Bà Mễ ngây ra trước
cửa hồi lâu cuối cùng cũng bừng tỉnh, bà lao như tên bắn vào nhà xông
lên cướp lại Gulit từ trong tay Mễ Dương: “Gulit? Gulit, con có sao
không? Đừng làm mẹ sợ chứ?! Hả? Con nói gì đi chứ!”. Gulit bị Mễ Dương
quăng cho một cú choáng váng đầu óc, đừng nói là nói chuyện, đến thở còn chẳng ra hơi nữa là, chỉ còn sót lại vài tiếng rên ư ử. “Con nói mẹ
rồi, mẹ đừng có xen vào! Đưa con chó đây cho con!”. Mễ Dương nôn nóng
chìa tay định tóm lại con chó tiếp tục màn dùng hình bức cung.
Bà Mễ xì một tiếng, tay ôm con chó, hết sờ bên trái lại nắn bên phải một
hồi, chuyển tay tóm lấy cái gãi lưng trên bàn trà bắt đầu nhằm đầu Mễ
Dương mà gõ, “Cho con mộng du luôn đi! Mộng du luôn đi này!”. “Gâu!
Gâu!”, Gulit lúc này cũng hoàn hồn lại, gân cổ lên gào ăng ẳng.
“Ui cha, me! Mẹ làm cái trò gì thế!”. Mễ Dương vừa chạy né vừa giơ tay đỡ,
“Đau quá! Mẹ nghe con nói đã nào!”. Vừa hay cây gậy trong tay bà Mễ gõ
trúng cổ tay Mễ Dương, Mễ Dương đau méo cả miệng, trở tay phản đòn, cướp lại hung khí từ trong tay bà mẹ.
Không đợi mẹ trở mặt, Mễ Dương
lớn tiếng, “Mẹ cứ đi mà bảo vệ nó đi, con sắp chết đến nơi rồi, mẹ lại
còn đánh con!”. Bà Mễ đang bộ dạng hung tợn là thế cũng giật nẩy mình,
dừng lại cẩn thận quan sát tỉ mỉ con trai mình, nhìn Mễ Dương mặt đỏ tía tai không có vẻ gì là đang đùa cả.
Đang nuốt nước bọt chuẩn bị
giải thích Mễ Dương bỗng thấy trước mắt hoa hết cả lên, bà Mễ vội vàng
chạy tới trước mặt con trai, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, “Con
trai, con sao thế, xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói cho mẹ nghe nào!”. Mễ
Dương ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía sô pha. Gulit đang trong
tạo hình bốn vó chổng lên trời, ngây ngô nhìn sang bên này, kiểu như
đang thắc mắc, mama vừa nãy còn đang giúp mình báo thù, sao chớp mắt cái đã ném mình lên sô pha thế này.
“Hi hi!”, Mễ Dương không kìm được cười phá lên, “Giờ đã thấy mẹ ruột với mẹ kế khác nhau thế nào rồi chứ!”.
“Bà đang làm cái trò gì thế?”, ông Vi cầm tờ báo từ trong nhà vệ sinh đi
ra, thì thấy vợ đang nắm chặt khăn lau hết sức chăm chú ôm lấy cửa chống trộm dỏng tai nghe ngóng điều gì. “Ông nghe xem, nhà đối diện đang ầm ĩ thế nào, ông bảo họ đang làm cái gì?”, bà Vi mặt mày hớn hở vẫy vẫy
tay. “Bà để ý chuyện nhà người ta làm gì, rảnh việc quá hả!”, ông Vi khẽ thì thầm. Bà Vi quắc mắt dựng mày, “Ông đứng đó thì thầm cái gì, có
miệng thì nói, có “rắm” thì đánh, cứ nói to lên xem nào!”.
Ông Vi vội vã cười xòa, “Có nói gì đâu, tôi đang định hỏi, con gái chúng ta
hôm nay tìm được việc rồi đúng không, theo tính cách nó, nhất định phải
đòi một bữa thịnh soạn, chúng ta làm ở nhà ăn hay ra ngoài một bữa?” Bà
Vi nguýt ông một cái rồi mới rời cửa đi, “Thức ăn tôi mua cả đây rồi, ăn cái gì mà phải ra ngoài! Đồ ăn nhà hàng vừa dầu vừa mặn, lại không sạch sẽ, sao phải mất tiền oan như thế! Vả lại trưa nay nó đi ăn với Đào
Hương rồi, không sợ thiệt cho con gái ông đâu mà lo!”.
“Ha ha,
cũng phải, cũng phải”, ông Vi vừa nói vừa thản nhiên như không dịch dần
về phía bàn ăn, mắt thì trông chừng vợ bước sang phòng khác, tay nhẹ
nhàng thò… “Vi Đại Thắng, ông đừng có mà động vào mấy chai bia đấy, đã
thỏa thuận rồi, một ngày hai chai, buổi trưa ông đã uống một chai rồi,
ông giờ mà uống nữa, tối nay nghỉ khỏe đấy nhé!”, mắt trông đã chạm tới
chai bia rồi, thì nghe tiếng và Vi từ phòng bên vọng sang.
Ông Vi ngượng ngập thu tay về gãi gãi đầu, miệng vẫn cố cãi, “Ai bảo tôi lấy
bia nào!”. Bà Vi cầm khăn lau từ trong phòng đi ra, miệng tủm tỉm cười,
không cần nói cũng biết trong nụ cười ấy bao hàm những nội dung gì, cười đến mức ông Vi dựng tóc gáy: “Cho tôi xin, tôi còn không hiểu ông hay
sao! Bụng dạ ông tôi còn lạ sao, có mà nhắm mắt cũng biết rẽ hướng
nào!”, bà Vi tự tin đắc ý liếc ông xã một cái, rồi bước qua ông đi vào
bếp.
