật bố, hay là đưa bố mẹ tới đây mừng sinh nhật, cũng để bố mẹ mở mang tầm mắt, vui một bữa.

“Tiểu thư Từ đúng không? Xin chào, tiểu thư Từ?”, một giọng nam vang lên bên cạnh, Vi Tinh nghe thấy song không có bất cứ phản ứng nào, vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngô cười. Anh chàng kia có vẻ bối rối, đang cúi người định thử gọi lại lần nữa, thì thấy Vi Tinh xoạch cái quay đầu lại, miệng kêu tướng, “Vâng, vâng, vâng, chính là tôi đây!”, nói rồi vụt đứng dậy, “Ôi chao!”. Anh chàng kia kêu lên, lấy tay bưng mũi…

“Thật xin lỗi anh, hay là, lấy thêm tờ nữa nhé?”. Vi Tinh ngượng ngùng đưa ra một tờ khăn ăn, nhìn anh chàng đối diện đón lấy đem lau mũi. Cú húc đầu vừa rồi của Vi Tinh, thiên tài kia chưa chảy máu mũi, song nước mũi thì rớt ra rồi, cô phục vụ đứng cạnh lúc đưa khăn giấy lên mím môi rõ chặt.

Anh chàng đối diện bỏ khăn giấy xuống, đẩy gọng kính, “Tiểu thư Từ sung sức thật đấy”, nghe chừng là nói vui để tháo gỡ tình cảnh khó xử, nhưng mặt sao lại nghiêm nghị thế kia chứ. Vi Tinh lè lưỡi trong bụng, ai bảo anh im lặng sáp lại làm chi, nhưng ngoài miệng vẫn không ngớt nhận lỗi, “Thực sự xin lỗi anh, vừa rồi tại tôi không cẩn thận…”.

“Thôi, may mà cũng không có chuyện gì”, thiên tài kia xua xua tay, rồi tiện thể vuốt tóc một cái, “Con người tôi thích thẳng thắn, tuy cô tôi chắc đã giới thiệu rồi, tôi vẫn giới thiệu một chút nhé, tôi họ Ngưu, phó giám đốc chi nhánh X ngân hàng XX, năm nay ba mươi hai tuổi, lương tháng 8.000, có một xe Bora, ngân hàng trả tiền xăng xe, có một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở vành đai 4 Bắc Kinh, còn có một khu vườn nhỏ đứng tên ông tôi, tôi là cháu trưởng, đương nhiên, phải chờ ông khuất núi rồi mới tính là tài sản của tôi, ha ha”. Ngưu thiên tài thể hiện khướu hài hước, nước quả trong miệng Vi Tinh ngồi đối diện suýt thì phun cả ra ngoài.

“Hề hề, vậy sao, hề hề”, Vi Tinh không biết nói gì đành ngoác miệng cười góp, tuy ánh đèn trền đầu rất mông lung, song không ảnh hưởng gì tới việc nhìn rõ “phẩm chất” bên ngoài của đối phương, thoáng nhìn một lượt, Vi Tinh đã hiểu, bữa cơm hôm nay thực sự là một bữa cơm. Anh chàng thiên tài mà Á Quân nói là đây sao, hài hước, giỏi giang, trình độ tiến sĩ? Đầu anh ta sao lại phản quang? Dưới cằm sao lại mua 1 tặng 1? Nhìn cái bụng cứ dính chặt vào mép bàn theo mỗi lần anh ta hít thở, Vi Tinh bỗng có cảm giác như cái bàn đang khẽ di chuyển.

“Xin lỗi, tôi tới muộn”. Liêu Mỹ tỉnh bơ như không quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp Mễ Dương mồ hôi đẫm trán ngồi xuống, phục vụ đem nước quả tới, anh cầm cốc ừng ực một hơi hết vèo, Liêu Mỹ chỉ kịp nhìn thấy cổ họng anh còn cử động, phảng phất trong không khí mùi mồ hôi. Rõ ràng Mễ Dương tới rất vội, tuy đã thay jacket bên ngoài, song bên trong vẫn là áo sơ mi đồng phục cảnh sát.

“Không sao, tôi cũng vừa mới tới”, Liêu Mỹ mân mê cái cốc mỉm cười. Mễ Dương đặt cốc xuống, lấy tay chùi mép, rồi thoải mái dựa lưng vào ghế, nhìn Liêu Mỹ, Liêu Mỹ cũng không hề kiêng nể nhìn lại anh. Mễ Dương bỗng nhếch môi, “Nói đi, cô rốt cuộc định nói gì với tôi?”. Liêu Mỹ nhướn chân mày, nửa cười nửa như không đáp, “Thế có thẳng thắn quá không?”, “Cô gọi tôi tới đây không phải vì muốn vòng co quanh co hay sao?”, Mễ Dương cười nhạt.

Liêu Mỹ tắt nụ cười, không nói gì. Lôi từ trong túi ra một tấm ảnh đặt lên bàn. Mễ Dương vừa nhìn đã nhận ra ngay là tấm ảnh tên trộm lấy đi lúc trước. Anh mân mê tấm ảnh giữa các ngón tay, rồi lại nhìn, “Xem ra bố mẹ chúng ta quen nhau”. “Chỉ là quen thôi sao?”, Liêu Mỹ mặt vẫn cười, đôi mắt lại rất sáng, “Anh có biết bố anh làm thế nào mà về được thành phố không? Với cả làm thế nào mà ông đi học đại học công nông binh được không?”. Mễ Dương lim dim mắt, “Cô rốt cuộc là muốn gì?”, “Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé”, ý cười trên mặt Liêu Mỹ càng rõ ràng, Mễ Dương ngoài vẻ phớt lờ, song bụng thì thót lại.

“Hả”, Vi Tinh vưng đĩa hít một hơi sâu mùi hương của thức ăn, lúc này mới cảm thấy mình đã trở lại nhân gian, cô nhìn không chớp mắt nhất cử nhất động của đầu bếp bên trong, mong chờ miếng cá chình nướng thơm ngon mau mau xuất nồi để an ủi cho vụ oanh tạc tinh thần mà mình vừa phải chịu.

Thiên tài kia bắt đầu từ lúc tự giới thiệu, xong là cứ thao thao bất tuyệt, miệng như tép nhảy, mưa xuân tung tóe, cũng không hiểu anh ta quá tự tin vào bản thân mình, hay là quá mất tự tin nữa. Từ đầu đến cuối không ngừng kể lể nào là mình biết huy động tiền gửi thế nào, biết cho vay ra làm sao, giám đốc ngân hàng yêu quý mình đến đâu, tương lai xán lạn chừng nào.

Lúc ấy Vi Tinh bụng đói cứ réo òng ọc, ánh mắt mơ màng, anh ta cũng không hề nhận thấy. Nói mãi nói mãi còn đột nhiên cao hứng đọc nửa bài từ “Nhàn nhã. Tu tri tử cảnh, cổ kim vô giá. Vận xảo tư, xuyên châm lầu thượng nữ, đài phấn diện, vân hoàn tương á. Điền hợp kim thoa, tư ngữ xử, toán thùy tại, hồi lang ảnh hạ. Nguyện thiên thượng nhân gian, chiếm đắc hoan lạc, niên niên kim dạ”. Đọc xong anh ta hỏi vẻ khoe khoang, “Cô biết bài từ này của ai không?”.

Vi Tinh nuốt nước bọt đến lần thứ N, lắc đầu, đang định mở miệng nói, có thể đi lấy đồ ăn đã, rồi anh lại tiếp tục? Ngưu thiên tài lại hỏi, “Vậy cô có biết bài từ ấy ý nói gì không?”. Vi Tinh rả thầm trong bụng tôi biết cái đầu cá mè hoa nhà anh í! Bổn cô nương đến tác giả là ai còn không biết, sao mà biết được nó có ý gì chứ! “Tôi không hiểu lắm về mảng này, thực sự là hiểu nông biết cạn”, Vi tinh miễn cưỡng khách sao đáp một câu, gần như phát điên uống liền hai ngụm nước quả để dằn cơn đói.