Ông Vi cảm thấy rất mất mặt, cun cút bước theo sau giãi bày
tâm sự, “Bà nói cái gì hả, khó nghe quá, bà cũng có thấy tôi cầm đâu, mà kể cả tôi có cầm vào rồi, thì cũng là có nguyên nhân cả, hôm nay con
gái chúng ta tìm được công việc tốt, tôi rất vui, chúc mừng một chút
cũng không được sao!”. Bà Vi e hèm một tiếng, rào rào xối nước giặt khăn lau, “Ông thôi đi, được mùa ông ăn mừng, nào là lễ tết, tiền thưởng
được nhiều hơn chút, hôm nào làm được nhiều việc nhà hơn, cứ Tết đến là
ông uống mừng từ Tết ông táo cho tới hết Rằm tháng Giêng, năm nay ông
chỉ cũng còn thiếu mỗi Tết Thanh Minh[1] là chưa chúc mừng nữa thôi!”.
[1] Tiết Thanh Minh, ngày 4, 5, 6 tháng Tư âm lịch, là ngày lễ cúng tế tổ
tiên, vào ngày này, người dân thường đi tảo mộ để thể hiện lòng thành
kính và tưởng nhớ về tổ tiên.
“Bà đừng nói thế, nếu bà còn quản
lý tôi kiểu đấy, Tết Thanh Minh tôi cũng chúc mừng luôn cho xem!”, ông
Vi nói rất đanh thép. Bà Vi vừa bực vừa buồn cười, “Xem ông tiến bộ chưa kìa!”. Ông Vi cười gượng, “Cầm à, thêm một chai thôi, chỉ một chai
thôi, tối nay tôi cũng chỉ uống một chai thôi, tôi đảm bảo mà, nhé, cứ
thế nhé…”. Ông vừa nói vừa nhanh chóng xoay người lấy từ dưới bàn lên
một chai bia Yến Kinh, “pặc” một tiếng mở nắp.
Bà Vi từ trong bếp ló đầu ra bực bội, “Ông tiến bộ thế đấy! Ông hứa với tôi thế nào hả?”
Ông Vi cười hihi, nhấp ngụm bia, “Hôm nay không đặc biệt hay sao? Chỉ
lần này thôi, lần sau tôi cam đoan không tái phạm nữa! Bà nếm thử
không?”, ông vồn vã đưa bia đến tận miệng và Vi, bà nghiêng đầu, “Tôi
không thèm!”.
Ông Vi phen này được thỏa mãn tâm nguyện, tâm trạng phơi phới, khe khẽ hát, vừa uống bia vừa bắt tay giúp nhặt rau. Bà Vi
do dự một hồi mới làm bộ chuyện phiếm hỏi, “Lão Vi này, cái báo cáo nghỉ hưu ấy, ông nộp lên trên chưa?”. Ông Vi gật đầu, “Rồi, tôi nộp cho phó
giám đốc Lưu lâu rồi, dù sao bảo tôi đi cái nơi khỉ ho cò gáy ấy tôi
không đi, bao nhiêu năm qua tôi luôn là tiên tiến, dốc hết sức vì nhà
máy. Lúc mới xây dựng nhà máy thì nhất định điều tôi qua, thường xuyên
một hai giờ sáng phái xe đón tôi đi sửa thiết bị. Ờ, giờ định giở trò,
tôi còn lâu mới thèm hầu hạ nhé!”. Ông Vi càng nói nộ khí càng cao, òng
ọc rót đầy cốc bia uống cạn.
Bà Vi than thầm trong bụng, ông xã
nhà mình cái gì cũng tốt, thật thà, chất phác, giỏi giang, chịu khó, đối với vợ với con gái với gia đình cái gì cũng tốt. Nhưng con người ai
cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm của ông Vi là lòng tự trọng quá lớn, Vi Tinh từng nói, con người khi mà tự trọng quá lớn lại thành ra tự ti, khi ấy ông Vi còn vì câu nói này mà nổi trận lôi đình. Nhưng bà Vi hiểu chồng mình, từ nhỏ đã hay bị bố đánh, mấy cô cậu em phía sau phạm lỗi
cũng trút cả lên đầu ông, cho nên ông cực kỳ cần sự thừa nhận và cả khen ngợi của người khác.
Tính cách quyết định vận mệnh, câu này cũng là Vi Tinh nói, bà Vi giờ cảm thấy câu nói này cực kỳ có lý. Nếu không
phải vì lòng tự trọng quá cao ấy, ông Vi sao có thể chỉ làm tới cấp
phòng con con, lại còn là cán bộ cơ sở nữa. Trong khi Mễ Hồng Binh nhà
đối diện là bạn học cùng tốt nghiệp trường kỹ thuật với ông Vi, người ta giờ đã là phó tổng trung tâm bán hàng của tổng công ty rồi.
Thôi, chỉ cần ông xã mình vui vẻ, khỏe mạnh, ông muốn làm gì thì làm. Tuy
đồng lương hưu của hai người không nhiều, nhưng cũng không đến nỗi chết
đói, thêm nữa con gái cũng tìm được công việc tốt rồi, tiền đồ vô cùng
xán lạn. Đây chính là số mệnh, nghĩ mấy thứ được mất kia làm gì chứ!