Phục vụ bên cạnh mỗi lần đi qua bàn họ, đều bất giác nhìn một cái, chắc cô ta chưa bao giờ gặp vị khách nào đến Kim Tiền Báo chỉ để uống mà không ăn. Thiên tài kia vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, anh ta hào hứng nói, “Để tôi nói cho cô nghe, bài từ này là của Liễu Vĩnh viết về Nhị Lang Thần, cô biết Nhị Lang Thần[3], diệt ác, tôi rất thích ông ta, từng đi sâu nghiên cứu qua”.

[3]: Nhị lang thần: Dương Tiễn, vị thần trong tôn giáo Trung Quốc.

Vi Tinh đến cười cũng chả buồn cười nữa, thích Nhị Lang Thần? Còn nghiên cứu? Sở thích này mới đặc biệt làm sao, giờ cô một lần nữa khẳng định, mình và thiên tài kia tuyệt đối không phải đi chung một đường. Khoan chưa nói đến việc anh ta hai cằm, kể cả cằm có thu gọn như Phạm Băng Băng, cô nương đây cũng không thèm hầu hạ nữa, mau đi ăn, ăn no rồi biến!

“Là cái người có ba mắt đúng không, tôi chưa nghiên cứu về cái đó bao giờ, tôi cũng hơi đói rồi, anh không đói sao? Hay là gọi đồ ăn đã?”, Vi Tinh không thèm cố làm ra vẻ nữa mà trực tiếp chuyển luôn sang chủ đề ăn. Thiên tài kia hiển nhiên có phần không vui vì bị ngắt lời, “Cô đói nhanh thế à? Tôi vốn còn định kể cho cô nghe vì sao anh ta lại có ba mắt, mà cô có biết vì sao anh ta lại nhìn thấu được mọi thứ, thiện ác phân minh không?”. Vi Tinh đứng dậy cười khà khà, “Tôi không biết, có điều ba mắt mà đều bị mắt hột, kể cả Nhị Lang Thần cũng chịu không nổi đâu, ka ka”.

“Phì!”, cô gái tới rót nước quả không kìm nổi phì cười, xong vội vàng cúi đầu đi mất, vai vẫn rung rung. Thiên tài ngồi đối diện đương nhiên thấy chẳng buồn cười chút nào, trên mặt anh ta chình ình mấy chữ, THẬT DUNG TỤC. Vi Tinh cũng chẳng thèm quan tâm, ai cần biết anh mấy mắt, một cái miệng là quan trọng nhất! Nghĩ bụng cuối cùng cũng có thể khởi động rồi, tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên liền khách sáo hỏi, “Có cần tôi giúp anh lấy gì không?”.

“Vi Tinh cái miệng mi mới đáng chết làm sao!”, nghĩ đến đây, Vi Tinh lại muốn cho mình cái tát. Thiên tài kia tuy không hưởng ứng thú vui cấp thấp của Vi đại tiều thư, song đến màn sai bảo cô thì không hề khách khí, nào nầm heo, vịt nướng, cá nướng, tổ yến, tempura chiên gọi hết một lượt, Vị Tinh bưng đĩa chạy đi chạy lại tới ba vòng mới tìm đủ những món anh ta muốn ăn, anh ta ừ hử một câu cảm ơn rồi cắm đầu vào ăn. Vi Tinh đành an ủi mình, thôi thì coi như tìm hiểu môi trường chiến đấu! Giờ cuối cùng cũng đến lượt cô chăm sóc cho cái miệng của mình rồi, Vi đại tiểu thư xông thẳng tới chỗ món cá chình nướng yêu thích!

Mễ Dương bê đĩa dạo chơi không mục đích trong Kim Tiền Báo, những gì Liêu Mỹ vừa nói, thực sự giống như mấy bộ phim truyền hình chuyên lừa gạt mất bà trung niên. Mỗi lần thấy mẹ già xem mê mải, cùng khóc cùng cười theo, Mễ Dương cũng xem cùng cho vui, rồi trong lòng thầm buông câu toàn là vớ vẩn. Nhưng giờ cái vở vẩn ấy đột nhiên rơi xuống đầu bố mình, Mễ Dương mới thấy chẳng buồn cười chút nào!

Tuy Liêu Mỹ nói nghe cứ như thật, song Mễ Dương vẫn chưa tin, anh cũng âm thầm điều tra một chút, tuy không được tỉ mỉ như Liêu Mỹ nói. Có điều bố mẹ đúng là không thích nói về quá khứ, Mễ Dương cảm thấy mình cần phải nói chuyện với bố. Đương nhiên, anh tin chắc rằng bố mình không làm gì sai cả, nhưng không tin thì không tin, trong lòng lại rất khó chịu, cứ như ăn nhầm phải ruồi vậy, bí bách.

Hơn nữa Mễ Dương cũng không thấy được Liêu Mỹ rốt cuộc định làm gì, người con gái này tâm tư rất sâu sắc, trực giác ban đầu của mình quả không sai. Cứ như hiện nay mà nói, gường như cô ta có thể cảm nhận được những phiền não của Mễ Dương nén trong lòng thì rất rui vậy. Chỗ bố tạm thời không nói, nhưng nếu mẹ mà biết được, Mễ Dương chau mày, người trước nay tự cao tự đại như mẹ rõ ràng không thể chịu đựng nổi.

Vừa mới giao chiến ngôn từ một phen với Liêu Mỹ, tuy Liêu Mỹ là một cô gái thông minh mồm miệng lanh lợi, song Mễ Dương xuất thân là cảnh sát hình sự, với lời lẽ sắc bén và đòn uy hiếp tâm lý được tôi luyện qua quá trình thẩm vấn phạm nhân, trong lúc nói chuyện vẫn kích thích được Liêu Mỹ, Mễ Dương tin chắc cô gái vẫn luôn mỉm cười kia rất muốn ném cả cái cốc vào mặt mình.

Tạm thời vẫn chưa thể đánh vỗ mặt, Mễ Dương bèn viện lý do đứng dậy đi lấy đồ ăn, để đôi bên cùng bình tĩnh lại. Xung quanh đồ ăn bày la liệt, Mễ Dương lại hoàn toàn không muốn ăn, chỉ cứ đi vậy thôi. Một đứa bé gái rất đáng yêu chạy ngang qua, suýt nữa thì đâm vào Mễ Dương, anh đưa tay ra đỡ cô bé, cô bé nói lời cảm ơn ngọt lịm rồi đi mất.

Mễ Dương nhìn trong đĩa cô bé có hai miếng cá chình nướng, bỗng nhớ ra Vi Tinh rất khoái món này, còn anh thì lại thấy tanh ơi là tanh. Nếu hôm nay mà được tới đây, cô nàng ham ăn ấy nhất định sung lướng lắm, nghĩ thế, Mễ Dương bật cười, vô thức đi tìm cá chình nướng.

Tìm mãi mà không thấy, sau cũng phải hỏi một người phục vụ mới biết là ở trong cùng. Chưa tới nơi, đã thấy có người đang đợi rồi, Mễ Dương thoáng sững sờ, cô gái này nhìn sao rất giống Vi Tinh, song nhìn kỹ lại kiểu tóc không phải, kiểu tóc này quá phức tạp với lại nữ tính. Vi đại tiểu thư từng nói bao giờ có mốt đầu trọc thì tốt, như thế cô đỡ rách việc, bởi bà Vi nghiêm cấm không cho cô cắt tóc, nói là có tí tóc dài mới giống con gái.

“Phì, “Mễ Dương cứ nghĩ tới Vi Tinh là muốn cười, lúc này đầu bếp bên trong đặt một đĩa cá chình nướng mới ra lò ra, một mùi tanh ngọt ngào lập tức đậy lên, Mễ Dương nghe rõ tiếng cô gái phía trước nuốt nước bọt đánh “ực” một cái. Mễ Dương thoáng buồn cười, hóa ra con gái trang điểm như thế cũng có lúc không thục nữ. Rồi nhìn cô lái lấy một miếng lại một miếng, rồi vẫn một miếng lại một miếng, Mễ Dương không thốt lên lời, nghĩ bụng cô không sợ mỡ máu tăng cao hả trời.

Cô gái kia rõ ràng nhận ra phía sau có người đang đợi, hai miếng cuối thoáng ngần ngừ, ngại không lấy nốt, đưa tay bỏ cái xẻng vào trong đĩa, rồi khách sáo buông một câu, “Anh lấy đi”, “Cảm ơn”. Mễ Dương cảm ơn theo phản xạ có điều kiện, rồi lập tức thấy có gì là lạ, cô gái kia cũng đờ ra, đột nhiên ngoái đầu sang bên, định đi.

Mễ Dương bỗng tỉnh ra, túm ngay cô lại, ánh đèn êm dịu chiếu xuống làn mi dày và đôi môi đỏ, cô lại còn trang điểm nữa”, “Là cậu”. Vi Tinh ù ù cạc cạc buông câu, “Không phải tớ!”.

“Không phải cậu thì là ai?! Cậu tưởng cậu tô vẽ thế này thì tớ không nhận ra chắc?”. Mễ Dương vừa vui vừa buồn cười, lúc trước Vi Tinh không hiểu sao có phần chột dạ, không kịp nghĩ đã buột miệng nói, giờ trông vẻ nửa cười nửa không của Mễ Dương, cô lại khôi phục được phong độ thường này, trợn mắt hỏi, “Cậu làm sao lại ở đây hả?”. Tớ…” Mễ Dương do dự, không trả lời ngay, phải nói là giữa anh với Liêu Mỹ vẫn không có gì để giấu diếm cả, nhưng không hiểu vì sao, chỉ là không muốn để Vi Tinh biết. Vi Tinh vốn cũng chỉ buột miệng hỏi thế thôi, song nhìn biểu cảm của anh, lại thấy có gì đó bất thường.

Đang định truy hỏi, phục vụ ở gần đó không biết xảy ra chuyện gì, thò đầu ra nhìn một lúc, thấy vẻ mặt hai người đều không tốt, cuối cùng vẫn vẫn ngập ngừng bước tới, mỉm cười, cực kỳ khách sáo nói; “Anh à, cá chình mới sẽ ra ngay thôi, anh có thể về chỗ ngồi đợi một chút, lát nữa tôi sẽ mang tận nơi cho anh, bàn anh số bao nhiêu a?”.

Mễ Dương ngẩn người, liếc người phục vụ một cái, rồi theo ánh mắt anh ta nhìn lại, mới phát hiện mình còn đang túm lấy cánh tay Vi Tinh không buông, trong khi trên đĩa của Vi Tinh xếp đầy cá chình, nhìn thoáng qua, trông cứ như hai người đang cãi nhau vì cá chình. Mễ Dương ngượng ngùng buông tay, “Ừm, không cần đâu, cảm ơn”, anh vừa nói vừa trừng mắt nhìn Vi Tinh đang lén cười.

Người phục vụ lịch sự rời đi, song đi chưa được bao xa vẫn không kìm được ngoái đầu lại nhìn anh một cái, Vi Tinh không kìm được bật cười ha ha, “Anh chàng này chắc tưởng cậu định đánh tớ vì cả chình rồi, buồn cười chết mất thôi!”. Mễ Dương vừa định mở miệng, liền thấy vẻ mặt Vi Tinh vốn đang cười vui vẻ đột ngột biến sắc, rồi nghe tiếng Liêu Mỹ vang lên từ sau lưng, “Vi Tinh? Cậu sao lại ở đây?”.

Vi Tinh nhìn Liêu Mỹ vẻ mặt đang có phần ngạc nhiên thích thú, nhất thời không nói nên lời, chỉ thấy sao lại trùng hợp thế nhỉ? Sao lại kỳ cục thế này, lại cùng lúc gặp cô ta và Mễ Dương? Lại?! Không đợi cô nghĩ nhiều, Liêu Mỹ bước tới cạnh Mễ Dương, nghi hoặc cười hỏi Vi Tinh, “Cậu không phải cùng đi ăn cơm với anh chàng thiên tài nào sao? Không phải chứ? Cũng ở đây à?”. Liêu Mỹ nhìn quanh vẻ cực kỳ sửng sốt, rồi lại hỏi, “Bọn cậu ngồi đâu? Cho bọn mình xem xem đối tượng xem mặt mà Á Quân nói với cậu đi”.

“Bọn cậu?!”, “Xem mặt?!”. Vi Tinh và Mễ Dương đồng thời thốt lên, rồi trợn mắt nhìn nhau! “Cậu sao có thể đi xem mặt sau lưng tớ?!”. Mễ Dương nheo mắt sắp thành một đường thẳng, anh chàng đội trưởng kia còn chưa giải quyết xong đã lại mọc ra một anh thiên tài? “Cái gì mà bọn cậu bọn mình chứ, vô duyên!”, lòng đau dạ xót sắp vắt ra nước tới nơi, Vi Tinh bĩu môi hận không thể bĩu tới tận sau gáy.

Liêu Mỹ thoáng cười, rồi nửa đùa nửa thật đề nghị, “Hay là chúng ta ngồi chung, bọn tớ cùng giúp cậu kiểm định được không?”. “Hả?”, Vi Tinh nhanh chóng nghĩ tới cái đầu bóng loáng, cái cằm nung núc, còn cả quả bụng “chất lượng cao” kia của thiên tài, “Không cần đâu, cám…”, Vi Tinh còn chưa cám ơn xong, Mễ Dương đã chen vào, “Được thôi, để tớ mở mang kiến thức một phen, xem thiên tài nó thế nào nào”.

“Được cái shit!”. Vi Tinh phẫn nỗ, tiểu tử cậu hẹn hò với Liêu Mỹ sau lưng tớ tờ còn chưa tính sổ đấy, cậu còn dám về phe cô ta nữa hả?! “E hèm”, Liêu Mỹ hắng giọng, Vi Tinh lúc ấy mới nhận ra những người đi qua đều đang nhìn mình, vội vàng hạ thấp volume, “Gì nhỉ, A May không phải cậu cũng biết sao, chuyện không phải là như thế, không có gì hay ho để xem cả, ha ha”, cô gượng cười. Nghe cô nói thế, Mễ Dương liếc sang Liêu Mỹ, vẻ mặt đăm chiêu.

Liêu Mỹ mỉm cười đang định mở miệng, thì nghe Mễ Dương hỏi Vi Tinh, “ở đây có sushi không?”, “Hả?”. Vi Tinh hơi ngớ ra, sao chuyển chủ đề nhanh chóng thế chứ, nhưng vẫn vô thức chỉ chỗ, “Bên kia kìa”. “Ở đâu cơ?”, Mễ Dương nhìn quanh hình như vẫn chưa thấy, anh kéo Vi Tinh đi về hướng đó, “Cậu đừng có chỉ lung tung nữa, đưa tớ đi đi, Liêu Mỹ, cô cứ lấy đồ của mình trước đi, lát gặp lại”. Cũng không đợi Vi Tinh nói thêm câu nào, nhìn Liêu Mỹ một cái, rồi đẩy cô bước về trước.

Liêu Mỹ đứng bất động tại chỗ, cái nhìn của Mễ Dương là có ý gì, cảnh cáo chăng? Vừa rồi mình nói khó nghe thế, cũng không thấy anh ta biến sắc, ngược lại còn công kích làm mình suýt trở mặt. Nhìn Mễ Dương và Vi Tinh đi mỗi lúc một xa, rõ ràng điệu bộ hai người đều cực kỳ khó chịu, mà vẫn dính lấy nhau như thế, lẽ nào để tiện cãi nhau hay sao? Liêu Mỹ nhếch mép mỉa mai.

Bọn Mễ Dương đi tới quầy sushi, Vi Tinh rõ ràng không muốn để Mễ Dương nhìn thấy thiên tài kia, cứ vây quanh quầy tiến hành chuyển động bất quy tắc như đi ăn trộm. Cũng không biết Mễ Dương nói câu gì, mà cái tay rảnh rỗi của Vi tinh đột ngột bấu vào đùi anh, Mễ Dương đau đến độ nhe răng trợn mắt vặn vẹo, nhưng vẫn không rời Vi Tinh, cứ túm lấy tay cô không chịu buông.

“Hừm”, Liêu Mỹ bất chợt cười trống rỗng, rõ ràng chung quanh không ngớt người qua lại, tiếng hát tiếng cười văng vẳng bên tai, còn cả mùi thơm của đủ các món ăn đan xem với những âm thanh kia, cực kỳ huyên náo. Nhưng có một cảm giác cô độc khó nói thành lời vẫn cứ trào lên, cô bỗng thấy hơi lạnh, không khỏi run run.