Cứ nghĩ như thế, bà Vi thấy lòng nhẹ nhõm đi nhiều, vội vàng phụ họa theo
ông Vi, “Đúng đấy, họ mời mình làm mình còn phải xem xét chứ, bây giờ
con gái đã tìm được công việc tốt rồi, nó nói á, ông cứ nghỉ hưu đi, nó
nuôi tất!”. Ông Vi nghe xong mặt mày đang xám xịt chuyển tươi rói, toét
miệng cười, “Đúng là con gái rượu của bố!”.
“Biết rồi, tôi bên
này đang vướng chút việc, cậu không phải lo, cứ nói với Đinh ca của cậu
như thế, bám sát vào đấy!”, Mễ Dương dăm ba câu đánh trống lảng gọi hỏi
xem tình hình bên chỗ cậu thực tập sinh tới đâu rồi. Vừa quay đầu lại đã trông thấy bà Mễ đang quỳ trên đất dùng chổi quét sô pha, anh bỗng thấy thật có lỗi với bà, vội vàng qua ngăn: “Mẹ, để con, cứ để con”.
Bà Mễ đẩy tay anh ra, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, “Không được, nhất định
là không có, phòng khách này mẹ đã tìm kỹ lắm rồi, lẽ nào thật sự bị
Gulit nuốt mất rồi sao? Con xem con sao lại có thể bất cẩn như thế
chứ?”. Ngẩng đầu trông thấy sắc mặt tái mét của cậu con trai, bao nhiêu
lời trách móc của bà lại nuốt lại vào trong.
“Thôi, đành để Gulit chịu tội vậy!”, bà Mễ nghiến răng, quay lưng bước vào nhà vệ sinh. Mễ
Dương nhìn sang Gulit trong bộ dạng đáng thương đang nép vào góc phòng,
vừa định hỏi mẹ đang làm gì. “Hello, Motor…”, tiếng di động reo vang,
anh chẳng kịp nhìn vội vồ lấy, giọng bực bội, “Ai đấy?!”.
“Tôi
đây!”, giọng ồm ồm của đội trưởng Hà vang lên trong ống nghe, Mễ Dương
bất giác không rét mà run lên cầm cập, “À, vâng, em chào đội trưởng”.
“Tiểu tử cậu đang ở xó nào thế hả!! Ban nãy Tiểu Triệu nói cậu đã về Cục từ một giờ trước rồi! Sao vẫn chưa thấy mặt mũi đâu hả? Cậu về tận Sở
công an Hà Bắc rồi hay sao?!”.
Mễ Dương đầu bên này mới mở miệng
còn chưa kịp đáp, “Được rồi, không cần biết cậu đang ở đâu, bây giờ ngay lập tức mang vật chứng về đây, bên đội 2 có tình hình mới rồi, thẻ SIM
chỗ cậu nhiều khả năng là vật chứng quan trọng! Về đội, NGAY LẬP TỨC!”.
Nói xong đội trưởng Hà dập máy cái “rụp”, âm thanh ấy mạnh tới mức khiến tai Mễ Dương ù ù, đầu óc cũng ù ù theo.
Nhìn Mễ Dương ngây người ôm điện thoại, bà Mễ từ nhà vệ sinh bước ra hỏi, “Điện thoại của ai
thế?”. Mễ Dương tâm trạng phập phồng không yên, phen này thì vui rồi,
nếu vật chứng này không quan trọng, tự mình còn có thể nghĩ cách dập đi
vụ này. Bản thân việc mang vật chứng về nhà đã là vi phạm kỷ luật rồi,
bụng dạ mình lại nhằm đúng hôm nay mà dở chứng, con chó hư đốn kia lại
rỗi mồm mà… Sao có thể trùng hợp thế cơ chứ! Không muốn để mẹ phải lo
lắng theo, Mễ Dương miễn cưỡng nén những buồn bực trong lòng lại, tươi
cười quay đầu định bịa chuyện lừa mẹ cho qua, thì trông thấy thứ trong
tay mẹ mình, mắt anh trợn tròn.
“Mẹ, đây là…”, Mễ Dương ấp úng
hỏi, trong tay bà Mễ lúc này là thuốc thụt mà bà thường dùng để trị
chứng táo bón, “Nếu nó đã không nôn ra được, thì để ta bắt nó thải ra
vậy!”. Dứt lời liền dịu giọng đánh lừa dụ Gulit chạy lại… Sau đó là
thụt! Mễ Dương thật sự dở khóc dở cười vội ngăn, “Mẹ, mẹ lo quá hóa hồ
đồ rồi, ruột Gulit đâu có thẳng đâu, vừa mới nuốt vào làm sao thải ra
ngay được! Thôi, mẹ không phải lo nữa, cứ để con tự nghĩ cách!”.
Bà Mễ gần như đã mất hết lý trí ngây người ra nhìn Mễ Dương bổ nhào tới,
lật tung cái giỏ thường ngày bà dùng đi chợ, bỏ hết thức ăn xuống sàn,
nhét Gulit vào trong rồi xông ra ngoài. Tới lúc cửa đóng lại cái “rầm”,
bà mới bừng tỉnh, vội vã mở cửa hét với theo, “Mễ Dương, con đem Gulit
đi đâu thế hả?! Con không định cho nó một dao đấy chứ?!”.