Thanh mai trúc mã thì tốt thế sao? Tốt đến mức chỉ có thể thích người ta, tốt đến mức có thể tin tưởng người ta vô điều kiện? Tốt đến mức không quan tâm người ta làm bao điều không phải với mình, vẫn cả đời không quên, như mẹ cô đó sao? Liêu Mỹ nắm chặt nắm tay…

“Cô à?”, giọng hỏi thăm dò của người phục vụ khiến Liêu Mỹ tính lại, vừa rồi cô vô thức đi tới phía trước quầy nước, vì ngây ra mà cản đường những thực khách khác, Liêu Mỹ cười cười tỏ ý xin lỗi, tránh sang bên.

Tuy ngón tay lạnh buốt, Liêu Mỹ vẫn lấy đầy một cốc nước đá, rồi trở về chỗ của mình. Nhìn quanh bốn phía, anh chàng thiên tài kia vẫn ngồi đó ăn uống nhồm nhoàm, còn Mễ Dương với Vi Tinh hình như đã đột ngột biến mất. Cô chầm chậm uống từng ngụm nước đá, cảm nhận cảm giác lạnh buốt từ thực quản trôi xuống dạ dày, dạ dày trống rỗng lập tức co lại. Lạnh thì lạnh đi, lạnh rồi tê đi là mất cảm giác, chẳng phải mình đã quen từ lâu rồi sao…

“Ặc, thảo nào cậu không muốn tớ trông thấy, đây chính là gã thiên tài của cậu sao? Cậu dám chắc không phải chú của cậu thiên tài đó đến xem mặt thay đấy chứ? Lại còn trang điểm vẽ với nữa chứ, ha ha”, Mễ Dương vừa nhét sushi vào miệng vừa cười, một hạt cơm lập tức bắn ra.

Vi Tinh trợn mắt, “Kinh chết đi được, khi ăn không được nói chuyện!”. Nói xong, cô lấy tay bốc một miếng cá chình bỏ vào miệng nhai rau ráu, Mễ Dương nhanh tay trộm một miếng từ trong đĩa của cô nhét vào mồm. Vốn không khoái món này, song nhìn vẻ tức tối trừng mắt của Vi Tinh sau một hồi che chắn bảo vệ thức ăn, anh bỗng thấy thơm ngon lạ thường.

Phục vụ đi qua đều liếc nhìn họ khó hiểu, nghĩ bụng hai vị khách này là lạ, có chỗ tử tế thì không ngồi, lại cứ bê đĩa đứng ở lối vào nhà vệ sinh mà ăn, may mà còn chưa ngồi xổm xuống.

Vừa rồi hai người đã tiến hành báo cáo trao đổi ngắn, ai cũng không muốn về đối diện với kẻ kia, quyết định ăn luôn ở đây. Mễ Dương lúc này tâm trạng mừng không tả xiết, Vi Tinh đã nói rồi, cô ấy đi xem mặt giúp Á Quân, mà nguyên nhân khiến Á Quân không thể tới, là vì Vi Tinh chuẩn bị giới thiệu anh chàng đội trưởng kia cho cô ấy. Còn chuyện gì quan trọng hơn thế? Hai kẻ địch giả tưởng, bỗng chốc âm với âm hóa dương, hi hi.

“Cậu vui lắm hả, có đại mỹ nữ mời ăn cơm cơ mà, sướng thế cơ chứ!”. Vi Tinh tức tối nói, cố tình kéo chữ “đại” rõ là dài. Động tác nhai của Mễ Dương lập tức dừng lại, vươn cổ cố nuốt đồ ăn trong miệng rồi mới khổ sở nói, “Cậu biết thừa là thà ăn cùng với ma lem, cũng không muốn bị đại mỹ nữ gì gì đó mời mà!”. Vi Tinh liếm nước tương cá chình ở mép không đáp. Vừa rồi Mễ Dương cũng không kể rõ, chỉ nói cùng Liêu Mỹ ăn cơm, tuyệt đối là vì công việc trong việc riêng!

Xí, lại còn giở trò chơi chữ nữa, Vi Tinh bĩu môi vẻ không hài long, nhưng cũng không hỏi thêm. Từ nhỏ Mễ Dương đã thích trêu chọc mình, song cậu ta chưa bao giờ nói dối, giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này. Ơ? Vừa rồi cậu ta nói… Vi Tinh đột nhiên huých Mễ Dương một khuỷu, tức tối, “Cậu bảo ai là ma lem hả?”. Mễ Dương phì cả ra ngoài, “Cung phản xạ của cậu cũng dài quá đấy, ka ka”.

Không đợi Vi Tinh phản bác, Mễ Dương giơ tay làm động tác đình chiến rồi nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn nhiều nữa, cậu đã giúp người ta đi xem mặt, giúp thì phải giúp cho chót, nhân cơ hội ăn nhiều một chút, không phải nể nang gì lão béo ấy, tớ qua chào hỏi Liêu Mỹ một chút, lát đợi tin tớ, chúng ta cùng chuồn!”. Chào hỏi? Vi Tinh thấy từ này nghe còn có vẻ lọt tai, liền cười khà khà bước ra theo.

Lại lượn một vòng làm một đống thức ăn yêu thích, Vi Tinh trở lại chỗ ngồi của mình. Ánh mắt bất giác phóng về hướng Mễ Dương, thấy anh ngồi xuống, rồi phát hiện ra chỗ họ ngồi rất gần chỗ mình. Liêu Mỹ hình như cảm thấy điều gì, quét ánh mắt lại hướng này, bắt gặp ngay Vi Tinh đang nhìn. Vi Tinh cười cười, Liêu Mỹ nâng ly.

Lè lưỡi trong bụng, Vi Tinh quay người về chỗ ngồi, đi lâu như thế, thiên tài kia chắc chắn là không vui rồi, lấy lý do gì bây giờ nhỉ? Còn chưa nghĩ ra lý do gì, đã thấy thiên tài kia đang tranh luận gì đó với người phục vụ, thực khách xung quanh đều đang nhìn anh ta, hoặc thì thầm to nhỏ, hoặc bình phẩm từ đầu tới chân.

Vi Tinh cảm thấy rất lúng túng, anh ta to tiếng thế làm gì chứ, mất mặt quá, đang do dự không biết có nên bước tới không. Không ngờ thị lực của thiên tài tốt đến thế, thoáng cái đã trông thấy Vi Tinh, gọi tướng, “Từ tiểu thư, ở đây, ở đây này!”. Một nữa người ở Kim Tiền Báo đều quay sang nhìn Vi Tinh, Vi Tinh đỏ tía tai ì ạch nhích tới.

Thiên tài xem chừng tức lắm rồi, giờ Vi Tinh quay lại, xem như anh ta tìm được đồng minh, lập tức liến thoắng kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc trước, rồi tức tối hầm hầm quay sang hỏi Vi Tinh, “Cô nói xem, sao cô ta lại ngang ngược thế chứ? Hừm!”. Vi Tinh không nói nửa lời, nghĩ bụng, có mà sao anh lại ngang ngược thế thì có?

Cô gái phụ trách thu tiền nghĩ bụng người đi cùng loại đàn ông thế này chắc cũng không tốt đẹp gì, song xuất phát từ thái độ làm việc vẫn rất lịch sự nói, “Thưa anh, thưa chị, phiếu ăn của cũng tôi chỉ dùng trong thời gian quy định, mong anh chị thông cảm”. Không đợi cô ta nhắc lại, thiên tài kia lại nhảy dựng lên, “Tôi cũng đâu có nói là không trả tiền, phiếu ăn là 198 tệ đúng không, vậy tôi trả thêm 40 tệ là được chứ gì, các cô làm ăn kinh doanh mà đầu óc cứng nhắc thế à!”.

Cô gái thu tiền bị lời càn quấy của thiên tài kia làm cho tức gần chết, khẩu khí cũng cứng rắn hơn, “Thưa anh, trên phiếu ăn đã ghi chú rõ là sử dụng ở lần ăn trưa và ăn tối thứ hai, anh không thấy sao? Vả lại anh có thể tiếp tục sử dụng trong thời gian quy định cho lần ăn sau, đâu có để anh phải chịu thiệt”. Thiên tài kia rõ ràng không thèm nghe, vẫn không thông không cảm gì sất, Vi Tinh không thể chịu được hơn nữa lấy thẻ của mình ra đưa cho cô gái thu tiền, “Làm phiền cô rồi”.

Cô gái rất lịch sự nhận lấy rồi quay người ra quầy thu ngân tính tiền, Vi Tinh sợ thiên tài kia bị bẽ mặt, bèn nói, “Thôi, không cần bực vì những chuyện như thế, tôi trả được rồi”. Cơn giận của thiên tài kia bay biến đâu hết, rất rộng lượng xua tay, “Không so đo với họ nữa, vậy hôm nay cám ơn cô, để hôm khác tôi mới!”.

Tới đây thì Vi Tinh thật sự không cười nổi nữa, còn hôm khác sao? Đến kiếp sau tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, đến bữa cơm gặp mặt cũng muốn tiết kiệm? Trần đời ai oán vẫn còn có đàn ông cực phẩm thế này sao, vừa nãy còn không biết ngượng mà nói với mình nào là quen ăn chỗ sang, quen nhìn sự đời rồi. Vi Tinh chán chả buồn nói nữa, dứt khoát cằm đầu ăn, chuyến này càng phải ăn ác hơn, mình trả tiền mà, shit! Từ Á Quân cậu cứ chờ đấy!

Thiên tài kia còn nói gì nữa, Vi Tinh coi như xì hơi, thiên tài kia ăn gần hết rồi, lại gợi ý bảo Vi Tinh giúp đi lấy đồ ăn, Vi Tinh giả câm giả điếc coi như không nghe thấy, rồi bỗng phát hiện một cái đĩa thò vào đĩa của mình, xiên mất một miếng nầm heo. Nhìn cái miệng bóng loáng dầu mỡ, còn làm ra vẻ thân thiết nhìn cô cười, thiên tài kia tiếp tục thò tay sang xiên miếng gì nữa, Vi tinh lập tức buông đĩa, để tránh trong cơn bực tức lấy dĩa cắm cho cái chân lợn kia phập một phát, giờ cô không muốn ăn một chút nào nữa.

“Tin nhắn, tin nhắn, tin nhắn!”. Điện thoại trong túi reo lên thật lực, Vi Tinh lôi ra xem, là Mễ Dương, “Mình đợi cậu ngoài cửa!”, cô lập tức quay đầu lại nhìn, giờ mới phát hiện Mễ Dương và Liêu Mỹ đã đi mất. “Có chuyện gì sao?”, thiên tài hỏi. “Ừm, nhà có chút chuyện gọi tôi về, vậy anh…”, Vi Tinh giả bộ cười nói.

Thiên tài chau mày, có phần không vui, “Còn sớm thế này, tôi còn chưa ăn no nữa!”. “Vậy anh cứ từ từ ăn, tôi xin phép đi trước”, Vi Tinh cúi đầu trợn mắt thu dọn túi của mình. “Vậy cũng được, chúng ta liên lạc sau vậy, à đúng rồi, cô có Q (QQ) không, cho tôi, chúng ta duy trì liên lạc”, thiên tài cười híp mắt.

Vi Tinh nghĩ bụng, cho anh Q á, có mà cho cái P[4] thì có! “Ôi, tôi quên số rồi, không hay dùng, có gì nói sau vậy”, nói xong Vi Tinh đứng luôn dậy. Thiên tài vội vàng lại hỏi, “Không sao, vậy nickname của cô là gì, tôi cũng có thể tìm ra, ngân hàng chỗ tôi chỉ có tôi với giám đốc, và mấy người trưởng phòng có tư cách lên mạng ngoai, ban ngày chúng ta cũng có thể nói chuyện!”, anh ta vô cùng tự hào nói.

[4]: Một từ chửi bậy.

Nhìn cái mặt thiên tài ăn đến phương phi hồng hào, bữa cơm hôm nay cũng gần 500 tệ, mình còn chưa ăn cho đã, Vi đại tiểu thư cũng buồt hết cả ruột. Nhìn thiên tài kia hai mắt tràn trề hy vọng, Vi Tinh chả vui vẻ gì buông câu, “nick của tôi là Oan Đại Đầu!”, “Hả?”, thiên tài ngây ra, rồi cười cười đứng dậy, “Rất có cá tính, suy nghĩ của phụ nữ làm cho công ty nước ngoài đúng là đặc biệt!”.

Vi Tinh không muốn nói gì nữa, thấy anh ta cũng đứng dậy, dù sao cũng kết thúc rồi, liền giơ tay ra định bắt tay chào lịch sự một cái. “Phục vụ, nầm heo ở đâu ấy nhỉ?”, thiên tài chẳng buồn nhìn tay cô, trực tiếp hỏi phục vụ, nghe xong đáp án, anh ta ngoái đầu lại nói với Vi Tinh, “Vậy lần sau gặp nhé, bye bye!”. Nói xong khoái trá nhằm hướng nầm heo thẳng tiến.

Người phục vụ nhìn bàn tay Vi Tính đơ ra giữa không trung đầy thông cảm, rồi nói, “Xin chị kiểm tra lại đồ mang theo, hoan nghênh lần sau lại tới!”. Vi Tinh đã không còn sức mà bực nữa, bước vào thang máy trong tiếng chào lần sau lại tới của cô gái đứng đón khách.

Trong thang máy Vi Tinh điên cuồng bấm số gọi cho Á Quân thì chỉ nghe tiếng cô gái máy móc lặp lại, “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!”, căm hận bước ra thang máy, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Mễ Dương đang đứng ngoài cửa, ngửa đầu nhìn trời không biết đang nghĩ gì. Vi Tinh đảo mắt một cái, rón rén chạy lại chỗ anh, ra khỏi cửa xoay nhón chân đến sau lưng anh, đột nhiên thò tay ra, “Á!”, một tiếng kêu thất thanh.

“Cậu xem tật cận thị của cậu có phải lại tăng thêm rồi không, bậc thềm thế mà không nhìn thấy à?”, Mễ Dương dở khóc dở cười ngồi xổm giúp cô xoa chân. Vi Tinh đau méo cả miệng, vẫn không quên oán trách, “Cậu cố tình đúng không, sao lại đứng giữa bậc thềm làm gì?”, Mễ Dương lườm cô một cái, “Tớ đâu biết cậu lúc nào định bóp cổ tớ chứ”, nói tới đây, anh không nhịn được cười nữa. “Này!”, Vi Tinh tức tối lấy túi đánh anh.

“Vi Tinh cậu sao thế?”. Mễ Dương và Vi Tinh cùng lúc ngẩng đầu, Liêu Mỹ tựa vào cửa sổ xe đang dần hạ xuống nhìn bọn họ, con xe Mazda 6 phù phù xả khói trắng. Mễ Dương không đáp, Vi Tinh đành lên tiếng, “Không sao đâu, trẹo chân chút thôi mà”. Liêu Mỹ khẽ cười, lắc đầu, “Lên xe đi, tớ đưa các cậu về”. Mễ Dương lạnh nhạt buông câu, “Không cần đâu, không tiện đường”.

Liêu Mỹ mỉm cười nói, “Giờ không bắt được xe đâu, cứ coi như chúng ta không phải là bạn, cũng”, cô ngừng lại một chút, “cũng không phải kẻ thù chứ?”. Mễ Dương cười, “Cô nghĩ nhiều quá rồi, một mình cô con gái lái xe về nhà, đừng về muộn là hơn”. Vi Tinh đã gắng gượng đứng lên được, mắt cá chân vẫn còn đau nhói, song cô biết bất luận thế nào Mễ Dương cũng sẽ không ngồi xe của Liêu Mỹ, cô cười hì hì, “A May, cậu về trước đi, tớ không sao đâu”.

Liêu Mỹ cũng không cố ép, gập gập đầu, “bye bye”, Vi Tinh và Mễ Dương không hẹn mà cùng lên tiếng, “Đi đường cẩn thận”. Liêu Mỹ thoáng xúc động không nói gì nữa, xe chầm chậm lăn bánh. Lúc xếp hàng chờ quay xe, Liêu Mỹ không kìm được nhìn vào kính chiếu hậu, cô bất giác sững sờ, xe phía sau bấm còi bim bim, cô cũng không nghe thấy, ngón tay nắm chặt vô lăng trắng bệch.