Mễ
Dương ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, cũng chẳng kịp để ý xem bà Mễ hò
hét cái gì. Chỉ có vợ chồng ông bà Vi nhà đối diện đưa mắt nhìn nhau, bà Vi quay sang hỏi ông Vi, “Đây có phải là người anh em tên cái gì Tường
mà trong phim truyền hình về Hoàng đế Ung Chính[2] vẫn nói tới không?”
[2] Dận Tường: hoàng tử thứ 13, người đã cùng Ung Chính kề vai sát cánh chiến đấu bao năm từ khi còn là hoàng tử.
Vừa xuống nhà, Mễ Dương liền trông thấy một chiếc taxi, ngó sang, thấy tiểu thư Vi Tinh đang khoan thai chậm rãi lấy tiền ra trả. Mễ Dương phốc cái phi đến, mở cửa xe lôi Vi Tinh ra ngoài. Vi Tinh được phen hết hồn,
chẳng kịp kêu tiếng nào, xuống xe vẫn còn loạng choạng, đợi đứng vững
lại nhìn lên, Mễ Dương đã đóng cửa xe lại rồi.
Vi Tinh tức tối,
xông lên định kéo cửa xe, Mễ Dương nhanh mắt nhanh tay bấm khóa cửa xe
lại, “Bác à, đi thôi!”. Bác lái xe vẫn còn chưa biết làm thế nào, “Cậu
làm thế là có ý gì?”. Vi Tinh bên ngoài lửa giận bừng bừng đập thình
thình cửa xe, “Đại Mễ chết tiệt, cậu muốn chết hả?”. Không đợi Mễ Dương
mở mồm, bác lái xe đã kêu lên, “Này, cô gái, con xe này chịu không nổi
bàn tay thép của cô đâu, cô còn đập nữa, tiền phải trả cho tôi không chỉ có thế này đâu đấy!”. Ông vừa nói vừa huơ huơ tờ 100 tệ trong tay.
Mễ Dương từ trong xe hét qua cửa sổ nửa đóng nửa mở, “Mỳ chính, tớ đang có việc gấp, có chuyện gì nói sau! Bác lái xe nhanh giùm với!”. Vi Tinh
ngây người, buột miệng nói, “Bác ấy vẫn chưa trả lại tiền thừa mà!”. Mễ
Dương nhe răng cười, “Đúng lúc tớ không mang theo tiền, cám ơn nhé! Cho
xe chạy mau!”. Câu gằn giọng sau cùng khiến lái xe giật nẩy mình, vô
thức nghe theo mệnh lệnh, cài số vào ga phóng đi, để lại sau một đống
khói cho Vi Tinh.
Quay lại nhìn bóng Vi Tinh đang ho sặc sụa
trong đám khói ngày một xa dần, Mễ Dương thầm cười đau khổ, mai này cô
nàng này nhất định không tha cho mình đâu, nhưng giờ cũng chẳng lo nổi
nữa. “Người anh em, người yêu chó như cậu bây giờ thật là hiếm có đấy,
chúng ta đến bệnh viện thú y nào đây?”, bác lái xe nhìn Mễ Dương qua
gương chiếu hậu.
Ý gì chứ? Mễ Dương ngơ ngác, cúi đầu nhìn, Gulit từ trong giỏ thò đầu ra giương cặp mắt to tròn ngây thơ vô tội nhìn
anh. Con chó hư đốn này thật biết thức thời, hiểu rõ sinh mệnh nó giờ
nằm cả trong tay Mễ Dương, nên tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, từ nãy tới giờ, không kêu một tiếng nào, “Bệnh viện thú y cái gì, đi Phân cục công an
thành phố!”.
“Phân cục? Ồ, ra là cậu đi nhập hộ khẩu cho chó hả,
cậu cũng thật lắm tiền, bỏ tiền ra nhập hộ khẩu cho một con chó, nghe
đâu phải mất gần 5.000 tệ thì phải, chậc chậc…”, bác lái xe cảm thán, Mễ Dương cũng chả buồn giải thích, chỉ nhếch nhếch môi. Bác lái xe lại
tiếp, “Cậu xem giờ là cái thời đại gì không biết, hộ khẩu người Bắc Kinh đắt thì đã đành, làm sao mà hộ khẩu cho chó Bắc Kinh cũng đắt thế cơ
chứ? Nhất định là do lũ cảnh sát thèm tiền đến phát điên cả rồi! Bắt
người kiếm không được, lại quay sang bắt chó!”. Mễ Dương phát cáu lên.
May thay bác lái xe này tuy mồm miệng ăn nói luyên thuyên nhưng kỹ thuật
lái xe cũng ổn, chưa đầy nửa tiếng sau đã tới phân cục, lại còn cẩn thận trả lại Mễ Dương 9 tệ, Mễ Dương bảo không cần cũng không được, thì bác
nói là Đảng viên, không thể nhận tiền tip của giai cấp tư sản!. “Mễ
Dương đến rồi hả, đội trưởng của cậu sắp nhảy dựng lên rồi, mau vào
đi!”. Vừa vào cửa Mễ Dương đã bị bà chị õng ẹo tóm sống, không đợi giải
thích lôi tuột cậu vào phòng đội trưởng Hà.
Mễ Dương đang tìm
cách thoát ra khỏi cánh tay bà chị, vừa đứng lúc đội trưởng Hà mở cửa
ra, vừa nhìn đã trông thấy Mễ Dương, “Tiểu tử cậu trở về rồi hả, mau vào đây!”. Mễ Dương không còn cách nào khác đành bước vội hai bước vào
phòng, vừa đi vừa nghĩ xem phải giải thích với đội trưởng Hà thế nào.