Trong gương chiếu hậu, Mễ Dương cõng Vi Tinh mặc nguyên bộ đồ công sở trên lưng, Vi Tinh cầm túi của mình với Mễ Dương, rồi vung tay hét câu gì đó, Mễ Dương liền chạy băng băng, tiếng cười của hai người mới gần làm sao, mà cũng xa làm sao…

“Cậu ăn từ từ thôi, cẩn thận…”. Mễ Dương còn chưa kịp nói ra chữ bỏng, Vi Tinh đã phì một cái phun luôn miếng khoai lang nướng trong miệng ra ngoài, thè lưỡi lấy tay quạt gió, rồi mắt rưng rưng nhìn Mễ Dương không nói nên lời. Mễ Dương lấy tay ra hiệu đã hiểu, “Cậu đợi một chút, tớ đi mua nước!”.

“Ừng ực, ừng ực”, Vi Tinh uống từng ngụm lớn trà xanh Khang Sư Phụ, Mễ Dương vừa đi mua đồ ăn lại tiếp tục chạy vội đi mua nước, vừa đi vừa về hai lượt, lúc này trên người đã lấm tấm mồ hôi. Anh cúi đầu chăm chú bóc hạt dẻ, hạt dẻ vừa ra lò cũng rất nóng, anh vừa bóc vừa liên tục thổi thổi xoa xoa ngón tay.

Củ khoai nướng trong tay Vi Tinh bốc hơi nghi ngút, cái vị ngòn ngọt quện với mùi thơm nồng nồng của hạt dẻ theo gió bay trong không khí, phảng phất trong đó có mùi mồ hôi của Mễ Dương, rất nhạt thôi, song không lẫn đi đâu được, rất dễ chịu, Vi Tinh bất giác hít hà. Mễ Dương cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu cười khì khì, “Sao thế, nhìn soái ca đến ngẩn tò te rồi à?”.

“Hả?”, Vi Tinh giờ mới nhận ta là mình cứ cắn mãi miệng chai ngây ra nhìn Mễ Dương, núi lửa trong đầu phun trào phát ra tiếng nổ ầm ầm, dòng nham thạch xấu hổ và phẫn nộ nhanh chóng phủ khắp người, mi mắt bỏng rát như sáp nứt ra tới nơi. May mà với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm cùng Mễ Dương, lại thêm đèn đường mờ ảo, cô vẫn nén cưỡng chế được trái tim đang loạn nhịp, toe toét đáp, “Nằm mơ à, là tớ phát hiện ra cậu rất biết cách hầu hạ người khác đấy, Mễ công công ạ!”

Mễ Dương hừ mũi, lại cắm cúi bóc hạt dẻ, miệng làu bàu, “Tớ chỉ hầu hạ có mình cậu thôi!”. Vi Tinh giả bộ không nghe thấy, cố tình nói át đi, “Khoai này nóng quá, làm tớ toát hết cả mồ hôi, nóng chết đi được, nóng chết đi được!”, vừa nói cô vừa lấy chai trà xanh áp lên mặt, để hạ nhiệt khuôn mặt đang nóng gấp trăm lần khoai nướng kia. Cô xoay đầu nhìn sang hướng khác, không muốn để Mễ Dương phát hiện ra sự bối rối của mình, nhưng không thấy nếp nhăn nhíu lại ở đuôi mắt Mễ Dương.

Hơn tám giờ tối, đúng lúc mọi nhà đang tưng bừng náo nhiệt, đa số các cửa sổ trong tiểu khu đều sáng ánh đèn ấm áp, thỉnh thoảng có bóng người vụt qua, nhạc hiệu những bộ phim truyền hình chốc chốc lại vang lên. Vi Tinh và Mễ Dương ngồi trên thềm hoa công viên tiểu khu nhà mình, gặm khoai nướng, cắn hạt dẻ, uống trà mát lạnh.

Không còn cách nào khác, Mễ Dương ngoài mấy miếng sushi, gần như không ăn gì khác. Dạ dày rỗng tuêch. Vi Tinh tuy ăn được ít cả chình, song lúc bị Ngưu thiên tài kia làm cho mất hứng, cũng coi như mới ăn được nửa bụng. Hai người về đến cửa khu nhà lại quyết định đi mua một bịch hạt dẻ đường Vương Lão Đầu, một củ khoai lang nướng bự chảng, rồi nhắm góc ít người qua lại bắt đầu mở tiệc.

“Ở đây bao nhiêu năm như thế, đây là lần đầu nhận ra tiểu khu chúng ta mới hiền hòa làm sao, trước đây toàn thấy ồn ào ầm ĩ, lại nhiều người văn hóa thấp nữa”, Vi Tinh nhìn về cửa sổ nhà mình phía xa xa cảm thán, ánh đèn vàng nhàn nhạt giữa màn đêm khiến người ta thấy ấm áp.

Mễ Dương lấy chai nước và khoai lang trong tay cô ra, nhét lại hạt dẻ đã bóc sẵn, rồi cười nói, “Chẳng phải có câu nói bụt chùa nhà không thiêng đó sao”. “Bụt chùa nhà không thiêng?”. Vi Tinh quay sang nhìn Mễ Dương, Mễ Dương cắn một miếng khoai, lắp bắp, “Ờ, bụt chùa nhà thì quen quá rồi còn gì!”. Vi Tinh chớp chớp mắt, nhón một hạt dẻ bỏ vào miệng nhai, vị ngọt thơm tràn ngập trong lòng, cô cười khì khì, “Hạt dẻ này ngọt thật đấy”. Mễ Dương cũng cười.

“Cho nên cần phải tin tưởng người ta!”, Vi Tinh buông một câu không đầu không cuối, Mễ Dương thoáng sững sờ, rồi gật đầu. Vi Tinh thở dài, “Tuy vừa rồi cậu mới chỉ nói qua qua, nhưng tớ tin bố cậu không phải là người như thế! Mà kể cả có như thế đi nữa, nhất định là có nguyên nhân gì đó!”. Mễ Dương chép miệng, “Cậu thế có thiên vị quá không?”.

Vi Tinh nghiêm túc nói, “Đúng thế, là thiên vị, con người ta vốn đã là thiên vị mà, vả lại giữa chú Mễ với mẹ Liêu Mỹ xảy ra chuyện gì tớ không thấy, nhưng chú ấy đối với cậu, với mẹ cậu luôn một lòng một dạ, giờ chỉ nghe lời từ một phía Liêu Mỹ, hình tượng rực rỡ của bố cậu đã phủ bụi rồi sao? Nực cười! Thêm nữa, đây vốn là chuyện riêng, chuyện trong nhà, người Liêu Mỹ tìm là Mễ Dương cậu,chứ không phải cảnh sát Mễ, cậu đâu cần phải chính công vô tư? Mà những chuyện thế này, bất luận là cậu, hay Liêu Mỹ, tớ thấy đều không có quyền phán xét!”.

Mễ Dương nhìn Vi Tinh lời lẽ hùng hồn, bỗng phì cười, “Mỳ chính à, lần đầu tiên tớ thấy cậu nói chuyện nghiêm túc mà rõ ràng rành mạch thế đấy!”. Vi Tinh trừng mắt nhìn anh, “Cậu có ý gì, lẽ nào bình thường tớ nói với cậu toàn chuyện vô lý hay sao?!”. Mễ Dương cười ha hả, “Cậu đúng là tự mình biết mình!”, tiếng cười của anh khiến mấy con chó cũng gâu gâu sủa theo. Mặc kệ Vi Tinh cau mày trợn mắt, Mễ Dương đột nhiên nghiêng đầu, ngả vào vai cô.

Vi Tinh bị anh đè nghiêng cả người, vẻ không vui đẩy anh ra, nhưng vẫn gắng nhướn nhướn vai lên, hai người cứ thế ngồi sát bên nhau, cảm giác nhiệt độ và nhịp tim khác nhau đang dần dần, dần dần hòa cùng một nhịp. Nhất thời cảm giác như thời gian quay trở về lúc nhỏ, chơi mệt rồi, liền tựa vào nhau mà ngủ…

Một lúc sau, Mễ Dương buồn bã cất tiếng, “Tớ rất yêu quý bố tớ, điều này cậu cũng biết, tớ cảm thấy ông vừa giỏi giang lại rất phong độ, với bạn bè thì nghĩa khí có nguyên tắc, với vợ con thì toàn tâm toàn ý, tớ vẫn nghĩ đàn ông thì phải như thế, ông ấy là…”, “tấm gương của cậu”, Vi Tinh tiếp lời, rồi vỗ vỗ lên trán Mễ Dương, “Thôi, về nhà nói chuyện tử tế với tấm gương đi, giải quyết việc gia đình xưa nay luôn là hạng mục tập thể, không thể một người mà làm được đâu, đã xảy ra rồi, chỉ có thể đối diện”. Mễ Dương cười khì khì, “Mỳ chính, tớ phát hiện ra cậu hôm nay cực kỳ người lớn!”. Vi Tinh lộ vẻ xem thường, “Hôm nay cậu mới biết? Ăn cơm nhiều hơn cậu hai năm không phải là vô tích sự đâu!”.

Mễ Dương xì một tiếng, “Không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi”, về chuyện mình nhỏ tuổi hơn Vi Tinh, cảnh sát Mễ xưa nay vẫn xem nhẹ, vốn là thế mà, bất luận là chiều cao cân nặng hay tâm lý, mình đều già dặn hơn cái cô nàng bộp chộp kia nhiều. Vi Tinh bĩu môi, “Nói gì bây giờ… À, đúng rồi, hôm nay tớ nghe được một chuyện cười, nói về một câu chuyện ngôn tình, không biết là bôi xấu hay nghĩ thế thật, để thể hiện nữ chính trong truyện được nam chính nuông chiều như thế nào, có một câu thoại thế này: tiểu thư, thiếu gia đã nạp 5 triệu đô la vào thẻ IC xe buýt của cô, xin cứ tùy ý sử dụng, ha ha ha, 5 triệu đô la cơ đấy, cô nàng đó chắc phải đi xe buýt tới kiếp sau mất, ôi mẹ ơi tức cười chết mất thô!”.

Mễ Dương cũng cười theo ha ha, rồi tiện hỏi luôn câu, “Thật hay đùa đấy, ai kể thế?”, “Á Quân đấy, cô nàng ấy thích đọc truyện trên mạng, tham gia diễn đàn.. Á!”. Còn chưa dứt lời, Vi Tinh đột nhiên hét toáng lên, Mễ Dương giật nảy mình, vội ngẩng đầu lên hỏi, “Sao thế?”, “Cô nàng chết tiệt, tớ còn chưa tìm cô ta tính sổ đây, bữa cơm hôm nay là tớ chi tiền đấy!”. Vi Tinh nghiến răng nghiến lợi.

Mễ Dương cười, “Tớ còn tưởng chuyện gì cơ, hôm nay cũng là tớ trả tiền đây!”. Nói xong thì thấy Vi Tinh càng buồn rầu rơn, “Shit, đều là phụ nữ, sao lại khác biệt lớn thế nhỉ!”. Vi Tinh bắt chước giọng Phạm Vĩ[5] , Mễ Dương bật cười. Vi Tinh lôi điện thoại trong túi ra, cúi đầu xem, “Có cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn nữa, nhiều thế cơ à? Á Quân chết tiệt, điên rồi hay sao, nhắn gì mà lắm thế này!”.

[5] Diễn viên hài nổi tiếng của Trung Quốc

“Cậu không nghe thấy điện thoại kêu à?”, Mễ Dương hỏi. “Ờ, ban nãy để yên lặng rồi”. Vi Tinh không ngẩng đầu lên đáp. “Chỉnh thế làm gì?”, Mễ Dương hỏi thắc mắc. “Không phải sợ làm ảnh hưởng cậu…”, Vi Tinh buột miệng đáp, nói được một nửa thì ngừng lại, quay sang trừng mắt với Mễ Dương, “Không được làm phiền tớ gọi điện!”.

Sự săn sóc của Vi Tinh khiến Mễ Dương buồn cười, nhưng khóe mắt lại thấy nong nóng, anh ho khan một tiếng, vội quay đầu dụi mắt, tiện tay cầm mấy hạt dẻ lên bóc. “A lô! Là tớ…”, Vi Tinh vừa hầm hầm báo danh tính, đã nghe đầu dây kia bô lô ba la mở máy, Mễ Dương chỉ thấy Vi Tinh điều chỉnh volume lên thêm ba tông lạc cả giọng, “Cái gì, anh ta chấm tớ rồi à?!”.

Á Quân lại nói gì đó trong điện thoại, Vi Tinh nới cổ áo, âm lượng bất giác phóng to hết cỡ, “Bảo tớ hào phóng lại chịu khó?! Ngon thật đấy, tiền cơm là tớ trả, thức ăn cũng là tớ bưng tận miệng anh ta! Tại sao tớ phải trả á, cậu đi mà hỏi anh ta ấy! Cậu còn nói với tớ biệt hiệu thời đại học của anh ta là Apolo[6], cậu quẳng ngay cái chữ A kia đi cho tớ, hắn chỉ đáng làm một quả dứa thôi! Có đời thưở nhà ai mà Apolo lại có lưng quần thước 3[7]ư không hả!!!”.

[6] quả dứa /bobo/, phát âm gần giống với polo.

[7] Thước: đơn vị đo chiều dài, = 1/3m

“Phì!”, Mễ Dương phì cười, lại bị Vi Tinh vừa đá vừa lườm, vội lấy tay bịt miệng mình lại, ý bảo không cười nữa.

Bên kia Á quân lại tiếp, “Không phải chứ, oh my God, có điều dàn ông không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, phải nhìn bản chất bên trong mà!”. Nhắc đến đấy Vi Tinh lại càng điên tiết tợn, “Cậu còn nói được thế sao, cái gì mà vừa dí dỏm lại hài hước à, kết quả là thích nghiên cứu Nhị Lang Thần thì thôi không nói làm gì, ăn nói cứ như là khạc đờm ấy, dí dỏm cái đầu hắn thì cơ!”.

Mễ Dương bên cạnh như cái nồi áp suất, chốc chốc lại phát ra tiếng khục khục, làm Vi Tinh bực tới độ vừa nghe điện thoại oán trách trút bực vừa lấy móng tay bấu vào cổ anh. “Được rồi, được rồi, tờ cũng đâu biết anh ta là loại người như thế chứ, may mà tớ không đi…”, Á Quân vỗ ngực vui mừng. “Cậu nói cái gì?!”, Vi Tinh lập tức bốc hỏa, “Được rồi, cậu, được lắm, cậu được lắm, anh chàng đội trưởng kia cũng, miễn gặp luôn nhé, hừm!”, “Ấy đừng, đừng mà, tớ không có ý đó! Xin lỗi cậu, xin lỗi, xin lỗi mà!”, Á Quân vội vàng vỗ về, “Thế này đi, bữa cơm hôm nay tính cho tớ, xong tớ lại mời cậu một bữa Kim Tiền Báo đàng hoàng, vậy được không?”.

“Xí, nói thật nhé, thiên tài đó…”, Vi Tinh còn chưa nói hết, Á Quân đã đáp như đinh đóng cột, “Lượn đi cho nước nó trong!”, xong còn nói thêm mấy câu gì nữa, Vi Tinh mới chịu cúp máy. Mễ Dương tươi cười hớn hở, Vi Tinh bực bội giẫm lên chân anh, “Cười cái gì mà cười, về nhà!”. Có điều trong lòng vẫn thấy rất vui vì đã giải tỏa phần nào phiền muộn trong anh.

Mễ Dương đem hạt dẻ bóc sẵn dâng lên Vi đại tiểu thư, phần mình cầm túi của hai người và mấy thứ linh tinh, hai người lững thững bước dạo về nhà, dọc đường chốc chốc lại gặp hàng xóm đi dạo. Thấy sắp tới cổng khu nhà, Mễ Dương bỗng nghiêng người, cúi đầu nhìn, dây giày mình tuột rồi. Anh tay xách những đồ là đồ, đang định đưa cho Vi Tinh, Vi Tinh đã rất tự nhiên cúi xuống buộc giúp anh, “Cậu tài ghê nhỉ, dây giày tuột ra mà còn không biết”. Mễ Dương không nói gì chỉ toét miệng cười.