May mà đội trưởng Hà trước nay vẫn thường che chở cho anh em, chắc sẽ
giúp mình được.
Bước qua cửa, Mễ Dương vừa nở nụ cười trẻ trung
ngây thơ vô tội đã bị làn khói mịt mù trong phòng làm cho ho sặc sụa.
Lấy tay xua bớt khói, định thần nhìn lại, Mễ Dương chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong, ừ thì hôm nay ngày Cá tháng Tư, cũng không đến mức trớ
trêu thế này chứ…
Đội trưởng Hà không hay biết gì vẫy tay gọi,
“Mễ Dương, cục trưởng Lâm, cục phó Trần đều rất coi trọng vụ này, vừa
hay đội trưởng đội 2 cũng ở đây, cậu mau báo cáo đi, việc cậu bị tắc
đường ban nãy, tôi cũng đã giải thích với lãnh đạo rồi, cậu đừng bỏ lỡ
thời gian nữa!”. Đội trưởng Hà vừa nói vừa nháy mắt đầy ý nhị với Mễ
Dương.
Mễ Dương chỉ biết cười đau khổ, tự nhủ trong lòng đội
trưởng em lại phụ tấm lòng của anh rồi. Lúc này đội trưởng đội 2 đã đứng cả dậy, “Đại Mễ, vật chứng đâu?”. Mễ Dương nhắm mắt, nghiến răng lôi
đầu Gulit từ trong giỏ ra, mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về chú chó và
Mễ Dương bằng cái nhìn kỳ quái. Một lúc lâu sau, cục trưởng Lâm đức cao
vọng trọng cất tiếng hỏi, “Tiểu Mễ à, đây là cái SIM điện thoại đó
sao?”.
“Tớ ở nhà mà, nghỉ luân phiên… Hả? Có làm gì đâu, chơi
điện tử ấy mà, hẹn hò gì cơ, hôm nào?... Ồ, trùng hợp thế không biết, vụ tớ đang theo vừa kết thúc, mấy ngày đó đúng dịp họp tổng kết, chắc chắn không rảnh ra chút nào đâu, Sơn Tử, cậu báo với Phì Tam Nhi một tiếng,
vụ tụ tập lần này đừng tính tớ vào!”, Mễ Dương uể oải dựa vào giường
đáp, hai tay còn phải bận đánh PSP[3], điện thoại chỉ còn cách nghiêng
đầu so vai kẹp vào tai mà nghe. Ánh nắng chiều tràn ngập căn phòng, Mễ
Dương nhìn tổng thể không có gì khác trước, để ý mới thấy trong mắt hằn
lên toàn tia máu.
[3] PlayStation Portable, trò chơi điện tử do SONY phát triển
“Không phải cậu đang kiếm cớ thoái thác đấy chứ? Cũng đâu cần cậu bỏ tiền, Phì Tam Nhi nói sẽ bao tất mà!”, Giang Sơn ở đầu dây bên kia đáp vẻ nghi
ngờ, “Kẹt”, Mễ Dương nghiến răng nghiến lợi, “Tớ có việc thật mà, đừng
nói tớ không mất tiền, kể cả cậu ấy có cho thêm tiền tớ cũng không đi
được ấy chứ”. “Đại Mễ, cậu không sao đấy chứ? Sao nói năng kiểu sống dở
chết dở thế? Ốm hả?”, Giang Sơn hỏi vẻ không tin, Mễ Dương trước nay vẫn là đứa yêu đời phơi phới, hôm nay lại có vẻ cảm giác như cậu ta chả còn tí tinh thần nào cả.
“Hả? Đâu có đâu”. Mễ Dương thần người mất
một lúc, thầm kêu lên gay to, Giang Sơn tiểu tử này vốn rất nhanh trí.
Anh không muốn để cậu bạn thân biết mình xảy ra chuyện, vội vàng đổi
giọng tỏ vẻ bực mình: “Cậu đừng có mà rủa tớ, làm án mấy ngày còn chưa
được chợp mắt đây, giờ tớ mà còn hăng hái sôi nổi được, chắc không phải
dở sống dở chết mà phải là hồi quang phản chiếu[4] mới đúng!”. Giang Sơn cười “khì” một tiếng, yên tâm, “Thôi được rồi, vậy cậu lo cho xong việc đi, chú ý an toàn đấy nhé, à đúng rồi, còn chuyện cái thẻ, cậu để ý
giúp tớ nhé! Chỗ tớ có việc cần! Nghe rõ chưa hả?”.
[4] Hồi quang phản chiếu: ý chỉ hiện tượng người lúc gần chết tinh thần bỗng trở nên hưng phấn.
“Sặc, cậu không nhắc tớ cũng quên béng mất vụ ấy đấy… Ấy chết, shit, lại là
cửa này, tớ đã đánh tận mười hai lượt rồi!”, nhìn màn hình nhấp nháy
“Game Over”, Mễ Dương không nhịn nổi buông câu chửi thề. Giang Sơn bên
kia sung sướng cười, “Đấy! Đấy là báo ứng can cái tội quên việc anh em
nhờ đấy! Có đánh đến lần thứ hai mươi cậu vẫn chết ở đấy cho mà xem!”.
Mễ Dương quẳng PSP qua một bên, ngồi dậy chuyển điện thoại sang bên kia,
xoa xoa phía tai trái bị ép đến biến dạng, “Haizz, nhân tính ơi là nhân
tính! Không phải tớ bảo ngân hàng các cậu sập tiệm hay thế nào, rảnh rỗi hết việc làm đúng không! Nếu thật sự rảnh đến thế, đi làm điều phối
viên nghĩa vụ cho chúng tôi nhờ. Được trang bị thêm dùi cui đấy, dù sao
thì đồng phục ngân hàng các cậu cũng chẳng khác bảo vệ là mấy!”.
“Cậu thôi ngay!”, Giang Sơn cười quát lên, xong lại chuyện phiếm thêm mấy
câu rồi mới gác máy. Mễ Dương gập nắp điện thoại lại, thẫn thờ, rồi lại
thở dài, ngả ra sau buông mình xuống giường.
Ngây ra nhìn trần
nhà sơn trắng toát một lúc lâu, Mễ Dương bỗng phát hiện ở phía trên hộp
rèm cửa sổ có cái mạng nhện nho nhỏ, tuy có mấy sợi đã đứt, song vẫn
kiên cường bám trụ ở đó. Chúa sạch sẽ như bà Mễ lại không phát hiện ra
cái góc mất vệ sinh này, mà để nó tồn tại đến giờ.
“Mày thật là
may mắn… còn tao sao lại đen đủi thế này!”, Mễ Dương đau khổ nhếch mép
cười, nhằm hướng cái mạng nhện chào kiểu nhà binh rõ trang trọng.
Ống kính máy quay lại thời điểm ngày hôm qua, vừa nghe Mễ Dương trình bày
xong đầu đuôi, mọi người trong phòng không ai thốt nên lời, cảnh sát có
chuyện gì mà chưa từng gặp, nhưng chuyện hôm nay thật sự vô cùng đặc
biệt, trong chốc lát đều chưa nghĩ ra được gì. Thế nhưng! Có một người
lập tức có phản ứng, tiền nhân hậu quả lướt qua trong đầu, ha ha! Đội
phó Dương Đại Vỹ đắc ý cười thầm, đúng là trời giúp ta mà!
“Đại
Mễ à, cậu làm cái trò gì thế hả, sao lại có thể phạm lỗi thế này, cậu
không biết vật chứng không được phép mang về nhà hay sao? Việc đó gây
ảnh hưởng thế nào đến tình tiết vụ án hả, uổng công đội trưởng Hà còn
bao biện cậu bị tắc đường, cậu, hừ…”, Dương Đại Vỹ đứng dậy nói, vẻ mặt
vô cùng đau khổ, hận nỗi sắt không thành gang[5].
[5] Ý nói cảm thấy bất mãn vì người mình đặt nhiều hy vọng không cố gắng phấn đấu, không tiến bộ.
Câu này của đội phó Dương nghe qua thì chả có vấn đề gì, nhưng rơi vào tai
người có ý thì lại không hề đơn giản. Hắn vừa nhấn mạnh lỗi sai của Mễ
Dương, lại chỉ ra hậu quả xấu có thể dẫn tới, đồng thời còn ngang nhiên
đâm đội trưởng Hà một phát trước mặt lãnh đạo. Để cho lãnh đạo nhìn
thấy, thế nào là “thượng bất chính, hạ tắc loạn”, có cấp dưới không tuân thủ kỷ luật như Mễ Dương, tự khắc sẽ có đội trưởng nói dối.
Mễ
Dương tuy đầy một bụng ân hận với ấm ức, cũng thừa nhận chuyện xảy ra
hôm nay đều là do mình, nhưng vừa nghe Dương Đại Vỹ nói vậy, anh chỉ
thấy ngọn lửa bốc ngùn ngụt lên đỉnh đầu. Cố nén lại rồi nói, “Đội phó,
chuyện hôm nay là lỗi của tôi, có điều chuyện tắc đường là tôi nói với
đội trưởng như vậy”. Nhìn đường gân xanh nghiêm nghị trên trán Mễ Dương, Dương Đại Vỹ cười gượng không nói năng gì nữa, quay lưng về chỗ ngồi.
Hắn thừa hiểu, có những lời nói một lần là đủ rồi, nói nhiều lại hóa ra
là đồ ngốc.
“Đúng là làm bừa! Cậu có còn là cảnh sát không?!”,
Cục phó Trần đập mạnh cốc trà trong tay xuống bàn cái rầm. Mễ Gulit run
cầm cập, sợ đến mức co rúm trong lòng Mễ Dương. Mễ Dương thì lại cảm
thấy như bị tát giữa đám đông, cảm giác nhục nhã cực độ khiến mặt anh
trắng bệch, sống lưng theo bản năng lại càng rướn thẳng.
Đội
trưởng Hà trong lòng vừa lo vừa bực, ông hiểu kết quả sau cùng của
chuyện này có thể nghiêm trọng có thể không, may thì chỉ phải viết kiểm
điểm, trừ lương, phạt chậm lên hàm, còn nếu không may thì… Đội trưởng Hà rất quý Mễ Dương, cậu nhóc này trẻ trung năng nổ, thông minh, lại
trượng nghĩa, là hạt giống tốt để làm cảnh sát, nếu vì chuyện này mà hủy hoại sự nghiệp, thật sự là quá đáng tiếc.
Đội trưởng Hà định ra
mặt nói giúp Mễ Dương đôi câu, cục trưởng Lâm từ đầu không lên tiếng
trừng mắt nhìn ông, đội trưởng Hà lời đã đến môi rồi lại nhậm ngùi nuốt
lại, đành khẽ ho một tiếng che giấu. “Lão Trần à, anh là chủ quản bên
điều tra hình sự, ý anh thế nào?”, cục trưởng Lâm quay sang điềm đạm
hỏi.