“Nhìn cái gì thế?”, ông Mễ bưng bát canh ngân nhĩ bước vào vừa trông đã thấy bà xã đang ngóng ra ngoài cửa sổ nhìn quanh. “Không có gì”, bà Mễ nói xong quay người bước lại, ngồi xuống mép giường đón lấy canh ngân nhĩ chầm chậm uống. Ông Mễ ngần ngừ một lúc, thái độ là lạ, dường như không biết nên nói gì, “Bà xã à, bà tha thứ cho nó đi, thật sự rất đáng thương mà”. Bà Mễ tức tối hừ một tiếng, “Không thèm!”.

Vi Tinh và Mễ Dương lên đến tầng sáu, rõ ràng đều có người ở nhà, song cứ chầm chậm tìm chìa khóa, không lâu sau, đèn cảm ứng hành lang vụt tắt, bóng tối khẽ bao trùm, nhưng không ai dậm chân để đèn sáng lại. Vi Tinh lên tiếng trước, “Này, cậu không thấy thiếu gì sao?” Mễ Dương ngây người, anh cũng thấy thế.

Ngẫm nghĩ một hồi, bỗng một thứ rung động khó kiềm chế khiến Mễ Dương khẽ khàng tiến lại gần Vi Tinh, Vi Tinh giật nảy mình, ngẩng đầu hỏi, “Cậu làm…”, một nụ hôn có vị ngọt thơm của khoai nướng và thoang thoảng mùi thuốc lá đặt lên môi cô… Trong thoáng chốc, ngoài sức nóng trên môi, những cảm giác đều hoàn toàn tan biến, kể cả nhịp tim…

“Tính tang, tính tang, tính tang”, tiếng chuông cửa nhà Vi Tinh bỗng vang lên, hai người đều run rẩy, cùng lúc ngoái đầu lại, ra là tay Mễ Dương chống lên cửa chống trộm, vừa hay đè vào chuông cửa. Đang mắt to nhìn mắt bé không biết làm thế nào, đã nghe tiếng lạch cạch mở cửa bên trong, tiếng ông Vi sang sảng, “Con gái bố về rồi đấy à?”.

“Bố”, Vi Tinh nín cười cất tiếng chào bố đang mở cửa, hàng nghìn lúng túng, hàng vạn khó xử lúc trước đều mất sạch sành sanh khi trông thấy Mễ Dương phi một mạch xuống tầng năm như chạm điện. “Ồ, con gái, hôm nay khí sắc không tồi nhỉ, mặt còn đỏ bừng bừng nữa, có chuyện gì vui thế?”. Ông Vi thấy con gái là vui. Vi tinh mặt lại đỏ thêm chút nữa, “Có chuyện gì vui đâu ạ, tại lạnh đấy!”.

Hai bố con nói nói cười cười đóng cửa, Mễ Dương nấp dưới tầng năm lúc ấy mới dám thở gấp, nụ hôn khi nãy còn chưa kịp kích động, đã bị tiếng ông Vi làm tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nghe chừng yên ắng rồi, anh mới rón rén bước lên, lần tìm chìa khóa mở cửa như đi ăn trộm, trước lúc đóng cửa còn nhìn cửa nhà đối diện một cái, liếm liếm môi, cười hì hì.

“Mễ Dương?”. Ông có phần nghi hoặc nhìn bóng con trai sau lưng, “Con đang làm gì thế?”. “Hả? Bố ạ, không có gì ạ”, Mễ Dương ngượng ngùng đóng cửa lại, vừa quay lại đã chạm ngay ánh mắt bố. Trước đây chưa bao giờ để ý, hôm nay bỗng phát hiện đuôi mắt, khóe môi bố đã nhiều thêm bao nhiêu nếp nhăn, song thái độ vẫn điềm tĩnh chín chắn như xưa.

Nhìn nụ cười của bố, lại nghĩ tới những điều Vi Tinh vừa nói, Mễ Dương thấy bao nhiêu áp lực tỏng lòng bỗng chốc tan biến, đúng thế, giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, chẳng lẽ con đẻ lại không tin bố đẻ hay sao? Có gì mà không nói được! Nghĩ đến đây, Mễ Dương vừa cởi giầy vừa hỏi, “À, bố nay, mẹ con đâu?”. Vừa nhắc tới bà Mễ sắc mặt ông Mễ liền biến đổi có phần kỳ quái, muốn cười lại không dám cười.

“Sao thế à?”. Mễ Dương hiếu kỳ hỏi, ông Mễ ho một tiếng chỉ chỉ phòng ngủ, “Mẹ con nằm trong phòng kia kìa”. “Sao thế à, mẹ ốm ạ”, Mễ Dương có phần lo lắng nhìn vẻ mặt bố nhưng hình như không phải, ông Mễ lắc đầu. Mễ Dương định vào phòng ngủ xem mẹ thế nào, “Ơ, Gulit lại sao rồi?”, vừa bước mấy bước đã thấy Gulit cũng ư ử cuộn mình trên tấm đệm của nó. Mễ Dương đột nhiên phản ứng ra câu nói ban nãy của Vi Tinh, thiếu thiếu cái gì là có ý gì, bình thường ra, đồng chí Gulit đã gâu gâu ầm lên rồi.

Mễ Dương bước tới cạnh Gulit, giơ tay dí lên trán nó, “Tên chó săn này, không đến độ cũng nằm theo chủ nhân đấy chứ?”. Gulit không thèm đếm xỉa gì tới anh, vùi đầu vào trong đệm ra vẻ cho ốm. Mễ Dương thò đầu vào phòng ngủ nhìn một lượt, bà Mễ đang nằm trên giường quay lưng về phía anh, không động tĩnh gì.

“Mẹ ngủ rồi à?” Mễ Dương đứng dậy hỏi khẽ bố, ông Mễ không kìm được kéo con trai ra, thì thào, “Mẹ con hôm nay không phải đi họp lớp tiểu học sao, thế rồi gặp mẹ Vi Tinh ở đó”. “Hả? Hai người họ là bạn học mà, con chưa nghe nói bao giờ à?”. Mễ Dương hơi bất ngờ. “Cùng một trường, nhưng khác lớp”, ông Mễ cười nói. Mễ Đương gật đầu, “Con hiểu rồi, hai lão phu nhân lại giao chiến rồi sao?”.

“Không phải”, ông Mễ không giấu được vẻ buồn cười, “Chính là con mèo mà cô Hứa kể đó, hôm nay nó tưởng cô ấy tái phát bệnh, vì vội muốn cứu chủ, mà bị thương hết cả móng vuốt, nói ra làm ai cũng cảm động”. “Vậy sao? Là con mèo đó?”, Mễ Dương cũng cười, “Thế thì liên quan gì đến mẹ con?”. “Con còn không biết mẹ con cái gì cũng muốn đọ với người ta hay sao, nhất là đối diện, cho nên về nhà là bà ấy cũng muốn thử thách Gulit, về nhà tìm cớ hét toáng lên, rồi nằm vật xuống giường giả chết”, ông Mễ thường ngày nghiêm túc là thế mà cũng càng nói càng buồn cười.

Tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ấy, Mễ Dương lập tức cười phì, “Mẹ con cũng tài thật đấy! Rồi sao nữa?”. Ông Mễ cười đáp, “Sau Gulit cũng chạy vây quanh mẹ con hai vòng rồi xông ra ngoài. Mẹ con đợi một lúc, thấy không có động tĩnh gì hết, thế là nhón chân nhẹ nhàng ra xem, kết quả phát hiện nó đang vui mừng hớn hở gặm sô pha! Mẹ con tức gần chết, lấy dép tẩn cho nó một trận nên thân!”.

Mễ Dương ngoái đầu nhìn, quả nhiên góc sô pha nhà họ sờn rách tùm lum, có chỗ còn lòi cả bông ra. Gulit nức nở thảm thương, “Ha ha ha!!!”, Mễ Dương phá lên cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.