Cục phó Trần trầm ngâm từ đầu đến giờ, ngừng lại một chút
mới tiếp. “Cục trưởng Lâm, để lấy cái SIM ra trước đã! Về phần Mễ
Dương…”. Cục trưởng Lâm đưa mắt quét một lượt Mễ Dương đang nghênh cổ
đứng đó, “Trước mắt tạm thời đình chỉ công tác để cậu ta tự kiểm điểm,
chuyện này cũng phải báo với chính ủy một tiếng, chúng ta sẽ bàn tiếp ở
cuộc họp Đảng ủy sau, anh thấy thế nào?”.
“Được, tôi nhất trí, vụ án vẫn là quan trọng nhất, Tiểu Hà, Tiểu Dương, đội các anh có ý kiến
gì không?”, Cục trưởng Lâm gật gù. “Không có, không có, tất cả nghe theo sự chỉ đạo của Đảng ủy!”. Dương Đại Vỹ vội vàng đứng lên tỏ thái độ,
đội trưởng Hà chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy cứ thế nhé, Cục
trưởng Lâm, Cục phó Trần, tôi đi cùng Mễ Dương tìm cách lấy cái SIM ra
trước đã rồi báo cáo sau!”, đội trưởng đội 2 đứng dậy nói. Quan hệ giữa
ông với đội trưởng Hà rất tốt, trước cũng có vụ từng điều Mễ Dương giúp
đỡ, vốn có ấn tượng tốt với cậu nhóc này. Lúc này thấy Mễ Dương đang nắm chặt nắm đấm khẽ run run, liền nghĩ cách đưa anh đi, tránh để cậu cảnh
sát trẻ đứng đấy “chịu tội”! “Ừ”, Cục trưởng Lâm gật đầu, cục phó Trần
không nói gì, đội trưởng Hà khẽ gật đầu với đội trưởng Nhị, tỏ vẻ cảm
ơn.
Mễ Dương đứng nghiêm, chào một cái thật chuẩn rồi mới quay
người bước đi. Đội trưởng đội 2 đứng đợi bên ngoài không nói gì, chỉ vỗ
vỗ vào lưng Mễ Dương, rồi đi về hướng phòng vật chứng. Mễ Dương cảm thấy khóe mắt mình âm ấm, vội vàng khịt mũi, vừa cúi đầu liền trông thấy
Gulit đang tròn xoe mắt nhìn mình. Mễ Dương xốc lại tinh thần, rảo bước
đuổi theo.
Đến phòng vật chứng, đáng lẽ phải chịu cảnh đao rơi
máu chảy thì đồng chí Gulit lại không phải lĩnh dao nào, cũng không bị
bắt rửa ruột, X quang cũng chưa chụp, thậm chí còn được chén một cây xúc xích Song Hội[6] của cô nhân viên giám định, thẻ SIM đã tự lòi ra.
[6] Tên một hãng xúc xích.
Cùng lúc ấy rơi ra còn có cả con ngươi của cảnh sát Mễ, hay nói cách khác là xém chút nữa đã rơi ra ngoài. Lúc Mễ Dương nhìn thấy thẻ SIM chết người ấy, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu “Thiên yếu vong ngã”[7] mà Sở Bá
Vương nói khi tự trẫm trên dòng Ô Giang.
[7] Trời muốn diệt ta
Đầu cua tai nheo là thế này, cô gái định lại gần Gulit tiến hành “điều tra
vật chứng”, nhưng Gulit ta sau nửa ngày bị giày vò quyết không chịu hợp
tác, thậm chí còn nhe nanh trợn mắt tỏ ý phản kháng. Mễ Dương nói đây là di chứng của việc đưa nó đi bệnh viện thú y nhổ răng, cứ nhìn thấy
người mặc áo khoác trắng là cu cậu chỉ nhăm nhe đòi cắn, kỳ thực bình
thường cu cậu vẫn rất chi là lịch sự với người đẹp.
Mặc dù Mễ
Dương đã túm chặt cu cậu, nhưng cô gái vẫn không dám hạ thủ, nói chuyện
thật thà được khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị với Gulit chẳng có
nghĩa lý gì. Nhưng đầu óc cô gái cũng vô cùng linh hoạt, chỉ buông một
câu “sơn nhân tự hữu diệu kế”[8], liền cởi bỏ áo khoác, rồi đi ra ngăn
kéo của mình lấy ra một cây xúc xích vốn là đồ ăn đêm đem ra dụ khị
Gulit.
[8] Người dân dã tự khắc có biện pháp hữu hiệu.
“Đại Mễ, sau này anh nhớ đền cho tôi đấy nhé!”. Cô gái vuốt ve Gulit đang
ngoan ngoãn gặm xúc xích tạo liên hệ tình cảm, Gulit vật lộn nửa ngày
trời với Mễ Dương đã đói ngấu từ lâu, lúc này chả nghĩ được nhiều đến
thế, được ăn là nhất rồi! Mễ Dương ôm Gulit lơ đãng nói, “Không thành
vấn đề, tôi đền cô cả thùng cũng được!”.
Đội trưởng đội 2 đứng
bên cạnh cười, “Tiểu Hứa, có một cây xúc xích mà cô cũng tính toán thế
à?”. “Ơ, đội trưởng Nhị, đây là loại không bột mỳ, không chất phụ gia
nhé, tận 5 đồng một cây cơ đấy!”, cô gái ngẩng đầu đáp. Đội trưởng đội 2 nói: “Không phải chứ, không phải một đồng một cây sao? Chúng tôi cũng
hay mua ăn với mỳ gói lúc làm thêm mà! Rất là ngon rồi!”. Cô gái nói vẻ
xem thường, thế mà cũng gọi là xúc xích á, toàn là bột mỳ với chất bảo
quản, ăn vào không thành heo thì cũng thành xác ướp!
Đội trưởng
đội 2 tuy chưa thành heo cũng chả phải xác ướp đâm ra lúng túng, lúc sau mới ho khan một tiếng, “Mấy anh em thô tục chúng tôi không cầu kỳ đến
thế, vả lại cũng đâu có gì nghiêm trọng, trên nhãn có dám tem QS[9] mà!
Chắc cũng không đến nỗi nào đâu!”.
[9] Quality Safety: an toàn, chất lượng.
“Đội trưởng Hồ, anh biết QS nghĩa là gì không?” Tiểu Hứa hiếu kỳ hỏi, Đội
trưởng đội 2 gật đầu, “Hả? Làm sao. Không phải là an toàn chất lượng hay sao? Chúng tôi tuy không phải sinh viên đại học như các cô, nhưng tiếng Anh ít nhiều cũng biết tí chút!” Tiểu Hứa cười khanh khách, “Nhưng có
người lại bảo đó là viết tắt phiên âm của ‘chết đi’[10] đấy!” Đội trưởng đội 2 nghe xong ngẩn người, xong cũng phá lên cười ha hả, Mễ Dương đầy
một bụng tâm sự cũng không nhịn được cười.
[10] Chết đi phiên âm tiếng Trung là “qu si”.
Đúng lúc ấy thì “tạch” một tiếng, một đồ vật rơi ra bàn, ba người cùng quay
ra nhìn, tiếng cười tắt ngấm, một thẻ SIM đang nằm chình ình trên mặt
bàn. Mọi người quay sang tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đội trưởng đội 2
nói, “Tiểu Hứa, xúc xích 5 đồng của cô còn có tác dụng thúc nôn à?”.
Tiểu Hứa nhanh nhẹn đeo găng tay cao su vào, với tay lấy cái kẹp gắp cái SIM lên nhìn kỹ, đội trưởng đội 2 với Mễ Dương cũng ngoái nhìn theo. Tiểu
Hứa lật đi lật lại xem một lượt, rồi lại ngó Gulit hồi lâu, bỗng nhiên
đưa tay túm khẽ vào vòng cổ của Gulit. “Này, Mễ Dương, theo như tôi thấy thì có tới 99% là thẻ SIM mắc trong cái vòng cổ của con chó nhà anh,
anh xem, trên SIM vẫn còn cả lông chó đây này!”. Tiểu Hứa đưa bàn tay
cầm thẻ SIM tới trước mũi Mễ Dương.
Mễ Dương ngây ra, vô thức
nhìn theo hướng bàn tay của Tiểu Hứa, quả nhiên trên SIM vẫn còn nguyên
hai sợi lông chó. Ngó lại vòng cổ của Gulit, ấy là sản phẩm của bà Mễ tự tay lấy vài sợi gai bện lại mà thành, trên còn thêu cả tên của Gulit và số điện thoại ở nhà.
Có thể do ma sát lâu ngày làm thành lỗ
rách, cũng không biết Gulit khi ấy vằn vèo thế nào, mà cái Sim lại lọt
vào đúng cái lưới rách, lông chó thì lại dài che kín mắt. Mễ Dương với
bà Mễ tìm cả nửa ngày, Mễ Dương căn bản không biết vòng cổ bị rách, còn
bà Mễ tuy có biết, song gặp lúc tinh thần bấn loạn cũng quên béng luôn
mất.
Lại cộng thêm cái thói quen gặm đồ linh tinh của Gulit. Mễ
Dương với mẹ lật tung cả nhà lên không tìm thấy, cho nên cứ mặc nhiên
cho là bị con chó hư đốn kia chén mất rồi. Ban nãy chắc do Gulit cuống
lên ăn xúc xích, thò cổ duỗi chân thật lực vừa đúng tầm, thế là cái SIM
mới dịch chuyển rồi rơi ra. Nếu như cái SIM không rơi vào cái chỗ oái
oăm không ai ngờ tới ấy; nếu như lúc ấy mình tìm kỹ hơn một chút, nếu
như cái SIM rơi ra trước khi mình tới đội, nếu như… Mễ Dương bỗng nhớ
tới một ca sỹ nổi tiếng trên truyền hình cứ gân cổ lên hát, “Tiếc rằng
trên đời không có nếu như…”.
Mễ Dương cười đau khổ nhìn đôi
trưởng đội 2 và Tiểu Hứa, mặt hai người họ cùng hiện một câu: “Cậu đúng
là đen đủi hết cỡ!”. Tiểu Hứa lắc đầu bỏ thẻ SIM vào túi đựng vật chứng. Mễ Dương đặt Gulit xuống ghế, cầm túi vật chứng lên, quay lưng bước ra
ngoài. Đội trưởng đội 2 không kìm được hỏi, “Mễ Dương? Cậu đi đâu thế
hả?”.
Mễ Dương quay đầu lại buông một câu vô cùng bi tráng, “Đi chết…”